Huyền Ảo Vì Yêu Nên Không Hận - Vy Nam Phong

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Vỹ Nam Phong, 17 Tháng mười 2019.

  1. Vỹ Nam Phong

    Bài viết:
    13
    Tác phẩm: Vì yêu nên không hận

    Tác giả: Vỹ Nam Phong

    Thể loại: Huyền ảo

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Vỹ Nam Phong

    Mùa đông năm ấy tuyết rơi, mùa đông năm ấy tất cả hóa phù du..

    Cô may mắn được sinh ra ở một thế giới trọng nữ khinh nam. Đối với tất thảy nữ nhân trên đời, nơi đây chính là thiên đường; còn đối với nam nhân thì nơi đây chẳng khác gì địa ngục chốn trần gian, cái mạng nhỏ bé của họ có thể bị tước đoạt bất cứ lúc nào.

    Những tư tưởng trọng nữ khinh nam này dần hình thành từ thời kì nguyên thủy và duy trì tới tận bây giờ. Họ cho rằng nam giới chỉ có sức mà không có tư duy, suy nghĩ không thể tinh tế và sáng suốt, không thông minh được như nữ giới; còn nữ giới ngoài trí tuệ thì sức lực cũng không hề kém hơn nam giới là bao, thật sự thích hợp để nắm quyền. Muôn đời muôn kiếp ở vương quốc này đều là như vậy! Khi sinh ra, nếu là con gái thì sẽ được thương yêu chiều chuộng hết mực. Nhưng ngược lại, nếu là con trai, khi vừa chào đời đã bị bán đi để làm nô lệ; người mẹ chính tay giao đứa con trai mới sinh còn chưa kịp uống giọt sữa nào từ mẹ cho người buôn nô lệ rồi nhận tiền từ ông ta, cuộc giao dịch vậy là thành công, đứa con sống hay chết không còn liên quan đến người mẹ nữa.

    Ngày ngày, có đến vài phiên chợ buôn bán nô lệ diễn ra rầm rộ, người qua kẻ lại tấp nập. Nữ hoàng không bận tâm điều này, vì chính nữ hoàng là người đề xướng. Những nam nô lệ bị đưa ra chào hàng đủ kiểu như các món hàng chợ không hơn không kém, những người mua còn kì kèo trả giá, đòi bớt một thêm hai, cuối cùng vẫn là thành giao, đưa tiền ra lấy người về. Những nam nô lệ bị đem đi bán đã có vài người bỏ trốn, nhưng cái kết thật thê thảm biết bao: Sáng đánh gãy xương rồi tối nối lại, làm vậy liên tục ba ngày, khiến những người khác lấy đó làm gương mà dẹp bỏ ý định bỏ trốn. Ngoài đường, đâu đâu cũng thấy những nô lệ bị vứt bỏ khi họ đã tuổi cao sức yếu, không thể làm những công việc tay chân được nữa..

    Ở đây, cô là một chiến binh dưới một người trên vạn người, đầu đội trời chân đạp đất, hiên ngang anh dũng vô cùng. Còn anh? Chẳng qua chỉ là một nô lệ thấp hèn, không có tiếng nói trong xã hội, không có quyền tự quyết định tương lai cho bản thân, ngay cả quyền chết cũng không có!

    Và hôm nay cũng như mọi ngày, cô cùng các nữ chiến binh khác tổ chức một cuộc đi săn, con mồi rất đặc biệt, chính là các nô lệ nam và các tù nhân. Vậy nên cuộc săn này mới mang tính thú vị cao và thu hút được nhiều nữ chiến binh tham gia, âu cũng là muốn thể hiện bản thân. Có kẻ may mắn thì sống sót, nhưng ít người còn thân thể lành lặn, còn sống chưa hẳn là điều tốt, nói chung thì là phúc là họa đều dựa vào bản tính nữ chiến binh săn được anh ta, có khi còn đau khổ hơn cái chết gấp nhiều lần; trên trường săn, có kẻ mạng tận thì bị giết chết trong khi săn; cứ mỗi một người ở vương quốc này khi chết đi, cơ thể họ sẽ tự hóa ngọc và vỡ ra từng mảnh nhỏ trở về với đất trời, không lưu lại một chút gì ở nhân gian, linh hồn của họ cũng sẽ tan biến theo những mảnh ngọc đó..

    Thật không may cho anh khi lại xui xẻo đến mức bị cuốn vào cuộc săn chín phần chết một phần sống này. Anh phải chạy, phải trốn, chạy thật nhanh, trốn thật kĩ để thoát khỏi những chiến binh được huấn luyện dặc biệt này, chỉ cần không để bị bắt trước khi hết giờ là anh sẽ sống, mọi tội trạng phạm phải trước đây đều được miễn giảm. Nhưng phải chạy bao xa, phải trốn thế nào trong khi cuộc săn lần này có sự góp mặt của cô – nữ chiến binh bất khả chiến bại trong các cuộc săn người?

    Anh rất đẹp, đẹp như một thiên sứ vậy, đôi mắt xanh biếc, trong veo như mặt nước hồ Shizukana trong hoàng cung, chỉ tiếc số phận thích trêu đùa con người.. anh lại là con trai.

    Dù cố gắng chạy nhanh cách mấy, nhưng sau cùng vẫn là không thể thoát khỏi tay cô. Trên chiến trường lẫn đời thường, cô đều như một đóa hồng kiều diễm, hoa hồng tuy đẹp nhưng có gai! Nụ cười của cô làm bao người say đắm, nhớ mãi tới cuối đời.

    Vậy tới cuối đời là bao lâu?

    Chính là ngay lúc người đó trông thấy nụ cười của cô nở trên môi hồng, vòng quay tuổi thọ của người đó cũng dừng lại ngay khoảnh khắc ấy. Thế mới nói, bên cạnh cái đẹp kiêu sa, nụ cười của cô cũng chính là cơn ác mộng kinh hoàng của nhiều người trong vương quốc.

    Và hiện tại, ngay thời khắc cô đứng trên cao chĩa mũi kiếm lạnh lẽo vào cổ anh, anh cảm nhận được cơn đau nhói vô hình bất giác truyền vào cơ thể mặc dù mũi kiếm chưa chạm tới da thịt, như vậy cũng đủ biết khí thế của cô bức bách đối phương ra sao. Lời đồn quả không sai, vương quốc có hai đóa hồng đẹp nhất, rực rỡ nhất, hương thơm khiến người đời mê luyến nhất, nhưng cũng là tàn nhẫn nhất. Một người là nữ hoàng Yoshida Aihara và người còn lại đang đứng trước mặt anh đây – nữ tướng quân Suzuki Sayuri.

    Khóe môi cô khẽ nhếch tạo thành một đường cong hoàn hảo; đôi mắt lại sâu thẳm, tĩnh mịch, thật khó để đối phương có thể dò được suy nghĩ của cô thông qua đôi mắt. Anh sợ hãi nhìn nữ nhân trước mặt, trái tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô cầm kiếm từ từ đưa mũi kiếm từ yết hầu lên đến cằm, gương mặt anh cũng nâng theo, theo đó cô thấy được nét sợ sệt hiện rõ trong mắt anh, gương mặt anh lúc này thật sự quyến rũ.

    - Hôm nay là sinh thần ta.. Ta sẽ không giết ngươi, cứ coi như ngươi là món quà mà Đấng thần linh tối cao ban tặng cho ta nhân ngày quan trọng này.

    Hôm nay đúng là sinh thần cô, nhưng liệu có phải chỉ đơn giản như thế mà cô đồng ý tha chết cho anh không?

    Cô thu kiếm lại, ánh mắt thoáng nỗi buồn, nét buồn này chỉ như cơn gió nhẹ phảng phất, nếu không phải người tinh tế thì cũng rất khó phát hiện.

    Phủ Hoseki:

    Cả phủ nháo nhào bàn tán về người con trai lạ cùng cô về phủ. Có lẽ anh là người may mắn nhất trong số những nô lệ cô săn về, vì những nô lệ trước đó tay chân đều bị trói bởi sợi xích to đùng và bị kéo lê lết hơn 7 dặm về phủ của cô.

    Cách cô đối đãi với anh càng khiến người ta ghen ghét với anh hơn, cô đối với anh rất tốt! Cô dạy anh tất cả những thứ mà một sát thủ giỏi cần phải biết. Nhưng trước khi trở thành sát thủ thì cuộc sống của anh chẳng dễ dàng gì khi anh là trung tâm của mọi sự ghét bỏ. Trước mặt cô, những nô lệ trong phủ rất tốt với anh; nhưng sau lưng cô, họ ngấm ngầm bắt tay giăng lên những thủ đoạn độc ác để đối phó anh, đó coi như là cách họ thỏa mãn sự ganh tỵ của bản thân.

    Ngày đầu tiên, phòng anh chứa toàn loài rắn kịch độc, suýt nữa thì anh mất mạng. Ngày thứ hai, trên giường và dưới sàn trong phòng anh được rải đầy những mảnh thủy tinh sắc nhọn, từng bước chân anh đi đều kéo dài vệt máu đỏ và trên cơ thể anh là những vết lồi lõm do các mảnh thủy tinh mang lại. Ngày thứ ba, nước hoa anh thường dùng bị tẩm độc, khiến da anh bị lở loét nghiêm trọng dẫn tới nhiễm trùng nặng, nếu anh phát hiện trễ một chút e rằng nửa người anh sẽ chẳng còn lành lặn.. Cứ như vậy, mỗi ngày là một âm mưu mới, thâm độc hơn của bọn nô lệ trong phủ dành cho anh. Dù là như thế nhưng anh vẫn không hé răng nói với cô lời nào, vậy nên bọn họ ngày càng quá đáng. Nhưng anh và bọn chúng nào có hay, từng hành động, từng cử chỉ, từng thái độ của anh dù là rất nhỏ cũng không thể thoát được sự quan sát tinh tường của cô. Ngày hôm ấy, là một ngày rất đẹp trời.. Và cũng ngày hôm ấy, bầu trời của phủ Shichiki lại càng đẹp và rực rỡ hơn, lấp lánh những mảnh vỡ linh hồn, thể xác. Tất cả người trong phủ đều kinh hoàng, chủ nhân của họ tuy có tàn nhẫn nhưng chưa từng xử tử một lúc cả hơn trăm người như vậy. Vì ai ư?

    - Satoru, ngươi thấy không? Thật đẹp! Những mảnh ngọc vỡ này, là của những kẻ đã hãm hại ngươi trong suốt thời gian qua. Vẫn còn một tên đầu xỏ nữa..

    Từ phía xa vọng lại tiếng la inh ỏi của một người con trai. Bóng dáng ấy, giọng nói ấy, gương mặt ấy thật sự rất quen thuộc. Người đó tên Hirano Shido – hầu cận của cô.

    Người đó bị đẩy đến trước mặt cô, dập đầu lia lịa mong cô tha thứ cho những tội lỗi đã phạm phải. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước đến gần hắn, bàn tay thon dài nâng gương mặt tái mét vì hoảng sợ của hắn lên. Một nụ cười nhẹ dần hình thành trên môi cô.

    - Ta cười trông có đẹp không, Hirano Shido? Hình như ta đã nuông chiều ngươi quá rồi thì phải? Người của ta mà ngươi cũng dám đụng?

    Đôi mắt hắn mở to hết cỡ, sự sợ hãi tột cùng áp chế khiến hắn không thể thốt được lời nào, và sau này hắn cũng không thể nói thêm gì được nữa. Nụ cười của cô, hôm nay hắn lần đầu nhìn thấy, và cũng là lần cuối.

    - Aaaaaaa..

    - Hahahahaha.. Hahahahaha..

    Tiếng hét đầy đau đớn của hắn và tiếng cười sảng khoái của cô hòa lẫn vào nhau, vang vọng trong không khí. Ngực trái của hắn bị cô cầm dao mà rạch ra không chút do dự, tim của hắn bị cô dứt khoát lôi ra. Tiếng hét của hắn nhỏ dần rồi im hẳn, chỉ còn lại tiếng cười của một mình cô. Cơ thể hắn từ từ hóa ngọc rồi vỡ ra trước sự chứng kiến của mọi người trong phủ, những mảnh ngọc bay lên không trung thật đẹp. Trái tim trong tay cô cũng hóa ngọc, cô ngắm nhìn nó một lúc rồi cũng không thương tiếc bóp vụn nó ra, những hạt bụi ngọc của quả tim rơi xuống từ từ. Ai cũng ngầm hiểu sự việc hôm nay chính là một lời cảnh cáo cho những kẻ phản bội, đặc biệt nhắc nhở những kẻ có ý định hãm hại anh sẽ không có kết cục tốt!

    Bẵng đi một thời gian..

    Cô vô tình trông thấy anh lén lút, áo choàng che kín thân, mũ rộng che đi hơn nửa gương mặt đi vào hoàng cung. Cô quyết định đi theo. Kì lạ thay, với những nô lệ, dù là nô lệ quý tộc cũng không có quyền tự ý ra vào hoàng cung nếu không có lệnh của nữ hoàng, nhưng anh lại có đặc quyền đó. Cô bắt đầu cảm thấy hơi nghi ngờ anh.

    Tẩm thất của nữ hoàng Yoshida Aihara:

    Tất cả nô lệ đều bị nữ hoàng kêu ra ngoài, chỉ giữ lại mỗi mình anh.

    - Satoru, giờ chỉ còn lại ta với ngươi. Những thứ vướng víu này.. hay là tháo hết xuống đi. – Nữ hoàng bước xuống, buông lời lả lơi, đôi tay đồng thời mơn trớn ngực anh, tháo bỏ từng thứ một mà Người cho là phiền phức.

    Lớp áo choàng rơi xuống nền, từng món trang sức cô đặc biệt đích thân chọn cho anh cũng bị ném hết xuống. Anh lạnh lẽo nhìn nữ hoàng, chặn bàn tay đang từ từ lột sạch đồ của anh.

    - Nữ hoàng, mau vào việc chính, ta còn phải trở về để tránh sự nghi ngờ của chủ nhân Sayuri.

    Ánh mắt nữ hoàng chợt trở nên khó đoán, dứt khoác dùng lực đá mạnh anh ra xa.

    - Chủ nhân Sayuri? Fujita Satoru, có phải ngươi quên mất ai mới là chủ nhân thật sự của ngươi rồi không?

    Nữ hoàng cầm lấy roi da tiến tới, anh mới vừa lồm cồm bò dậy thì lại bị đánh đến nằm xuống. Mỗi lần vung roi, là một câu hỏi của nữ hoàng.

    - Nói! Ai là chủ nhân của ngươi?

    - Là nữ hoàng..

    - Nữ hoàng của vương quốc này là ai?

    - Yoshida.. Aihara..

    Cơ thể anh đau nhức không tả nổi, máu rướm ra từ các vết lằn roi để lại. Cuối cùng cũng được tha. Aihara cất roi da đi, thản nhiên bước tới chiếc ghế vẫn hay ngồi như không có chuyện gì.

    - Tìm được chưa?

    - Thưa nữ hoàng, thần đã tìm hết mọi ngóc ngách của phủ Hoseki nhưng trái tim của nữ hoàng đời trước không hề có ở đó.

    - Trái tim.. nó rốt cuộc ở đâu được chứ?

    - Vẫn còn một điểm nghi vấn..

    - Mau nói.

    - Trái tim nữ hoàng đời trước và trái tim người được chọn có thể đã bị hòa làm một, cùng trong cơ thể một người, đập chung một nhịp.

    Nữ hoàng Aihara tức giận nắm chặt tay, nhưng rồi cũng dần buông lỏng, phất tay ra lệnh anh có thể lui.

    - Vậy thì moi tim Sayuri ra thôi.

    Phủ Hoseki:

    Gian phòng tối om, cô không buồn thắp đèn, cứ để vậy. Cô ngồi trên chiếc ghế tràng kỷ, tay làm điểm tựa cho đầu, nhìn cô có vẻ mệt mỏi. Rồi chợt cô mở mắt nhìn xa xăm, mơ hồ hồi tưởng về một đoạn kí ức lúc nhỏ, lúc còn là một đứa trẻ 4, 5 tuổi, cô vào rừng chơi và bị lạc. Trong khoảnh khắc cô hoảng sợ nhất, một cậu bé đã nắm lấy tay cô, giọng cậu ấy dịu ngọt tạo cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối:

    "Đừng sợ, ta dẫn cô ra khỏi đây."

    Đôi mắt cậu ấy rất đẹp, cũng một màu xanh biếc tĩnh lặng như anh, có thể là vì lí do anh giống cậu ấy nên cô mới tha chết cho anh.

    Tiếng gõ cửa vang lên, phá tan bầu không khí im lặng ngột ngạt.

    - Vào đi.

    Một tên nô lệ quỳ xuống hành lễ rồi vào trọng tâm công việc cô giao cho hắn.

    - Thưa chủ nhân, theo một nguồn tin cẩn mật, Fujita Satoru là nô lệ của nữ hoàng, tên thật của hắn là Takahashi Rinjin.

    Tên nô lệ nói xong thì liền nhanh chóng ra ngoài. Cô thật sự bất ngờ với thông tin vừa nghe được. Đoạn kí ức vừa nãy lại tiếp tục hiện trong đầu cô..

    "Ngươi không sợ ta sao, ta là nữ nhân, ta có thể giết ngươi ngay bây giờ."

    "Ta không sợ."

    "Vì sao?"

    "Ta cũng không biết nữa.."

    Nụ cười đầu tiên của cô chính là giành cho cậu ấy – một người con trai lạ đưa cô thoát khỏi sự sợ hãi.

    "Ngươi tên gì?"

    "Takahashi Rinjin.."

    Cô choáng váng, thật không ngờ anh lại chính là cậu bé năm đó? Trái Đất này thật tròn..

    Cô thẫn thờ rời phủ, phi ngựa nước đại, đi đâu cũng được. Cô lao đi như muốn trốn tránh quá khứ lẫn hiện tại, trốn tránh sự nghi ngờ và đau lòng trong cô.

    Vô thức cô lại đến nơi ấy – cánh rừng già ban duyên gặp nhau giữa cô và anh. Cánh rừng này hiện tại là của cô, cô mua lại nó từ tay nữ hoàng, cũng chẳng có mục đích lớn lao gì cả, chỉ đơn giản vì cô muốn giữ lại kí ức đẹp nhất trong cuộc đời, kí ức đó có anh, có tình yêu đầu tiên của cô.

    Cô đi sâu vào trong rừng, cứ đi, đi mãi, đến nỗi lạc mất lối ra. Chính cô cũng không hiểu bản thân vì sao lại làm vậy, cứ như là đang tìm về kí ức lúc nhỏ.. Cô cảm thấy cơ thể dần kiệt sức khi cứ mãi chạy như vậy, cô ngã xuống một gốc cây và thiếp đi.

    Gió lạnh mùa đông từng cơn từng cơn thổi qua, đêm nay có tuyết rơi, không dày nhưng cũng đủ làm tim cô thêm phần lạnh lẽo, chai sạn với mọi thứ. Cô loáng thoáng nghe được giọng nói dịu ngọt quen thuộc ngày nào:

    - Chủ nhân, về nhà thôi, ta đưa cô ra khỏi đây.

    Mắt khẽ mở, nhưng do bóng tối và gió tuyết nên cô chỉ có thể mập mờ thấy chút tia sáng, cô nghe theo sự gào thét trong lí trí và cả trái tim, vô thức cất lên câu hỏi yếu ớt rồi lại ngất đi.

    - Tại sao lại phản bội ta?

    Anh có chút đau lòng nhìn người con gái trước mặt, cô bây giờ thật khác xa với vẻ mạnh mẽ thường ngày, hiện tại cô như một con bạch ưng bị lạc bầy và chịu nhiều thương tổn, trong lòng anh dâng lên một nỗi đau vô hình..

    Sáng hôm sau:

    Cô uể oải mở mắt ra, lười biếng liếc nhìn xung quanh một lượt.

    - Chủ nhân đã tỉnh, người có cần..

    - Cút ra ngoài!

    Cô giận dữ đuổi hết người trong phòng đi ra, điên cuồng đập phá những thứ có thể phá được. Mọi người bên ngoài nghe thấy những âm thanh vọng ra từ phòng cô cũng cảm thấy khiếp sợ, tự nhắc nhở nhau chủ nhân đang không vui, đừng dại dột mà làm phiền người!

    Đến khi cô bình tĩnh lại, căn phòng vốn ngăn nắp đã bị cô phá hơn một nửa. Cô nhắm mắt, ngẩng mặt hít thở sâu để bình tâm tĩnh trí lại.

    Cô mở cửa bước ra ngoài, mọi người vẫn còn sợ hãi vì nộ khí vừa nãy của cô, nên là không ai dám đứng thẳng người. Cô bước được vài bước thì quay đầu, thanh âm có phân dịu nhẹ hơn lúc nãy:

    - Tối qua ai đưa ta về?

    - Thưa.. Thưa chủ nhân, là Satoru.

    - Vậy hắn đâu?

    - Đã đi rồi. Sau khi đưa người về thì liền rời đi, không nhắn lại gì thêm, chỉ dặn chúng tôi chăm sóc tốt cho người.

    Cô cười khẩy, chẳng một ai trong số bọn họ biết được cô đang suy nghĩ gì.

    Hoàng cung:

    - To gan thật! Là kẻ nào lại dám náo loạn nơi đây? Há chẳng phải là chán sống?

    Nữ hoàng tuy chưa thấy bóng dáng đâu, nhưng sự uy quyền trong lời nói khiến ai cũng phải sợ sệt. Cô ngang ngạnh cầm một cây roi da có gai đứng giữa những kẻ bại trận đang lê lết dưới sàn. Nghe tiếng nữ hoàng, người khác sợ nhưng cô thì không. Cô đập mạnh roi xuống nền gạch sáng loáng, âm thanh vang lên chói tai.

    - Là ta! Tướng quân Suzuki Sayuri!

    Nữ hoàng cũng không quá bất ngờ trước sự xuất hiện của cô, bởi việc xảy ra ngay bây giờ đều là do nữ hoàng một tay sắp đặt, cốt yếu chỉ để lừa cô vào bẫy mà nữ hoàng đã giăng sẵn.

    - Ây dô.. Là nữ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy khắp năm châu bốn bể đây sao? Hôm nay ngọn gió nào đã đưa cô tới đây vậy hả? Nhưng cô cũng thật quá mạnh tay rồi..

    - Chớ có nhiều lời, mau giao Satoru ra.

    - Satoru? Ý cô là Fujita Satoru? Sao ta phải giao ra chứ? Đó là nô lệ của ta cơ mà.

    Cô tức giận đánh mạnh roi xuống sàn một lần nữa.

    - Tên đó do ta săn được ở trường săn, hắn thuộc về ta!

    - Được được, muốn ta giao ra cũng được thôi. Chúng ta trao đổi đi.

    - Trao đổi gì? – Cô thật sự nôn nóng, muốn gặp anh, muốn ôm anh, dù anh phản bội cô thì sao chứ? Cô có thể bỏ qua tất cả, tha thứ cho anh. Chỉ vì anh thôi.. Vì trái tim cô đã lỡ nhịp vì anh rồi – người con trai đầu tiên khiến cô rung động.

    - Đấu ba trận, thắng hai thì là thắng. Ở đấu trường Kemono. Nếu cô thắng, Fujita Satoru lập tức thuộc về cô, mãi mãi. Nhưng nếu cô thua, trái tim của nữ hoàng đời trước phải giao ra. Cô đừng nói cô không biết nó là gì, ta biết rất rõ trái tim đang ở chỗ cô.

    Hóa ra tất cả những gì nữ hoàng làm, không từ bất cứ thủ đoạn nào là vì trái tim của nữ hoàng đời trước – trái tim mang quyền lực tối cao của vương quốc này.

    Người nối ngôi vị nữ hoàng không nhất thiết phải là dòng dõi hoàng tộc. Nhưng muốn kế thừa ngôi vị, nhất thiết phải sở hữu được trái tim băng đó, và người sở hữu đương nhiên là người đích thân do nữ hoàng chọn lựa, người đó hoàn toàn có đủ khả năng cai trị vương quốc này. Chỉ còn một tuần trăng nữa là lễ kế thừa hoàng vị được cử ra, trong buổi lễ nhất thiết phải có trái tim băng làm minh chứng người đó xứng đáng làm người lãnh đạo, chẳng trách Yoshida Aihara lại nôn nóng đến vậy. Aihara nói đúng rồi đấy, đúng là cô đang giữ trái tim băng của nữ hoàng đời trước, là do nữ hoàng tin tưởng và chọn lựa cô!

    "Nhưng dù là vậy, ta cũng không tranh giành hoàng vị với cô, cớ sao lại bắt ép ta đến đường cùng?"

    Đấu trường Kemono – nơi đẹp nhất ở toàn bộ vương quốc, bởi nơi đây ngày nào cũng có vô số mảnh ngọc bay lên không trung, chói lóa cả một vùng trời rộng. Nhưng sự thật phía sau vẻ đẹp kiều diễm đó là nỗi sợ hãi tột cùng của toàn bộ thứ dân trăm họ trong vương quốc. Trên đấu trường này người ta không ngại chém giết nhau để sinh tồn, nhưng tất cả đều phải bỏ mạng vì sự ích kỉ của bản thân, bởi chiến thắng thì đã làm sao chứ? Cũng phải bỏ mạng dưới nanh vuốt quái thú ở đây thôi!

    Cô và nữ hoàng cùng khoác lên người bộ giáp đầy uy dũng, cầm vũ khí bước ra giữa đấu trường trước sự chứng kiến của nhiều người. Nữ hoàng vì quyền lực mà chiến đấu, còn cô vì cái gì mà lại một lần nữa bước lên đấu trường này?

    Lần đầu tiên cô bước lên đấu trường Kemono, vì cô là nô lệ, bước lên đây để giành giật sự sống còn, sự tồn tại, giành giật cho bản thân một chỗ đứng trên thế giới, lần đó cách đây đã 4 năm. Lần này, cô bước lên đấu trường vì một thứ hết sức ngu ngốc, cũng là ham muốn của cô, nhưng đó là tình yêu, cô muốn giành lại người cô yêu, giành lại tình yêu đầu tiên và là cuối cùng của cô.

    Cô và nữ hoàng được mệnh danh là hai đóa hồng tuyệt sắc, rực rỡ nhất trong vương quốc. Nay hai đóa hồng đại chiến, tất nhiên sẽ thu hút được rất nhiều người đến xem cảnh náo nhiệt. Cô tự cười bản thân, tự chế giễu bản thân, lại vì một tên nô lệ mà chấp nhận làm trò hề cho thiên hạ, nhưng cô rất nhanh chóng đứng thẳng người đầy tự tin, sẵn sàng vào thế chiến đấu.

    "Trò hề cho thiên hạ thì đã sao? Nó xứng đáng! Chàng xứng đáng để ta làm vậy!"

    Nụ cười trên môi cô nở ra rực rỡ, roi trên tay cô lao đi vun vút theo ý muốn của cô. Những đòn cô tung ra đều là chí mạng. Chỉ có điều.. Cô là cương thì nữ hoàng là nhu, cô tấn công thì nữ hoàng phòng thủ, cho nên những đòn đánh của cô dù rất có lực sát thương nhưng đều không trúng nữ hoàng.

    - Sao vậy? Mới có thế mà đã đuối sức rồi sao? Vậy thì tới lượt ta phản công nhé?

    Nữ hoàng mỉm cười nhẹ nhàng, đắc chí nhìn bộ dạng lúc này của cô.

    "Sayuri, lần này ta thắng chắc. Mà chỉ có kẻ sống sót mới là kẻ mạnh, mới có quyền tồn tại. Cô thua cuộc.. đồng nghĩa với cuộc đời của cô cũng chấm dứt nhé. Vĩnh biệt! Hahahaha.."

    Nữ hoàng nhanh chóng đẩy cô vào thế bị động, bây giờ cô không thể tiến cũng chẳng thể lui, hoàn toàn rơi vào thế bí. Trong giây phút choáng ngợp đó, cô không thể sống chế được suy nghĩ của bản thân, không thể không nghĩ đến anh, cô thầm cầu nguyện được nhìn thấy anh, được anh nắm lấy bàn tay cô và dẫn cô thoát khỏi cảnh nguy hiểm này, dẫn cô đến cánh cửa của sự hạnh phúc và bình yên.

    Anh đứng ở một nơi có thể quan sát hết được toàn bộ đấu trường. Đôi mắt tĩnh lặng tựa làn thu thủy, bỗng chợt lại hóa lạnh lẽo như hơi thở mùa đông. Anh ngắm những bông tuyết rơi, đưa tay ra đón lấy chúng một cách nâng niu nhất có thể. Anh cảm nhận được cái lạnh khi những bông tuyết chạm vào da thịt, chỉ nhẹ thoáng qua nhưng dư vị lại khiến trái tim lưu luyến, bất giác anh lại nghĩ đến lần đầu anh gặp cô, khí thế bức người của cô khi chỉa mũi kiếm vào cổ anh. Trái tim anh không hiểu vì sao lại có chút đau nhói, tê dại.. Anh giật mình đảo đôi mắt về phía đấu trường, nơi có hai nữ chiến binh vẫn đang quyết đấu một trận sinh tử với nhau về tham vọng riêng của bản thân.

    "Chủ nhân Sayuri, cẩn thận!"

    Anh hét lớn lên, mọi người đều hướng sự chú ý về phía anh, cả nữ hoàng cũng vậy, nhân thời cơ đó cô nhanh chóng đảo ngược tình thế. Nữ hoàng vẫn còn đang rất ngạc nhiên về hành động vừa rồi của anh, chính anh cũng không thể hiểu nỗi vì sao vừa nãy lại làm vậy. Vì nghe theo tiếng gọi của con tim sao?

    Anh gặp nữ hoàng lần đầu tiên là ở rừng, lần đó anh trốn khỏi kẻ buôn nô lệ. Thật sự vất vả, trên người anh toàn là vết thương do bị đánh đập, chân còn bị bong gân do chạy quá nhiều và bị ngã từ trên núi xuống. Đầu bị chấn thương nên kí ức anh đã quên sạch, bao gồm cả kí ức có cô.. Bây giờ tuyết đang rơi, mùa đông này y hệt mùa đông năm ấy – lần đầu anh và cô gặp mặt, vẫn cái hơi lạnh buốt này, vẫn những bông tuyết trắng xóa, tinh xảo này rơi xuống. Anh mơ hồ nhớ lại quá khứ, nhớ lại người con gái anh thầm thương suốt bao năm. Anh thảng thốt khi kí ức đã được tìm về.

    "Ngươi tên gì?"

    "Takahashi Rinjin.. Vậy sau này ta muốn tìm cô thì phải làm thế nào?"

    "Ta tên Suzuki Sayuri, tóc ta không dính tuyết. Cứ dựa vào đó mà tìm."

    Vội rời vị trí, xuống đấu trường tìm cô. Muốn ôm lấy cô, muốn nói với cô rằng: "Ta tìm được nàng rồi!"

    Trễ rồi.. Đã trễ rồi. Lúc anh nhớ ra cô là ai, lúc anh bàng hoàng nhận ra tình yêu của anh rốt cuộc là ai thì cô đã thành kẻ thua cuộc; thắng một trận vừa nãy thì đã làm sao, hai trận còn lại nữ hoàng vẫn là người thắng, chung quy lại cô vẫn là kẻ bại trận.. Trái tim của cô và trái tim của nữ hoàng đời trước đã cùng hòa làm một, và giờ nó đang bị lôi ra để làm bằng chứng cho Aihara xứng đáng có được ngôi vị nữ hoàng kế nhiệm.

    - Sayuri, ngươi biết vì sao ta chắc chắn trái tim đang nằm trong lồng ngực ngươi là của nữ hoàng đời trước không? Vì thông tin này là do kẻ ngươi yêu, Rinjin nói với ta đó. Hahahaha.. Hahahaha..

    Cơ thể cô dần tan rã, hóa thành từng mảnh ngọc bay lên không trung. Cô cười nhạt cho số phận, cho tình yêu ngu ngốc của mình, lời nói vừa nãy của nữ hoàng khiến tim cô đau hơn cảm giác cơ thể hóa ngọc gấp ngàn vạn lần. Cô hướng mặt về phía anh, môi nở nụ cười cuối cùng của đời cô, nụ cười này dành riêng cho anh.

    - Rinjin, ngày ấy ta nở nụ cười, ngươi không chết. Bây giờ ta nở nụ cười, người chết bắt buộc phải là ta! Phải chăng đây là cái giá cho sự ngu ngốc nhất thời lúc đó của ta? Nhưng Rinjin à, ta muốn nói với chàng một câu.. Ta không hối hận, ta yêu chàng!

    - Sayuri!

    Anh dùng hết sức lực chạy nhanh về phía cô, ôm cô vào lòng, thật chặt, mong giữ lại chút hơi ấm từ cô. Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, mảnh ngọc cuối cùng của cơ thể cô cũng vỡ. Anh quỳ thụp xuống giữa tiết trời mùa đông, giữa từng bông tuyết trắng xóa vẫn đang nhẹ nhàng rơi, lệ đổ thành dòng rơi xuống nền tuyết, thấm xuyên qua từng bông tuyết nhỏ đến khi đã hóa sương.

    "Sayuri, nàng sẽ không cô đơn, nàng hóa thành từng mảnh ngọc, ta sẽ hóa ngọc cùng nàng. Nhưng hóa thành ngọc, hai ta vẫn không thể bên nhau. Chi bằng để trái tim hai ta cùng hóa bụi ngọc, rồi cùng hòa quyện cùng những bông tuyết này, đến khi tuyết tan hóa thành nước, chúng ta cũng sẽ hòa quyện theo, vậy là mãi mãi ở bên nhau rồi. Đợi ta.."

    Anh rút ra từ thắt lưng một con dao găm, chính tay dùng nó rạch ngực lấy tim mình ra, chẳng mấy chốc trái tim hóa ngọc, cơ thể anh cũng hóa ngọc rồi lẫn vào không trung cùng hoa tuyết trắng nhỏ.

    - Hahahaha.. Vậy thì ta chúc hai ngươi trọn duyên trọn phận. Dù gì thì thứ ta muốn cũng đã có được, con cờ như ngươi cũng hết tác dụng rồi, Satoru!

    Nữ hoàng quay lưng đi, nhưng chưa được vài bước đã vội sững lại. Cảm giác cả vương quốc đang rung chuyển ngày càng rõ rệt. Trái tim băng được cô ta cầm rất kĩ trong lòng bàn tay, nhưng lại như có một sức mạnh vô hình nào đó thôi thúc nó thoát khỏi cô ta, bay lên cao, cao nữa.. Trái tim của anh rơi dưới nền tuyết, được hơi đông lạnh giá bao phủ, chẳng mấy chốc cũng thành một băng tâm. Hai băng tâm vượt sức cản của không khí, vượt mọi trở ngại để đến gần nhau, nó như minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu của cô và anh không thể phai tàn, không thể bị cản lại dưới bất kì sự tác động nào. Chúng cứ lơ lửng trên không trung, xoay vòng quanh nhau như thể ngắm đối phương cho thật kĩ, bỗng chốc chúng nổ tung trước biết bao ánh mắt ngạc nhiên, ngơ ngác của nữ hoàng và những người trên khán đài. Từng hạt bụi ngọc li ti lẫn cùng tuyết trắng rơi xuống, thứ ánh sáng nó phát ra là thứ ánh sáng đẹp nhất, tuyệt mỹ nhất mà mọi người trong vương quốc lần đầu nhìn thấy.

    - KHÔNG!

    Đồng tử thu hẹp lại, mắt mở to hết cỡ, nữ hoàng thật sự bị đả kích khi tận mắt chứng kiến giấc mơ của mình, hoài bão của mình phút chốc tan biến thành tro bụi. Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, toàn bộ vương quốc rung lắc ngày càng dữ dội. Băng tâm là minh chứng cho ai xứng đáng làm nữ hoàng, là trái tim của cả vương quốc. Băng tâm của nữ hoàng đời trước đã chọn cô, đã cùng tim cô hòa làm một, nhưng nay nó bị cưỡng ép thoát khỏi cơ thể cô, đương nhiên nó không thể tồn tại được. Băng tâm không còn, tự khắc cả vương quốc sẽ sụp đổ và hóa ngọc, tan biến trong không trung như chưa từng tồn tại..

    Vạn năm tương phùng, vương quốc tái sinh, tất thảy người dân cùng ăn mừng cho sự tha thứ của đấng thần linh tối cao, ăn mừng cho một chế độ bình đẳng bình quyền do nữ hoàng Sayuri đáng kính thiết lập!

    [​IMG]
     
    Lãnh YHuyên Lê Nhân Ái thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười 2019
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...