[Bài Thơ] Vị Tướng Già - Anh Ngọc

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Thiên Túc, 19 Tháng mười hai 2019.

  1. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    Bài thơ: Vị Tướng Già

    Tác giả: Anh Ngọc

    [​IMG]


    Những đối thủ của ông đã chết từ lâu

    Bạn chiến đấu cũng chẳng còn ai nữa

    Ông ngồi giữa thời gian vây bủa

    Nghe hoàng hôn chầm chậm xuống quanh mình

    *

    Bàn chân đi qua hai cuộc chiến tranh

    Giờ chậm rãi lần theo dấu gậy

    Đôi bàn tay nhăn nheo run rẩy

    Đã từng gieo khủng khiếp xuống đầu thù

    *

    Trong góc vườn mùa thu

    Cây lá cũng như ông lặng lẽ

    Tám mươi tuổi ông lại như đứa trẻ

    Nở nụ cười ngơ ngác thơ ngây

    *

    Ông ra đi

    Và..

    Ông đã về đây

    Đời là cuộc hành trình khép kín

    Giữa hai đầu điểm đi và điểm đến

    Là một trời nhớ nhớ với quên quên

    *

    Những vui buồn chưa kịp gọi thành tên

    Cõi nhân thế mây bay và gió thổi

    Bầy ngựa chiến đã chân chồn, gối mỏi

    Đi về miền cát bụi phía trời xa

    *

    Ru giấc mơ của vị tướng già

    Có tiếng khóc xen tiếng cười nức nở

    Một chân ông đã đặt vào lịch sử

    Một chân còn vương vấn với mùa thu.


    *Đôi điều về nhà thơ Anh Ngọc:

    Nhà thơ Anh Ngọc tên thật là Nguyễn Đức Ngọc, sinh năm 1943 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Ông còn có bút danh khác là Ly Sơn.

    Thể loại sáng tác: Thơ, dịch, truyện ký.

    Quá trình công tác:

    Sau khi tốt nghiệp Khoa Ngữ văn trường Đại học Tổng hợp Hà Nội (1964), ông làm công tác giảng dạy ở trường Trung cấp Thương nghiệp Thanh Hóa (1964-1967), sau đó là trường Đại học Thương nghiệp Hà Nội (1967-1971).

    Ngày 6-9-1971 ông nhập ngũ, làm chiến sĩ Đại đội 4, Trung đoàn 132, Bộ tư lệnh Thông tin liên lạc, chiến đấu tại mặt trận Quảng Trị (1972). Từ 1973-1979, là phóng viên, biên tập viên Báo Quân đội nhân dân, tham gia chiến dịch Mùa xuân 1975 ở Cực Nam Trung Bộ, chiến dịch Campuchia (1979) và biên giới phía Bắc (1979).

    Từ 1979, ông là biên tập viên và cán bộ sáng tác của Tạp chí Văn nghệ quân đội . Quân hàm Đại tá. Ông nghỉ hưu từ 2008.

    Tác phẩm:

    - Thơ:

    Hương đất màu cờ (1977)

    Ngàn dặm và một bước (1984)

    Thơ tình rút từ nhật ký (1993)

    Một con mèo nằm ngủ trên ngực tôi (1997)

    Thi Mầu (2000)

    Mạnh hơn tuyệt vọ ng (2001)

    Thơ Anh Ngọc (2003)

    Gửi lại thời gian (2008)

    - Trường ca:

    Sông Mê Công bốn mặt (1988)

    Điệp khúc vô danh (1993)

    Sông núi trên vai (1995)

    Anh Ngọc-Trường ca (2008).

    - Ký và tuỳ bút:

    Ba cuộc đời một trái bóng (1986)

    Nhớ thế kỷ hai mươi (2004)

    - Tiểu luận phê bình, tạp bút:

    Từ thơ đến thơ (2000).

    Hồn thơ thế kỷ (2001)

    Chuyện thơ (2007)

    Trò chuyện với mưa xuân (2011)

    Trời xanh trên cỏ (tùy bút, tạp văn, thơ, 2012).

    - Dịch thuật:

    Những kẻ tủi nhục (tiểu thuyết của Ph. Đôxtôiepxki)

    Độc thoại của Marilyn Monroe (thơ của nhiều tác giả).

    * Theo nhà thơ Anh Ngọc, bài thơ "Vị Tướng Già" đã được ông viết vào mùa thu năm 1994 sau một lần được cùng nhà văn Lê Lựu và nhà thơ Trần Đăng Khoa đến diện kiến và lắng nghe những câu chuyện của Đại Tướng tại tư gia của người.

    Đi cùng Lê Lựu và Trần Đăng Khoa, khi cả hai đều được giao nhiệm vụ viết bài cho chuyên mục Đối thoại hàng tháng của Tạp chí VNQĐ, trong khi bản thân Anh Ngọc không có nhiệm vụ gì. Nhưng trước một sự kiện như vậy, Anh Ngọc đã đặt bút và viết lên những dòng thơ đó từ sự cảm nhận chân thực của con tim. Theo Anh Ngọc, bài thơ đã được viết lên từ cuộc gặp với nguyên mẫu ở ngoài đời nhưng cũng có tính độc lập của công việc sáng tạo.

    Trên trang cá nhân của mình, vào giây phút nghe tin Đại Tướng ra đi, nhà thơ Anh Ngọc cũng chia sẻ những lời xúc động:

    "Vĩnh biệt Đại Tướng Võ Nguyên Giáp, Vị Tổng tư lệnh và người Anh Cả của toàn thể Quân đội Nhân dân Việt Nam, Vị Tướng huyền thoại của lịch sử quân sự Việt Nam!

    Cầu chúc anh linh của Đại Tướng than thản phiêu du trên thế giới của những người hiền thiên cổ!"


    Nhà thơ cũng nhắc tới bài thơ Vị tướng già và một lần nữa khẳng định "hình tượng thơ không hẳn giống y nguyên như nguyên mẫu ở ngoài đời - nhưng hai câu kết của bài thơ ấy thì có thể yên tâm để nói về Đại Tướng:

    Hai câu kết bài thơ đó là:

    " Một chân ông đã đặt vào lịch sử

    Một chân còn vương vấn với mùa thu "


    Và bây giờ thì Người đã đặt cả hai chân vào lịch sử thật rồi!

    Và cũng đúng vào một mùa Thu.

    *Lời bình của Nguyễn Ngọc Phú - trích báo Lâm Đồng online:

    Bài thơ" Vị tướng già "của Anh Ngọc viết năm 1994 sau khi nhà thơ cùng các nhà văn quân đội vào ngôi nhà 30 phố Hoàng Diệu thăm Đại tướng Võ Nguyên Giáp nhân kỷ niệm 50 năm thành lập quân đội. Thật lạ, là bài thơ viết về một vị danh tướng huyền thoại mà không nói gì về chiến tranh với những chiến công đã gắn với tên tuổi của ông. Ở đây nhà thơ như một nghệ sỹ nhiếp ảnh chọn góc độ tâm tình nhiều tâm trạng chạm tới những trắc ẩn nỗi niềm với góc mở tâm hồn lớn lao bao dung và nhân hậu.

    Hình ảnh vị tướng già:" Đôi bàn tay nhăn nheo run rẩy - Đã từng gieo khủng khiếp xuống đầu thù "khi mà" Những đối thủ của ông đã chết từ lâu "- Là một phát hiện tinh tế tạo điểm nhấn khắc họa chân dung vị tướng. Cũng đôi bàn tay ấy lại gõ trên phím đàn dương cầm những bản nhạc về tình yêu cuộc sống. Ở đây với bút pháp liên tưởng so sánh:" Ông ngồi giữa thời gian vây bủa - Nghe hoàng hôn chầm chậm xuống quanh mình "có chút gì đó cô đơn nhưng không cô độc lại rất đời thường, rất thật mà chỉ có thi sỹ mới nhận ra. Cái nốt trầm sâu thẳm:" Trong góc vườn mùa thu - Cây lá cũng như ông lặng lẽ "là một nét khiêm nhường, tự biết, tự lớn và bình thản khi vị tướng hòa vào với thiên nhiên với khu vườn nhà mình như một cốt cách của tiên ông đạo sỹ. Nhà thơ đã phát hiện ra nét trẻ trung ấm áp và tin cậy khi ông:" Nở nụ cười ngơ ngác thơ ngây ". Đây có lẽ là nét riêng biệt của vị tướng đã qua bao trận mạc vẫn còn giữ được chất trẻ trung lạc quan kỳ lạ mà tuổi tác thời gian với bao biến đổi thăng trầm cuộc đời không thể xóa mờ được. Người già thường hay sống bằng ký ức, với vị tướng già cũng thế. Nhưng ở ông những âm hưởng vẫn còn lưu vọng, vẫn còn thao thức với hào khí:" Bầy ngựa chiến đã chồn chân gối mỏi - Đi về miền cát bụi phía trời xa ". Sự đồng vọng của con người với thiên nhiên với ký ức lại có sự trùng hợp cộng hưởng vào nhau như giai điệu của một bản nhạc đan xen bao nỗi niềm chia sẻ nhưng hòa âm vẫn là niềm hy vọng từ quá khứ đến tương lại khi:" Một chân ông đã đặt vào lịch sử - Một chân còn vương vấn với mùa thu ". Đây là hai câu thơ hay nhất như một điểm sáng tỏa ra hơi ấm nhân văn với một linh cảm mà nhà thơ Anh Ngọc đã tiên cảm được trước đây 20 năm giờ đã thành sự thật:" Ông ra đi - Và.. - Ông đã về đây - Đời là cuộc hành trình khép kín". Vị tướng đã cất tiếng chào đời ở một làng quê bên dòng sông Kiên Giang và lớn lên ra đi làm cách mạng. Bây giờ ông trở về vĩnh viễn nằm lại trong lòng quê hương đất mẹ. Hai bàn chân của ông thật sự đã đặt vào lịch sử trong một ngày thu, trong nỗi vương vấn tiếc thương của hàng triệu con người.

    Có lẽ trong các bài thơ viết về Đại tướng Võ Nguyên Giáp với hào hùng bao chiến công oanh liệt thì bài thơ này là một nốt trầm riêng khắc họa chiều sâu tâm trạng và có sức lan tỏa, lay thức, xúc động trong tâm hồn chúng ta về một Con Người lớn lao nhưng bình dị đời thường biết bao đã biến huyền thoại thành lịch sử..

    Các bạn có thể xem thêm 10 điều thú vị về Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng năm 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...