Trọng Sinh Vi Phu Không Thôi Thê - Tiết Nam Sơn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi nhtt1225, 27 Tháng bảy 2021.

  1. nhtt1225

    Bài viết:
    1
    Vi phu không thôi thê (trọng sinh)

    Hán Việt: Vi phu bất hưu thê (trọng sinh)

    Tác giả: Tiết Nam Sơn

    Convert: Hoa Lạc Hải Đường

    Nguồn: Wiki Dịch

    Tình trạng: Hoàn thành

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Thị giác nữ chủ, Bình dân sinh hoạt

    * * *

    Tên khác: 《 ý này vì quân (trọng sinh) 》

    Đời trước một đạo thánh chỉ lạnh như băng ban xuống, nàng không tình nguyện trở thành sủng phi, không thể theo đuổi tình cảm.

    Trọng sinh một đời, nàng như nguyện gả cho Hầu gia.

    Phụ thân huynh trưởng đều nói hầu môn sâu như biển, không muốn nàng gả.

    Nàng gả lại đây mới phát hiện gì mà hầu môn sâu như biển, rõ ràng là kịch bản Hầu gia dựng lên sâu như biển.

    Mạnh hầu gia nhìn ôn tồn lễ độ, kỳ thật vừa đa nghi lại đố kỵ.

    Diệp Thư Vân: "Muốn hưu ta? Ngươi và ta chỉ có thể tử biệt không thể sinh ly, ngươi chọn đi, hoặc là ngươi chết hoặc là ta chết!"

    Mạnh Vân Trạch cảm thấy mỹ mãn: "Ngươi suy nghĩ nhiều, vi phu không hưu."

    Hắn vẫn cho rằng nàng vì quyền thế mới gả cho hắn, do bóng ma thời thơ ấu gây ra, hắn lựa chọn lạnh nhạt nàng.

    Nàng không thể nhịn được nữa: "Ngươi cái đồ ngốc này, ta thích ngươi."

    Hắn cười: "Ta biết."

    Nàng tức giận, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai hắn vẫn luôn chờ đợi nàng nói những lời này.
     
    Phượng Chiếu Ngọclinhlinh2308 thích bài này.
  2. nhtt1225

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp thị nữ, mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp, ba tuổi biết chữ, năm tuổi thuộc thơ, cha mẹ trong nhà cưng yêu như trân bảo, dù có bà mối sớm tới làm mai, nhưng song thân đều dùng lời nói dịu dàng cự tuyệt.

    Thứ nhất, con gái út tuổi còn nhỏ, nhị lão luyến tiếc; thứ hai, thời thế đổi thay, đến thế hệ của Diệp thị, phàm là đính hôn nam nữ thông thường đều chờ đến năm qua hai mươi tuổi mới định xuống, cho nên liền uyển chuyển cự tuyệt.

    Năm ấy cuối xuân, nàng theo Lâm gia tỷ tỷ đến miếu cầu phúc.

    Việc cầu phúc nàng không hiểu. Từ trước nàng theo mẫu thân tới chùa miếu đều là mẫu thân làm cái gì nàng liền làm theo. Lần này dâng hương cũng thế, Lâm gia tỷ tỷ bái phật nàng liền bái, tỷ dâng hương nàng cũng làm theo.

    Lâm gia tỷ tỷ thấy nàng làm xong những việc này liền ở trong điện đi dạo trong vô thức, biết nàng đợi không được, vì thế dặn dò nàng: "Thư Vân, ngươi nếu cảm thấy buồn, cứ thong thả đi dạo, chờ ta cầu xăm xong liền đi tìm ngươi."

    Diệp Thư Vân đáp ứng, Lâm gia tỷ tỷ cầu cái gì, nàng biết.

    Lâm gia tỷ tỷ cùng huynh trưởng của nàng là thanh mai trúc mã, hai người tình cảm rất tốt, đáng tiếc Lâm gia lão gia coi thường Diệp gia, một lòng chỉ muốn Lâm gia tỷ tỷ gả chỗ cao cho nên vẫn luôn phản đối Lâm gia tỷ tỷ cùng huynh trưởng lui tới.

    Nàng đoán Lâm gia tỷ tỷ cầu ước chừng là nhân duyên.

    Diệp Thư Vân đi được hai bước liền gặp gặp một người, người nọ họ Mạnh, tên Vân Trạch, trước đây người khác đều gọi hắn là Mạnh tiểu hầu gia, hiện giờ hắn đã lớn, mọi người liền đem bỏ chữ "tiểu" kia đi, gọi hắn Mạnh hầu gia.

    Người này đã ẩn giấu trong lòng nàng mười năm.

    Diệp Thư Vân ma xui quỷ khiến thế nào liền đi theo phía sau hắn, từng bước một mà đi hướng chính điện phía sau Kính Hồ. Hắn đi bước nhỏ ở bên hồ, nàng liền tránh ở phía sau cây trộm nhìn hắn, không dám để hắn phát hiện.

    "Nữ thí chủ."

    Sư thầy đột nhiên nói một câu khiến nàng cả kinh, nàng liếc mắt nhìn sư thầy một cái, ngay sau đó vội vội vàng vàng quay đầu nhìn Mạnh Vân Trạch, xem hắn có nghe thấy tiếng sư thầy hay không. Sư thầy nói chuyện thanh âm không hề lớn, nhưng cũng không nhỏ, đặc biệt là ở nơi im ắng thế này, nàng thật sợ bị Mạnh Vân Trạch nghe thấy, càng sợ bị hắn phát hiện.

    "Nữ thí chủ, nếu cầu nhân duyên thỉnh dời bước đến Nhân Duyên Đường."

    Diệp Thư Vân rụt cổ lùi về trốn phía sau cây, chẳng lẽ tâm tư của nàng đối Mạnh Vân Trạch rõ ràng như vậy? Thế mà một người ngoài không biết hồng trần thế sự như sư thầy lại có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm ý nàng đối Mạnh Vân Trạch.

    Sư thầy cho rằng Diệp Thư Vân không nghe hiểu ý tứ hắn, vì thế lại nói: "Nữ thí chủ, nếu muốn treo nhân duyên bài, trước tiên cần đi đến Nhân Duyên Đường, viết một quẻ bài rồi lại qua đây treo."

    Diệp Thư Vân lướt qua sư thầy, nhìn Nhân Duyên Đường phía sau lại ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn thoáng qua.

    Nguyên lai giờ phút này nàng đang đứng dưới tàng cây nhân duyên, trên cây treo đầy nhân duyên bài, từng mảnh dải lụa đỏ rực rỡ bay bay theo gió, phía trên không biết buộc bao nhiêu chờ đợi tốt đẹp của bao người, những cái đó chờ đợi tụ lại ở một chỗ, rõ ràng vừa vô vọng lại tràn ngập mong đợi, lại có thể nhẹ nhàng như vậy mà đón gió giơ lên, thật kỳ quái.

    Diệp Thư Vân cười nhạt: "Sư phụ hiểu lầm, ta không phải tới cầu nhân duyên."

    Bằng tình trạng hiện tại của nàng, cho dù cầu thì có thể như thế nào? Mạnh Vân Trạch ngay cả tên họ của nàng là gì cũng không biết, nhân duyên bài cho dù treo lên lại như thế nào? Cũng có thể làm Nguyệt Lão rãnh rỗi cho nàng cùng Mạnh Vân Trạch thành thân?

    Này chẳng phải là khó xử Nguyệt Lão sao?

    Sư thầy chắp tay trước ngực, xin lỗi nói: "Là tiểu tăng hiểu lầm, nữ thí chủ xin cứ tự nhiên."

    Diệp Thư Vân đáp lễ nhìn theo bóng sư thầy đi xa.

    Chờ Diệp Thư Vân quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Vũ Trạch, chỉ nghe một thanh âm "ầm" vang lên, trong hồ nổi lên vô số bọt nước, nhiễu loạn một hồ xuân thủy bình thản, lại xem bờ hồ, nào còn bóng dáng Mạnh Vân Trạch.

    Diệp Thư Vân thầm nghĩ không tốt, xách lên làn váy vội không ngừng chạy đến, thả người nhảy vào trong hồ.

    Nước hồ mùa xuân không lạnh băng giống mùa đông, nhưng rốt cuộc vẫn là mang theo vài phần giá lạnh, Diệp Thư Vân đột nhiên nhảy vào trong hồ lạnh căm căm như vậy, nhất thời nàng cũng không chịu nổi, lạnh đến mức tâm nàng không khỏi vừa kéo.

    Diệp Thư Vân phí thật lớn công sức mới đem được Mạnh Vân Trạch từ trong nước vớt ra.

    Hai người bọn họ quần áo trên người dính nước, nặng trĩu, thêm nước hồ lạnh đến thấu xương khiến Diệp Thư Vân không dám dừng lại, lúc nàng đỡ Mạnh Vân Trạch hướng bờ hồ đi lên, hai chân đều phát run.

    Bờ hồ trải đầy đá rêu, Diệp Thư Vân trượt chân, ngơ ngác cùng Mạnh Vân Trạch ngã thẳng xuống.

    Thật không khéo chính là trên mặt đất lại có một hòn đá gập ghềnh đối diện trán Mạnh Vân Trạch, Diệp Thư Vân tay mắt lanh lẹ xoay người che đằng trước hắn.

    Một tiếng trầm vang vững chắc từ phía dưới đầu Diệp Thư Vân vang lên nhưng nàng trong lòng chỉ nhớ kỹ Mạnh Vân Trạch, vội đứng dậy nhẹ nhàng đẩy đẩy Mạnh Vân Trạch hỏi hắn: "Hầu gia, hầu gia."

    Nàng thật không hiểu, đang êm đẹp, hắn như thế nào lại rơi vào trong hồ.

    Mạnh Vân Trạch lại chậm chạp không thấy có dấu hiệu tỉnh dậy, Diệp Thư Vân ấn mạnh vài cái ở ngực hắn, hắn vẫn không tỉnh, nàng khóc nức nở nói: "Vân Trạch, ngươi mau tỉnh, ngươi không thể xảy ra chuyện, ta còn không kịp cho ngươi biết ta là ai, ta còn chưa nói cho ngươi tâm ý của ta, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta nên làm cái gì bây giờ?"

    Mười năm, nàng đem Mạnh Vân Trạch đặt ở trong lòng ẩn giấu suốt mười năm. Nếu kết quả mười năm tình cảm vui buồn theo hắn của nàng bỗng chỉ có thế liền như vậy nhẹ nhàng rơi vào hư vô, nàng như thế nào chịu được?

    Gió lạnh thổi tới khiến một thân Diệp Thư Vân nổi da gà, nước trên đuôi tóc nàng từng giọt từng giọt rơi trên mặt Mạnh Vân Trạch.

    Hôn mê đi qua, Mạnh Vân Trạch nghe thấy tiếng kêu vội vàng của Diệp Thư Vân, hắn lông mi hơi hơi vừa động, mắt chỉ mở hờ: "Ngươi là ai?"

    Diệp Thư Vân vui vẻ nói: "Ngươi tỉnh? Thật tốt quá, thật tốt quá. Ta là Thư Vân, Diệp Thư Vân."

    Hắn muốn mở mắt ra, muốn nhìn một chút cô nương tha thiết hy vọng hắn tỉnh lại là ai, muốn biết nàng vì sao lại cứu hắn, nhưng hắn hao hết sức lực mở mí mắt lại choáng váng như hồng thủy, chợt hôn mê bất tỉnh.

    "Thư vân!"

    "Tiểu thư!"

    Diệp Thư Vân giương mắt nhìn lên, ở cách đó không xa là Lâm gia tỷ tỷ cùng thị nữ của nàng Tú Ngọc.

    Hai người hấp tấp chạy đến, thấy nàng trên người còn dính nước, vì thế hỏi một câu, nhưng không đợi Diệp Thư Vân trả lời, Tú Ngọc liền nói: "Tiểu thư có đại hỉ, lão gia phu nhân đã phái người ở bên ngoài chờ, chúng ta mau trở về, lão gia phu nhân trong phủ từ trên xuống dưới giờ phút này đều đang đợi cô trở về đấy."

    Tú Ngọc không đầu không đuôi nói nhiều thế này, Diệp Thư Vân thật sự không rõ ý tứ của nàng ấy.

    Tú Ngọc cùng Lâm gia cô nương một trái một phải ôm Diệp Thư Vân chuẩn bị trở về, nhưng Diệp Thư Vân lo lắng Mạnh Vân Trạch, không chịu đi, nhất định phải chờ Mạnh Vân Trạch tỉnh lại mới có thể yên tâm.

    Chớp mắt, vừa vặn có một vị cô nương đi ngang qua, hình như là người quen của Lâm gia cô nương, Lâm gia cô nương liền nhờ vị cô nương kia lưu lại chiếu cố Mạnh Vân Trạch, lại nhờ người đi kêu sư thầy trong miếu lại đây giải quyết tốt hậu quả.

    Lâm gia tỷ tỷ cùng Tú Ngọc kẻ xướng người họa, không cho Diệp Thư Vân cơ hội lưu lại nói chuyện, Diệp Thư Vân mơ màng hồ đồ bị đẩy lên xe ngựa mang về Diệp phủ.

    Hồi phủ lúc sau Diệp Thư Vân mới biết được, Tú Ngọc nói "đại hỉ" thì ra là một chỉ chiếu thư phong phi.

    Vì đạo thánh chỉ này, Diệp phủ trên dưới vui mừng khôn xiết, chuẩn bị giúp nàng vào cung, nhưng với nàng mà nói vào cung lại giống như tai họa ngập đầu. Mười năm của nàng trong chớp mắt qua đi nhanh chóng, những tâm ý nhỏ nhắn trân quý trong khoảnh khắc liền biến mất, những điều khiến nàng vui cười liền không tiếng động mà chìm vào biển sâu, không dám lại trồi lên mặt nước.

    Diệp Thư Vân như thế nào cũng không thể tưởng tượng được đây lại là lần cuối cùng trong cuộc đời này nàng thấy Mạnh Vân Trạch.

    * * *

    "Quý Phi Diệp thị, hướng lấy mới được, nhập hầu cung đình, thiếu mà uyển thuận, khiêm cung có độ, dự trọng ớt vi, đức quang lan dịch. Giám tất thánh tình, thường hầu tả hữu, phất ly sớm chiều, mỗi rũ thưởng than, toại lấy Diệp thị ban trẫm, trấn an trẫm tâm. Nay đặc ban ngươi Hoàng Hậu Bảo Sách bảo ấn, lập ngươi vi hậu, thượng thừa tông miếu, hạ khải con cháu."

    * * *

    Thái Hậu Diệp Thư Vân, năm 86 tuổi, dưới gối sở hữu một trai một gái. Con trai là Thánh Thượng, con gái là quốc trưởng công chúa, con rể là đương triều thủ phụ chi tử.

    Nàng cả đời này ước chừng có thể dùng "Mơ màng hồ đồ" bốn chữ đơn giản mà thở dài.

    Mười sáu tuổi năm ấy, nàng nhận một đạo thánh chỉ của tiên đế, mơ màng hồ đồ nhập hầu cung đình, hơn một tháng, mơ màng hồ đồ bị tấn phong thần phi, mùa đông cùng năm, lại mơ màng hồ đồ tấn phong Quý Phi, sủng quan lục cung, quyền hành vô hạn. Một năm sau, nàng sinh hạ lục hoàng tử, tiên đế thu làm Hoàng Hậu Bảo Sách bảo ấn, làm chủ trung cung.

    Cung đình trong ngoài truyền tai nhau, nói nàng Diệp Thư Vân vào cung về sau, mỹ nhân lục cung không còn giá trị, duy chỉ nàng độc nhất đế sủng, quả thật phúc trạch thâm hậu. Ớt vi trong vòng, tần tường chi gian, người hâm mộ nàng nhiều, người ghen ghét nàng càng vô số kể, nhưng khổ sở trong đó chỉ có bản thân nàng biết được.

    Tiên đế nhìn sủng nàng, nhưng lại không yêu nàng.

    Những năm đầu, Diệp Thư Vân mới vào cung lúc ấy cũng bị tiên đế lừa bịp, cho rằng hắn thương nàng, cho nên sủng nàng. Cho đến tiên đế băng thệ, nàng sửa sang lại di vật tiên đế, thấy bức họa được tiên đế coi như trân bảo bị giấu đi, mà người trên bức họa lại cùng nàng vô cùng giống nhau, nàng mới rốt cuộc tin tưởng những nghi ngờ mấy năm nay trong lòng nàng không giả.

    Nguyên lai cả đời này nàng mơ màng hồ đồ thành thế thân của người khác, thay thế người khác sống cả đời. Nguyên lai mỗi khi tiên đế nhìn nàng, trong mắt đáy lòng đều nghĩ không phải nàng, tiên đế chỉ nhớ đến gương mặt kia.

    Nàng cả đời này với tiên đế mà nói chỉ là vật thay thế, mà tiên đế suốt cuộc đời, cũng chỉ là ở trên người nàng tìm bóng dáng của người khác.

    Nếu lúc trước không có đạo thánh chỉ kia, nếu lúc trước nàng không vào cung, cho tới bây giờ, nàng tuy chưa chắc có thể được như ước nguyện, cùng người trong lòng bên nhau lâu dài, nhưng ít nhất cả đời này nàng vì chính mình mà sống, không phải giống như cái xác không hồn trở thành bóng dáng người khác, giống như u linh giả câm vờ điếc cả đời, mơ màng hồ đồ vì người kia sống cả đời.

    Sinh thần năm nay qua đi, thân thể nàng ngày càng lụn bại. Nàng hiện giờ đã 95, luận trường thọ, các đời lịch đại, không có mấy người so được với nàng, nàng sống đủ rồi, cũng tự biết thời gian quá nhiều.

    Đời này vinh hoa phú quý, nàng hưởng hết, còn có đầy bụng tiếc nuối, nàng chỉ cho là mệnh đã định, nên nàng chịu. Này một đời, khổ cũng có, vui cũng thế, nàng đều chịu qua, cũng nên đi.

    Cung điện to như vậy, yên tĩnh không tiếng động, Thánh Thượng phi tần, cháu trai cháu gái, chắt trai chắt gái, hợp điện cung nhân mênh mông mà quỳ một phòng.

    Hấp hối hết sức, nàng trong đầu bỗng nhiên hiện lên một người, người nọ đi ở nàng đằng trước, thường thường mà quay đầu lại xem nàng. Hắn vừa thấy nàng, tâm nàng liền như hoa nở, ngay cả khi mặt đã già nua như núi xuyên mạch lạc thế nhưng nổi lên nhè nhẹ điểm cười.

    "Tiểu.."

    Nàng nói chuyện thanh âm giống như ruồi muỗi "Anh anh" rung động, hoàng đế nghe không rõ ràng, vì thế cúi xuống thân mình, lỗ tai để sát vào nàng bên môi, tỉ mỉ nghe nàng nói chuyện.

    "Tiểu.. Tiểu hầu gia.. ở cùng Lan nhi?" Nàng từng câu từng chữ nói được thật là cố sức.

    Hoàng đế vội sai người hai người tiến lên.

    Hai người quỳ gối trước giường, duỗi hướng Diệp Thư Vân nắm lấy tay nói: "Hoàng tổ mẫu.."

    "Ngươi cực kỳ giống.. gia gia của ngươi." Diệp Thư Vân nhìn tiểu hầu gia, mắt ứa lệ.

    Năm đó người thiếu niên ở gian thanh phong sơn thủy bừng tỉnh quay đầu dần dần nổi lên trước mắt, nàng bất giác cười, nước mắt lại lặng yên từ khóe mắt rơi xuống.

    Tiểu hầu gia 6 tuổi, mẫu thân hắn từng dẫn hắn tiến cung bái kiến Diệp Thư Vân. Đó là lần đầu tiên Diệp Thư Vân thấy tiểu hầu gia, khi đó nàng liền nói như vậy.

    "Đối xử tốt với Lan nhi." Diệp Thư Vân từng câu từng chữ nhẹ nhàng nói.

    "Tôn nhi nhớ kỹ." Mạnh tiểu hầu gia không đành lòng coi, cúi đầu rơi lệ.

    Diệp Thư Vân thở phào một hơi, nàng cả đời này thật sự là quá dài, hiện giờ rốt cuộc muốn giải thoát, nàng thật sự vui vẻ. Diệp Thư Vân nỉ non tự nói: "Sơn thủy thanh phong, ngô chung hướng rồi."

    Nói xong, Diệp Thư Vân mất. Cung tần nhà Mãn ô ô khóc lên, hoàng đế quỳ gối đầu giường, thân mình cũng run rẩy mà khóc.

    Chuông vàng vang lên 27 thanh, trong cung nhất phái túc mục.
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng bảy 2021
  3. nhtt1225

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu thư, tiểu thư.." Tỳ nữ ở mép giường nhẹ giọng gọi nàng, nhưng hôm nay không biết làm sao, nàng lại ngủ đến hôn mê, tỳ nữ kêu nàng thế nào, nàng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

    Hôm nay là ngày đầu tiên tiểu thư nhà nàng đi học đường bồi dưỡng nhân tài, sao có thể để tiểu thư ngủ muộn bỏ lỡ lễ bái sư? Nếu lão gia biết, chẳng những nàng muốn mất một tầng da, ngay cả tiểu thư cũng chịu không đủ.

    "Tiểu thư, hôm nay là lần đầu tiên người đi học trường tư, nếu bỏ lỡ lễ bái sư, thì phải làm thế nào?"

    Thiếu nữ trên giường lại làm như hoàn toàn chưa từng nghe thấy, như cũ ngủ say.

    Thật là kỳ lạ, tiểu thư nhà nàng tuy ngẫu nhiên có vài lần nghịch ngợm gây sự, nhưng thời điểm mấu chốt cũng chưa bao giờ thấy tiểu thư giống như hôm nay không quan tâm, hôn mê bất tỉnh, làm nàng kêu như thế nào đều không tỉnh.

    "Tiểu thư còn không dậy chờ lão gia lại đây đã có thể sẽ không giống ta nhẹ nhàng như vậy khuyên người." Tỳ nữ cúi người về phía trước, nhẹ giọng ở bên tai thiếu nữ nói: "Tiểu thư.."

    Bên tai truyền đến từng trận ấm áp hơi thở, thiếu nữ xoay người mặt hướng vào trong phòng, chậm rãi nâng lên mí mắt, chậm rãi ngồi dậy, mặt mày cứng ngắc, từ từ liếc mắt nhìn tỳ nữ một cái.

    Tỳ nữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, như oán trách lại bất đắc dĩ: "Tiểu thư, người tỉnh rồi. Nếu người không tỉnh sẽ thật bỏ lỡ lễ bái sư!"

    Nàng xoa xoa hai mắt, mặt mày cứng ngắc, nhìn chăm chú, đây chẳng phải là khuê phòng trước đây nàng chưa xuất giá sao? Nàng rõ ràng nhớ rõ nàng đã chết, chết ở trong cung điện lạnh như băng, những người đó quỳ trên mặt đất đều khóc vì nàng. Nhưng vì cái gì nàng còn có thể mở mắt? Nàng như thế nào còn có thể mở mắt! Hơn nữa vừa mở mắt liền ở khuê phòng nàng?

    Diệp Thư Vân lóa mắt lại nhìn lên, lại thấy thị nữ Tú Ngọc ở bên chờ.

    Nàng rốt cuộc là đã chết hay không? Vẫn là nói..

    Nàng là xác chết vùng dậy?

    Nhưng này cũng không đúng a, mặc dù nàng là xác chết vùng dậy, nàng cũng nên là bà lão chi thân, hai mươi năm trước Tú Ngọc đã sớm qua đời, sao còn là bộ dáng hoàng hoa khuê nữ?

    Diệp Thư Vân tỉnh lại, hai mắt nhìn chằm chằm Tú Ngọc, giống như choáng váng, làm Tú Ngọc hai mắt dại sợ hãi.

    "Tiểu thư làm sao vậy?" Tú Ngọc vội ở trước mắt Diệp Thư Vân phất phất tay, cũng không thấy tròng mắt Diệp Thư Vân động đậy, thật sự làm Tú Ngọc sợ hãi.

    Đang êm đẹp, tiểu thư nhà nàng như thế nào liền như vậy? Nếu ngủ qua một đêm lại thành đồ ngốc, trước tiên không nói lễ bái sư có đi được hay không, sau này hằng ngày làm việc gì bất quá đều là vấn đề lớn. Còn nói nữa, nàng càng như thế nào cho phải?

    Tú Ngọc khóc ròng nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy? Đừng dọa Tú Ngọc a."

    "Tú.. Ngọc?" bộ dáng Diệp Thư Vân lắp bắp, rất giống đứa nhỏ ê a học chữ, phí hơn công phu nửa ngày mới từ trong miệng nói ra hai chữ này.

    Tú Ngọc nóng vội, vội vàng ứng hai tiếng "Ta đây, ta đây."

    "Ta không chết?" Diệp Thư Vân nhéo nhéo mặt cùng cánh tay, lại thấy thân mình nàng mềm mụp, da thịt cũng đều là bộ dáng thời thiếu nữ: "Cũng không già?"

    Nghe Diệp Thư Vân nói mê sảng, Tú Ngọc lúc này mới thả lõng, nghĩ nàng đêm qua uống rượu say, mơ thấy ác mộng, mới có thể cổ quái như vậy, hồ ngôn loạn ngữ.

    Tú Ngọc nói: "Đêm qua ta khuyên người không nên cùng đại gia uống rượu, người không nghe ta, một hai phải uống. Người nhìn xem, chính mình uống đến choáng váng? Người cũng là, đại gia đang cao hứng, người không thể từ chối hắn mời rượu sao?"

    Kỳ thật đêm qua Diệp Thư Vân uống không nhiều lắm, chỉ uống ba ly mà thôi, có lẽ là tửu lượng nàng thật sự kém, mới nhiêu đây rượu đã khiến cho nàng hồ đồ như vậy.

    Nàng cùng ca ca uống rượu? Từ từ, để nàng hảo hảo ngẫm lại, hốt hoảng nhớ tới ngày đó. Trước một ngày nàng đi trường tư học, ban đêm tựa hồ đã cùng ca ca uống rượu.

    "Mới vừa rồi người nói lễ bái sư? Nay là năm nào? Ngày nào?"

    Tú Ngọc cười hai tiếng, mới nói: "Tiểu thư thật là uống rượu hồ đồ! Hôm nay là ngày đầu tiên người đi học đường bồi dưỡng nhân tài. Tiểu thư vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn đi học, như thế nào một giấc ngủ dậy liền quên?"

    Học đường bồi dưỡng nhân tài là một khu trường tư tiếng tăm lừng lẫy trong kinh, đến nay đã có hơn trăm năm lịch sử.

    Lúc trước Diệp Thư Vân vì thi đậu học đường bồi dưỡng nhân tài, ngày đêm khổ đọc, sau bao khó khăn mới như ý nguyện thi đậu học đường bồi dưỡng nhân tài, những vất vả Diệp Thư Vân trải qua, Tú Ngọc đều thấy rõ ràng. Như thế nào một giấc ngủ dậy, tiểu thư nhà nàng liền đem chuyện quan trọng như thế quên đến không còn một mảnh?

    Bái sư ở học đường bồi dưỡng nhân tài? Đúng rồi! Năm ấy mười lăm tuổi nàng thật vất vả thi đậu học đường bồi dưỡng nhân tài, ngày ấy nàng như nhận được bảo bối, nhận tin nhập học trường tư đưa tới liền chạy khắp Diệp phủ, vui vẻ mà nói cho phụ thân mẫu thân cái tin vui này. Khi đó phụ thân mẫu thân còn có ca ca đều vì nàng vui vẻ, cho nên ban đêm phụ thân mẫu thân mới hứa cho nàng cùng ca ca uống xoàng mấy chén.

    Diệp Thư Vân lúc này mới vực lại tinh thần, đột nhiên giật mình nghĩ đến bộ dáng người kia, không ngăn được hoa nở trong lòng, hoang mang rối loạn từ trên giường nhảy xuống, chạy chậm đến trước bàn trang điểm ngồi xuống: "Mau, mau giúp ta trang điểm, nếu không sẽ muộn."

    Tú Ngọc nhấp miệng cười: "Thật khẩn trương sốt ruột, sớm biết vậy tiểu thư lại làm gì? Ta kêu người nhiều như vậy, người cũng không tỉnh."

    Tú Ngọc một mặt quở trách Diệp Thư Vân, một mặt giúp Diệp Thư Vân rửa mặt chải đầu, vấn tóc.

    Diệp Thư Vân xuyên qua gương thấy khuôn mặt Tú Ngọc, nàng cùng Tú Ngọc nhăn nhó mặt mày, làm như không phục Tú Ngọc đối với nàng quở trách. Chợt, ánh mắt dời xuống, dừng ở khuôn mặt của bản thân trong gương.

    Người trong gương mày liễu mắt hạnh, môi chưa điểm đã đỏ, da trắng như tuyết lại tinh tế, một đầu tóc đen, nơi nào có nửa điểm bộ dáng bà lão tuổi già?

    Nguyên lai tường cao ngói đỏ mệt nhọc nàng cả đời, nàng làm người thế thân sống cả đời, tuổi già chết già ở thâm cung đều chỉ là một hồi ác mộng đêm qua?

    Nghĩ như thế, gánh nặng trong lòng Diệp Thư Vân không khỏi được giải khai, trái tim hậm hực chi khí cũng đi theo tản ra. May mắn như vậy cả đời bị đè nén lại ủy khuất chỉ là ác mộng một hồi, nếu không nàng như thế nào nuốt trôi khẩu khí này!

    Chỉ là vì sao mộng lại chân thật như thế? Nàng bất an, nàng sợ hãi, nàng tiếc nuối, rõ ràng đều chân thật như vậy.. Này như thế nào có thể chỉ là một giấc mộng? Nhưng nàng không nghĩ tin, không thể tin, cũng không dám tin.

    Nếu trong mộng hết thảy đều là sự thật, nàng không khỏi quá đáng thương.

    "Tiểu thư hôm nay làm sao vậy? Như thế nào mất hồn mất vía? Có lẽ là cao hứng hỏng rồi?" Tú Ngọc nhìn chằm chằm Diệp Thư Vân trong gương trang điểm bất giác nhăn lại mày.

    Diệp Thư Vân vừa nhấc mắt, lúm đồng tiền như hoa: "Ừ, ta cao hứng."

    Qua một lát, nàng liền sẽ thấy hắn, thấy người mặc dù ở trong mộng cũng bị nàng lặng lẽ giấu ở trong lòng ẩn giấu cả đời không chịu buông, như thế nào nàng có thể không cao hứng? Không vui?

    Nàng thật vui, rất cao hứng, hận không thể hiện tại liền bay đến trường tư đi gặp hắn.
     
    Phượng Chiếu Ngọc thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng bảy 2021
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...