Truyện Ngắn Vị Mặn Hippocrates - Cáo

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi CaoSG, 17 Tháng năm 2019.

  1. CaoSG Sang năm một sắc trời vàng

    Bài viết:
    349
    [​IMG]

    Vị Mặn Hippocrates


    Tác Giả: Cáo (Dạ Quỳnh)

    Thể loại: Truyện ngắn

    Link góp gạch: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của CaoSG

    * * *

    Phòng trực cấp cứu, cô đang cặm cụi dưới ánh đèn như thể tiếng ồn ngoài kia không hề ảnh hưởng tới cô. Tiếng lật bệnh án, tiếng bước chân, tiếng rì rầm nói chuyện.. lẫn trong tiếng rên âm ỉ từ người bệnh. Sự yên tĩnh của khu trực là vậy!

    Bỗng bị phá vỡ.

    Tiếng còi xe, tiếng bước chân, gấp gáp, tiếng người la khóc..

    Cô chụp vội blouse, bước nhanh ra ngoài. Chiếc quạt trần lơ đãng thổi tập bệnh án sang trang khác..

    - Hai bệnh nhân vừa được chuyển vào do tai nạn giao thông. Người nữ không sao chỉ bị sây sát nhẹ; người nam vùng đầu bị chấn thương, vẫn còn dấu hiệu xuất huyết, sau khi kiểm tra sơ bộ phát hiện gãy xương đùi phải.. - Một điều dưỡng trực gần đó lên tiếng.

    Cô chỉ gật đầu, dưới chân như có bánh xe. Người nhà bệnh nhân ào lên, túm lấy cô khóc lóc cầu cứu, mặc kệ những vết thương trên người. Cô sững người khi nhận ra gương mặt đã lem luốc vì nước mắt kia. Chuyển góc nhìn qua giường bệnh, cả người cô cứng ngắt, hai tay nắm chặt đến mức hằng lên từng vết đỏ, mắt cô hiện lên từng tia máu sau gọng kính.

    - Chị, huyết áp kẹp, bệnh nhân có dấu hiệu sốc.. Bác sĩ Châu đang xử lý, Bác sĩ Hùng đang qua..

    Tiếng điều dưỡng lại vang lên, khác biệt ở chỗ lần này có vẻ nôn nóng và gấp gáp. Tình hình bệnh nhân đang chuyển xấu. Hoàn thần, cô hít một hơi dài đầy khó khăn, rồi tự trấn an "Bây giờ không phải lúc..".

    Cửa phòng cấp cứu dần che đi tấm lưng hãy còn run rẩy, cánh cửa cũng ngăn đi tiếng khóc đầy lo lắng, sợ hãi của người nhà..

    Khoảng một phút sau, một người đàn ông cao gầy, khoát trên người chiếc blouse có dính vệt máu nhỏ vội vã tiến vào..

    Một giờ..

    Hai giờ..

    Ba giờ..

    Kim đồng hồ vẫn khẽ nhích từng giây giày vò.

    Đã hơn ba giờ đồng hồ trôi qua và cái đèn kia vẫn sáng..

    Đồng hồ chỉ ba giờ ba mươi ba phút, người nhà bệnh nhân đang dần rơi vào tuyệt vọng.

    Phía sau cánh cửa vẫn sáng đèn, Bác sĩ Châu khẽ vỗ vai cô.. an ủi. Cô không nói gì, chỉ rũ mắt, lững thững rời phòng.

    Lúc mới ra, người nhà thấy cô thì bỗng dưng chết lặng. Cô không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, cứ bước đi..

    Không biết cô về phòng bằng cách nào, chỉ nghe tiếng nấc nghẹn ngào, dai dứt của cô sau tiếng cửa khép.. Thật thê thiết!

    Bác sĩ Châu vỗ vai Hùng, khẽ lắc đầu rồi tiến về phía người nhà bệnh nhân.

    * * *

    Trong phòng, chiếc quạt trần vẫn quay, phát ra từng âm thanh "ù.. ù..".

    Tập bệnh án đã đóng lại từ lâu vì không còn trang nào để lật. Cánh cửa khép hờ để lộ ra từng tiếng nấc kềm nén, run rẩy của cô.

    Trước mắt cô là một mảnh mờ ảo, cô thấy anh, muốn vươn tay níu lấy rồi lại bất lực..

    Cô không dám!

    "Tôi xin thề trước Apollon thần chữa bệnh, trước Æsculapius thần y học..

    .. Tôi sẽ chỉ dẫn mọi chế độ có lợi cho người bệnh tùy theo khả năng và sự phán đoán của tôi, tôi sẽ tránh mọi điều xấu và bất công..

    .. Tôi suốt đời hành nghề trong sự vô tư và thân thiết..".

    Trong đầu cô vẫn còn văng vẳng lời tuyên thệ năm nào. Trí nhớ cô còn in rõ nét mặt rạng rỡ, tiếng nói thanh lãnh đầy tự hào của chính cô vào thời khắc đó.

    Lời thề Hippocrates đã khắc sâu vào đại não cô. Chiếc áo blouse cô hằn tự hào nhất giờ đây đang dày vò cô hơn bao giờ hết.

    Thất bại trên bàn phẫu thuật bao nhiêu lần cô chưa từng hối hận.

    Khi tận mắt thấy anh nằm trên bàn phẫu thuật, cả người lạnh ngắt, nước mắt cô không kìm lại được, nhưng cô vẫn không hối hận.

    Nhưng tối nay.. phẫu thuật thành công, cô đã hối hận!

    Khi nhận ra người được đưa vào cấp cứu là ai, cô chỉ muốn bỏ mặc hắn.. Vậy mà lời thề Hippocrates lại đúng lúc vang lên, lặp đi lặp lại như sai khiến cô phải đi cứu hắn.

    "Khốn kiếp, hắn hại chết anh, và giờ đây em lại cứu hắn..

    Chết tiệt, em nên bỏ mặc hắn.. Chết tiệt, y đức.. Chết tiệt lời thề Hippocrates..

    .. Chết tiệt thật, anh nói đúng, em đã yêu blouse hơn anh.. - tiếng nói như kìm nén cũng như hét lên– khốn kiếp! Sao anh không chịu hiểu là đã từng chứ..".

    Lũ đã tràn đê, muốn ngăn cũng không ngăn được, mà dù ngăn được cũng không nỡ.

    Nước mắt trào ra, uất ức, nghẹn ngào cũng trào ra.. chiếc áo trắng đã ướt mảng lớn, thấm cả vào lòng.

    * * *

    Hành lang, ngực trái của người nào đó thắt lại, khó chịu vô cùng. Lúc này, chỉ muốn xông vào ôm lấy cô, vỗ về cô, an ủi cô, cho cô một bờ vai để tựa vào.. Nhưng anh không dám. Cứ để cô khóc cũng tốt. Vào nghề mười năm, anh chưa bao giờ thấy mình bất lực đến như vậy!

    Có lẽ bác sĩ Châu nói đúng:

    "Chúng ta là bác sĩ, chúng ta có thể cứu trị rất nhiều người bệnh, lại không thể trị lành vết thương của em ấy!"

    5 giờ sáng.

    Ngoài kia, những ngôi sao đã núp vào mây, bầu trời càng thêm âm u như cảm xúc của em lúc này!

    Mưa bắt đầu rả rít.

    Anh không biết những giọt mưa ngoài kia có vị gì. Anh chỉ biết trong lòng cô, mưa đổ không ngừng.. Những giọt mưa mang theo vị mặn Hippocrates..
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng năm 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...