VỊ GIÁC KHÔNG NHẠY Tác giả: Giang Văn. Thể loại: Nữ x nữ. Tình trạng: Đang tiến hành. Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Giang Văn Văn án: Lưu ý: Vui lòng không tự ý sao chép hoặc chuyển ver dưới mọi hình thức.
CHƯƠNG I Bấm để xem 1 Bạn có tin vào tình thương mà Đấng Tối Cao dành cho loài người không? Tôi thì đéo. Tôi biết đây là một phát ngôn phản cảm, nhưng dù bạn có vả vào mặt tôi bằng luận văn tiến sĩ thì tôi vẫn sẽ giữ vững quan điểm ban đầu của mình. Tôi không tin Đấng thương tôi, vì khi Ngài sáng tạo vạn vật, Ngài đã tạo ra mùa hè. Tôi ghét mùa hè, thế nên tôi ghét lây sang cả Đấng, dù tôi biết thừa Ngài còn ti tỉ điểm tốt khác, nhưng mấy ai nhìn được vào khoảng trống trên tờ giấy trắng bị chấm mực đen lên đâu? Nếu Đấng đọc được những dòng này và đang có ý muốn hỏi thăm tôi thì, bằng cả trái tim nóng cháy này, chân thành xin lỗi Ngài. Nhưng tôi vẫn ghét mùa hè lắm. Nếu bạn cần một lý do cụ thể thì đơn giản là vì nó nóng thôi, có phải polymer dạng giấy quái đâu mà bắt người ta thích hết được. Tôi thà học bài tới nửa đêm khi tuyết rơi ngoài cửa sổ còn hơn nằm dài trong nhiệt độ không khí trung bình xấp xỉ 40°C. Túm cái quần lại thì tôi không ưa mùa hè. Mặc dù biết thừa rằng sự tồn tại của nó là để giữ gìn cân bằng trong quy luật tự nhiên muôn đời như một, tôi vẫn chẳng tài nào ưa nổi cái mùa chết dẫm ấy. Để thỏa mãn yêu cầu của đề bài thì đối với tôi, mùa hè có vị như kwts vậy. Nhờ tình đầu của tôi, suốt hai mươi mấy năm giời tôi đã cảm nhận mùa hè với hương vị của một viên kwts bọc đường. Nhưng kwts bọc đường thì chung quy nó vẫn cứ là kwts thôi. Tôi không chìm đắm vào vị ngọt ngào của lớp đường mỏng manh bên ngoài ấy vì tôi thừa biết điều này, thế nên về cơ bản thì mùa hè đối với tôi vẫn có vị như kwts vậy. 2 Chuyện phải bắt đầu từ một sự thật hiển nhiên rằng tôi là con gái. Như bao đứa con gái bình thường khác, tôi chơi cùng với một đứa con gái nữa, cái loại bạn thân từ thuở hai đứa hãy còn cởi truồng tắm mưa ấy. Con bé này tên Hương. Tạm thời hãy cứ gạt con Hương qua bên cạnh đã, hiện tại tôi muốn nói về một sự thật hiển nhiên khác. Tôi là nữ và tôi thích nữ. Việc sẽ chẳng có gì đáng bàn cho đến khi tôi yêu Hương. Tôi đéo hiểu tại sao mình yêu Hương, tôi cũng chẳng biết tôi yêu Hương từ khi nào, nhưng tóm lại là tôi yêu Hương. Tình yêu đôi khi nó kỳ lạ như thế đấy, kỳ lạ một cách chó má. Khoa học đã chứng minh rằng chẳng ai đào đâu ra lắm đồng tính thế được, vậy nên tôi yêu Hương nhưng Hương không yêu tôi nó là cái việc đã nằm trong dự liệu từ sớm. Các chuyên gia tình yêu đã mất cả cuộc đời để giảng giải cho những tấm chiếu mới về sức mạnh của friendzone, rằng việc thoát khỏi mối quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu là hoàn toàn bất khả thi, mà giữa tôi và Hương nó còn chưa chạm tới cái mức "trên tình bạn" nữa kia. Tôi hiểu rằng mối quan hệ giữa tôi và Hương sẽ không thể tiến xa thêm một bước nào nữa. Nhưng cái việc tôi hiểu được những điều thâm sâu như thế nó lại chẳng ảnh hưởng quái gì tới hành động của tôi cả. Lịch sử đã chứng minh, nhân loại quả thực là loài sinh vật ngu dốt hết thuốc chữa. Tất nhiên là trừ Hương ra, giác quan thứ sáu của tôi cảm thấy tình trạng của nó vẫn còn hy vọng cứu vãn được. 3 Tôi sẽ kể về bước ngoặt định mệnh của cuộc đời mình bằng một giọng văn sâu lắng man mác buồn. Hôm đó trời cao trong xanh lắm, Hương rủ tôi đi công viên chơi. Sinh viên sắp ra trường đến nơi rồi chẳng ai lại đi chơi ba cái trò trẻ ranh như thế cả, nhưng Hương thích vậy, còn tôi yêu Hương. Ngang ngược thế đấy. Chúng tôi vác mặt ra đường với phục trang như một nhẫn giả thực thụ, bước đi nghênh ngang trên hè phố, đéo sợ bố con thằng nào. Hương dắt tôi đi mua vé, chơi bập bênh, đu quay, xe điện đụng, vào nhà bóng, cuối cùng kết thúc cái lịch trình điên khùng mà nó vẽ ra bằng việc tô tượng trên thuyền đạp vịt. Hương hùng hục đạp cái thuyền tàn tạ chở tôi và nó cùng một đống phụ tùng lích kích màu mè khác ra giữa hồ rồi mặc cho gió và nước đưa đẩy. Đây không phải lần đầu tiên Hương chứng minh cho tôi thấy rằng nó có tiền sử trốn trại, thế nên tôi cũng quen rồi. Hương hút mạnh một hơi trà sữa, chuyên chú vẽ nốt cái râu mèo cho bức tượng hình con chó của nó, đoạn chống cằm nhìn tôi. "Mày có cảm thấy mình cứ như này mãi cũng tốt không?" Tôi chẳng hơi đâu mà quan tâm tới cái mộng mơ thiếu nữ trong đầu nó nữa, nhưng tôi thật sự sợ rằng sẽ có một ngày Hương phơi nắng nhiều quá bị ảnh hưởng tới não. "Đéo, giờ đang nắng bỏ mẹ ra." Tôi trả lời một cách đầy chân thành. Hương ném cho tôi một cái nhìn tràn ngập sự bất lực như cái cách mà một vị hiền triết đã về quê ở ẩn quan sát thiên hạ ngu muội rối ren, sau đó lại cắm đầu cố biến bức tượng con chó trên tay thành con mèo. Tôi quyết định đội mũ lên, kinh nghiệm xương máu nói với tôi rằng tình hình này sẽ kéo dài trong ít nhất là một tiếng nữa.
CHƯƠNG II Bấm để xem 4 Bằng một cách thần kỳ nào đó mà tôi đéo thể nào hiểu được, nắng hiện tại còn gắt hơn tầm giữa trưa, cái thuyền tàn tạ hình con vịt của chúng tôi vẫn nổi lềnh bềnh ngay chính giữa hồ, và Hương thì vẫn chưa hoàn thành xong tác phẩm nghệ thuật theo trường phái trừu tượng của nó. Hiện thực phũ phàng bày ra trước mắt là minh chứng rõ ràng nhất tát vào mặt tôi một cái đau điếng vì dám cả gan coi thường tình trạng bệnh của Hương. Tôi cảm thấy mình chết khô đến nơi rồi, ấy thế mà Hương còn chẳng thèm liếc tôi lấy một cái. Tủi thân quá. Tôi gục đầu lên vai Hương. Không phải tôi hiếm khi làm như vậy, nhưng lần này tôi lại ôm tâm lý vò mẻ không sợ vỡ. Tôi nhìn Hương, nhìn từ mấy sợi tóc mai cháy nắng của nó tới nốt ruồi nhỏ bên tai, cuối cùng rất an tâm kết luận lại một lần nữa, Hương rõ ràng không xinh. Không xinh càng tốt, điều đó đồng nghĩa với việc tạm thời sẽ chỉ có tôi và bố mẹ nó mới đủ kiên nhẫn để đi tìm hiểu cái vẻ đẹp tâm hồn tiềm tàng mà nó vẫn hằng tự hào, dù cho nghi vấn về tính chân thực của niềm tự hào này vẫn còn khá lớn. Tôi biết suy nghĩ ấy của mình ích kỷ ra sao, vì Hương không giống tôi, nhưng tôi không để trong lòng. Tôi muốn làm một kẻ mộng mơ ngu ngốc, nào có ai sáng suốt được cả đời? 5 Tôi tựa cằm lên vai Hương, vòng tay qua eo nó. Đây vốn dĩ là một hành động không thể bình thường hơn giữa hai đứa con gái với nhau, nhưng hôm nay Tarot say đéo. Tôi lo Hương phơi nắng nhiều sẽ ảnh hưởng tới trí tuệ của nó, nhưng người bị nhiệt độ cao làm cho suy nghĩ bị trì trệ lại là tôi. Tôi gọi khẽ bên tai Hương. "Ê cu." Tôi rất nghiêm túc gọi người con gái tôi yêu, lý do khiến việc này trở nên khôi hài như vậy là vì cô ấy thích tôi gọi cổ như thế. "Sủa, nhanh." "Tao thích mày." Hương dừng cọ vẽ, hơi ngẩn ra. "Sủa lại hộ bố mày cái?" "Mày muốn nghe tao nói tao yêu mày á?" Tôi không chắc chắn lắm nhìn Hương. ".. Tao kêu mày sủa là mày bỏ không nói tiếng người nữa thật đấy à?" Hương nhìn lại tôi với ánh mắt rất phức tạp, chúng tôi cùng rơi vào trầm tư một cách ăn ý. Phải đến một lúc lâu hệ thần kinh của tôi mới load xong việc dại dột mà mình vừa làm, tôi còn chưa kịp quyết định cảm xúc mà bản thân nên có trong trường hợp này thì giọng Hương lại vang lên lần nữa. "Mày ơi.." Tôi quay sang nhìn vẻ mặt khá là khó coi của Hương. "Tuột xích mẹ rồi." Chúng tôi lại một lần nữa rơi vào trầm tư trước trò đùa dai của số phận. 6 Ngày hôm đó, cái ngày dại dột nhất cuộc đời tôi ấy, sau khi được nhân viên khu vui chơi kéo vào bờ an toàn, sự việc xảy ra trên cái thuyền đạp vịt tàn tạ hôm ấy đã bị tôi và Hương cùng nhau quẳng vô một cái xó phủ đầy mạng nhện nào đấy trong bộ nhớ. Dù cho mỗi người có một cách nhìn nhận vấn đề khác nhau, tôi dám cam đoan rằng chẳng ai có thể quên việc bạn thân tỏ tình với mình một cách dễ dàng như vậy được. Chỉ có một cách lý giải duy nhất cho chuyện này, hoặc là khả năng tiếp thu vấn đề của nó tự nhiên tốt lên một cách bất thường như biểu hiện của một loại siêu năng lực nào đó, hoặc là nó đang giả đò để từ từ gặm nhấm sự bàng hoàng hay bất kỳ một loại cảm xúc tiêu cực nào đấy. Cá nhân tôi nghiêng về nửa sau của câu nói trên. Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn cho rằng việc giữ khoảng cách lúc này là hợp lý, vì nó tốt cho cả tôi và Hương. Hương cần thời gian chấp nhận và vượt qua, còn tôi cần thời gian hồi tưởng và từ bỏ. Mối tình đơn phương kéo dài mười lăm năm có lẻ của tôi đã định sẵn sẽ không thể có một kết thúc tốt đẹp, là do tôi lúc nào cũng cứng đầu cứng cổ muốn níu giữ nó, không chịu chấp nhận sự thật rành rành bày ra trước mắt. Hiện tại cũng nên buông tay rồi. 7 Tóm lại là tôi thất tình. Người thất tình thì nên làm gì? Uống rượu, cắt tóc, ra ngoài giao lưu, hoặc ít nhất là cứ khóc đi cho khuây khỏa. Nhìn qua cũng không sa đọa lắm, vẫn nằm trong phạm vi cho phép của giới hạn đạo đức, có thể cân nhắc thử một lần cho biết. Tôi cũng muốn thế lắm chứ, nhưng deadline của tôi lại không nói như vậy. Tôi có đau khổ không? Đéo. Cảm giác thất tình chẳng như những gì mà tôi từng tưởng tượng trong đầu cả triệu lần. Có lẽ vì tôi khá lý trí chăng? Thì ra cái sự "yêu" mà tôi dành cho Hương cũng không nhiều đến thế. Tôi nghĩ chúng tôi vẫn có thể tiếp tục làm bạn như trước, và Hương đã dùng hành động thiết thực để chứng minh rằng suy nghĩ của tôi là hoàn toàn chính xác. Lấy cái ngày tôi lỡ lời tỏ tình với nó làm mốc, hai tuần đã trôi qua. Nửa đêm, trời tù mù, gió đìu hiu, trăng khuất, vắng sao, khi tôi đương vật lộn với luận án tốt nghiệp, điện thoại đặt trên mặt bàn rung lên khe khẽ. Là Hương gọi.