Truyện Ngắn Vì Em Không Còn Xứng Đáng - Cửu Vỹ Kim Hồ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Cửu Vỹ Kim Hồ, 29 Tháng sáu 2020.

  1. Cửu Vỹ Kim Hồ Khảm kí ức vào mảnh trăng tan

    Bài viết:
    16
    Tên: Vì Em Không Còn Xứng Đáng

    Tác giả: Cửu Vỹ Kim Hồ

    Thể loại: Truyện Ngắn


    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Cửu Vỹ Kim Hồ

    [​IMG]

    Em đi tìm anh, anh cũng đi tìm em, nhưng sao chúng ta không gặp nhau sớm hơn? Tại sao cứ nhất thiết phải vào đúng lúc đó?


    Lời nhắn:

    Câu chuyện này lấy cảm hứng từ cuộc thi "Viết cái kết phim Mắt Biếc", đã từng được đăng trên trang facebook Phim Mắt Biếc với tên thật của mình là Hà Mi.

    * * *

    "Bởi em từng ở nơi đó

    Bởi em từng yêu nơi đó

    Nên tôi về thấy cả một thời

    Bởi tôi từng gởi trong gió

    Vấn vương người con gái có

    Đôi mắt tựa sông xanh bầu trời." (1)

    ..

    Sông xanh vẫn đó, bầu trời vẫn đó, nhưng không thể tìm thấy trong đôi mắt của Hà Lan nữa. Trái tim cô đập từng nhịp rối bời, bước chân vội vã chen vào dòng người đông đúc. Hà Lan tìm Ngạn, tìm hình bóng người đàn ông từ lâu đã in sâu vào tâm trí.

    Gió nổi lên cay xè đôi mắt, hay sóng lòng dồn dập khiến nước mắt chợt tuôn? Bến tàu hôm nay sao lại đông đúc đến thế, tiếng xình xịch rời ga sao lại vô tình đến thế? Hà Lan khóc, tay nắm chặt bức thư đến nhàu nát. Tâm thần hoang mang đuổi theo bất kì một bóng lưng nào đó có chút quen thuộc.

    Mưa rơi, rơi từng hạt, rơi xối xả!

    Mọi người vội vàng chạy tìm chỗ trú, duy chỉ mình Hà Lan đứng ngẩn ngơ giữa trời. Là ông trời khóc thương cho Hà Lan, hay là trừng phạt Hà Lan vì trái tim trót vô tình?

    D12E - 632, chuyến tàu cuối cùng cũng rời khỏi đó!

    Duyên đã lỡ thật rồi sao?

    Người đã đi thật rồi sao?

    Mưa lạnh lùng giày vò bóng dáng nhỏ, gió lạnh nhạt thổi từng cơn trách cứ, bóng đêm nuốt gọn trái tim tan nát của Hà Lan. Từng bước chân đều văng vẳng lời hát, từng dòng chữ Ngạn viết xoáy sâu vào nơi tận cùng trái tim, đau đến rỉ máu:

    "Hà Lan, bài hát này tôi viết vẫn chưa thể hát cho em nghe, bởi vì tôi sợ, nếu có em bên cạnh tôi sẽ không đủ dũng khí để rời đi nữa. Đo Đo trong lòng tôi ngập tràn hình bóng em, từng bước đi đều là đuổi theo những kỉ niệm. Về lại Đo Đo, có phải tôi đã quá cố chấp hay không?

    Hà Lan, có lẽ tôi nên buông tay đi thôi, giải thoát em, giải thoát mình khỏi những vấn vương không thể gọi tên. Lúc em đọc lá thư này có lẽ tôi đã rời khỏi đây rồi. Hà Lan, bức thư này em có thể đốt đi, để tôi mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời em. Có lẽ như vậy em mới có thể hạnh phúc. Đối với tôi, em chính là thanh xuân, nên tôi không thể đốt đi thanh xuân ấy. Như một món quà tạm biệt của hai người bạn thơ ấu, hãy cho phép tôi giữ lại hình bóng em!

    Tạm biệt!"

    Hết thật rồi!

    Tạm biệt!

    * * *

    - Hà Lan!

    Một tiếng gọi thất thanh vang lên từ phía sau, xé toang tiếng mưa gào gió thét, vội vã đuổi bắt tâm thần trống rỗng của Hà Lan về với thực tại. Cô sực tỉnh, giọng nói này.. quen quá! Quen nhưng sao lại hốt hoảng đến thế?

    Ngạn, là anh sao?

    Bíp bíp!

    Một chiếc xe ô tô bị mất phanh lao đến trên đường trơn ướt. Tiếng còi xe, tiếng la hét, đèn pha sáng choang trói chặt Hà Lan trong cơn kinh hoàng.

    Ầm!

    Hà Lan bị một lực đẩy mạnh sang một bên, đầu đập xuống lề đường chực toác đôi. Mắt cô mờ đi, không phải vì đau, mà vì nước mắt! Mưa ôm lấy một bóng dáng nằm bẹp trước mũi xe, người dân ùa lại vây kín xung quanh, chỉ thấy một bàn tay nhuốm đầy máu, bàn tay đã từng gãy đàn cho Hà Lan nghe!

    Cô lồm cồm bò dậy, chen vào trong. Ngạn nằm đó, ánh mắt chỉ đợi nhìn thấy cô. Tiếng sấm nổ đoàng xé ngang trời, xé tan cõi lòng cay xót. Hà Lan ôm lấy Ngạn, máu chảy ra hòa vào mưa lênh láng. Đôi mắt Ngạn, bàn tay Ngạn, chỉ duy nhất hướng về gương mặt nhòa lệ của Hà Lan:

    - Tìm thấy rồi!

    Hà Lan vội nắm lấy bàn tay đang áp vào má, khóc nấc lên:

    - Ngạn! Xe cấp cứu sắp đến rồi! Anh nhất định phải cố gắng lên!

    Ngạn chỉ cười, hơi thở yếu dần lấy đi chút tỉnh táo cuối cùng:

    - Anh yêu em!

    * * *

    - Không!

    - Ngạn! Anh mở mắt ra đi!

    - Anh đừng ngủ!

    - Anh phải cho em cơ hội theo đuổi anh chứ!

    - Anh mà bỏ đi em sẽ bị sét đánh chết vì ngu ngốc!

    - Ngạn ơi! Mau mở mắt ra! Mau nhìn em!

    - Ngạn ơi.. em yêu anh..

    * * *

    Tiếng xe cứu thương vang lên inh tai, tiếng người xung quanh nháo nhác, và, tiếng khóc đau đớn của Hà Lan.

    * * *

    - Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều! Hiện tại nguồn cung đã cạn kiệt!

    - Bác sĩ hãy lấy của tôi! Tôi và anh ấy cùng nhóm máu!

    - Đã lấy của cô quá nhiều rồi!

    Hà Lan sụp xuống, mái tóc dài bung ra từ lúc nào, vài sợi dính chặt trên má vì máu và nước mắt. Mắt biếc giờ âm u ngập đầy bi thương cay đắng, Hà Lan nắm chặt gấu áo blouse trắng:

    - Xin hãy lấy thêm! Lấy hết cũng được..

    Cô bật khóc nức nở:

    - Chỉ cần cứu anh ấy! Chỉ cần cứu được anh ấy..

    Nữ bác sĩ nắm lấy tay cô, ái ngại nhìn gương mặt phờ phạc vì đuối sức. Mắt Hà Lan bắt đầu nhoè đi, đầu đau như một ngàn mũi kim đồng loạt đâm thủng. Đôi môi khô khốc mấp máy:

    - Xin bác sĩ hãy lấy máu của tôi..

    Thần trí Hà Lan dần lạc vào hư vô, nước mắt vẫn rơi dài không kiểm soát, xa xa tiếng bước chân dồn dập, ai đó đang gọi cô, Hà Lan không còn nghe thấy rõ nữa, tầm mắt lạc vào bóng đêm bất tận, cô ngã vào lòng người đó.

    * * *

    Cánh mũi Hà Lan khẽ động đậy vì mùi thuốc khử trùng, đôi mi dài nặng trĩu rung rung. Trần nhà trắng toát lạnh lẽo mơ hồ xuất hiện.

    - Mẹ?

    Trà Long đánh rơi chiếc túi đang cầm trên tay, không đóng cửa mà xông thẳng vào phòng:

    - Mẹ tỉnh rồi?

    Xương cốt toàn thân muốn rã rời nhưng Hà Lan vẫn một phát giật tay ra khỏi dây chuyền nước, kiên quyết xuống giường. Đôi chân mất sức không thể chống chọi mà sụp hẳn xuống. Trà Long vội vàng đỡ lấy, đôi mắt vô hồn của Hà Lan như đâm thẳng vào tim cô.

    - Trà Long.. chú Ngạn đâu?

    * * *

    Họ đứng bên ngoài cửa phòng, đau lòng nhìn người đàn ông ấy. Băng trắng quấn kín quanh đầu, đôi mắt sưng húp nhắm nghiền, tiếng máy móc rù rì như báo hiệu một điều chẳng lành.

    - Bác sĩ bảo chấn thương quá nặng khiến chú ấy lâm vào tình trạng hôn mê sâu. Có thể.. sẽ không tỉnh lại nữa!

    Tay Hà Lan run rẩy bịt lấy tiếng nấc điên loạn thoát ra, trái tim bị bóp nghẹt đến mức muốn nổ tung. Trà Long ôm lấy vai mẹ, thấy Ngạn như vậy cô đau lòng, thấy mẹ như vậy cô lại đau thêm gấp trăm lần!

    Bức thư mà mẹ cô vẫn nắm chặt trong tay cho tới lúc bất tỉnh, là dấu chấm hết cho mối tình đầu của cô. Dòng máu chảy trong người Ngạn xem như món quà tạm biệt có được không? Tạm biệt tình đầu! Nước mắt lại lặng lẽ rơi!

    "Nhờ em nhắn với Trà Long, giúp tôi gởi lời xin lỗi con bé. Từ đầu, chỉ là tôi ích kỉ níu kéo hình bóng ngày xưa của em, đến lúc chợt nhận ra thì mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Trà Long là một cô bé tốt, nhất định sẽ gặp được một người yêu thương nó thật lòng, không xấu xa như tôi."

    * * *

    Thấm thoát đã mấy mùa Sim qua đi.

    Sau nhiều cơn mưa dầm, nắng lại về trên phố huyện. Vạt nắng sớm vươn mình qua cửa sổ bệnh viện, gió thổi bay mái tóc bồng bềnh, vương vấn vuốt ve gương mặt bình yên say ngủ. Hà Lan cắm một bó hoa Sim mới vào bình, mắt biếc lưu luyến lạc trong những kỉ niệm xưa cũ, nơi có nụ cười của Ngạn. Ước gì, Hà Lan lại được thấy nụ cười ấy, lại được nghe tiếng đàn, lại được nghe giọng hát.

    - Lúc con đến tìm mẹ thì thấy điện thoại có tới ba mươi ba cuộc gọi nhỡ của chú. Con gọi lại thì chú hỏi có phải mẹ đang ở bến tàu không. Con chỉ biết mẹ không có ở nhà, rồi chú vội cúp máy.

    Vậy là anh đã thấy em ở đó..

    Em đi tìm anh, anh cũng đi tìm em, nhưng sao chúng ta không gặp nhau sớm hơn?

    Tại sao cứ nhất thiết phải vào đúng lúc đó?

    Nước mắt lại rơi!

    Hà Lan cúi đầu để mặc lệ nhòa, nếu nước mắt có thể mang Ngạn trở lại, muốn cô khóc cả đời này cũng được. Nhưng Hà Lan biết, nước mắt của cô.. là vô nghĩa! Tình yêu của Ngạn.. được đáp trả quá muộn màng!

    - Anh đúng là đồ ngốc! Đã quyết tâm đi thì vì sao lại quay về? Vì sao để đứa độc ác như em níu chân lại?

    - Không! Đúng ra em không nên đến đó! Không nên ngoan cố níu giữ! Không nên để anh thấy em! Không nên cố gắng để nói với anh một tiếng "yêu". Cái tình yêu ích kỷ đáng chết này của em..

    - Em đã không dám thừa nhận, chỉ vì em không còn xứng với anh nữa.. Ngạn ơi, em xin lỗi, em phải làm sao đây?

    * * *

    - Đừng.. khóc!

    Giọng Ngạn thì thào khiến trái tim Hà Lan một khắc ngừng đập, nước mắt rơi nhiều hơn, cô không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám đưa tay quẹt nước mắt. Sợ rằng khi nhìn Ngạn, sẽ chỉ thấy đôi mắt vẫn nhắm nghiền, lại hụt hẫng đau đớn.

    - Em đừng khóc nữa!

    Bàn tay gắn đầy dây chuyền chầm chậm đưa lên má Hà Lan:

    - Đừng khóc nữa!

    Hà Lan ngẩng đầu, mắt biếc long lanh châu lệ. Cô lại khóc to hơn, khóc òa lên như một đứa trẻ, ôm lấy Ngạn.

    Anh vỗ nhẹ vào tấm lưng đang run lên bần bật, đôi mắt đen huyền thoáng một ý cười hạnh phúc!

    * * *

    Chú thích:

    (1) : Trích bài hát Hà Lan của Phan Mạnh Quỳnh.

    Hết
     
    Mèo CacaoThạch Lam thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng sáu 2020
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...