Vì Cậu Chỉ Là Thế Thân! Tên tác giả: Lãnh Lăng Thể loại: Đam mỹ Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Lãnh Lăng Văn án: Ba mẹ Hạn Nguyệt mất khi cậu còn rất nhỏ, vì thương cậu nên một người họ hàng xa nhận nuôi cậu. Nhưng khi cậu 15 tuổi họ cũng ra đi. Nhà cũng bị siết nợ. Từ một người có gia đình phút chốc trở thành kẻ lang thang khiến cậu đau khổ, mệt mỏi cùng cực. Sự lôi kéo của bạn bè xấu và sự bồng bột tham lam nhất thời của tuổi trẻ đã khiến cậu làm cái nghề nhục nhã nhất. Đó là trai bao, là cái công việc mà chổng mông lên cho đàn ông thao. Chỉ một phút nhất thời không làm chủ được bản thân đã khiến cậu hối hận cả đời. Biết vậy nhưng vẫn không li khai khỏi cái nghề này bởi không có nó cậu không thể sống. Cậu ngồi ở quầy bar chua chát mỉm cười, liên tục liên tục nốc rượu, khóe mắt lại không rời khỏi người đàn ông ngồi đằng xa. Biết ai không, đó là Tống Hải Nam nha. Hắn nắm trong tay quyền điều hành tập đoàn Tống thị, lớn nhất nhì thế giới. Hắn lớn lên đẹp trai anh tuấn, soái khí ngời ngời. Người theo đuổi hắn cả nam lẫn nữ xếp hàng dài cả chục cây số. Nhưng mà hắn sẽ không để ý đâu, bởi vì cậu biết hắn đã có người trong lòng. Nhưng trái tim cậu vẫn không tự chủ mà hướng hắn yêu điên cuồng. Để rồi trở thành một thế thân.. Gánh mọi đau khổ về mình.. Nhưng cái gì cũng có giới hạn..
Chap 1 Bấm để xem Haha không ngờ Hạn Nguyệt cậu cũng có ngày hôm nay, đau đớn khi yêu một người không nên yêu. Ngày nào cũng nhớ người ta. Hành hạ dày vò chỉ khiến cậu thêm yêu hắn. Yêu mà không dám tới gần chỉ biết đứng xa lặng lẽ nhìn thì đau đến cùng cực. Không biết trái tim cậu đã rỉ máu bao nhiêu lần. Uống say đến choáng váng định ra ngoài hít thở chút không khí không ngờ cậu lại thấy hắn đang bước ra. Không biết dũng khí lấy đâu ra mà cậu bước chân về phía hắn. Trong đầu lúc này chỉ có một ý nghĩ phải tỏ tình với hắn. Cậu ôm lấy hắn, nghẹn ngào nói: "Hải Nam, e.. em yêu anh, yêu anh.. nhiều.. rất nhiều" "Cậu là ai? Buông tôi ra đi" Hắn dùng lực gỡ tay cậu ra "Không, em.. em yêu anh mà, xin đừng.. đừng ghét bỏ em" Cậu tưởng hắn ghét bỏ mình thì ôm chặt hơn, hành động có chút rối loạn Hắn nhìn cậu cười cười, hỏi: "Kể cả thế thân" "Đúng, kể cả thế thân" Cậu nghe hắn đồng ý cho mình bên cạnh thì vui mừng. Nhưng khi nghe hai từ "thế thân" thì trái tim đau lợi hại, sờ sờ cái mũi cay xè, cậu bất lực mỉm cười. "Không hối hận?" Hắn hỏi lại "Đúng vậy, không hối hận" Hắn dùng tiền chuộc cậu ra. Ha hả, để người mình yêu biết mình làm cái nghề nhục nhã này tư vị thật tệ. Hắn dẫn cậu về nhà, sắp xếp cho cậu một căn phòng.'Cũng không tệ '. Cậu thầm nghĩ. Cứ nghĩ đến hắn vẫn quan tâm mình khiến Hạn Nguyệt vui sướng không thôi. Nhưng mà một lần nữa hắn lại đả kích cậu. Hắn khinh thường mở miệng: "Đừng vọng tưởng, khi nào tôi tìm được Ái cậu chính là đồ bỏ đi" "Ân, em biết. Khi nào Ái trở lại hãy nói cho em biết, em sẽ tự đi" Hạn Nguyệt hướng Hải Nam gượng cười. Ai biết giờ khắc này trái tim cậu đau đến rỉ máu. Từng câu chữ của hắn như từng mũi dao bén nhọn cứa vào tim cậu. Đau đến nghẹt thở. Hắn nhìn cậu đột nhiên nổi lên ham muốn. Ai biết hắn có ham muốn với Ái hay với cậu. Nhưng mà cậu vẫn tiếp nhận hắn. Hắn thô bạo xé bỏ quần áo cậu. Không có dạo đầu, hắn trực tiếp cầm cự vật thô to đâm vào hậu huyệt. Đau! Đau quá! Nước mắt cậu không khống chế rơi ra. Cố gắng thả lỏng hết mức để tìm cho mình chút khoái cảm nhưng mà không có a. Ngoại trừ đau đớn cũng chỉ có đau đớn. Hắn không quan tâm đến cậu chỉ liên tục thúc sâu vào trong. Cậu cảm thấy bên trong như rách toạt ra. Chắc máu cũng chảy rồi. Hắn gầm nhẹ lên rồi phát tiết. Cuộc làm tình kết thúc trong sự đau đớn không chút khoái cảm. Hắn rút cự vật dính đầy dịch trắng xen lẫn máu đỏ ra. Dùng khăn lau rồi đứng lên bỏ đi. Để cậu nằm đó hậu huyệt chảy máu thấm ướt cả gar giường. Cảnh tượng đầy ghê rợn. Giờ khắc này cậu đau lắm, nước mắt cứ tuôn ra. Không phải đau ở chỗ đó mà là ở trong lòng cậu, đau đến tận tâm can. Nằm trên giường cậu cười khổ. Là do mình tự chuốc lấy. * * * Sáng, cậu dậy thật sớm. Lê cái thân đau nhức xuống bếp để làm đồ ăn cho hắn. Hi vọng hắn sẽ vui mà ban cho cậu chút yêu thương. Đồ ăn được dọn ra bàn, hương thơm ngào ngạt bay khắp phòng. Hắn bước xuống nhíu mày tự hỏi đồ ăn đâu ra. Lại nhìn đến chỗ cậu đứng, gân xanh trên trán hắn nổi lên. Hắn lao nhanh xuống lầu, đẩy cả người cậu ra khỏi phòng bếp. Lực đẩy quá mạnh khiến cậu té ngã, động đến vết thương nơi đó khiến cậu đau đến nhe răng. Hắn giận dữ gầm lên: "Tôi cấm cậu, không được bước chân vào đây. Chỉ có Ái mới có tư cách còn cậu thì không" Thấy hắn giận cậu hoảng sợ chỉ biết nhỏ giọng xin lỗi. Cậu sợ, sợ hắn ghét bỏ mình. Nước mắt cậu rơi lã chã, nhưng thân hình bé nhỏ vẫn quật cường. Nhịn đau cậu đứng lên ôm lấy hắn, nhón chân đặt lên môi hắn một nụ hôn. Thấy hắn không đẩy mình ra, cậu thở phào làm cho nụ hôn sâu thêm "Ái.." Hắn khẽ gọi. Nghe đến cái tên đó tay cậu vô lực buông thỏng, cả người trở nên đau đớn. Cậu làm sao lại quên hắn chỉ yêu Ái còn cậu chỉ là thế thân. Tên cậu là gì hắn cũng đâu biết. Hắn đẩy cậu ra, liếc cậu một cái rồi nói: "Tôi đi làm, cấm cậu đụng vào đồ của Ái". Rồi bỏ đi. Cậu đứng đó nước mắt không ngừng rơi. Tại sao, tại sao hắn chỉ yêu Ái mà không yêu cậu. Rõ ràng cậu mới là người ở bên hắn, quan tâm hắn mà. Cậu ôm lấy ngực mình thì thào: "Nam, trái tim này yêu anh nhiều như vậy, anh không cảm nhận được sao?" * * * Chiều nay trời mưa, cậu thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa. Mưa mãi vẫn chưa dứt, trời âm u đến đáng sợ. Những giọt mưa lớn không ngừng rơi xuống. Sao mà lòng cậu buồn quá. Phải hay không những giọt mưa này là những giọt nước mắt xót thương cho cậu. Phải hay không.. Lúc này cậu lại nghĩ tới hắn, cũng gần một tháng rồi kể từ ngày cả hai ở chung. Không biết hắn thích cậu chưa nhỉ? Hay hắn chỉ thích Ái? Liệu tim hắn còn chỗ cho cậu không? Chắc không đâu, cậu cười tự giễu. Biết hắn không yêu mà sao cậu vẫn đâm đầu vào. Biết người ta chỉ xem mình là thế thân tại sao lại vọng tưởng. Mở cửa sổ, cậu đưa tay đón những hạt mưa. Lâu rồi không nghịch mưa, hôm nay cậu lại muốn chơi một chút. Đôi mắt cậu u buồn nhìn ra khoảng không, miệng lại nhoẻn cười, mưa lạnh thật a. Hôm nay hắn về sớm, vô tình nhìn thấy cậu nghịch mưa. Tự nhiên lại thấy ngứa ngáy trong lòng, tim không khỏi đập nhanh vài nhịp. Hắn bỏ qua sự bất thường đó vì tưởng mình bị bệnh. Sao này hảo hảo đi khám. Hắn đi về phía cậu, nghe tiếng động cậu quay lại. Thấy hắn liền mỉm cười, nhảy ngay vào lòng người ta. Còn cố ý ở trên môi hắn hôn một cái. Nhìn cậu hắn đột nhiên muốn làm. Không nói hai lời liền bế cậu lên phòng. Thả cậu xuống chiếc giường kingsize. Hắn xé bỏ quần áo cậu, ở trên môi cậu hôn rồi trượt dần xuống chiếc cổ trắng mịn rồi đến xương quai xanh. Hắn dùng tay ma sát hai đóa thù du trước ngực cậu. Khiến cậu nhỏ giọng rên rĩ. Hắn lấy ra gel bôi trơn nhanh chóng cho vào hậu huyệt cậu, bôi lên cự vật của mình một ít. Hắn cầm cự vật nhẹ nhàng tiến vào, đợi cậu thích ứng mới bắt đầu luận động. Sự ôn nhu của hắn làm cậu thấy rất vui. Cả hai đắm chìm trong dục vọng. Làm xong hắn ôm cậu đi tẩy rửa rồi lại để cậu ngủ cùng mình. Nhìn cậu an ổn ngủ hắn nhịn không được hôn cậu một cái. Rồi lại tặc lưỡi tự hỏi sao mình lại kì lạ như vậy. Chắc bị bệnh thôi. Nghĩ vậy hắn nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Chap 2 Bấm để xem Hôm nay cậu thức dậy với tâm trạng rất vui. Nhìn qua chỗ trống bên cạnh đã không còn người, cậu có chút thất vọng. Cậu nhìn lịch, hôm nay là sinh nhật của hắn. Cậu đi xuống bếp, định bước vào lại nhớ đến lời hắn, không khỏi lo sợ. Nhưng mà cậu muốn tự tay làm bánh cho hắn. Thôi kệ, chắc hắn cũng sẽ không giận quá giết người đâu ha. Cậu làm bánh rồi làm thức ăn, hồi hộp đợi hắn về. Lâu đến khi cậu sắp ngủ gục hắn cũng chưa về. Nhìn đồng hồ gần 12 giờ cậu quyết định đi tìm hắn. Đến cửa công ty cậu thấy lạ khi không còn ai. Suy nghĩ một chút cậu quyết định lên tầng cao nhất. Tain có lần hắn nói văn phòng hắn ở tầng cuối. Định mở cửa bước vào thì cậu nghe có tiếng thử dốc và rên rỉ phát ra. Tim cậu chết lặng. Không thể nào.. Cậu mở tung cửa, hai con người đang quấn lấy nhau giật mình nhìn cậu. Cậu mở to mắt nhìn chỉ mong người trước mắt không phải là hắn. Nhưng sự thật vẫn là sự thật.. Hắn nhìn cậu, mặt xẹt qua tia bối rối. Rất nhanh liền biến mất. Hắn khinh bỉ nhìn cậu: "Tới đây làm gì, không thấy tôi bận à" "Anh.. anh.." Cậu run rẩy chỉ tay vào hắn "Tôi thế nào?" Hắn nhướng mày trêu tức "Anh.. hỗn đản.. hức.. hu.. hu" Tim cậu đau quá, nước mắt cứ trào ra. Nhìn bộ dáng cậu lòng hắn đột nhiên nhoi nhói. Nhưng hắn không quan tâm, hắn nhàn nhạt nói: "Đây là Ái, người yêu của tôi.. cậu.." Hắn đột nhiên dừng lại không biết nói thế nào. Hắn không muốn con người trước mắt này bỏ đi. Cậu căn bản không nghe hắn nói gì. Trong đầu chỉ lặp lại Đây là Ái, người tôi yêu Đây là Ái Ái đã trở về.. Vậy còn cậu, còn cậu thì sao.. Không được cậu không thể ở lại. Nhìn hắn tim cậu lại càng đau. Hắn ghét nhất là nước mắt. Cậu.. cậu không thể để hắn chán ghét mình. Cậu bỏ chạy. Bỏ chạy khỏi cái nơi khó thở này. Cậu chạy.. chạy thật nhanh. Trời lại đổ mưa rồi. Mưa thật lớn. Cậu qua đường không để ý đã bị một chiếc xe tông. Chiếc xe gây án rời bỏ hiện trường để lại cậu nằm trên vũng máu. Chẳng ai biết.. Cậu nhắm đôi mắt lại, môi mỉm cười. Tạm biệt, Hải Nam. * * * May mắn lúc ấy có người đi ngang, người ta đưa cậu vào viện rồi đóng luôn viện phí sau đó rời đi. Chắc không muốn gặp rắc rối. Bác sĩ thấy vậy thì gọi cho người nhà cậu nhưng không ai nghe máy nên chỉ biết đợi cậu tỉnh. Người nhà cậu thì còn ai ngoài hắn, điện thoại cậu cũng chỉ có số hắn. Vài ngày sau, cậu tỉnh. Người đầu tiên cậu muốn thấy là hắn. Nhưng đổi lại chỉ là khoảng trống. Cậu nhàn nhạt cười. Cậu đâu là gì của hắn. Rốt cuộc cũng chỉ là thế thân. Là một món đồ chơi để người phát tiết. Bây giờ Ái cũng trở về, cậu nên từ bỏ thôi. Chỉ là cậu không thể buông cũng không muốn buông. Ngày nào hắn chưa đuổi cậu đi, thì ngày đó cậu vẫn là người của hắn. Một tháng sau, bác sĩ cho cậu về. Trở lại căn nhà quen thuộc, nhìn thấy hắn, cậu chẳng buồn chào hỏi cứ thế đi qua. Nhìn thôi cũng biết hắn đợi Ái. Thấy cậu hắn lên tiếng chất vấn: "Một tháng nay cậu đi đâu?" "Tôi đi đâu kệ tôi, anh quan tâm làm gì?" Cậu thờ ơ trả lời. Lòng hắn đau nhói trước sự thờ ơ đó. "Hay cậu lại đi tìm đàn ông? Hửm?" "Anh đoán xem?" "Con mẹ nó, tôi chưa đủ thỏa mãn em sao?" "Chỉ bằng anh?" Cậu chọc tay vào mặt anh. Một cỗ tức giận xông lên, hắn gầm như dã thú: "Để hôm nay lão tử thao chết em, dám ra ngoài tìm người". Hắn lật người cậu lại đâm nam căn to lớn vào. Không có bôi trơn khiến cậu đau đớn. Nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt thanh tú. Hắn đâm rồi rút, rút rồi đâm chẳng quan tâm đến cậu. Miệng thoát ra nhiều lời thô tục sỉ nhục cậu. Cậu lẳng lặng nghe. Tâm đau đến chết lặng. Tất cả chỉ do cậu ảo tưởng. Ảo tưởng tình cảm hắn dành cho cậu. Ảo tưởng vị tí cậu trong tim hắn. Cậu bị thao đến ngất đi tỉnh lại. Hậu huyệt bị rách, máu chảy thắm đỏ gra giường. Hắn vẫn không quan tâm. Hắn chỉ biết thỏa mãn mình. Kết quả là cả tuần sau cậu mới xuống được giường. Hắn đâu biết mình làm cậu thất vọng thế nào, đau đớn thế nào. Cậu nằm viện cả tháng hắn chẳng một câu quan tâm hỏi han. Ái chỉ bị cảm nhẹ hắn đã lo đến không ngủ được. Lôi cả chục bác sĩ đến chỉ để chăm sóc một người bị cảm. Nực cười. Tình cảm cậu dành cho hắn cũng đã không còn như trước. Nó đã dần nguội lạnh. Nhưng thật sự là nguội lạnh hay là cậu trốn tránh? * * * Cậu bước đi trên đường, gió lạnh tạt vào mặt. Lạnh giá như cái lạnh của lòng cậu. Bóng cậu đổ dài trên mặt đất. Phảng chiếu hình ảnh một thiếu niên với đôi vai gầy, bóng lưng đầy cô đơn. Chợt, cậu nghe thấy tiếng Ái. Bước lại gần, cậu bị cuộc nói chuyện làm cho giật mình "Tại sao anh lại nóng vội như vậy chứ?" Ái khó chịu nhìn người trước mắt "Em nói tôi nóng vội? Tôi bảo em giết hắn bao nhiêu lần rồi? Em nên nhớ lần này em trở về là để giết thằng khốn TỐNG HẢI NAM!" Nghe đến đây cậu giật nãy người. Vội che miệng để không phát ra tiếng. Cậu xiêu vẹo chạy về nhà. Cậu về đến nhà đem hết mọi chuyện nói cho hắn. Hắn nhìn cậu cười khinh: "Hừ, cậu tưởng tôi sẽ tin? Nhỡ đâu cậu vu khống Ái thì sao? " Không có, em không có vu khống Ái. Nam, anh tin em đi. Một lần này thôi "Cậu đau đớn nói. Thì ra trước giờ hắn không có tin tưởng cậu, chỉ có cậu tin hắn đến mù quáng. Đau quá, tim cậu đau quá. " Hửm, vậy sao? Đừng tưởng tôi không biết cậu căm ghét Ái. Cậu mà nhắc lại chuyện này thì cút khỏi mắt tôi " " Nam, em nói thật, tin em đi. Em không có vu khống Ái, em cũng không ghét cậu ta. Tin em đi. Tin em đi mà.."Nước mắt lăn dài trên gò má. Cậu cầu xin hắn tin mình. Chỉ có cách đó mới bảo vệ được hắn. Tiếng cậu cậu xin nhỏ dần rồi im bặt. Hắn đã đi ra ngoài từ lúc nào. Phải rồi, tại sao cậu phải cầu xin như vậy. Giết Ái rồi thì hắn sẽ an toàn. Giết Ái rồi sẽ không ai hại hắn. Đúng rồi cậu sẽ giết Ái. Cậu ngồi đó trên mặt là nụ cười man rợ. Con ngươi đỏ ngầu đầy tơ máu. Cậu lén lấy súng của hắn và một con dao bỏ vào trong người, chạy đi tìm Ái. Hahaha, Ái thân mến cậu sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu. Tại một nơi nào đó Ái chợt lạnh run, dự cảm không lành. Nhưng rất nhanh đã bỏ qua và tập trung vào cuộc hoan ái triền miên.