Truyện Ngắn Vết Sẹo Nơi Má Trái - TueNghiAn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi TueNghiAn, 12 Tháng tám 2019.

  1. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Vết sẹo nơi má trái

    Tác giả: TueNghiAn

    Thể loại: Truyện ngắn

    [​IMG]

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của TueNghiAn

    Hạ Lan đang tập trung làm việc trên chiếc laptop cá nhân thì chuông điện thoại vang lên, nhìn lướt qua màn hình điện thoại, là số của Tuấn Anh, em trai cô.

    Nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã sắp 12h trưa, có lẽ thằng bé gọi rủ cô đi ăn rồi. Nở nụ cười nhẹ nhàng, Hạ Lan nhấc máy:

    - Alo!

    Chỉ thấy đầu dây bên kia, giọng nói của Tuấn Anh đầy khác lạ, có chút run run.

    - Chị ơi.. nội mất rồi, chị ơi!

    * * *

    Ngồi trên máy bay, Hạ Lan vẫn không tin sau 20 năm rời xa quê hương, giờ cô trở về lại là trong hoàn cảnh như thế này. Bàn tay bất giác sờ lên bên má trái, nơi đó là một vết sẹo dài từ đuôi lông mày kéo xuống nơi khóe miệng. Đây cũng là lí do vì sao mà suốt hai mươi năm qua cô không bao giờ buộc tóc lên khi đi ra ngoài.

    Vết thương trên da thịt đã lành, nhưng vết thương lòng thì cũng giống như vết sẹo này, mãi mãi tồn tại.. và nhắc nhở cô về một quá khứ buồn, về người đã biến khuôn mặt cô thành ra thế này dù là vô tình hay cố ý.

    Kí ức buồn ấy một lần nữa ùa về sau bao năm dài bị cô cố gắng vùi lấp trong thẳm sâu tâm hồn.

    Cách đây 20 năm, khi ấy cô 8 tuổi, em trai tròn 2 tuổi, vì công việc ba mẹ đã quyết định để cô và em trai ở lại ngoài Bắc với bà nội rồi vào Nam làm việc kiếm tiền lo cho tương lai.

    Chuyện sẽ chẳng có gì phải nói nếu như bà nội cô không phải là một người mang trong mình tư tưởng trọng nam khinh nữ quá mức như thế.

    Cô vẫn không thể hiểu nổi vì sao một người phụ nữ ở vai vế của người bà như vậy lại có thể chỉ dành hết tình yêu thương cho cậu cháu trai, còn thờ ơ lạnh lùng với cô cháu gái đến mức đó.

    Dù cho Hạ Lan khi ấy còn ít tuổi nhưng cô cũng hiểu một điều bà nội không thương cô. Cũng bởi thế mà cô đã luôn cố gắng làm tốt tất cả mọi chuyện bà giao cho mình làm, từ quét nhà, rửa bát, thái rau lợn hay trông em.. nhưng dù có làm tốt tới đâu chăng nữa thì bà cũng chẳng bao giờ được bà khen hay động viên một lời nào. Vậy nhưng nhỡ chẳng may cô mắc một lỗi nhỏ nhặt nhất thì cũng bị bà trách phạt ngay.

    Vẫn nhớ có một lần, cô được bà giao cho việc lau dọn chạn bát đĩa, do vô ý cô đánh vỡ một chồng bát ăn.. ngày hôm đó cô không có hạt cơm nào vào bụng, chỉ có thể uống nước cầm hơi.

    Một lần khác, khi chơi với em trai nhỏ, cậu em trai nghịch ngợm nên bị ngã đau, khóc nức nở. Vừa hay lúc đó bà đi làm đồng về, thấy cháu trai khóc vì đau, không hỏi nguyên nhân, cứ vậy bà cầm chiếc gậy lứa ở sân đánh cô túi bụi.

    Một cô bé tám tuổi, tâm hồn non nớt là vậy, ở lứa tuổi ấy đáng nhẽ cô vẫn đang được sống trong vòng tay chở che của mẹ cha, hay chí ít cũng có sự yêu thương của người thân. Nhưng không, chỉ là vì mang phận con gái mà cô bị người thân duy nhất ngoài cha mẹ ruồng rẫy, lạnh nhạt đến cay nghiệt.

    Nhìn cậu em trai được bà nội nâng niu, cưng chiều như bảo bối, cô không ít lần tủi thân phát khóc. Thật sự, cô cũng rất muốn được dựa vào lòng bà mà hít hà hơi ấm tình thương, nhưng nghĩ tới cái nhìn lạnh lùng của bà, Hạ Lan không dám lại gần.

    Ba mẹ đi làm ăn xa, thi thoảng gọi điện về hỏi han tình hình ở nhà, mỗi lần như vậy, cô thật chỉ muốn khóc òa và xin ba mẹ cho chị em mình vào Nam cùng họ. Nhưng sợ ba mẹ buồn lòng, Hạ Lan lại đành im lặng.

    Mùa đông năm ấy, miền Bắc rất lạnh, quần áo mùa đông của Hạ Lan phần lớn đều đã chật, không còn mặc vừa. Lần gần nhất khi mẹ gọi về, cô có nói với mẹ, mẹ cô nghe vậy thì có nói sẽ gửi tiền về nhờ bà nội mua đồ đông cho cả hai chị em. Nghe mẹ nói vậy thì Hạ Lan vui lắm, háo hức đợi có quần áo mới mặc.

    Nhưng niềm vui của Hạ Lan tắt ngấm khi mà sau đó hơn một tuần bà bế em trai cô đi chợ, nhưng khi về thì chỉ có quần áo mới cho em trai. Còn cô thì được bà nội quẳng cho một chiếc túi ni lông, bên trong là ít quần áo mùa đông đã bạc mầu.

    Hụt hẫng, hai mắt lưng tròng, cô hỏi bà:

    - Bà ơi, sao quần áo của cháu lại..

    Còn chưa kịp nói hết câu, bà đã quát:

    - Vẽ chuyện, cũ hay mới thì đã sao, mặc vừa là được.

    Nói rồi, bà bế em trai cô vào nhà mặc thử quần áo mới. Cô đứng đó nhìn túi quần áo trên tay, lòng buồn tủi, nước mắt lăn dài.

    Không phải cô khóc vì không có quần áo mới mặc mà khóc vì bà, khóc vì sự phân biệt đối xử mà bà dành cho hai đứa cháu ruột.

    Sau đó hai hôm, bà nội có việc đi xa, để cô và em trai ở nhà trông nhau. Trông em là việc quá bình thường với cô nên tưởng như sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Vậy nhưng tối đó tự nhiên em trai cô bị sốt cao, cô đắp lá rồi chườm ấm nhiều lần mà nhiệt độ vẫn không giảm. Chợt nghĩ đến lúc trước khi mình cũng bị sốt cao thế này, bố đã ra hiệu thuốc Tây mua thuốc hạ sốt cho cô uống. Nghĩ là làm Hạ Lan định bụng đi mua thuốc cho em uống, nhưng cô làm gì có tiền đâu?

    Tiền? Cô nhớ là bà có một chiếc hộp nhỏ đựng tiền lẻ để thi thoảng mua quà vặt cho em trai ăn. Lấy tạm tiền đó đi mua thuốc cho em, chắc bà sẽ không mắng cô đâu nhỉ?

    Hạ Lan có chút do dự, nhưng nhìn em sốt cao, mặt đỏ bừng bừng cô cũng đành đánh bạo chạy ra chỗ chiếc tủ đứng, nơi để chiếc hộp nhỏ đựng tiền lẻ.

    Một nghìn, hai nghìn, ba nghìn.. mười nghìn. Chắc từng này là đủ rồi, cầm tiền trên tay, đóng cửa tủ lại, cô định chạy nhanh đi ra đầu làng mua thuốc.

    Nhưng vừa đóng cửa tủ lại thì đã thấy tiếng bà quát lớn:

    - A.. con nhỏ này mày dám lấy trộm tiền, tao đánh chết mày, đánh chết mày..

    Không để cô kịp giải thích, những cú tát của bà không ngừng giáng xuống.. không may cô ngã xô vào bàn, chiếc cốc trên bàn rơi xuống đất vỡ toang, cũng lúc này cô cũng bị trượt chân ngã xuống, má trái bị mảnh thủy tinh đâm trúng.

    Cảm giác đau đớn ấy ai thấu?

    * * *

    Máy bay đã sắp hạ cánh xuống sân bay Nội Bài, trong lòng Hạ Lan lúc này quá nhiều những cảm xúc đan xen.

    Bao năm qua rất nhiều lần ba mẹ muốn cô về quê thăm bà nhưng cô đều tìm cớ từ chối. Phần vì cô chưa sẵn sàng để gặp lại bà nội - người phụ nữ đã để lại vết thương sâu đậm trong lòng cũng như trên khuôn mặt của cô. Phần nữa cũng vì công việc của cô quá bận rộn.

    Cô đón taxi từ Nội Bài về quê, miền quê nghèo năm xưa nay đã đổi thay quá nhiều. Nếu không có em trai ra đón thì cô cũng không dễ dàng tìm được nhà của bà nội đến vậy.

    Trong nhà, vẫn chưa có tiếng kèn trống, chỉ có những tiếng khóc than ỉ ổi.. bất giác khóe mắt cô cay cay.. nghĩa tử là nghĩa tận, có lẽ cũng đã đến lúc cô nên.. tha thứ rồi chăng?

    Mẹ cô thấy cô bước vào thì òa lên khóc rồi chạy ra ôm lấy cô.

    - Hạ Lan, bà nội đã gắng gượng để đợi con về nhưng..

    Ông Lâm, bố của Hạ Lan, nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu, cất tiếng nói khàn khàn:

    - Vào chào nội lần cuối đi con!

    - Vâng ạ!

    Theo ý nguyện của bà nên phải đợi Hạ Lan về nhìn bà lần cuối thì gia đình mới được làm lễ khâm niệm. Giờ thi hài của bà vẫn được đặt ở trên giường, so với hình ảnh bà trong kí ức, bà đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt nhăn nheo in đậm dấu vết thời gian.

    Nhìn bà như này, lòng Hạ Lan đau nhói.. kí ức xa xưa lại thoáng qua trong đầu.

    - Bà dặn ba đưa cho con!

    Vừa nói, ông Lâm vừa đưa cho cô chiếc hộp nhỏ, Hạ Lan nhận ra đó chính là chiếc hộp mà bà nội dùng để đựng tiền lẻ khi xưa

    Bàn tay run run, cô mở chiếc hộp ra, bất ngờ khi thấy trong đó là những chiếc nhẫn vàng, vòng vàng.. và một tờ giấy đã ngả mầu.

    Mở tờ giấy ra, Hạ Lan chỉ thấy một dòng chữ nghuệch ngoạc: "Bà xin lỗi cháu gái Hạ Lan yêu quý của bà"

    Những giọt nước mắt lăn dài trên má Hạ Lan.

    Giọng nói trầm trầm của ông Lâm vang lên bên tai.

    - Nội con vốn không biết chữ, nhưng vì muốn tự mình viết lời xin lỗi con nên đã học bằng được để viết dòng chữ này. Còn số vàng kia nội nói là của hồi môn cho con về nhà chồng, chúng được mua bằng số tiền bà tiết kiệm được từ hồi con 8 tuổi..

    Hạ Lan khóc nức nở như một đứa trẻ:

    - Nội ơi.. nội!

    Oán hận trong lòng cô tiêu tan theo những giọt nước mắt, vết sẹo dài nơi má trái ẩn hiện sau làn tóc đen huyền..

    End.
     
    Mạnh ThăngAlissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...