Tên truyện: Vết sẹo Tác giả: Khống Thể loại: Truyện ngắn, trả thù Ngày viết: 12: 38 05/09/2017 Hoàn thành: 00: 34 07/09/2017 Vết sẹo không phải là sự xấu hổ cho một tổn thương đã xa, mà là niềm kiêu hãnh rằng sự tổn thương đã lành và bản thân có thể vượt qua.. Nâng iu đôi chân, bôi thuốc xong xuôi, Nuế Phược xỏ tất, đi xăng đan vào, khoác cặp, khóa cửa, thở dài đi học. Ngoài cổng, Cỏ Lượu đã chờ sẵn, giang hai tay nhào đến thuyết âm mưu ôm lấy Nuế Phược. Nuế Phược không ngần ngại né sang một bên, kèm một đạp không lưu tình vào sườn cô nàng. Cỏ Lượu ai oán ngã dấp dúi vào tường, vô cùng phẫn uất bổ một chưởng hướng về Nuế Phược với một lực 20Newton. Nuế Phược rất không tình nguyện cho cô nàng một chút ăn đòn, đạp dúi dụi dưới chân. - Tha cho em đi thánh! Em xin đâng thánh vật báu! – Cỏ Lượu la oai oái đầu hàng hai tay dâng lên một chiếc hộp. - Gì thế này? - Nuế Phược nhấc chân ra khỏi lưng quý nhân, cầm chiếc hộp này lên, ngó nghiêng một hồi. - Thuốc trị sẹo chứ cái gì? – Cỏ Lượu đứng dậy phủi váy, tự tâng bốc bản thân lên tận giải ngân hà - Tôi lùng tìm trên một trang web nước ngoài á! - Có đáng tin không hả? – Nuế Phược lật lật lọ thuốc với đôi mắt không thiện ý.. - Không thì cứ bôi thử một góc xem có tiến triển không. Thấy khác thì bôi cả bàn chân! - Để tôi dùng nốt hộp kia đã. – Nuế Phược nhàn nhạt đáp, bỏ vào trong cặp. – Đi thôi. Ngoại khoa là gì? Nội khoa là gì? Phẫu thuật là « một phần của nghệ thuật y học » cần đến sự can thiệp của bàn tay, và là phương pháp chữa bệnh bằng can thiệp từ bên ngoài vào, nên còn gọi là ngoại khoa, đối lập với nội khoa – dùng thuốc tác động từ bên trong. Khác xa hoàn toàn với điều mà bấy lâu nhiều người lầm tưởng Ngoại Khoa là bệnh bên trong, còn Ngoại khoa là bệnh bên ngoài. Nuế Phược mắc căn bệnh cần sự can thiệp của Nội khoa. Còn Cỏ Lượu? Bệnh Cỏ Lượu mắc.. nên vào khoa nào? * Bước vào căn phòng, Cỏ Lượu mỉm cười nhìn người đàn ông đang bị đóng đinh trói bằng xích sắt trên tường, đôi mắt hiền lành không ăn nhập với hành động của mình chút nào. - Sao? Đau đớn lắm à? – Cỏ Lượu cầm bánh mì nhai nhóp nhép, không để ý người đàn ông cởi trần mình dầy vết thương tra tấn. - Cô có biết việc mình làm là phạm pháp? – Anh mệt mỏi đôi mắt thâm quầng nhìn người trước mắt. Khuôn mặt hốc hác vì không được ngủ và liên tục chịu đau đớn khiến anh không còn muốn sống. Cỏ Lượu chẳng thèm nuốt miếng bánh, rất vô duyên dáng phun ra vài chữ ngắn ngủi khiến anh tức muốn hộc máu: - Cùng lắm thì vào tù. - Là Nuế Phược sai cô làm? – Anh cau mày. Từng cơ thịt bị xẻ dọc rướm máu đã khô đen lại run rẩy - Không liên quan. Chỉ là tôi chướng mắt anh. Muốn thử nghiệm thuốc trên người anh một chút. – Vừa nói, cô lấy ra một chiếc hộp so với chiếc hộp đưa cho Nuế Phược tương tự, bôi lên vết sẹo trên cổ anh vừa đóng vảy. Phải, Cỏ Lược đã bắt cóc anh ngay sau ngày hôm ấy. Ngày anh như bao lần khác tàn nhẫn chia tay Nuế Phược vì phát hiện được bí mật của cô. Thực sự anh cũng không phải là cố ý để ý điều đó, chỉ là muốn kiếm một cái cơ để cắt đứt mối quan hệ này. Thật không ngờ vì điều đó mà bị người trước mắt này căm hận chụp bao bắt cóc. Đầu tư hẳn một căn phòng cách âm để nhốt anh lại, ngày ngày tra tấn anh, rồi mua những loại thuốc liền sẹo thử nghiệm như thử trên loài chuột bạch. Ngày ngày xẻ thịt anh ra, rồi lại đắp vào, thử thuốc.. Lặp đi lặp lại Đều đặn như con lắc lò xo chuyển động.. Tất cả chỉ vì Nuế Phược. Nghĩ đến, anh căm hận không khỏi có chút bất lực ngất đi vì đau đớn và mất quá nhiều máu. * Nuế Phược đạp xe, nhìn cái tay vòng ôm cô của Cỏ Lượu không khỏi cảm thán. Lớn ngần này tuổi đầu rồi mà tính vẫn trẻ con thế, không biết là tốt hay xấu nữa. Từ bé đã là bạn thân nối tóc lớn lên, ngoài Nuế Phược ra, Cỏ Lượu rất ít khi tiếp xúc với người khác. Bố mẹ cô ấy nói Cỏ Lượu hồi bé trải qua khủng hoảng, mắc chứng tâm thần phân liệt, nhưng sợ con gái thiệt thòi trong bệnh viện nên làm đơn xin chữa bệnh tại nhà. Mà Cỏ Lượu rất ỷ lại vào cô, thấy thế bố mẹ Cỏ Lượu hy vọng cô có thể chiếu cố cho Cỏ Lượu nhiều hơn chút. Có lẽ vì thế, cảm xúc của cô luôn dược Cỏ Lượu để ý, chỉ cần thấy má cô có vết tím bầm, cô nàng khong ngần ngại cầm đuốc đến đốt nhà kẻ đánh cô. Tất nhiên đó là chuyện hồi nhỏ. Bây giờ lớn hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, theo quan sát của cô thì mọi thứ đều theo quỹ đạo của nó. Cỏ Lượu đã bình thường rồi. Nghĩ đến vậy, Nuế Phược không khỏi buông tiếng thở phào nhẹ nhõm. - Nuế Phược.. - Ừ. – Cô lơ đãng nhìn đường, trả lời theo quán tính. - Cậu đi quá rồi. - HẢ? - Trường chúng ta ở đẳng sau cơ mà! - Ách! Quay lại! Quay lại! * Căn phòng lần nữa mở ra. Đã hơn ba tháng bị giam giữ, anh đã gần như mất đi ý trí muốn trốn thoát. Vừa nhìn thấy Cỏ Lượu bước vào, anh cũng ngoan ngoãn im lặng. Lần này cô sẽ là đánh đập, tiêm kháng sinh, hay là thử nghiệm thuốc? Nhấc cánh tay anh, Cỏ Lượu xem xét một lượt. Đồng tử bỗng mở to. Nghiên cứu chỉ ra rằng khi không ở trong tình huống bị giật mình thì nếu ta thích những thứ mình nhìn thấy, đồng tử của ta sẽ giãn ra; còn nếu ta không thích, đồng tử sẽ co lại. Vết sẹo từ từ mờ dần, đôi mắt Cỏ Lượu như lấy được ánh sáng bao lâu đã mất, thành công rồi! Thành công rồi! Cuối cùng cũng tìm được thuốc hiệu quả! Cỏ Lượu tung tăng chạy vọt ra ngoài quên mất không đóng cửa lại. Với cô, niềm vui lớn nhất, là chữa khỏi bệnh cho Nuế Phược. Anh không ngờ cô lại phấn khích cực độ như vậy. Trợn tròn mắt nhìn theo bóng cô khuất dạng, anh bừng tỉnh. Đúng rồi. Cô không đóng cửa. Như vậy.. Như vậy.. hahahahah Cỏ Lượu chạy một mạch đến nhà Nuế Phược, suýt bị xe tông mấy lần vì đi ngược chiều. Thấy Nuế Phược đang quét hiên nhà, nhào đến ôm chầm lấy cô. Nuế Phược theo bản năng đưa tay ra ôm. - Nuế Phược! Nuế Phược! Tôi tìm ra thứ thuốc phù hợp với cậu rồi! - Phải không? – Nuế Phược đẩy Cỏ Lược ra để Cỏ đứng vững mới buông tay ra khỏi vai cô, ngón tay cào cào mớ tóc ngắn cũn cỡn tán loạn vì chạy vội vàng – Làm sao cậu biết có hiệu quả? - Tất nhiên là tôi có cách của tôi! – Cỏ Lượu dúi hộp thuốc vào tay cô bạn thân nối tóc từ bé, kiên định trả lời. Ánh mắt nghiêm túc của Cỏ làm chị Nuế nhà ta không dám đùa cợt, cũng bình tĩnh xem xét hộp thuốc. Một lát liền mỉm cười. Nụ cười hiếm hoi ít khi xuất hiện bên môi. - Cám ơn cậu. Cỏ Cỏ.. Cậu vất vả quá rồi.. Vào nhà đi, tôi nấu mì cho ăn. - Thật á? – Cỏ Lượu mừng rỡ như đứa trẻ được thưởng kẹo, loi choi bám váy chị Nuế vào trong nhà. – Tôi muốn ăn mì xào thịt bò! - Được! Xoa xoa cái bụng đang kêu rột rột, lại nhìn Nuế Phược bê bát mì ra, Cỏ Lượu lăm lăm tay thìa tay đũa hai mắt hấp háy. Nuế Phược cười bất đắc dĩ đặt xuống bát mì, tay cầm điều khiển bật lên chương trình ca nhạc. Cô ngồi xuống, rót cho Cỏ Lượu một ly nước cam theo đúng ý thích của Cỏ. Mì và nước cam. - Tôi ăn nhé! – Cỏ Lượu bắt chước động tác của ca sĩ đang xin phép được ăn trên ti vi - Xin cứ tự nhiên. – Nuế Phược khúc khích hùa theo Nhưng miếng ăn vừa mới chạm đến miệng thì một tờ giấy lệnh triệu tập bắt khẩn cấp được chìa ra trước mặt Cỏ Lượu, mang theo giọng điệu dập khuôn của viên cảnh sát mang nội dung bắt cô vì tôi giam giữ người trái phép và cố ý gây thương tích. Cỏ buông đũa, nhìn cảnh sát đứng trước cửa nhà Nuế Phược không khỏi bình thản. Đến rồi đấy à? Nhìn sang Nuế Phược kinh hoảng, Cỏ không khỏi đau lòng, cố gắng trấn an chị Nuế như thể người bị bắt không phải là mình. - Không sao. Tôi không sao mà – Vừa nói, cô vừa cầm đũa chậm rãi thưởng thức bát mì trước khi bị còng số tám khóa lại hai tay. Bát mì này.. Thật là ngon! * Cỏ Lượu bị đưa ra tòa, đôi mắt cô chưa từng nhìn vị chánh án đáng kính, mà luôn ngơ ngẩn nhìn đông tây. Tìm kiếm hình bóng Nuế Phược. Không có. Vị luật sư với lập luận sắc sảo, cùng với bằng chứng về căn bệnh cô mắc phải, cùng với hành động rất kì lạ, xin giảm nhẹ tội phía bị hại, tội trạng của cô không đủ để cấu hình tội phạm. Cô được đưa đến trại tâm thần điều trị. - Bố.. mẹ.. tại sao không thấy Nuế Phược? – Cỏ Lượu ngồi trên giường bệnh nhìn người vào thăm, không khỏi nóng ruột. - Nó.. nó.. - Bố mẹ Cỏ nhìn nhau, không biết nên nói cho cô biết hay không. - Cỏ.. con phải bình tĩnh.. thực ra thì.. Đôi mắt cô co rút lại. Nhảy xuống giường. Lao thẳng ra ngoài. Bó mẹ Cỏ hoảng sợ đuổi theo: - Bác sĩ! Mau ngăn nó lại! - Cỏ! Quay lại đây! Cỏ! - Đứng lại! Vài người hành lang chặn lại Cỏ Lượu nhưng bị cô cắn cào đẩy ra. Thoát khỏi cổng bệnh viện, bắt taxi, cô nóng ruột giục: - 12 ngõ phụ 6 đường 134 Mỹ La! Bác lái xe nhanh nhanh một chút! Nhanh nữa! - Cô à! Tôi đã đi nhanh nhất cho phép rồi.. Cỏ Lượu ác độc kề con dao vào cổ bác tài uy hiếp: - Có Nhanh Hay Không? - Dạ Dạ! Cô bình tĩnh! – Tài xế sợ xanh mắt. Chiếc xe taxi lao vun vút bạt mạng. Nuế Phược! Cậu đừng có việc gì.. - NUẾ PHƯỢC! Cửa nhà Nuế không đóng. Cỏ Lược bất an đi thẳng vào trong, lên tầng vào phòng cô, miệng luôn gọi: - Nuế Phược! Nuế Phược! Một cước đạp toang cửa phòng, Cỏ Lược kinh hãi nhào đến đỡ lấy Nuế Phược ngã ra sàn, đôi mắt nhắm nghiền lại. Nuế Phược hốc hác gầy đi trông thấy, cả thân thể lạnh lẽo như mùa đông tháng 12. Cỏ vỗ vỗ hai má Nuế Phược, miệng không ngừng gọi tên cô. Nhìn lọ thuốc ngủ bị đổ lênh láng một đường dài lăn vào gầm giường, Cỏ Lượu không tiếp tục gọi mà trực tiếp bế thốc Nuế Phược, nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Thật buồn cười là bệnh viện ở ngay sau nhà Nuế, tiện đến kinh ngạc. Nhưng dù có tiện đến mấy, cũng không cứu được Nuế Phược. Cô vừa uống thuốc ngủ, lại vừa uống rượu, như thế cô kiên quyết dứt bỏ thế giới vậy. Cỏ Lược không tin vào điều mình vừa nghe, xốc cổ áo bác sĩ phẫu thuật, chiều cao của cô kha khá nên đủ cảm giác uy hiếp: - Anh lừa tôi phải không? Cô ấy làm sao mà chết được! Cô ấy làm sao có thể? Là các người để mặc cô ấy đúng không? - Chị bình tĩnh! Bệnh nhân được đưa đến quá muộn. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.. - Cố gắng hết sức? Cố gắng hết sức? Hết sức cái gì? Hết sức mà như thế à? – Cô lại dí con dao vào cổ vị bác sĩ đáng thương. Lí trí tỉnh táo của cô đã cạn kiệt hoàn toàn. Tơ máu hằn lên, khiến con mắt cô đỏ rực đến rợn người. Cất điệu cười man di vang vọng cả đại sảnh lẫn hành lang, y như tiếng gào khóc âm phủ. - Chị bình tĩnh.. Vài y tá nhanh nhẹn gọi 113, những người khác cố gắng đến gần để vô hiệu hóa con dao trên tay cô. Cỏ Lượu một tay cầm dao uy hiếp bác sĩ, một tay túm áo lôi vào phòng phẫu thuật, ra lệnh: - CỨU! - Chị à.. cô ấy đã không còn thở nữa.. - Dùng Máy kích điện tim! Thấy bác sĩ chần chừ, con dao cứa qua da cổ, khiến bác sĩ rùng mình, vội vàng hành động trái lương tâm bác sĩ, hành hạ một người đã chết! Cả người Nuế Phược giật lên theo xung kích điện - Tim cô ấy vẫn không đập.. - Bác sĩ run rẩy. - Tiêm thuốc kích tim! - Cái này.. - Bác sĩ khá tán thưởng sự hiểu biết của cô, nhưng cũng chỉ vài giây, sau lại e ngại. Cỏ Lược còn định chèn ép bác sĩ thì một cơn đau sau gáy ập đến, ý thức nhanh chóng tan biến, cả người ngã ra sau, được một người đỡ lấy. - Bác sĩ Quễ.. cám ơn anh! – Vị bác sĩ nhận ra người tới cứu giúp, rối rít xum xoe cảm ơn. Lại nhìn người trong lòng anh, kiêng kị không dám đến gần. – Không phải anh vẫn nghỉ phép hay sao? - Tôi đến kiểm tra sức khỏe. – Anh nhạt giọng đáp, nhìn Cỏ Lược nằm yên bình trong vòng tay anh, trực tiếp mang ra ngoài – Mọi chuyện vừa nãy, nể mặt tôi, coi như chưa từng xảy ra. Cậu hiểu chứ? - Dạ vâng! – Bác sĩ chân chó cúi người chào anh. Ai chẳng biết Bác sĩ Quễ vừa bị bắt cóc mất tích mấy tháng trời, trở về liền khó ở hơn trước nhiều. Gàn gàn dở dở như kẻ bị điên. Nếu không phải kết quả khám bình thường, mọi người còn nghĩ anh bị đánh đến hỏng não rồi. * - « Cỏ.. con phải bình tĩnh.. thực ra thì.. Nuế Nuế biết nguyên do con bị bắt, vô cùng tự trách, nó giam mình trong phòng, không chịu ra khỏi nhà. Từ lúc con bị bắt đến giờ, bố không các nào liên lạc với nó.. » Là Cô.. Là cô hại chết Nuế Phược.. Đáng lí ra, cô vẫn luôn phải biết rằng Nuế Phược không hề mạnh mẽ như bên ngoài thể hiện. Cho nên khi chia tay Quễ Minh, cô đau khổ thế nào. Chính vì thế, cô mới lập kế hoạch bắt cóc anh. Điều đau khổ của Nuế Phược không phải chia tay.. Mà thực sự là vì anh đã động vào sự tổn thương của cô.. Đôi chân của cô.. Cỏ Lược ôm con búp bê, chùm chăn co cụm người trên giường ngây ngây dại dại lẩm bẩm một mình. Căn phòng được thiết kế đặc biệt, để cô không khỏi chạy loạn. Căn phòng này.. không phải căn phòng Cỏ từng nhốt Quễ Minh hay sao? Chỉ là xích sắt đinh ốc thuốc mỡ đã được vứt hết, chỉ có chiếc giường, vài chậu cây cảnh, và một đống gấu bông. Quễ Minh đã dùng tài thuyết phục của mình để được chăm sóc cô. Bố mẹ Cỏ mừng rỡ vì anh không hận con gái họ, mà còn muốn chăm lo cho cô, tin tưởng phẩm chất của anh, chấp nhận bán con gái cho sói già. Anh mở cửa, bưng khay cơm vào, mỉm cười: - Cỏ Cỏ! Ăn cơm nào! Cả hai như tráo đổi vị trí. Anh nhốt cô. Lần này.. anh sẽ nhốt cô cả đời.. Bất giác, khóe môi anh nở nụ cười gian ác. Sự trả thù bây giờ mới chính thức bắt đầu. ____Hết____