Vẽ Trái Tim Lên Cát Tác giả: Cẩm Mịch Phan Ngày quen nhau, em thường bắt anh hát Tình yêu bay bổng, giai điệu anh - trái tim em đầy nhựa sống "Là tia nắng ấm, là em đến bên anh, cho vơi đi ưu phiền ngày hôm qua.." Trái tim em khao khác đôi cánh nhỏ, anh mang tặng em - những vết thương lành lại, tim em tròn trịa bay giữa bầu trời anh. Ngày gặp nhau, anh còn thổn thức Vì em, anh có thể làm tất cả, vượt gió, đội nắng, ngậm rét xé cả màn sương mù dày nghịt. Đà Lạt mơ mộng, đôi mắt mơ mộng, tình ta cũng mơ mộng? Anh đến tìm em, một buổi chiều tà. Hoàng hôn buông nhẹ trên màn sương chớm, trên những đồi thông lá nhọn hoắc. Anh đi cùng em, giữa đêm Đà Lạt lạnh buốt. Anh có nghe gì không? Em có nghe gì không? Trái tim ta thổn thức.. Tình yêu! Đêm mộng mơ trong căn phòng rét mướt, ta ngồi sưởi ấm bằng ngọn lửa tình yêu. Em vẽ trái tim lên đất mộng đồi mơ, tự ước rằng tình ta mãi mãi. Ngày xa nhau, anh lạnh lùng bực tức Quên yêu thương, quên những lời hứa hẹn Ta vội bước qua nhau, em chưa kịp lau những giọt nước mắt, anh chưa kịp ngoảnh mặt nhìn lại.. Cố gắng níu kéo, cố gắng ngậm ngùi, mình em xót xa Đôi cánh của anh, trái tim em không thể giữ. Chim bằng bay về chân trời, mình em cô quạnh nơi chốn khuê phòng. Ngày hôm nay, mình em đứng trước biển Trước muôn ngàn con sóng thì thào chuyện tình a i? Em vẽ tim mình lên bờ cát trắng Em vẽ tình em lên bờ cát trắng Em vẽ anh.. Nước mắt em hay vị mặn của biển? Trái tim em cứ để sóng cuốn đi, tình em cứ để sóng cuốn đi, và anh cứ để sóng cuốn đi. Cát sẽ khô và phẳng lì trắng xo á, sóng xô bờ, cát nở nụ cười giòn tan.. Và em, tình nhẹ như không. HẾT