Lời bài hát Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ - Khói Stone Bản rap dựa trên tác phẩm cùng tên của nhà văn Vozer Tâm Phạm. Lyrics Sáu năm, là quá đủ rồi em à! Em xứng đáng có được hạnh phúc, Đừng chờ đợi thêm nữa. Người con gái mà tôi đã từng yêu! Sáu năm, một khoảng thời gian có lẽ đã đủ dài nhưng nó không đủ để, hình ảnh của em trong anh nhòa phai Sau bao năm trở lại đây, mọi thứ vẫn không hề thay đổi Cái khoảng cách giữa anh và em... quá xa xôi Anh tìm về Sài Gòn nơi đầu tiên mà anh gặp em Cho dù có chút nhung nhớ nhưng anh không dám, đối mặt em Những bước chân đi, lại bước đến ngôi nhà đó Cái nơi lưu giấu bao nhiêu kỉ niệm mà hai ta đã có Em có biết không, nước mắt anh đã từng rơi rất nhiều Khi anh quyết định xa, người con gái anh rất yêu Đặt tay lên khóe mi, bây giờ chỉ cay mắt thôi Bởi vì cái sự giá lạnh mà anh xây dựng đang dắt lối Gặp lại em, bắt gặp ánh mắt ấy một lần nữa Em vẫn đẹp, có lẽ là đẹp hơn xưa Nhưng mà vẻ đẹp đó, anh chỉ dám nhìn ngắm Không mong muốn một lần nào nữa, phải chìm đắm Cái câu hỏi mà anh đặt ra, em vẫn cố tránh né Cho đến lúc anh đi thật xa, em mới chịu nhận ra Tình cảm anh trao em, là chân thành nhất Chấp nhận tất cả đau thương, còn kỉ niệm để dành cất Sáu năm qua, anh nhớ em nhớ đến từng hơi thở Biết đến bao giờ, cành hoa kia mới nở Anh không muốn những kỉ niệm đẹp, của hai ta bị rơi vỡ Anh đành, vẽ em bằng màu của nỗi nhớ... Ngày xưa, em quyết định xa anh để về bên người yêu cũ Như thế là đúng chớ? Có được hạnh phúc, như những gì mà em từng mơ? Có bao giờ em thấy tiếc nuối, những tình cảm đã để lỡ? Hay... Đối với em cũng chẳng là gì dù anh đã cố gắng hi sinh Mặc kệ mọi người nói, ờ anh chấp nhận là kẻ si tình Vẫn mong muốn là được bên em, quan tâm lo lắng Tạo điều kiện cho em hạnh phúc, trước khi anh đi xa... Tôi đã từng sống từng con đường ở đất Sài Gòn này Vì dường như chúng đều in dấu... những kỷ niệm của em và tôi Tôi phải có một cuộc sống khác Và phải rời xa cái đất Sài Gòn nhiều Kỷ niệm buồn này Đã không còn những bài hát anh đàn cho em nghe Công viên 30/4 chỉ còn những khoảng trống lặng lẽ Không còn ai ngồi sau xe cùng anh rong ruổi khắp nẻo đường Sài Gòn Cố làm tất cả mọi thứ, vốn chỉ mong em hài lòng Anh muốn rơi nước mắt, nhưng anh phải cố gắng kìm nén Để những đau khổ của ngày xưa đó nó sẽ không lại tìm đến Anh hi vọng mình vẫn còn, một vị trí trong tim em Để ở đâu đó anh vẫn tìm được cái cảm giác êm đềm Cái câu hỏi mà anh đặt ra, em vẫn cố tránh né Cho đến lúc anh đi thật xa, em mới chịu nhận ra Tình cảm anh trao em, là chân thành nhất Chấp nhận tất cả đau thương, còn kỉ niệm để dành cất Sáu năm qua, anh nhớ em nhớ đến từng hơi thở Biết đến bao giờ, cành hoa kia mới nở Anh không muốn những kỉ niệm đẹp, của hai ta bị rơi vỡ Anh đành, vẽ em bằng màu của nỗi nhớ... Thời gian qua, tình cảm với em tuy vẫn còn Nhưng không còn cảm thấy nhói đau như ngày đầu nữa Anh buông tay, là để em nắm lấy một bàn tay khác Chắc chắn hơn!