Đổng Vĩnh Và Nàng Tiên Út (sưu tầm) Chuông điện ngọc bắt đầu vang dội Ai nấy lo bước vội về cung Riêng nàng vẽ mặt héo hon Ngập ngừng giọt lệ dùng dằng bước đi Chị khẽ hỏi có gì bày tỏ? Đừng để lòng mà khổ cho thân Thẹn thùng nàng khẽ xoay lưng Dây tơ Đổng Vĩnh buộc chân em rồi. Bài thơ "Đổng Vĩnh và Nàng Tiên Út" kể lại một khoảnh khắc đầy cảm xúc trong câu chuyện tình yêu giữa chàng Đổng Vĩnh và nàng tiên út. Qua lời thơ mộc mạc, tác giả không chỉ tái hiện tình cảnh chia ly mà còn khắc họa rõ nét sự giằng xé trong lòng người con gái trước chữ tình. Hình ảnh "Chuông điện ngọc bắt đầu vang dội" mở đầu bằng không gian huyền ảo của thiên giới, nơi các nàng tiên trở về cung. Nhưng giữa sự rộn ràng ấy, nàng tiên út lại mang tâm trạng buồn bã, "vẽ mặt héo hon" và "giọt lệ dùng dằng". Tâm trạng này phản ánh sự đau khổ của nàng khi phải rời xa người mình yêu. Câu "Dây tơ Đổng Vĩnh buộc chân em rồi" là một hình ảnh ẩn dụ sâu sắc, thể hiện rằng tình yêu của nàng với Đổng Vĩnh đã trở thành sợi dây gắn bó, níu giữ nàng giữa thiên giới và hạ giới. Đây không chỉ là tình yêu đơn thuần, mà còn là sự hy sinh, vượt qua định kiến và trách nhiệm. Bài thơ nhấn mạnh sự mâu thuẫn giữa nghĩa vụ và tình yêu, đồng thời tôn vinh tình cảm chân thành, sâu sắc. Qua đó, người đọc cảm nhận được vẻ đẹp và sự bi thương của một mối tình vượt lên mọi ranh giới.
Chị suy nghĩ một hồi khẽ bảo Đi phải đem vật báo tùy thân Này thủ phất với lư hương Cho em giấu lấy mà dùng lúc nguy Trên đường lạ đứng đi dè dặt, Thôi chúc em sớm thắt tơ duyên. Giã từ nàng cưởi quạt tiên Vượt mây bay thẳng xuống miền trần gian Thần thổ địa hỏi han niềm nỡ Nàng thật thà cạn tỏ nguồn cơn Địa rằng sợ tội Ngọc hoàng Nàng rằng không để liên quan đến người.
Địa bảo: Thế thì tôi giúp được Nhưng cũng xin nói trước điều này Nếu thần là chuyện rất hay Không thần xn chớ chua cay nặng lời. Kìa Đổng Vĩnh trên trời quanh xuống Thấy một người đứng chặn lối đi Người sao mà đẹp thế ni Ở đâu đi đến làm gì đứng đây? Đi hái dâu sao tay không giỏ Đi cắt cỏ sao nỏ cầm dao Không quen ngự miệng thưa chào Cuối đầu chàng vội tìm đường bước nhanh. Nàng tiên lại đi quanh chặn lối Làm cho chàng bối rối vòng tay Cô hai xin lỗi cô hai Thế này e phải mĩa mai tiếng đời Nàng tiên nhẽ miệng cười đáp lễ Đó đây cùng là kẻ cô đơn Nguyện cùng chấp mối tơ duyên Chẳng hây đó thấu tất thuyền đây chăn? Chống gậy địa đi phăng lại quỡ Vợ chồng sao gây gỗ lung tung.
chàng rằng đây đó người dưng Lẽ lioi đó khấn đây cùng kết duyên Địa bảo cũng tiền khiên túc trái Trai cô đơn gặp gái cô đơn Sớm nên loan phượng vầy duyên Mấy ai mà được duyên tiên thế này Người sắc nuocs hương trời chói ấy Ai không ham đón lấy cho mình Tiếc thay kiếp sống chông chênh Khổ mình đâu nỡ lên đên khổ người Nghe chàng tỏ mấy lời tâm sự Nàng xót xa lòng ứa đầy vơi Dẫu rằng gập cảnh gian nguy Đắng cay cùng chịu ngọt bùi sẽ đôi. Chàng còn ngại mối mai chưa có Việc trăm năm cũng khó mà xong Địa rằng bảo đứng chủ hôn Góc hòe làm mối là xong chuyện rồi Chàng hỏi Hòe nhận lời không chứ Hỏi ba lần Hòe rủ cả ba Phen này chàng hết đôi co Cùng nàng đến trước góc Hòe thành hôn.
Vợ vui vẻ theo chồng ở đợ Đi về nhà địa chủ Phó Hoa Lao ta mua đất hôm qua Hom nay ăn tiệc mấy cha cường hào Chàng chậm rãi bước vào trước diện Rồi tỏ bày đến chuyện vợ con Xua tay đị chủ thét vang Không tao không chứa vợ con của mày Nàng bước tới nói ngay với chúng Tôi thêu rành dệt cũng nhuần tay Thế thì tao chứa chúng bay Nhưng mười cây gấm hôn nay phải rồi Được gấm dệt sớm mai giao đủ Nhưng phải trừ số nợ ba năm Xong thì rút lại trăm hôm Không xong tao chất nợ làm sáu năm Đèn leo lét chiếu hôm ảm đạm Nhìn cuộn tơ mặt sẩm xầu bi Chàng khuyên em hãy trốn đi Chớ nên vươn vấn làm gì khổ thân Anh đừng nghĩ lăng tăng mệt xác Em ra tay chốc lát là xong Trăng lên địa chủ kêu vang Chàng đi xay bột để nàng quạnh hiu.
Nàng nhớ lại những điều chị dặn Ra giữa trời im lặng đốt hương Khói trầm thấu đến thiên cung Vượt mây sáu chị ung dung xuống trần Chị bá em ân cần hỏi khẽ Chồng em đâu quạnh quẻ thế ni Hôm nay hắn bận việc chi Em kêu các chị xuống đây làm gì Nàng thành thật tỏ bày mọi việc Rồi yêu cầu gỡ rối dùm tay Quay tư thêu dệt đêm nay Gà chưa gáy sáng mười cây đã thừa Chàng xay bột đến chừ mới dứt Còn thấy nàng còn thức đứng trông Nàng khoe gấm đã dệt xong Chàng rơi nước mắt lòng muôn tạ lòng Nàng bảo đó chỉ mong bớt nợ Sớm về nhà ăn ở thảnh thơi Nhìn nhau sung sướng mĩm cười Ngọn tre đã rực ánh trời bình minh Nàng mang gấm đến trình địa chủ Đây dệt rồi gấm đủ mười cây Ba năm còn lại trăm ngày Lão ta phải chịu nuốt lời khó trôi.
Kiếp trâu ngựa bắt đầu bôi xóa Chàng hết lời cảm tạ người yêu Mĩm cười nàng lấy túi thêu Trao chàng chiếc áo vải tiền bé con Chngf khôn xiết vui mừng reo lớn Ô ô em đã nghén rồi sao Đừng đừng nói lớn người ta dạo cười. Tình đôi trẻ đậm đà tươi thắm Cảnh vật còn dệt gấm thêu hoa Giữa đường gặp bạn gần xa Tiếng mừng mang vật phẫm quà trao Hợi e thẹn nàng đi nhanh tới Khỏi làng nam lạc lối không may Phải chăng điềm báo trên mây Sắc cầm giờ phút đứt dây đã gần Bỗng trên không chiến thần xuất hiện Vâng chiếu trời cất tiếng đọc vang Nàng tên út ở thiên cung Cả gan trốn xuống trần gian lấy chồng Đúng ngọ trước thiên môn có mặt Không về bị lữa đốt tan thây Nàng nghe hồn vía lên mây Hỡi ơi, mộng đẹp từ nay tan tành.
Sau phút đó oán ân gặp mặt Nàng nén buồn nước mắt ngưng rơi Uyên ương bao thuở lìa đôi Kìa sao con mãi lẻ loi giữa trời Khiến em nghĩ chuyện đời mà ngán Rồi đây ai sẽ làm bạn cùng anh Trên đường sông thẳm non xanh Cùng anh lên thác xuống ghềnh hỡi anh Giời ly biệt loàng đau như cắt Cắn ngón tay máu chảy biên thư Như chàng chớ bận lòng tơ Đoàn viên chịu khó đợi chờ năm sau Mùa xuân đến ngày hoa nỡ rộ Dưới góc Hòe gặp vợ lẫn con Xót xa thư đến bên chàng Đến giờ nàng phải vội vàng bay đi Tội nghiệp chàng đến khi tĩnh dậy Không thấy không thấy nàng bất hỡi tìm quanh Nhìn lên thăm thẩm trời xanh Chàng buôn tiếng thét oán hờn biệt ly Hỡi hoàng thiên ở trên độc ác Sao ông đành chia cắt tơ duyên Tiếng gòa ai oán thê lương Vang trong tiếng sấm tiếng dông não nùng.