Về Đi - Huyền Không Quách Minh Khôi Đã biết đời đen trắng Trong đục nước một dòng Muốn tâm yên phẳng lặng Đừng phóng ngoại bung lung Đã rõ tình nhân thế Như phiến mây trên trời Trôi đi là đi mãi Thì mau tỉnh người ơi! Đã hiểu đời ảo mộng Như sương gieo đầu cành Tụ tan loáng chớp mắt Thôi, về tu chắc xong Đã thấy ngưới dối giả Trở mặt sớm quay lòng Phiên chợ đời mặc cả Về đi, chớ đèo bồng Đã đau thương một kiếp Thức tỉnh để rèn lòng Người ôi, đừng có hoài mong Đời là sương khói của vòng tử sanh