Bài hát: Vẻ Đẹp Thoáng Qua Tác giả: Thế Lữ Hôm qua đi hái mấy vần thơ, Ở mãi vườn tiên gần Lạc Hồ: Cảnh tĩnh trong hoa chim mách lẻo. Gió đào mơn trớn liễu buông tơ. Nước mát hơi thu thắm sắc trời, Trời xanh, xanh ngắt đượm hồng phai. Ái ân, bờ cỏ ôm chân trúc, Sau trúc, ô kìa! Xiêm áo ai? Rẽ lá, thi nhân bước lại bên Mấy vòng sóng gợn mặt hồ yên, Nhởn nhơ vùng vẫy ba cô tắm Dưới khóm hoa quỳnh lá biếc xen. Hồ trong như ngọc tẩm thân ngà, Lồ lộ da tiên thô sắc hoa, Mỉm miệng anh đào tan tác rụng, Tóc buông vờn mặt nước say xưa. Say xưa, người khác lạ Bồng Lai, Giận lũ chim kia khúc khích hoài. Van khẽ gió đừng vi vút nữa. Nhưng mà chim, gió có nghe ai? Lời oanh trên liễu, yến bên hồng, Hạc ở trong không, phụng dưới tùng, Bỗng chốc cùng nhau cao tiếng họa, Đờn tiên rộn rã khắp tiên cung.. Hoa lá cùng bay bướm lượn qua, Người tiên biến mất - Khách trông ra: Mặt hồ nước phẳng nghiêm như giận. Một áng hương tan, khói tỏa mờ. Tác giả: Thế Lữ (1907-1989) tên khai sinh ban đầu là Nguyễn Đình Lễ, do là con thứ nên đổi thành Nguyễn Thứ Lễ là một trong những nhà thơ, nhà văn nổi bật trong phong trào Thơ Mới của văn học Việt Nam. Ông có một sự nghiệp sáng tác dài và đa dạng, từ thơ ca đến tiểu thuyết, kịch, và phê bình văn học. Thế Lữ là một trong những người sáng lập và là cây bút quan trọng của nhóm thơ Mới, với những tác phẩm thể hiện cái nhìn lãng mạn, bay bổng về con người và thiên nhiên. Tác phẩm của ông thường có tính chất trữ tình, giàu hình ảnh và cảm xúc, tạo ra một không gian nghệ thuật rất riêng. Cảm nhận bài thơ: Bài thơ "Vẻ đẹp thoáng qua" của Thế Lữ mang đậm phong cách thơ Mới, với những hình ảnh đẹp đẽ, huyền ảo nhưng cũng mang một nét u sầu, tiếc nuối. Thông qua những chi tiết như "hoa chim mách lẻo", "gió đào mơn trớn liễu buông tơ", tác giả khắc họa một cảnh vật vừa đẹp vừa huyền bí, như một vườn tiên nơi cõi thần tiên. Sự xuất hiện của "ba cô tắm" và những "vùng vẫy" dưới ánh sáng mờ ảo của đêm thu khiến cảnh vật trở nên quyến rũ, huyền bí nhưng lại cũng chỉ là một vẻ đẹp thoáng qua, không thực sự bền lâu. Những hình ảnh thiên nhiên được miêu tả rất sống động, như mặt hồ "trong như ngọc", "da tiên thô sắc hoa", và cảnh vật như đang hòa vào nhịp điệu của thiên nhiên với "chim, gió" và "hoa lá". Tuy nhiên, kết thúc bài thơ là sự biến mất của các tiên nữ, chỉ còn lại "mặt hồ nước phẳng nghiêm như giận", như thể nhắc nhở người đọc về sự phù du của cái đẹp và thời gian. Những sắc thái lãng mạn, huyền bí nhưng cũng đầy tiếc nuối đã khắc họa một khung cảnh vừa mê hoặc, vừa buồn bã, làm cho vẻ đẹp của bài thơ càng trở nên sâu lắng và đầy ẩn ý.