Vẻ Đẹp Của Những Vần Thơ "Quê Hương Và Tình Yêu" Người Viết: Lê Gia Hoài Thể Loại: Nghị Luận Văn Học Đi qua năm tháng dài rộng của đời người ta mới thấy cuộc sống thật vi diệu, nó có rất nhiều điều khó để nói thành lời, khó để diễn tả một cách cặn kẽ, chân xác bằng thứ ngôn từ thông dụng nếu cuộc đời này chẳng có thơ. Câu danh ngôn trứ danh của nhà thơ Đuy Blay "Thơ chính là người thư ký trung thành của trái tim" như một lời xác nhận không thể tuyệt vời hơn về vẻ đẹp và sự hữu dụng của thơ ca với thế giới này. Tất nhiên không phải ai cũng có thể diễn tả được những tâm tư, tình cảm, cảm xúc, nỗi niềm.. của mình bằng thơ. Nhưng với nhà thơ Nguyễn Khoan người Đông Triều, Quảng Ninh thì điều đó lại là một nhu cầu không thể thiếu được trong đời sống nội tâm của anh. Viết thơ không chỉ để thỏa mãn niềm đam mê bẩm sinh, thứ có sẵn trong máu của anh mà những vần thơ anh viết giống như một sự trải nghiệm của cuộc đời hay nhiều hơn nữa là để thỏa mãn nhu cầu được mang đến vẻ đẹp chân, thiện, mỹ cho cuộc sống này. Tập thơ "Quê hương và tình yêu" của Nguyễn Khoan ra đời chính là sự kết hợp tuyệt vời của những điều ấy. Vẻ đẹp của "Quê hương và tình yêu" là vẻ đẹp của những vần thơ mang trong mình sức sống của một con người có tâm hồn chất phác, mộc mạc nhưng cũng rất lắng sâu, một con người đã kinh qua không biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống nhưng vẫn luôn giữ được vẻ lãng mạn, tươi mới trong trái tim mình. Ta bắt gặp trong dòng thơ trữ tình viết về quê hương, viết về quá khứ với bao hoài niệm của một người lính đã đi qua sự tàn khốc của cuộc chiến trang chống Mỹ cứu nước những giai điệu đẹp, những tầng cảm xúc ẩn đầy tâm tư. Những bài thơ viết về mình và đồng đội, viết về thời "Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước" của "Đông Triều thi sĩ" thật hào hùng, thật tráng lệ và mang đậm dấu ấn của "chất lính" đầy lạc quan yêu đời và tin tưởng vào chiến thắng: Trường Sơn ngày ấy ta qua/Bao nhiêu kỷ niệm như hoa cuộc đời/Trường Sơn rạng rỡ đất trời/ Ghi vào trang sử sáng ngời chiến công. (Thăm lại Trường Sơn). Đời binh nghiệp như dấu lặng ẩn trầm trong xúc cảm lòng anh để rồi khi trở về cuộc sống thường nhật làm giảng viên dạy lái xe tại trường lái xe ở Sơn Tây – Hà Nội ngày nay, anh luôn khắc khoải trong mình một nỗi nhớ về đồng đội, về thời xưa oanh liệt, và có thể là về người em gái nhỏ mà anh đã nặng lòng yêu thương khi bắt gặp trên đường hành quân xưa: Một thời để nhớ tình đầu/Biết bao kỷ niêm trao nhau ngọt lời/Hoa sim nở tím ven đồi/Ai chờ ngày ấy như lời hẹn nhau. (Kỉ niệm đồi sim). Thơ đầu tiên là xúc cảm, là nỗi niềm chất chứa, là tâm tư dồn nén rồi đột ngột bung nở như cánh hoa gặp mùa xuân chín chẳng thể kìm lòng mà ẩn mãi nụ nhụy. Vẻ đẹp của tình yêu quê hương trong tâm hồn Nguyễn Khoan hiện lên vừa thuần phác, vừa cổ kính mà cũng không kém phần xinh tươi, rạng rỡ. Ta thêm yêu thiên nhiên, thêm yêu đất nước này hơn khi đọc những vần thơ về dáng hình của đất Quảng Ninh - quê hương anh: Đâu ngờ lạc giữa cảnh thần tiên/Sóng gợn lăn tăn vỗ mạn thuyền/Nắng ngả sườn non chiều lạnh lẽo/Sương vờn mặt nước, sớm bình yên/Buông mình cá nhảy xa bờ bến/Sải cánh cò bay đến mọi miền/Lữ khách như nhìn tranh thủy mặc/Đâu ngờ lạc giữa cảnh thần tiên. (Hồ Khe Chè quê tôi) Cũng qua đây ta mới thấy tâm hồn anh luôn hướng về những điều rất giản dị nhưng cũng rất thanh cao trên quên hương mình. Chúng ta hãy nghe Nguyễn Khoan tâm sự về mình và về thơ để hiểu rõ hơn nữa những gì anh đã, đang và sẽ theo đuổi: "Là một người đã từng đi gần hết chiều dài của đất nước, đến đâu tôi cũng cảm nhận được là: Đất nước mình đẹp lắm, con người trên đất nước mình thân thiện, sống giản dị, chân thành, biết yêu thương và tôn trọng lẫn nhau.. Tình yêu quê hương, đất nước, tinh yêu con người, yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống.. đã ăn sâu vào trong tâm khảm của tôi. Những bài thơ của tôi viết về những tình yêu như thế" Tình yêu bao giờ cũng huyền nhiệm, bí ẩn và mang đến cho chúng ta những điều lạ lẫm. Tình có thể đẹp, có thể còn nhiều nuối tiếc nhưng Nguyễn khoan đã cho ta thấy vẻ đẹp của tình yêu chỉ đơn giản là: Mỗi người có một trái tim/Biêt yêu, biết quý, biết tìm đến nhau/Tình yêu đẹp, có sao đâu/Càng yêu, càng thấy mái đầu xanh thêm. (Mùa Say Đắm). Lê Quý Đôn từng nói: "Thơ khởi phát từ trong lòng người". Một Nguyễn Khoan rất lãng mạn, rất mê đắm, rất nồng say trong tình yêu đôi lứa là điều dễ thấy với người mang tâm hồn thi nhân đã quá hiểu những vẻ đẹp của tình yêu say đắm. Tình yêu hiện lên trong thơ anh thật sự rất ấn tượng, nó vừa có sự chín chắn của một người đã có nhiều va vấp, vừa có sự thăng hoa của mạch nguồn cảm xúc vô cùng thi vị như hương lòng vốn có của tình yêu vậy: Sao mà nhớ thế em ơi/Nhớ em như nhớ cuộc đời của anh/Như chim nhớ tổ nhớ cành/Như cá nhớ nước như hình nhớ gương. (Nhớ). Khi ta đọc những vần thơ này của anh thử hỏi có ai không thấy nồng nàn say đắm, thấy ngả nghiêng theo những nỗi nhớ bâng khuông da diết của tác giả.. Nhà thơ Đỗ Hàn trong lời giới thiệu tập thơ Mùa Say Đắm tập một đã nhắc tới Nguyễn Khoan như một người hội đủ những phẩm chất để tạo nên hồn thơ đẹp: "Nguyễn Khoan lại trầm lắng với những trải nghiệm. Anh là người cao tuổi nhất trong nhóm bạn vong niên này. Anh có vẻ đi nhiều, viết nhiều và thể nghiệm trên nhiều thể loại thơ. Ở bài nào của anh cũng toát lên sự yêu đời, yêu người. Dù đó là bạn đồng ngũ, là bạn qua facebook, là hàng xóm, là người.. chưa hề quen biết. Anh có sự đắng đót qua những dòng nói về tình yêu, về thế sự: Nhâm nhi chén rượu trên tay/Nỗi niềm nặng trĩu những ngày chiến tranh.." (Mùa xuân nhớ về đồng đội). Anh cũng có một dạng đắm say rất triết học. Yêu nhau rồi mà đêm ngày vẫn khát khao, một ngày nào đó, nắng hay gió sẽ đưa tình yêu đến. Theo đó ta thấy rằng cái say đắm hôm qua, hôm nay vẫn chưa là gì so với cái say đắm của ngày sắp tới. Với những gì đã có trong vốn sống, vốn thi ca, chúng ta có quyền hy vọng ở Nguyễn Khoan những mùa say đắm nồng nàn ở những năm tháng tiếp theo ". (Những hạt vàng trong Mùa Say Đắm). Một tập thơ ra đời. Một" Quê hương và tình yêu "hiện hữu. Một niềm thiêng liêng đáng đón đợi. Như hương, như hoa, như vẻ đẹp của vườn chiều ngát màu thương nhớ. Có gì còn lại, có gì phai đi. Ta cho nhau hôm nay niềm vui, ngày mai ta nhận lại nụ cười. Cảm ơn Nguyễn Khoan đã gieo thêm vẻ đẹp vườn thơ Bích Động vốn đã lung linh huyền ảo một màu sắc mới, một hương thơm mới thật đáng để đắm say mơ mộng mỗi khi tìm về. Chúc cho" Đông Triều Thi Sĩ"ngày càng dạt dào thi hứng và có nhiều hơn nữa những sáng tác hay để phục vụ cộng đồng người yêu thơ! Vĩnh Phúc Thu 2020 Lê Gia Hoài.
25 BÀI THƠ CỦA TÁC GIẢ: NGUYỄN KHOAN Bài 1: ĐỪNG QUÊN * Nhớ khi cơm vắt rau rừng Thuốc lào chia lửa, xin đừng quên nhau Đừng quên những lúc thương đau Bạn bè năm xuỗng nơi đâu chiến trường. * Đừng quên những lúc bình thường Ghé vai chung bước trên đường hành quân Đừng quên những lúc gian truân Vượt đèo leo dốc áo quần rách bươm. * Đừng quên lúc nhớ quê hương Tiếng ru của mẹ tình thương dạt dào Đừng quên những lúc đếm sao Mong giờ chiến thắng ước ao ngày về. * Ra đi vẫn giữ lời thề Bao giờ hêt giặc mới về quê hương. * Bài 2: MẸ TÔI * Mẹ tôi nón lá áo tơi Tiếng ru mẹ vẫn à ơi ngọt ngào Mẹ nghèo tiền của là bao Tấm lòng mẹ rộng biển nào rộng hơn. * Mẹ rằng chẳng thich huê ơn Chắt chiu hạt gạo nuôi con tháng ngày Mẹ ngheo chẳn có vơi đầy Nuôi con chẳng tính tháng ngày đã qua. * Mẹ đâu có tinh gần xa Mong con chung một ngôi nhà ấm êm Mỗi năm tuổi một già thêm Mong sao cuộc sống âm em mỗi ngày. * Biết bao công sức hôm nay Mong cho mẹ khỏe những ngày tiếp theo Mẹ ơi đời mẹ chẳng nghèo Cháu con đoing đủ phuc theo đầy nhà.. * Bây giờ mẹ đã đi xa Công ơn của mẹ mãi là không quên. * Bài 3: BỐ TÔI * Bố ơi mãi mãi xa rồi Để cho con cháu một thời nhớ thương Tháng ngày dãi nắng dầm sương Đôi vai bố gánh đoạn đường bố đi. * Bac tiền dẫu chẳng có gì Chỉ còn đức độ, thật thà bao dung Để rồi con cháu hưởng cùng Thương nhau đoàn kết cùng chung mái nhà. * Một lòng thờ phụng mẹ cha Để rôi mãi mãi vẫn là bên nhau Vẹn tình trọn nghĩa trước sau Chữ tình chữ hiếu càng lâu càng bền. * Công cha nghĩa mẹ không quên.. * Bài 4: CHIỀU VỀ QUÊ MẸ * Về thăm quê mẹ thân thương Biết bao kỷ niêm vấn vương trong lòng Bờ khoai, ruộng lúa, cánh đồng Suôt đời lưng mẹ đã còng vì con. * Vời xa ký ức vẫn còn Cổng làng lối xóm đưa con đi về Nhớ cánh diều thả ven đê Dòng sông uốn khúc vỗ về theo ta. * Khói lam tỏa ấm mái nhà Cơm chiều mẹ nấu đậm đà sao quên Mẹ ngồi chải tóc bên thềm Mái đầu bạc trắng làm mềm lòng con. * Nắng vàng rực rỡ chiều hôm Nhìn vào mặt mẹ tâm hồn sáng trong Xa quê vẫn giữ lòng son Công lao của mẹ mãi còn trong ta. * Lời ru tình mẹ bao la Nâng con vững bước đường xa cuộc đời Con đi muôn nẻo đất trời Quê hương là mẹ tuyệt vời của con.. * Bài 5: NHỚ HÀ TÂY * Bao năm thăm lại Hà Tây Mà sao lòng bỗng tràn đầy nhớ mong Sông Đà Sông Tich mênh mông Trông như dải lụa Hà Đông mượt dài. * Nhớ cầu Ghẽ nhớ Suối Hai Nhớ từng cô gái chàng trai quê mình Nhớ dòng sông Đáy trong xanh Nằm trong mắt trẻ long lanh mỉm cười. * Đường Lâm làng cổ một thời Hai vua dựng nước đời đời khắc ghi Nhớ dòng sữa trắng Ba vì Tản Viên một cõi trông về ao Vua. * Nhìn dòng nươc chảy đò đưa Nghe như thoi dệt say sưa lòng người. * Bài 6: HỒ KHE CHÈ QUÊ TÔI * (Thủ vỹ ngâm) * Đâu ngờ lạc giữa cảnh thần tiên Sóng gợn lăn tăn vỗ mạn thuyền Nắng ngả sườn non chiều lạnh lẽo Sương vờn mặt nước, sớm bình yên * Buông mình cá nhảy xa bờ bến Sải cánh cò bay đến mọi miền Lữ khách như nhìn tranh thủy mặc Đâu ngờ lạc giữa cảnh thần tiên. * Bài 7: BẾN SÔNG VÀ EM * Bến chờ, bến đợi, bến mơ Trong ba thứ bến em mơ bến nào? Hay là thuyền cứ cắm sào Đợi chờ, chờ đợi, bến nào cũng mơ. * Thuyền đi, đi phải ghé bờ Ở nơi xa ấy, ai chờ, chờ ai Thuyền đi mới biết sông dài Hỏi bao nhiêu bến, có ai đợi chờ * Em rằng chỉ có bến mơ Cũng là bến đợi bến chơ đó anh Dòng sông nước chảy trong xanh Con thuyền ghé bến để anh đi cùng.. * Chung thuyền, chung bến, chung dòng Để rồi neo đậu bến Dừng em ơi! * Bài số 8: KỶ NIỆM ĐỒI SIM TÍM * Còn đâu những buổi trưa hè Ngắt bông sim tím mang về tặng nhau Ngày xưa tóc vẫn xanh mầu Bây giờ tóc đã nửa đầu pha sương * Ngày xưa chung một mái trường Cùng chung cặp sách, chung đường cùng đi Em là con gái đương thì Lung linh săc thắm mỗi khi em cười * * Ngày ấy mình biết yêu rồi Chùm hoa sim tím ấp môi vụng về. Vội vàng e ấp đê mê Ngắt bông sim tím vụng về tặng em * * * Ép vào trang sổ chờ xem Viết dòng lưu bút nhớ tìm đến nhau Bây giờ em ở nơi đâu Bao năm xa vẫn nhớ nhau đoạn trường * * * Mõi người mỗi ngả một phương Đồi sim ngơ ngác đoạn đường dài thêm Để rồi nhung nhớ đồi sim Nhìn bông sim tím ta tìm lại nhau * * * Một thời để nhớ tình đầu Biết bao kỷ niêm trao nhau bao lời Hoa sim nở tím ven đồi Ai chờ ngày ấy như lời hẹn nhau. * Bài 9: THƠ VÀ NGƯỜI EM GÁI XA QUÊ * (Tặng Kim Thoa và Ngọc Bich) * Dẫu rằng ở chốn xa xôi Mà em vẫn có bao lời thơ hay Quê hương đất nước là đây Tâm hồn lắng đọng tràn đầy nhớ mong. * * Thơ em trải rộng cánh đồng Lời ru của mẹ mênh mông biển trời Cánh cò sải cánh muôn nơi Bay vào cổ tích lòng người ưu tư * * * Dòng sông vẫn chảy đôi bời Thơ em là chiếc thuyền mơ xuôi dòng Để rồi dừng lại bến trong Tình quê vẫn giữ trong lòng thủy chung. * * * Thơ em chẳng có tận cùng Đi vào ký ức – muôn trùng tâm ai. Lời thơ đi mãi đường dài Thương người yêu cảnh, yêu bài dân ca * * * Dòng thơ em mãi bay xa Thanh âm vang vọng bài ca tặng người. * Bài số 10: CƠN MƯA MÙA ĐÔNG * Thánh thót bên thềm giọt mưa đông Hiu hiu gió lạnh thấm hơi nồng Bập bùng bếp lửa chùm hơi ấm Nao nao lại nhớ cảnh chờ trông * * * Mình anh lặng lẽ bước, mông lung Khắc khoải chờ em cả cõi lòng Quên hạt mưa rơi cho bớt lạnh Nhớ sao ánh mắt cặp môi hồng * * Anh muốn bên em mối tình nồng Cùng nhau tâm sự thỏa ước mong Bâng khuâng lắng đọng bao kỷ niệm Âm thầm nhớ lại cảnh chiều đông * * * Tóc ướt, bờ môi thấm cả lòng Giọt mưa hòa quện nước mát trong Vòng tay ôm ấp bờ vai lạnh Để rôi nhớ mãi cảnh chờ trông. * Bài số 11: BẾN CŨ CHIỀU THU Thuyền rời bến cũ vẫn sang ngang Sóng vỗ rung rinh ánh trăng vàng Im lìm gió lặng sao buồn thế Thổn thức chiều thu nhớ mênh mang ^ * * Gửi chút tình riêng dạ đã màng Tiếng gọi đôi bờ chả thấy sang. Thuyền khua mái đẩy về đâu nhỉ? Thu đến thu đi thật ngỡ ngàng. * Bài số 12: EM ƠI VỀ QUÊ NHÉ Ta về quê nhé em ơi Tuôi thơ ta đã rong chơi bao ngày Nhớ khi cha vác chiếc cày Mồ hôi thấm đượm đất này tháng năm. * * * Nhớ ngày giá rét căm căm Tay cầm nắm mạ chân ngâm dưới bùn Tấm lưng hứng hạt mưa phùn Nhưng lòng mẹ vẫn thương con bao lần. * * * Ta về ta nhớ góc sân Đàn gà ngơ ngác tìm ăn trong vườn Nhớ khi những lúc mưa tuôn Bấm chân ngõ lội, ngã trườn đường trơn * * * Mỗi khi mùa gặt sớm hôm Đầu trần chân đất tung rơm dặm người Sáo diều ai thả ngang trời Nao nao lại nhớ những lời mẹ ru * * * Nhớ khi nắng gắt trưa hè Bát canh mẹ nấu bát chè mát thơm Nhớ từng cây quả trong vườn Cho ta vị ngọt hương thơm quê nhà * * * Dù ai vẫn ở nơi xa Tình quê đọng mãi mặn mà yêu thương Dù ai đi khắp bốn phương Tấm lòng vẫn hướng về quê hương mình. Bài 13: MƯA TÌNH Đêm nằm đếm hạt mưa rơi Mưa bao nhiêu hạt nhớ người bấy nhiêu Anh đưa tay hứng chữ yêu Chỉ mong mưa bụi để nhiều hạt rơi. Tình yêu vô tận em ơi Mưa sao cho hết khoảng trời mênh mông Nhìn mưa anh vẫn ngóng trông Từ nơi xa ấy vẫn mong vẫn chờ. Tiếng mưa như vẫn thầm thì Như lời tâm sự những gì em trao Mưa ơi! Đến tự nơi nào? Hay theo cơn gió chênh chao mang về. Dáng chiều mưa ướt lê thê Gửi bao nhung nhớ mang về cho em Hạt mưa rơi rớt bên thềm Trong anh mang nặng nỗi niềm ưu tư. Bài sô 14: KHÁT KHAO Anh yêu em qua nhìn trong ánh mắt Hiểu lòng em từng cung bậc tình yêu Hòa quện nhau để trái tim khao khát Như khúc nhạc du dương buổi ban chiều * * * Một trái tim rung động đã tin yêu Biết phủ đầy khi tình yêu trống trải Trong bóng đêm tâm hồn anh se lạnh Anh sẽ là ngọn lửa sưởi lòng em * * * Mỗi lời thơ xé nát trong màn đêm Khi gửi em trái tim anh khao khát Trao cho em trong giấc ngủ êm đềm Để em mơ những giấc mơ tròn vạnh-- * * * Bầu trời kia những cơn mưa đã tạnh Khoảng trời xanh như làn gió êm đềm Trong tình thương cho bao ngưởi thân thiện Để tình em mãi mãi khát triền miên. Bài 15: NHỚ Sao mà nhớ thế em ơi Nhớ em như nhớ cuộc đời của anh Như chim nhớ tổ nhớ cành Như cá nhớ nước như hình nhớ gương. Nhớ em vừa nhớ vừa thương Nhớ trong anh mắt tỏ tường hôm nao Ước mơ nhắn nhủ khi nào Như là tình ý ta trao nhau rồi. Một ngày không gặp em ơi Mà sao cứ thấy trong người bâng khuâng Như là xa mấy mươi năm Đem bao nỗi nhớ xa xăm tràn về. Ngày dài năm tháng lê thê Giữ sao cho trọn lời thề trong tim Thơ tình anh gửi cho em Nhớ ai, ai nhớ, những đêm mặn nồng. Anh và em có nhớ không Tình ta vẫn rộng mênh mông biển trời Nhớ sao nhớ thế em ơi Nhớ nhung, nhung nhớ, mãi người tôi yêu. Bài sô 16: THƠ VÀ NỖI NHỚ Câu thơ để lại ân tình Xem đi, đọc lại, cho mình nhớ nhau Bây giờ em ở nơi đâu Mà anh bỗng thấy nỗi sầu trong em Như cơn gió thoảng trong đêm Luồn qua nỗi nhớ, se êm trong lòng Để rồi nỗi nhớ mêmh mông Yêu em băng sợi tơ lòng mỏng manh Bởi vì em quá yêu anh Gần yêu, xa nhớ, tròng trành giấc mơ Lời yêu hòa quện lời thơ Con tim thổn thức thẫn thờ tìm nhau Khát khao như mối tình đầu Nụ hôn nồng cháy, trao nhau đêm trường. Bài số 17: THƠ TÌNH VÀ TÌNH THƠ Em ơi em ở đâu nơi xa lắm Bóng hình em sâu thẳm trái tim anh Dẫu chẳng biết hữu ý hay vô tình Tâm hồn bỗng tự nhiên lồng ghép lại. * * * Trong tình yêu có lúc ta mê mải Mắt nhắm nghiền cho cảm nhận sâu thêm Trao cho nhau những khoảnh khăc êm đềm Những nụ hôn theo từng cơn gió nhẹ. * * * Qua không gian từng lời trao khe khẽ Ánh mắt nhìn sao dung dị hồn nhiên Hai trái tim nhịp đập cứ triền miên Rồi hợp lại tạo một dòng máu nóng. * * * Và cứ thế yêu như hình với bóng Nhưng mà sao cứ như sóng biển trào Yêu nhau rồi mà vẫn cứ ươc ao Một ngày kia gió sẽ đưa yêu đến * * * Như con thuyền đã hạ buồm cập bến Đang lững lờ trong tâm trạng cùng ta Vẫn yêu thơ, yêu em mãi thôi mà Để thơ tình, tình thơ cùng hòa quyện. Bài 18: NGỌA VÂN TỰ* Đỉnh núi sương mờ lúc rạng đông Làn mây lững thững dạo non bồng Bừng lên trúc phủ xanh màu lá Trải xuống hoa cười đỏ sắc bông Thánh địa uy nghiêm tòa tháp cổ Chùa thiêng lan tỏa khói hương nồng Hành hương ngắm Ngọa Vân tiên cảnh Vang tiếng chuông rền giữa khoảng không. * (Chùa Ngọa Vân thuộc thị xã Đông Triều, tỉnh Quảng Ninh nơi Đưc Phât Hoàng Trần Nhân Tông viên tịch và có tháp đặt xá lỵ của Người. Là di tích lịch sử cấp Quôc gia) Bài 19: NỖI NHỚ CHIỀU XUÂN Mưa phùn thả lướt dưới chiều xuân Én lượn chao nghiêng lúc xa gần Đào khoe sắc thắm màu hoa đỏ Ngọn gió êm đềm nhẹ gót chân * * * Tình sâu vẫn thấy lòng khô quạnh Nghĩa nặng còn đây nhớ vô ngần Tim em mải miết sao không thấy Nỗi nhớ vơi đầy dạ cách ngăn. Bài 20: THÔI ĐÀNH (Tung hoành trục khoán) Họa thơ Quách Cúc. ÁO DIỆU THU VÀNG XUA NỖI KHỔ YÊU KIỀU DẠ ĐẪM XÓA NIỀM ĐAU ÁO hồng bạn gửi bảo chờ nhau DIỆU sắc mình ta tỏa sáng mầu THU ngả làn mây chùm dõi hạc VÀNG hòa sắc nắng dọi buồng cau XUA đi ám ảnh cùng u uất NỖI tỏ lời trao vẫn nhớ nhàu KHỔ lúc nhìn nhau đà không hiểu YÊU KIỀU DẠ ĐẪM XÓA NIỀM ĐAU Bài 21: TÌNH EM TRONG THƠ Tâm tình em gửi vào thơ Biết bao kỷ niệm ước mơ thuở nào Anh ơi! Giờ ở nơi nao Trái tim chia sẻ dạt dào yêu thương * * * Thơ anh theo gió vấn vương Bay xa trầm bổng đoạn trường trao nhau Em ơi! Giờ ở nơi đâu Lời thơ đọng mãi sắc mầu tình yêu * * * Thời gian lúc sáng lúc chiều Lời thơ nhắn nhủ nhiều điều trong tâm Đời người ai cũng đồng lần Biết chia sẻ, biết lúc cần đến nhau * * * Tình thơ đến bạc mái đầu Để rồi mê mải nhớ câu hẹn hò Như sông nhớ bến nhớ đò Lời thơ xuôi mãi lại trở về dòng thơ. * * * Nhớ ai ai nhớ đợi chờ Để rồi gặp lại bến thơ lúc nào? Thơ tình ai cũng ước ao Tình yêu mãi mãi thanh cao cuộc đời. Bài 22: BỄN CŨ CHIỀU THU Thuyền rời bến cũ vẫn sang ngang Sóng vỗ rung rinh ánh trăng vàng Im lìm gió lặng sao buồn thế Thổn thức chiều thu nhớ mênh mang * * * Giữ chút tình riêng dạ đã màng Tiếng gọi đôi bờ chả thấy sang Thuyền khua mái đẩy về đâu nhỉ Thu đến thu đi thật ngỡ ngàng. Bài 23: VƯỜN HOA CỦA MẸ Xuân về vườn mẹ đầy hoa Đất trời tặng mẹ tuổi già thêm vui Nhìn hoa lòng cứ bồi hồi Công lao của mẹ cả đời sao quên Bàn tay mẹ đã làm nên Chăm lo vun xới triền miên tháng ngày Để rồi mới có hôm nay Vườn hoa của mẹ ngày càng sắc tươi Nhìn hoa mẹ nở nụ cười Như bông hoa nở trong đời của con. Bài 24: MÙA XUÂN NHỚ VỀ ĐỒNG ĐỘI Bao lần xuân đến xuân qua Bấy nhiêu lần nhớ bạn xưa chúng mình Một đời hai cuộc trường chinh Bây giờ về lại quê mình hôm nay Nhâm nhi chén rượu trên tay Nỗi niềm nặng chĩu những ngày chiến tranh Trải qua mỗi bước hành trình Mái đầu đã bạc vẫn xanh tâm hồn Dẫu rằng người mất người còn Nghĩa tình đồng đội sẽ tròn trong tim. Bài 25: TÌNH BẠN. Nghĩa trọng tình sâu vẫn đúng mà Tâm đầu ý hợp ở hai ta Lòng trong tâm sáng cùng chia sẻ Vẫn tấm lòng son dạ chẳng tà * * * "Dỡ tủi mưa tràn đâu biết lại" Mong sao hiểu được tấm lòng ta Vì đâu cứ phải là như vậy Thiết nghĩ tình trao vẫn đậm đà. Lê Gia Hoài giới thiệu.