Vẽ anh bằng màu của nỗi nhớ Tử đằng trước nhà, vừa nở hoa Bóng tím kia, buông phủ một góc trời Nhặt một càng hoa, tặng cho người Lại chẳng đợi chờ, lời hồi đáp ở nơi ai. Chữ thương kia, cũng sắp trọn vẹn rồi Nỗi lòng này cũng nên buông lơi Chàng thiếu niên trong mắt tôi cười Nhắm mắt lại, vừa hay là ảo ảnh. Người gửi tặng tôi, cành hoa bỉ ngạn Định sẵn một đời khó thể chung đôi Ánh trăng vàng mà tôi luôn thương Khi ngày nắng lên cũng nói lời từ biệt Nhưng tôi thấu hiểu cảnh phải ly biệt Chỉ mong giữa đường có thể gặp lại người. Nơi góc trời, bầu trời kia vẫn xanh Chỉ tiếc rằng vẫn cao xa quá Cứ vẫn mãi nói lời chào tạm biệt Sao không hẹn ngày gặp lại đôi nơi Thành thời gian, phủ đầy bụi ký ức Nét tương tư cũng họa thành tranh Nhưng chỉ tiếc rằng nỗi nhớ thương ai Khó gửi vào lời chào từ biệt. HẾT.