Truyện Teen Ước Mơ Của Em Chính Là Anh - Điệp Lam

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Điệp Lam, 29 Tháng chín 2018.

  1. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Ước Mơ Của Em chính Là anh

    Điệp Lam

    Thể Loại: Truyện teen, Xuyên không, trọng sinh.

    [​IMG]

    Văn Án:

    Câu chuyện nói về cô nàng với cái tên Vũ Hoàng Mai Linh. Một cô nàng với cuộc sống đầy đau khổ và hận thù. Không thể chịu đựng nổi cuộc sống này cô nàng bỏ lại tất cả nhưng gì mình có kể cả người mà cô yêu nhất để kết thúc cuộc đời mình. Thế nhưng chỉ cần một lần cứu mạng vô tình của Linh màng tiên cá không ngại hi sinh cả tu vi để giúp cô quay về quá khứ để thay đổi cuộc sống.

    Hãy đón xem câu chuyên nhé!

    Link Thảo Luận - Góp Ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Thảo Luân Về Tác Phẩm Của Điệp Lam
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng hai 2019
  2. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 1: Hồi ức, nhận ra và trọng sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong ánh sáng mờ ảo của những ánh đèn trên một cây cầu cũ với những người đi dạo, một cô gái đang lang thang trên đường với khuôn mặt đẫm nước mắt hòa mình vào con đường nhịp có chút trở nên lạc lõng nhưng chẳng ai quan tâm, vì họ còn mải vui niềm vui họ cơ mà.. Nếu có để ý, họ cũng sẽ chỉ thấy phiền phức vì những tiếng ồn đáng buồn do cô gây ra mà thôi!

    Những hồi ức về mười sáu năm cuộc đời của mình càng làm cho Mai Linh khóc to hơn..

    Năm lớp sáu cô bị mẹ phạt những trận đòn roi chỉ vì đã làm mất vài ngàn đồng của mẹ, cô phải nhịn đói hai ngày, bị đánh đập hai ngày. Những ngày tiếp theo cô phải làm hết mọi việc nhà thế nhưng cho dù cô có làm tốt thì mẹ cô vẫn la mắng đánh đập cô. Những trận đòn cứ thế nặng hơn theo từng năm tháng cô lớn lên.

    Khi cô được mười lăm tuổi, cô phải tự đi làm kiếm tiên để nộp học phí còn tiền học bổng cô nhận được ở trường đều phải đưa cho mẹ để nộp học cho người anh lớn hơn cô một tuổi. Một người anh không khác gì mẹ, chỉ có cả ngày la mắng, đánh đập cô. Có lần, cô chút nữa đã bị người anh trai ruột thịt của mình cưỡng bức, cô cứ nghĩ mẹ cô biết sẽ không còn yêu thương anh trai nữa, sẽ quan tâm cô. Thế nhưng không ngờ đến, mẹ cô vì bênh vực anh mà đánh cô, nói do cô câu dẫn anh trai, nói cô là nghiệt chủng!

    Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má cô, khi những hình ảnh cứ như một cuốn phim quay chậm trong đầu cô, rồi cô bất chợt hét lớn..

    "Tại sao lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy? Tôi rốt cuộc đã làm gì sai mà phải chịu đau đớn như vậy? Tôi có phải là con của bà không, vì sao bà đối xử với tôi như vậy chứ.. hức hức!" Giọng của cô nhỏ dần nhỏ dần cuối cùng chỉ còn lại tiếng bật khóc và những xầm xì của những người đi đường.

    TÙMMMMMM!

    Tiếng vật thể rơi xuống nước cùng với tiếng la thất thanh của một cậu con trai làm mọi người giật mình.

    "KHÔNG! LINHHHHHH!" Người con trai gào lên, không để cho mọi người xung quanh kịp phản ứng, cậu ta liền lao xuống cây cầu. Sóng nước bắn lên tung tóe mà nơi Linh rơi xuống đã chẳng còn vùng vẫy. Dường như cô thực sự buông xuôi cuộc đời, buông xuôi tất cả..

    "Gọi cấp cứu và cảnh sát đi." Có người la lên, thế là mọi người thay nhau gọi cấp cứu. Tiếng nói chuyện, tiếng bàn luận cứ nhỏ nhặt vang lên, dần dần đám đông xung quanh càng nhiều hơn, tiếng ồn càng lớn hơn.

    Trước khi chìm vào hôn mê vì ngập nước, Mai Linh đã kịp thấy bóng người con trai kia, cả tiếng gào thét của cậu cùng tiếng sóng nước ùm ùm.

    Giọng nói của cậu thật ấm áp làm sao..

    Nam, mình xin lỗi, mình cũng rất thích bạn. Thế nhưng.. kiếp này không dành cho mình, vĩnh biệt cậu!

    Tâm trí Mai Linh hoàn toàn chìm trong bóng tối, cơn khó thở ập tới mạnh mẽ. Cô cảm giác bản thân mình bị nước xâm chiếm, giày xéo, bóp chết.

    Ngay cả khi cuối đời vẫn đau đớn như vậy, hóa ra ngay từ đầu đã chẳng có ai, có điều gì có thể bao dung cô cả!

    Thế nhưng không ai nhìn thấy một ánh sáng màu xanh đang tỏa sáng, một nàng tiên cá với cái đuôi lanh lánh những ánh sáng xanh dương đang bao bọc cơ thể của Mai Linh.

    "Mai Linh!" Giọng nói dịu dàng và trìu mến đến vô tận, Linh có cảm giác nước không còn muốn giết chết cô nữa, không khí thoáng đãng và cơ thể chẳng còn mỏi mệt..

    Linh mở trừng mắt, trước mặt cô là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, đôi mắt nàng ta xanh sắc tựa sóng biển lăn tăn, rèm mi dài càng làm đôi mắt trở nên xinh đẹp rung động. Đôi môi mềm mại hồng hồng, bên gò má gần tai có một lớp gảy lên như mang cá, suối tóc màu xanh mềm mại bồng bềnh cùng dòng nước ôn hòa, ấm áp. Nhưng nàng ta lại có.. Đuôi! Mai Linh sửng sờ, cô vừa ảo giác, dường như bản thân đã chết và hiện tại cô đang gặp thiên thần, cô sẽ được sống hạnh phúc và ấm áp..

    "Cô bé ngốc tại sao phải tìm đến cái chết chứ? Ta nay dùng sức mạnh hồi sinh để em có thể một lần nữa quay về quá khứ để em sống một cuộc đời tốt hơn!" Nàng tiên cá nói xong lại bắt đầu đọc những câu thần chú bằng một thứ ngôn ngữ kỳ dị và khó hiểu.

    "Ta Thủy Nguyệt nhân danh thần tộc Thủy Ngư dùng 100 năm Sức mạnh để cho Vũ Hoàng Mai Linh tái sinh thêm một lần nữa" Câu thần chú vừa kết thúc một ánh sáng màu trắng bao bọc lấy cơ thể đã bắt đầu lạnh của Mai Linh lại..

    Cô muốn gào lên rằng: Không, cô không muốn quay lại cái gia đình đổ nát và tồi tệ ấy nữa, cô muốn sống ở đây, bên cạnh nàng, hưởng những hạnh phúc dịu dàng của Thiên đường nhưng chưa kịp gào, cô đã không còn cơ hội.

    "Cô tỉnh dậy khi thấy mình đang bị một lực đẩy ra ngoài, vang lên tai cô không phải là tiếng nói của các bác sĩ hay y tá mà là lời nói của ai đó dịu dàng tầm ấm không ngừng vang lên bên tai cô" Mai Linh! Hãy sống tốt nhé! "

    Cái áp lực khó thở đã khiến cô cất lên những tiếng khóc đầy non nớt.

    " Là bé gái! "Giọng cô ý ta vang lên làm cô ngừng khóc và không ngừng nhìn xung quanh. Nhưng thật đau khổ, mắt cô không mở căng hết nổi, nó cứ khép khép nhíu nhíu khiến cảnh vật xung quanh cô lại càng trở nên to lớn lạ thường.

    " Đây là đâu? Câu hỏi hiện lên khi cô thấy khung cảnh bệnh viện đầy các bác sĩ và y tá, cùng với người cha mà cô mong nhớ ở ngoài. "Không phải mình đã chết rồi sao tại sao mình lại ở đây còn trong hình dạng của em bé nữa!", những suy nghĩ không ngừng vang lên đầu cô. Cô chợt dừng mọi suy nghĩ để chốt lại.

    "Mình trọng sinh?" Cô giật mình với cái suy nghĩ của mình, cả người run lên cầm cập.

    Chuyện này là sao đây?
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng một 2019
  3. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 2: Cuộc sống mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi giật mình với cái suy nghĩ chỉ có trong những cuốn truyện mà Mai Linh thường hay đọc, thì cô bắt đầu sắp xếp lại tất cả những gì mà mình đã trải qua cùng với hoàn cảnh cuối cùng và đoạn thoại của nàng tiên kia trước đó. Đầu tiên là mình đang đi trên cầu nghĩ về những truyện đã xảy ra, sau đó mình nhảy xuống cầu, mình thấy hình ảnh của Nam đang không ngừng gọi mình. Sau đó mình mất ý thức và gặp một nàng tiên, khi tỉnh lại đã ở trong hình hài của một em bé..

    Mãi nghĩ mà Mai Linh không để ý rằng là mình đã được ôm đi và rơi vào cái ôm của mẹ. Mai linh giật mình và run sợ khi nghe thấy tiếng của người mà cô hận nhất..

    "Nghĩa! Anh xem này con gái chúng ta thật đáng yêu!" Mẹ Mai Linh đầy dịu dàng ôm cô, giọng nói suy yếu nhưng ngọt ngào đầy yêu thương.

    Một hồi bất ngờ Mai Linh bất chợt theo bản năng sợ hãi, cô òa khóc "Oa.. oa.. oa" mẹ cô không ngừng cất những lời nói an ủi cô thế nhưng càng bà càng an ủi cô càng khóc lớn, một tiếng nói non nớt của một bé trai vang lên làm cô càng khóc to hơn và không chịu ngừng khóc cho dù mẹ cô đã làm mọi biện pháp.

    "Mẹ cho con ôm em với!" Quân, người anh trai ruột thịt của cô đang đi tới và muốn chạm vào cô!

    Cô vùng vẫy kịch liệt, thế nhưng với sức của một đứa bé cô có thể làm gì hơn ngoài việc nhìn vào người cha đang bối rối, không ngừng lo lắng nhìn cô. Như nhận được lời cầu xin của cô ba cô bước tới, dang hai tay và nói:

    "Trinh! Để anh bế cho!" Ông cẩn thận ôm cô vào lòng và coi như cô chính là kho báu của ông vậy.

    "Con bé có nín không? Em lo quá!" Bà vừa nói vừa trao bé cho ông Nghĩa, thật lạ là khi cô bé vừa vào lòng cha đã nín khóc và bắt đầu ngủ vì quá mệt.

    Mọi người xung quanh và cả y tá đều rất ngạc nhiên khi thấy mẹ bé cho dù có làm gì bé cũng không ngừng khóc thế nhưng bố vừa ôm là bé đã ngừng khóc và ngủ rất ngoan đâu còn bộ dạng quấy khóc lúc trước chứ.

    Còn về phần Mai Linh cô cảm thấy thật hạnh phúc khi lại được ba ôm vào lòng, cô cười thật tươi và bắt đầu ngủ để hồi sức. Những ngày sau đó cô lúc nào cũng khóc khi mẹ và anh trai mình đến gần, thế nhưng đối với những người khác Mai Linh không bao giờ quấy khóc, làm mọi người cảm thấy kì lại khi cô bé cách xa mẹ mình như vậy.

    Còn về bà Trinh, bà rất đau lòng khi con gái mình lại cách xa mình, hằng đêm bà đến phòng nhi, bà xin các y tá cho mình vào thăm con. Các y tá cũng thông cảm với bà nên cũng không từ chối. Bà bước đến bên một cái nôi được đề tên 'Vũ Hoàng Mai Linh', nhìn con ngủ mà bà đau lòng nghĩ về việc con cách xa mình, để thỏa lòng thương bà không ngừng hôn vào hai má bầu bĩnh mà nước mắt không ngừng rơi trên mặt cô. Sau khi bà và các y tá đi Mai Linh đột nhiên mở mắt.

    Một hình ảnh mờ nhạc hiện về trong ký ức bị bao phủ bởi một tầng hận thù là hình ảnh của một bà mẹ hiền lành, dịu dàng không ngừng cổ vũ cô từng bước tập đi, hạnh phúc khi cô cất tiếng mẹ lần đầu tiên. Thì ra mẹ cô là một người dịu dàng như vậy, vậy chuyện gì đã làm bà thay đổi chứ? Những câu hỏi không có câu trả lời cứ vang lên trong tiềm thức của mình, đã làm cô ngủ lúc nào không biết.

    Sáng hôm sau, mọi người ngạc nhiên khi thấy cô chủ động nắm tay mẹ mình. Bà Trinh cứng người và sau đó thay thế bằng niềm vui bà vội vàng bế con, bà nâng niu Mai Linh như vàng như bạc, mọi người thì vây lại chúc mừng bà. Thế nhưng điều đó không thể thay đổi việc cô không cho người anh trai một tuổi chạm vào mình. Trong những đoạn hồi ức đó cô thấy có một người không ngừng tranh giành đồ chơi với cô và đã thể hiện sự ích kỷ ngay khi còn nhỏ.

    Sau mười ngày ở trong bệnh viện thì cô cũng được về ngôi nhà của mình.

    Sau khi về đến nhà, xuất hiện trước mắt cô là một ngôi biệt thự xa hoa, đâu phải ngôi nhà nát của cô trước kia.

    Thì ra đây là ngôi nhà trước đây của cô. Nếu không nhầm thì nhà cô là một công ty khá nổi tiếng về thời trang, thế nhưng nó đã phá sản khi cô lên năm.

    Những ký ức tại sao nhà Mai Linh phá sản thì đã bị cô chôn sau vào một góc tối của ký ức.

    Quay lại với lúc cô về nhà, ngôi biệt thự sang trọng được bao phủ bởi một lớp sơn màu trắng, hai bên là hai hàng hoa ly tím. Khi cô bước vào trong. Ngôi nhà với phong cách cổ điển nhưng không thiếu phần tao nhã lịch sự, khiến người vào có cảm giác thật thoải mái.

    "Nhà của chúng ta đẹp không con?" Bà Trinh hỏi Mai Linh đang được ông Nghĩa ôm.

    "A.. a.. a.." Ngôn ngữ trẻ em cất lên như thể hiện sự đồng tình.

    "Hahaha." Vợ chồng ông Nghĩa cười to, trong tiếng cười không thiếu sự hạnh phúc.

    "Thôi! Vào nha đi anh, Quân và Linh cũng mệt rồi." Bà Trinh nhìn hai con đã mệt mỏi nói.

    "Ừ." Sau khi ông Nghĩa trả lời thì ông bà vào nhà cho các đi ngủ.

    ĐIỀU GÌ ĐÃ KHIẾN CHO BÀ TRINH THAY ĐỔI MỌI NGƯỜI HÃY ĐÓN XEM VÀO CHƯƠNG TỚI NHÉ!
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười 2018
  4. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 3: Quá khứ thay đổi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    NĂM NĂM SAU..

    Mai Linh từ một cô bé còn đang ngủ trong nôi, còn đang tập đi hay học nói thì bây giờ cô đã trở thành một cô bé năm tuổi, với màu da trắng hồng, đôi mắt to tròn lấp lánh, khung mắt bầu bĩnh đánh yêu.

    Từ lúc sinh nhật một tuổi mình, Mai Linh được gọi là tiểu thiên tài. Cô chọn mọi thứ về học tập. Bút vở, màu.. Tất cả mọi thứ.

    Hôm nay ngày đầu tiên cô đi học. Lớp chồi, cái lớp của trẻ con đối với cô là nhàm chán.

    "Linh! Sao con không ra chơi với bạn." Cô giáo của lớp lại hỏi khi thấy cô ngồi một góc chống khuôn mặt đáng yêu của mình.

    "Tại sao ạ?" Cô đầy nghi vấn trả lời. Cô với thân xát năm tuổi nhưng lại sở hữu linh hồn mười sáu tuổi này không thể hòa nhập với bọn nhóc.

    Cô giáo bất ngờ với câu trả lời của Mai Linh. "Cô nghĩ con nên hòa nhập với bạn bè của mình." Cô giáo ra sức thuyết phục, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt từ chối của Mai Linh. Mai Linh cứ ngồi một mình, thế nhưng một cậu bé khôi ngô bổng nhiên lọt vào mắt cô. Cô tươi cười bước tới trước mặt cậu bé.

    "Chào cậu." Mai Linh bước tới cố tỏ ra trẻ con nhất có thể để chào cậu bé. Cậu bé khá bất ngờ vì cô bạn này tự nhiên tới bắt chuyện với cậu. Trước đó cậu đã thấy cô bạn này ngồi một mình muốn đến bắt chuyện, thế nhưng cậu không dám, nhưng cậu cũng thật không ngờ cậu ấy lại bắt chuyện với mình.

    "A! Chào cậu." Sau phút chốc ngạc nhiên cậu bé nở nụ cười tươi chào lại Mai Linh.

    "Mình là Mai Linh, còn cậu." Mai Linh tươi cười giới thiệu. Nụ cười tỏa nắng là ai đó theo cảm giác của trẻ thơ có thể nói là rất đẹp.

    "Mình là Hoàng Nam." Cậu bé tươi cười đáp lại. Cậu thật sự rất vui khi có được một người bạn xinh đẹp như vậy. Cứ thế hai người đã trỏ thành bạn thân.

    Họ chơi cùng nhau, ăn cũng cùng nhau, cái gì học cũng làm cùng nhau. Các cô giáo trong lớp ai cũng kinh ngạc. Cô bé Mai Linh không hề chơi với ai chỉ chơi với một mình Bé Nam.

    Cứ như thế cô đi học một tháng, nhưng Mai Linh chỉ có một người bạn. Hoàng Nam thì có rất nhiều bạn nhưng không ai thân bằng Mai Linh. Tình cảm của hai đứa trẻ khiến người lớn cũng ngỡ ngàng. Nhất là ông Nghĩa, ông biết con gái ông không bao giờ chơi với những đứa trẻ cùng tuổi.

    Có lúc vợ chồng ông Nghĩa nghĩ con mình bị trầm cảm, nhưng khi nghe Mai Linh nói một câu "Con không thích chới với bọn trẻ con, con đã lớn." Ông Nghĩa nhớ lại câu nói của con mà không khỏi kinh ngạc. Nhưng hiện tại khi thấy con mình đáng chơi với một cậu bé, thì ông rất vui khi thấy con gái mình có bạn.

    Sau một hồi suy nghĩ. Ông Nghĩa gọi Mai Linh để ra về. Ông dẫn Quân và Mai Linh đi, trên đường về ông dẫn hai đứa nhỏ qua một cửa hàng kem. Kiếp trước Mai Linh thích nhất là kem cho nên cô nhất quyết phải đòi được ăn kem. Ôngg Nghĩa vì muốn con vui nên qua mua hai cây kem socola.

    Trước khi đi ông có dặn hai đứa phải đứng ở bên đường chờ ông. Khi mua kem xong ông Nghĩa đang qua đường thì một chiếc xe ô tô đang đi với vận tốc cao vượt đèn đỏ lao thẳng vào ông. Ông tuyệt vọng nhìn hai đứa con. Nhưng khi chiếc xe còn ở phía xa thì một bóng người lao ra ôm ông và cùng lăn ra khỏi ranh giới của cái chết.

    Ông Nghĩa bất ngờ, khi tỉnh táo nhìn lại thì thấy con gái ông đang nằm trên vũng máu. Ông bàng hoàng kêu to "LINH! LINH! TỈNH DẬY ĐI CON, DẠY ĐI CON, BA MUA KEM RỒI." Ông Nghĩa không ngừng lây cô con gái bé nhỏ của ông. Thì có một người xuất hiên và nói "Ông đừng quá lo lắng, bé không sao chỉ mất máu quá nhiều mà ngất đi thôi, nhưng cũng phải gọi cấp cứu để cấp cứu cô bé không thì di chứng sau này cho bé." Cậu thanh niên này vừa nói xong thì một người phụ nữ bên cạnh đã gọi cho cấp cứu.

    Xe cứu thương vừa đến thì bà Trinh cũng hớt ha nhớt hả chạy tới. Bà đứng hình khi thấy đứa con gái của bà đang được đưa lên xe. Bà chạy tới tính lên xe thì ông Nghĩa nói:

    "Em lo cho Quân đi, anh cũng bị thương nên đi theo để cấc bác sĩ sơ cứu." bà Trinh vừa nghe xong thì nhìn thấy đứa con trai ngất vì sợ của bà đã tĩnh lại thì cũng gật dầu đồng ý.

    Chiếc xe cấp cứu vừa đi thì công an đã bắt được tài xé lái xe. Anh ta vì tiêm ma túy nên hưng phấn quá độ nên chạy xe quá tốc độ. Về Mai Linh, lúc thấy chiếc xe màu đỏ không có dấu hiệu sừng lại ở đèn đỏ thì một đoạn kí ức ùa về. Lúc đó ba cô cũng đi mua kem nhưng người muốn ăn là anh trai cô, ba cô ngã trong vũng máu mà nhắm mắt lại. Cô lúc đó chỉ biết khóc. Mẹ cô cũng vì cú sốc đó mà thay đổi, người anh trai sáu tuổi không biết học được cái gì mà đi đổ hết lỗi cho cô, nói cô là người muốn ăn kem nên ba mới mất. Cuộc sống của cô từ đó bắt đầu thay đổi. Nên lúc đó Mai Linh cứ thế mà lao ra, cô dùng hết sức mà cô có để ôm người ba của cô ra khỏi mũi đao của tử thần.

    Cô ngất đi khi đầu va chạm mạnh vào lòng đường nhưng đổi lại cô được thấy hình ảnh người ba thân yêu của cô được sống, mẹ cô sẽ không thay đổi, điều đó với Mai Linh thật sự rất hạnh phúc.
     
    Ngọc Thiền Sầu, Minh NguyệtHany thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  5. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 4: Lại vào bệnh viện.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Mai Linh được chuyển vào phòng cấp cứu, đã gần một tiếng đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng. Ông Nghĩa không ngừng đi quá đi lại, trên người ông đầy băng cá nhân và cánh tay đã được bó bột.

    Khi vào bệnh viện ông đã được sơ cứu, tuy được đẩy ra xa nhưng bị thương là không thể tránh, nhưng ông lại bị nhẹ hơn Linh. Ông chỉ bị thương ngoài da, chỉ có bị gãy tay và bị thương nhẹ ở đầu.

    Trong lúc ông đang lo lắng thì bà Trinh hớt hải chạy đến.

    "Con đâu rồi anh? Con có sao không anh?" Hàng loạt câu hỏi vang lên dồn dập.

    "Em bình tĩnh đã, con đang trong phòng cấp cứu, sẽ không sao đâu em." Ông Nghĩa trấn an vợ.

    "Thế.. Anh có sao không?" Bà Trinh định hỏi tình hình của con nhưng khi nhìn thấy chồng.

    "Anh không sao! Mà Quân đâu rồi em?" Ông Nghĩa vừa cười vừa trả lời, khi thấy không thấy đứa con trai của mình nên..

    "Anh không sao là tốt rồi, Quân về ngoại rồi, con có vẻ còn sợ nên em không dẫn con vào." Khi bà Trinh vừa nói xong thì đèn phong cấp cứu đã tắt, bác sĩ bước ra từ trong phòng và vang lên câu nói huyền thoại:

    "Ai là người nhà của bệnh nhân?" Bác sĩ hỏi.

    "Tôi là ba\mẹ cháu." Ông bà đồng thanh trả lời.

    "Con tôi thế nào rồi bác sĩ?" Ông Nghĩa bước lên hỏi bác sĩ trong giọng nói đầy lo lắng.

    Bà Trinh cũng ngước khuôn mặt lo lắng trông chờ vào câu trả lời.

    Bác sĩ trấn an hai vợ chồng và nói tình hình của Linh:

    "Cô bé đã qua con nguy kịch. Cô bé vì mất máu quá nhiều nên ngất xỉu tại chỗ, ngoài ra cô bé còn bị gãy ta và chân, trên người có nhiều vết thương nhẹ.. Hiện tại bé đã được chuyển đến phòng hồi sức, ông bà có thể vào thăm." sau khi nói xong và nhận lời cảm ơn ông bác sĩ bước đi trước ánh mắt cảm ơn của vợ chồng ông Nghĩa.

    Ông bà bước vào phòng thấy cô con gái đáng yêu ngày nào bây giờ lại nằm trên giường bệnh, bà Trinh chạy đến bên cạnh giường vừa khóc vừa chạm vào vết thương trên người cô.

    Ông Nghĩa cũng đau lòng không kém. Mọi việc đều tại ông, nếu ông không cẩn thận khi qua đường thì con gái bé nhỏ của ông đã không như thế này..

    Nhìn ánh mắt tự trách của chồng bà Trinh bước đến và an ủi ông: "Anh cũng đâu có muốn chuyện này xảy ra với Linh hay chính bản thân mình."

    "Không! Tất cả là do anh, đáng lẽ người nằm đó là anh mới phải.." Bà Trinh đau lòng không thôi khi thấy chồng bà rơi nước mắt. Đây là lần thứ hai bà thấy ông khóc.

    * * *

    Sáng hôm sau, cuối cùng Mai Linh cũng đã tỉnh lại.

    "Ba, mẹ.." Linh thều thào kêu lên.

    Ông Nghĩa giật mình qua lại "Linh con tỉnh rồi!"

    Linh nhìn ba mình không sao nên cũng an tâm hơn nhiều, thế là cô nhìn lại nơi mình đang ở, với một màu trắng nguyên chất và một cái giá treo nước biển ở ngay bên cạnh, thế là khóe mắt mắt cô oanh liệt mà giật giật.

    "Con đang ở bệnh viện?" Linh nhìn ba mẹ hỏi.

    Bà Trinh thắc mắc hỏi con "Sao vậy? Con bị thương nặng như vậy không đến bệnh viện thì ở đâu?"

    Linh ngơ ngác nhìn căn phòng, cô không ngờ hai lần tỉnh lại đều ở bệnh viện.

    "Mẹ, con muốn về nhà." Linh nói cứ như khóc.

    Bà Trinh khuyên con hết lời nhưng lúc nào cô cũng lấy đôi mắt ngây thơ, long lanh nói 'Nếu mẹ không chịu, con khóc cho coi.'Bà Trinh chút nữa là đồng ý, thì bổng nhiêu một giọng nói non nớt vang lên từ cửa phòng "Không được, cậu phải ở đây cho tới khi nào khỏe lại mới được về."

    Mọi người trong phòng nhìn lại nới phát ra tiếng nói, một cậu bé tuấn tú đang đi về phía giường bệnh.

    "Nam! Cậu tới rồi à, Linh tưởng Nam không tới thăm Linh Luôn chứ!" Linh lên tiếng khi thấy Nam đang đi đến giường bệnh.

    "Sao có thể không đến thăm cậu chứ? Mà cậu tính về à?" Nam nhìn Cô nói.

    "Đúng à, trong bệnh viện thật khó chịu, cậu cho tớ về đi." Linh dùng ánh mắt mong chờ nhìn cậu,

    "Không được?" Cậu thẳng thừng đáp lại.

    "Cô chú về nghỉ đi, để cháu ở lại chơi với Linh một chút, tí nữa cô chú lại đến." Nam nhìn cô nàng quay rồi sang vợ chồng ông Nghĩa lễ phép nói.

    "Thế có ổn không?" Ông Nghĩa ái ngại nhìn Nam, với ông Nam còn quá nhỏ.

    "Không sao đâu anh bạn." một người đàn ông khác đến vỗ vai ông Nghĩa nói. Thấy ba Nam nói vậy ông bà cũng an tâm ra về.

    Khi hai gia đình đã về trong phòng chỉ còn Nam và Linh. Ánh mắt Mà cậu nhìn cô đầy tức giận.

    Cô cũng đâu có biết mình đã là gì cho cậu ấy tức giận. Cô nàng sờ đầu hỏi "cậu sao vậy?"

    Cu cậu nhìn Mai Linh nói "Cậu nghĩ cậu trốn được tớ sao?"

    Mai Linh nhìn cậu đầy thắc mắc. Cậu ấy nói vậy là sao, mình có trốn cậu ấy đâu.. Những câu hỏi không ngừng vang lên trong đầu cô.

    "Rất thắc mắc mắc nhỉ? Cậu nghĩ nhảy cầu là có thể thoát khỏi tớ sao?" Nam vừa nhìn Linh vừa nói.

    Cô nàng mở to mắt nhìn cậu, còn cậu thì mỉm cười nhìn cô.

    * * *

    Chuyện gì đây?
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2018
  6. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 5: Cậu cũng xuyên không.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô mà nhịn không được tiến lên hôn một cái.

    "Cậu.. Cậu.. Cậu.. Làm gì thế?" Linh giật mình lui về phía sau.

    "Thì hôn cậu chứ gì nữa, cậu thấy chưa được à!" Nam dùng cái thân thể nhỏ bé này leo lên giường bệnh và không ngừng tiến lại phía cô.

    Linh lắc đầu thật mạnh muốn thủ thế hai tay lên người nhưng sự thật phủ phàng tay cô đang bị gãy.

    Nam thấy vậy cười bảo "hahaha.. Không đùa cậu nữa." Nói xong Nam đi xuống giường bệnh và lại nhìn cô chằm chằm là cô nàng sợ đến nổi không dám nhìn cậu.

    "Linh! Ngẩn đầu lên nhìn tớ." Nam như ra lệnh.

    Linh rụt rè ngẩn đầu lên nhìn vào cậu, thì nhận ngay ánh mắt trách móc của cậu. Cô kinh ngạc nhìn cậu.

    "Linh đừng bao giờ như vậy nữa có được không?" Nam bước đến bên giường nắm lấy tay Linh chân thành mà nói.

    Không biết có phải là ảo giác không là Linh thấy trong mắt cậu hiện lên sự sợ hãi.

    "Nam cậu nói gì vậy? Tớ không hiểu?" Linh nhìn vào mắt cậu và nói.

    "Linh! Tớ rất sợ khi nhìn thấy cậu rơi xuống cầu mà chính mình lại bất lực không làm gì được." Nam nói với giọng nghẹn ngào.

    "Cậu.. Cậu.. Cậu cũng xuyên không?" Linh bất ngờ thốt lên khi nghe những lời cậu nói vì trước khi rơi xuống nước cô đã nhìn thấy ánh mắt đau đớn tuyệt vọng của cậu.

    "Đúng! Mình xuyên không, ngay sau làm tan lễ cho cậu không lâu thì mình bị tai nạn và không biết làm như thế nào lại trở về lúc năm tuổi." Câu nhìn khuôn mặt với cái miệng nhỏ đang há to của cô nàng Nam vừa cười vừa nói.

    Vừa nói xong thì bố mẹ Linh bước vào. Nhìn thấy hai đứa trẻ đang nói chuyện rất thân mật ông bà cũng cảm thấy vui khi con mình có được một người bạn tốt.

    "Chào cô chú, tối nay cháu ngủ lại đây được không ạ?" vừa nhìn thấy ba mẹ Linh bước vào thì Nam đã nhanh chóng dừng lại cuộc nói chuyện này.

    "Được chứ, bố mẹ cháu đã nói với chúng ta trước rồi." Ông Nghĩa nhìn cậu cười hiền từ. Thật ra ông cũng muốn con mình có bạn khi ở trong bệnh viện nên đã không hề ngần ngại để cậu bé ở lại.

    "Cảm ơn cô chú." Nam cười tươi rói trả lời ông bà Nghĩa sau đó lại trừng mắt cảnh cáo Linh khi thấy cô nàng chuẩn bị mở miệng từ chối. Thế là cô nàng im re không dám nói.

    Cứ như vậy buổi tối cu cậu chui thẳng vào chăn của cô nàng ôm cô mà ngủ. Lúc đó cô cứ xoay quay xoay lại vì vẫn còn bất ngờ việc cậu xuyên không. Cứ suy nghĩ rồi cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

    Sau cái ngày ấy thì bây giờ đã qua 10 năm, cô bé Linh bây giờ đã là thiếu nữ 15 tuổi, xinh đẹp, thông minh, là đối tượng thầm thương trộn nhó của các anh chàng trong trường. Còn anh chàng Nam cũng trở nên tuấn tú, phong độ nhưng lại lạnh lùng, chỉ có một người được nhận sự dịu dàng của cậu thôi và cũng vì vậy bọn họ được mệnh danh là cặp đôi thiên tài.

    Ở trong ngôi trường lớn nhất, nổi tiếng nhất về kiến trúc, học vấn và một đội ngũ giáo viên xuất sắc nhất Châu Á (Lam chém, chém, chém)

    Ở trong một cái căn tin rộng lớn một cô nàng đứng trước một anh chàng đầy ngượng ngùng cầm món quà và nói "Linh, mình thích cậu, làm bạn gái mình nhé!" Cậu hít một cái thật sâu và lấy can đảm để nói.

    "À được thôi.." Linh chưa nói xong thì đã bị cướp lời.

    "Thật sao?" Cậu bạn vui mừng muốn khóc luôn, ai trong trường không biết Linh vừa xinh đẹp, học giỏi và gia đình rất giàu có.

    "À, bạn nghe mình nói hết đã. Mình sẽ làm bạn gái bạn nếu bạn không sao dưới tay cậu ấy." Vừa nói cô nàng nói vừa chỉ chỉ về phía sau.

    Nam đang từ từ đi đến, ánh mắt nhìn cậu bạn hết sức lạnh lùng và rồi "bịch.. Bịch.. Á.. aaaaaa." Những tiếng động thật vui tai vang lên cùng với "Người yêu bố, mà ngươi cũng dám đụng à, muốn chết." Sau khi đánh xong cậu còn khoát vai Linh kiêu ngạo đi về phía trước và làm lại hành động tuyên bố với mọi người rằng 'đây là người yêu bố, không được thằng nào đụng vô' Rồi hất mặt đi về phía trước.

    Khi Nam và Linh vừa rời đi thì mọi người bắt đầu vay quanh cậu bạn lúc nảy không ngừng chỉ chỉ. Ai không biết hai người (Nam và Linh ây mà) này là người yêu của nhau chứ, vậy mà các có người theo đuổi Linh.

    "Linh, em thật là, đi đâu cũng thấy đào với hoa." Nam bất mãn nói.

    "Này! Anh nhìn lại đi." Linh vừa nói vừa nhìn các cô gái hai mắt như sao, khóe miệng thì có cái gì đó chảy ra và cả những tiếng hét chói tai vang lên.

    "Ờ thì.." Nam nhìn xung quanh mà không biết nói gì. (Lam cũng cạn lời. "

    Thế nhưng hai người lại không biết phía sau lại có hai đôi mắt của một cặp nam nữ đầy thù hận đan nhìn và cúng nhau lẩm bẩm" Nam\Linh, mày hãy đợi đấy.

    * * *

    Wow! Hai người này là ai và chuyện gì sẽ xảy ra đây. Hãy đón xem vào những chương tiếp theo nha mọi người!
     
    Ngọc Thiền SầuAlissa thích bài này.
  7. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 6: Nguy hiểm luôn đi song với may mắn và hạnh phúc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáu tháng sau..

    Kỳ thi học kỳ một cũng đã kết thúc đầy viên mãn với một số người và thất vọng cũng đi đôi của các học sinh của trường noble school. Tất cả học sinh đang đang tập hợp trước bảng thông báo mười học sinh xuất sắc nhất khối, họ không quan tâm đến hạng nhất mà chỉ quan tâm đến những hạn dưới, vì học biết hạng nhất đồng giải thuộc quyền sở hửu của cặp đôi thiên tài.

    "Các học sinh chú ý, để chúc mừng một kết quả tốt của học kỳ một và muốn các em giải tỏa áp lực, nhà trường quyết định sẽ tổ chức một buổi thăm quan trong nước với địa điểm là Vịnh Hạ Long" Tiếng của thầy hiệu trưởng vang vọng nhờ cái loa cực đại của trường.

    Tất cả học sinh của trường bắt đầu bùm nổ vì được đi chơi, những tiếng bàn tán về chuyến đi. Vịnh Hạ Long có người đã đến và cũng có người chưa bao giờ được đến đều bùng nổ. Có một vời người cảm thấy đây sẽ là nơi hẹn hò lãng mạn, hay là nơi để thể hiện những ưu điểm để hấp dẫn được một bạn nữ nào đó hoặc cũng là nơi bắt đầu một kết hoạch..

    Các học sinh ồ ạt vào lớp nghe chủ nhiệm thông báo. Giáo viên sẽ thông báo lịch trình, xe mà mọi người được phân.

    Cuối tuần cũng đã đến, tất cả học sinh đều đã tập trung đầy đủ trước cổng trường. Những chiếc xe chuyên dụng của trường đã đứng đó, các thầy cô đọc các số thứ tự mà các học sinh đạt được trong kỳ thi để phân xe và tất nhiên một trong chiếc xe sang trọng nhất thuộc về mười học sinh đúng đầu trường và các thầy cô trong trường.

    Khi mọi người lên xe và chiếc xe dần dần chuyển bánh. Ở hàng đầu của chiếc xe sang trọng dành cho năm học sinh đứng đầu toàn trường.

    Năm ghế đầu thuộc về Mai Linh, Nam, hai bạn nữ và một bạn nam khác. Mai Linh nhìn qua bên cạnh thì rất ngạc nhiên đó là cậu bạn tỏ tình thất bại hồi trước và bên cạnh là hai cô bạn một người thì luôn nở nụ cười, một người thì lạnh lùng nhắm mắt ngã người ra sau.

    "Chào bạn, mình là Thanh Vy, đây là bạn mình Tuyết Ý." Cô bạn có khuôn mặt xinh xắn chỉ vào mình sau đó chỉ vào cô bạn lạnh lùng bên cạnh.

    "Chào bạn, mình là.." Mai Linh chưa nói xong thì Thanh Vy đã cướp lời.

    "Bạn là Mai Linh, vậy bên cạnh bạn chắc là Nam." Thanh Vy nhanh chóng trả lời.

    "Ừ." Mai Linh cũng nở nụ cười. Thanh Vy cũng đáp bằng nụ cười xinh xắn và xoay mặt nói chuyện với cô bạn Tuyết Ý của mình.

    "Chào bạn, chúng ta lại gặp nhau." Nam chạy qua chổ ngồi của Mai Linh và đẩy cô qua chổ của mình.

    "Chào.. Chào cậu." Cậu bạn trả lời đầy rụt rè. (Phải thôi bị "đập" một lần không sợ mới lạ)

    "Mình là Nam, bạn trai của Linh." Nam vừa cười nói vừa choàng vai Mai Linh. Còn Mai Linh chỉ biết nở nụ cười khổ với cậu bạn.

    "Mình là Khánh, Lê Hoàng Trọng Khánh." Khánh nở nụ cười gượng gạo trả lời.

    Sau màng giới thiệu với những màu sắc khác nhau thì buổi làm quen cũng kết thúc. Sau đó Mai Linh chọt chọt ngón tay nhỏ xinh của mình vào người Nam rồi nói: "Anh thấy chưa, làm người ta sợ kìa."

    "Kệ, ai bảo tên đó giám tỏ tình với em." Nam vừa uống nước vừa nói. Mai Linh chỉ biết nhìn Nam mà lắc đầu.

    Sau năm tiếng, cuối cùng xe cũng dừng lại trước một khách sạn.

    "Mai Linh, dậy đi em." Nam khẽ gọi người đang nằm trên đùi mình.

    "Ao.. Đến nơi rồi sao?" Mai Linh quay sang nhìn Nam với đôi mắt mơ màng, nhưng vài giây sau đó thì tỉnh lại một cách nhanh chóng khi thấy Nam hết xoa lại bóp.

    "Anh tê chân à, đừng nói anh cứ để em nằm trên đui anh đấy nhé?" Mai Linh vừa giúp Nam xoa bóp vừa hỏi.

    "Không lâu chỉ bốn tiếng bốn mươi phút thôi." Nam vừa nói vừa nghĩ 'Hôn được mười cái, véo má năm cái, nghịch tóc hai mươi phút, ngắm bốn tiếng bốn mươi phút không hề lỗ vốn nha.'(Sắc lang, Linh tỷ chạy đi)

    "Thế nào đỡ hơn chưa?" Mai Linh ngước mặt nhìn Nam.

    "Ừ, đỡ hơn rồi, thôi xuống xe nào, mọi người đều xuống cả rồi." Nam nở nụ cười nhẹ nhàng nói.

    "À, đi thôi." Mai Linh nhìn xung quanh nói.

    Cả hai bước xuống xe và theo dòng học sinh đi vào một khách sạn năm tầng. Khi các học sinh đã vào trong đầy đủ thì thầy hiệu trưởng lên tiếng nói:

    "Các em học sinh tneo từng lớp mà bóc thăm chọn phòng, riêng các bạn trong mười thì được chọn bạn cùng phòng với mình."

    Cứ như vậy lời thầy hiệu trưởng vừa kết thúc thì những tiếng reo hò mời gọi của các bạn trong trường cất lên để được cùng phòng với đại thần. Thế nhưng hai cái tên Mai Linh và Nam đều không hề vang lên (Hơ, tại sao vậy cà, hai ông bà ấy không phải là đại thần à - Tác giả, hai người đó một cắp thì phải ở chung với nhau chứ, sao ngươi ngốc thế - Đồng thanh tập thể)

    Năm phút sau mọi người đã ghép đôi xong và được cho biết số phòng của mình.
     
    Ngọc Thiền SầuAlissa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...