U mê Tác giả: Nhàn Vũ Thể thơ: Thất ngôn bát cú Là một vẻ hơn cả trăm nghìn vẻ Vẻ thanh tao và là vẻ tinh khôi Hồn mộng mơ muốn hóa áng mây trôi Rồi trôi mãi trong khung trời say mật. Ôi.. ngời sáng, sáng hơn vầng mặt nhật Những nắng chiều khép nép lửng lờ đi Này trời xanh! Hãy nhìn xác thân mi Mi giờ đã kém xa vầng sáng đó. Nơi hốc mắt là lối vào hoa cỏ Tay dịu dàng như ngàn lụa thướt tha Giọng cười vui như vạn tiếng sơn ca Và tóc ngọc là thác rừng cuồn cuộn. Dưới trăng tàn hồn vẫn hoài ôm mộng Mơ một ngày được thưởng chuyện đẹp duyên Hoàng nguyệt cô nửa mặt tỏ ưu phiền Phiền vì bởi hạt tình yêu không đậu. * * * Có những nét đẹp đến mức làm mình ám ảnh. Chỉ cần nhìn qua một lần là hình bóng đó cứ để mãi ở trong lòng và hình bóng đó được để giữ lại trong một góc của trái tim và tâm trí, thỉnh thoảng lại lấy ra để vơi niềm nhung nhớ nhưng cứ lấy ra thì lại càng nhớ thêm. Mê thì mê nhưng chỉ dám để trong lòng, đâu dám nói lời tỏ tình với người ta, vì nhìn lại bản thân mình không có gì cả. Vườn hoa đó để mình ngấm thì sẽ luôn tươi đẹp, nhưng nếu đưa mình chăm sóc thì có lẽ vườn hoa sẽ úa tàn. Thôi thì chấp nhận, ngấm nàng thôi cũng được. Nhưng mà nếu ai đang say mê một bóng hình, thì hãy cứ mạnh dạn tỏ tình, cứ thử xem sao, biết đâu lại được, nếu không tỏ tình thì lại tiếc lắm. Cảm hứng bối cảnh bài thơ: Đó là ngày chủ nhật với một cơn đau đầu. Đi mua thuốc uống thì gặp một cô dược sĩ mới tốt nghiệp với một vẻ đẹp rất chi là TUYỆT. Những cử chỉ, lời hỏi thăm bệnh cứ ám ảnh trong lòng, vì thế mà tạo cảm hứng để viết ra bài thơ cho thỏa nỗi nhớ.