Truyện Ngắn Tuyệt Cảnh - Bạch Tiểu Dị

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phan Kim Tiên, 11 Tháng mười 2021.

  1. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Tuyệt Cảnh

    Tác giả: Bạch Tiểu Dị

    * * *​

    Vong Vũ lắc vai mãi, tôi mới nhận ra anh. Chúng tôi là bạn học thời trung học với nhau, nhưng đã gần hai mươi năm trời không gặp mặt. Cảm xúc thì nhiều, có phần lại quá xúc động bởi tôi nhận thấy thần kinh anh hình như có gì không bình thường. Và vì vậy nên tôi mới nói chuyện một cách dè dặt. Anh lập tức kể cho tôi nghe anh đã gặp bao nỗi bất hạnh của nhân gian như thế nào.

    Câu chuyện của anh quả thật rất ly kỳ. Mấy năm trước anh đưa vợ và em gái đi du lịch, họ đã bị lạc đường giữa một vùng núi. Chạy đằng đông đằng tây, cuối cùng hoàn toàn mất phương hướng, càng lọt sâu trong rừng. Đến nằm mơ cũng không thể nghĩ rằng gặp phải ở đây. Anh nghĩ như có ai đó đang đùa mình vậy, nhưng anh cũng hiểu ngay rằng không thể đùa với chuyện này được. Bọn chúng đưa bọn anh vào trong một sơn động. Tên trùm phỉ thấy bọn anh chả có thứ gì đáng giá nên rất tức giận. Hắn định giết một người trong bọn họ cho hả giận.

    - Vậy hãy giết tôi đi! - Lúc đó Vong Vụ xin chúng giết mình.

    Tên trùm ngạc nhiên, rồi khâm phục và thấy mất thể diện. Hắn cười, nói rằng anh ta là một người đàn ông chân chính:

    - Làm sao tôi có thể giết anh duọc, giết anh đi chẳng hóa ra tôi tự xóa thanh danh của mình sao? - Sự thành tâm của trùm phỉ càng làm anh khó xử hơn, anh phải chọn một trong hai người: Vợ hoặc em gái.

    Vong kể rằng khi đó anh im lặng không trả lời. Tên phỉcho anh ba giây để suy nghĩ. Chỉ cần để lại một người, người kia lập tức sẽ được thả cùng với anh.

    Vong cầu xin chúng hãy giết anh đi. Nhưng tên trùm dứt khoát không giết anh. Và Vong im lặng.

    Tên Trùm chờ mãi, hắn nôn nóng báo anh rằng nếu không chịu chọn một người thì hắn sẽ giết cả hai, Vong vẫn không chịu đáp. Hắn lệnh cho hai tên lâu la kề dao vào cổ hai người đàn bà, và hỏi lại lần cuối xem giết ai. Vong hết nhìn vợ lại nhìn em, đôi con ngươi muốn vọt khỏi tròng mắt, nhưng vẫn không chịu mở miệng.

    Thế là bọn phỉ đem giết cả hai người.

    Từ đó trở đi, gặp ai Vong cũng hỏi, nếu anh trong trường hợp ấy thì xử lý như thế nào? Và đương nhiên anh cũng hỏi tôi. Tôi im lặng nghĩ mãi, cảm thấy cũng chỉ có thể làm như anh mà thôi.

    - Họ đã chết hết rồi. Khi ấy đáng ra tôi có thể cứu duợc một người cơ mà! Nhưng tôi cứu ai bây giờ. Ôi, những đôi mắt của họ cứ rưng rưng nhìn tôi.. Tôi thật sự không biết làm thế nào! Làm sao mà tôi không nghĩ ra cách nào kia chứ. Lẽ ra tôi nên giữ lại một người. Vậy mà tôi đã đánh mất cơ hội ấy rồi. Lẽ ra một trong hai người ấy có thể còn sống..

    Tôi bỗng nhận ra rằng người mình đẫm mồ hôi lạnh. Câu chuyện này quả thực quá khủng khiếp. Tôi cũng cảm thấy có gì thật trầm trọng.

    Vừa khi ấy có một người phụ nữ đứng tuổi chạy tới kéo Vong đi. Tôi bực mình chạy ngăn lại, vặn hỏi bà ta vì sao lại đối xử thô bạo như vậy với một người tâm thần.

    - Anh tin vào những lời nói nhăng nói cuội của ông ta à? Tôi là vợ ông ấy! Đi thôi, ông cứ để tôi cho ở nhà một mình mãi à?

    - Gì cơ? - Tôi quá kinh ngạc - Đừng đi vội, bà là vợ ông ấy à? Bà chính là ngời vợ bị giết ấy ư?

    - Nói bậy, bị người ta giết rồi mà vẫn còn đấy ư?

    - Vậy là bà không chết phải không, thế còn cô em? Chỉ có em ông ấy chết ư?

    - Cái con hồ ly tinh ấy đang còn sống rất đàng hoàng. Nó mà lại chết đuọc ư?

    - Xin hỏi cuối cùng thì là chuyện gì vậy. Bà và cô em gái ấy?

    - Em gái cái quái gì, con bồ nhí của ông ấy đấy! Nó làm cho ông ấy ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Từ trước đến nay lúc nào mà tôi chả ở bên ông ấy? Ông tin những lời quái quỷ ấy ạ?

    Vong chầm chậm quay mặt lại phía tôi, giọng bi thảm: "Tôi hết rồi."

    TRINH BẢO dịch
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...