Tuyệt Bi Thán Tác giả: Chiết Vân Thể loại: Tản văn Nhìn vào đôi mắt, chớp nhẹ hàng mi, im lặng và cảm nhận nhịp đập của trái tim. Hai nhịp đập trái ngược, hai tính cách khác nhau, tồn tại trong chính một hình hài duy nhất. Đó có phải cảm giác của sự đồng hành, có người bên cạnh hay thật chất lại là sự đáng thương đến cùng cực? Vô thức, cánh tay nó vươn ra chạm về phía trước. Đối diện với nó một thiếu niên gầy guộc, khẽ cười vào nó một nụ cười cong môi với đôi mắt không động. Thiếu niên đáp lại, vươn tay về phía nó. Có thể thiếu niên biết nó đang đau nên cũng muốn đến an ủi chăng? Nhưng.. chạm, rồi lại chạm cũng chẳng thể chạm nổi vào từng tấc da thịt ấm nóng, chỉ có cảm giác trơn mượt, lạnh lẽo xâm nhập vào đôi bàn tay mềm yếu. Rút tay về, cả người nó co rúm lại thể hiện dáng vẻ sợ hãi tột độ. Nó ôm lấy đầu hét lên trong không gian nhỏ hẹp, chẳng lấy ra nổi một âm thanh to tiếng. Gào thét, tiếng lòng của nó đang gào thét dữ dội. Cậu thiếu niên vừa quen, vừa lạ ấy cũng chẳng muốn cùng nó chơi, cùng nó chạm nhau. Không một ai cho nó ấm áp, tất cả đều ghẻ lạnh, áp đặt lên nó. Cô đơn của nó, chính là như vậy! Cuộc thi học sinh giỏi cấp tỉnh vừa qua đã ăn mòn sức khỏe và trí óc của nó. Thất vọng về thành tích, sợ hãi bố mẹ, ám ảnh tiếng mắng chửi, sự lẻ loi vô định đã khiến nó kiệt quệ. Nó ngẩng đầu nhìn vào thiếu niên, có lẽ cậu ta cũng như nó vậy. Chằm chằm, nó nhìn vào một con người đáng thương giống nó nhưng tuyệt không thể nhìn ra được chính nó. Một gương mặt hốc hác, xanh xao lại bi thương đến tột cùng. Như một cái xác không hồn.. không biết cười cũng chẳng biết khóc. Nó tuy muốn khóc nhưng mãi cũng chỉ có thể gào, cũng chỉ có thể thét. Nó chẳng hiểu lí do vì sao bản thân lại trở nên như vậy nữa. Tức tối, nó dùng tay đấm vào mặt của chính mình. Một cú đấm rất mạnh, máu mũi chảy ra từ từ thấm vào chiếc áo trắng tinh khôi. Rốt cuộc, mày đau rồi thế mày đã khóc chưa? Tao khóc rồi.. là khóc ra máu đó! Nó cười phá lên một cách điên dại. Ánh mắt nhìn vào thiếu niên trước mặt, cậu ta đang cười nó.. cười nhạo nó! "Mày dám cười tao, khốn kiếp!" Nó tức giận, đôi con ngươi ánh lên một ngọn lửa của sự điên rồ. Tất cả bứt rứt, buồn bực dồn nén bấy lâu được nó trút ra hết. Trong cái tầm nhìn hạn hẹp của cô đơn bủa vây, tâm lí nó có vẻ không bình thường. Nó cầm lấy cây vợt đánh cầu lông mạnh mẽ đập vào chiếc gương trước mặt. Âm thanh vỡ vụn vang lên, những mảnh kính sắt nhọn lạnh lẽo lại lắm vô tình xẹt qua gương mặt và đôi bàn tay của nó, hình thành nên những vệt máu chói mắt. Thiếu niên biến mất.. Không gian một mảnh u tối, khoảng không chìm vào im lặng. Khoảnh khắc tưởng chừng như nó sẽ hả hê điên cuồng nhưng thực chất lại chẳng hề như vậy. Đôi tay run rẩy ném đi cây vợt, nó ngồi phịch trên nền nhà. Đưa lên mặt, nó cảm nhận được độ ấm khi chạm vào chính mình. Chẳng hiểu tại sao cơ thể có độ ấm lại khiến nó sửng sốt. Có hay chăng trước nay trong mắt nó, thế giới này chỉ ngập tràn sự lạnh lẽo? Đứng trước tiết trời mùa hè nóng bức, đống bài tập chưa xong sẽ khiến nó bị ba mẹ trách mắng lại càng thôi thúc sống lưng nó lạnh lẽo vì sợ hãi.. Vậy thì, cái gì mới khiến nó ấm áp? Thứ nó cần.. nào có ai hiểu được! Giọt nước mắt tủi thân, giọt nước mắt mệt mỏi.. rơi rồi! Trong tiếng nức nghẹn ngào, nó nói, nói rất nhỏ! Tao khóc rồi, mày thấy chưa? Mày đâu rồi, đâu rồi hả? Không có âm thanh đáp lại, nó mệt mỏi thiếp đi.. Sáng hôm sau khi ánh mặt trời khẽ chạm vào gương mặt đáng thương, nó mới miễn cưỡng mở mắt. Đôi mắt mờ mịch bị che phủ bởi sự kiên định và ngọn lửa chống phá khác thường. Nó cười cong khóe môi.. một sự mới mẻ nào đó xuất hiện.. "Tôi hiểu cậu và tôi biết chúng ta cần gì!" "Vui vẻ.. Ấm áp.. Và thấu hiểu.." Hết.