Đam Mỹ Tuyển Tập Truyện Nhà Rùa - Bác Quân Nhất Tiêu - Doãn Hải Miên

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Doãn Hải Miên, 28 Tháng tám 2021.

  1. Doãn Hải Miên

    Bài viết:
    4
    Tên: Nỗi lòng Rùa con

    Tác giả: Doãn Hải Miên

    Thể loại: Đam mỹ

    [​IMG]

    Chuyện số 1: Tôi quen tiểu Tán

    · Tôi năm nay 19 tuổi, cái tuổi đáng ra phải có người yêu rồi nhỉ. Nhưng không, tôi không có đam mê với đối tượng xung quanh, tôi mê idol. Lúc trước tôi thích người đó sẽ là chồng tôi, nhưng bỏ qua cái thời trẻ trâu ấy đi. Các cô có hiểu được cái cảm giác ship chồng mình với một anh chồng khác.. của mình. Tôi lúc trước không phải là một con người theo đam mỹ, tôi tôn trọng thế giới thứ ba nhưng tôi không đam mê cuồng nhiệt đến mức nhìn ai cũng ship. Và rồi, tôi gặp họ. Tất cả mọi thứ của họ như sinh ra để dành cho nhau, như một nguyên tắc bù trù hoàn hảo cho đối phương, tôi nhìn sơ cũng cảm nhận được điều đó. Couple trời độ, fan độ, và chính họ cầm tay lái. Lúc đầu tôi nghĩ người đẹp như Tiêu Chiến thì quen cô gái hoàn hảo như thế nào tôi mới chấp nhận được nhỉ, tôi sai rồi. Thay vì giao anh cho một cô gái nào đó thì giao cho một anh chàng đẹp trai, điều này tôi chấp nhận được. Tôi chấp nhận couple này rồi. Nhưng, thế giới này đáng sợ quá..

    Hè năm nay, tôi được sang Trung Quốc, tôi có người thân định cư bên ấy, trùng hợp nhất là nhà dì tôi ở Trùng Khánh. Tôi sang nhà dì được hai hôm thì được dì rủ đến một buổi xem mắt. Người Trung Quốc thật sự rất chuộng hình thức này, tôi cũng đi cho dì tôi vui, chủ yếu dì bảo đối tượng xem mắt rất đẹp trai, tôi nghĩ biết đâu mình lại tìm được duyên tiền định. Ôi má ơi, thế giới quan của tôi như ngừng hoạt động khi tôi bước phòng tại nhà hàng ấy. Gì thế này, Tiêu Chiến ngồi đó, tôi hoa mắt, không, anh thấy nhà tôi đến thì đứng dậy chào. Anh là đối tượng xem mắt của tôi. Tôi xong rồi, người đu couple như tôi lại đang đứng trước ngưỡng cửa ship đối tượng xem mắt của mình cho người khác. Tôi làm gì bây giờ, tiếp tục đu couple, nhưng Tiểu Tán đang có khả năng sẽ là bạn trai của tôi kìa. Tôi rón rén lại gần anh, vừa suy nghĩ: "Tôi nên ích kỉ cho bản thân hay tiếp tục đam mê của mình.", nhưng ai kia còn chẳng cho tôi thời gian lựa chọn. Vương Nhất Bác như chiếc xe đua gắn động cơ xông thẳng vào phòng, tiến đến nắm lấy tay Chiến rồi hét vào mặt tôi, chút vốn luyến tiếng Hoa nhỏ nhoi của tôi đủ hiểu câu đó.

    "CỦA TÔI".

    Tôi chết lặng rồi, couple tôi đu là real kìa, chân thật ngay trước mắt tôi, tôi quên mất là mình vừa bị cướp mất đối tượng xem mắt nhỉ. Hai người họ chạy ra khỏi phòng, tôi chạy theo, không phải đòi người, tôi muốn xin chữ kí với bức ảnh thôi mà. Họ chạy nhanh quá, chân ngắn như tôi chạy không lại, tôi chạy mãi, chạy mãi.. RENG.

    "What!" tiếng đồng hồ báo thức ư. Đoạn tôi sang Trung hóa ra là mơ à, tôi hụt hẫng, nhưng rồi bật cười hí hí, mơ kiểu này thì dù có bị mô tô tông cũng thỏa mãn nhỉ.

    Chuyện số 2: Rùa con đi ăn cưới.

    Cuối mùa xuân năm 2026, tôi là 24 tuổi – thế mà vẫn là một cô fan girl cuồng nhiệt của couple trời độ. Sáng hôm đó, trời xanh mây trắng nắng vàng, trời đẹp, lòng tôi cũng đẹp như vậy. AAAAAAAA. Má ơi, come out rồi, hai anh nhà tôi come out rồi. Tôi vui phát điên mất, gì thế này, họ là của nhau thật kìa. Tôi tới chỗ làm mà gặp ai cũng tay bắt mặt mừng miệng nói:

    "Năm mới vui vẻ"

    Ai cũng đu couple như tôi thì cũng như vậy, hihi, nhưng người không biết hỏi tôi có bị gì không, có người lại hỏi tôi vừa rồi ăn tết chưa đủ à mà giờ ham tết nữa. (Họ không hiểu, hihi). Tan làm tôi chạy ngay đến quán cà phê cũ, điểm tụ tập của con hủ nữ bọn tôi, chúng tôi tay mặt mừng líu ríu cả buổi nhưng rồi, tiền đâu đi ăn đám cưới nhỉ, cướp ngân hàng à. Phải, theo như nguồn tin cực kì uy tín thì đám cưới sẽ được tổ chức tại Trùng Khánh vào cuối tháng sau. Thế là chúng tôi quyết định dùng hết sức trâu bò ra cày, moi móc hết tiền tiết kiệm chơi lớn một lần – sang Trùng Khánh.

    Sân bay Giang Bắc tại Trùng Khánh, chúng tôi đến nơi rồi, năm đứa con gái bất chấp tất cả. Chúng tôi đã chuẩn bị rất lâu cho ngày này, giấy tờ, tiền bạc và tinh thần chiến đấu hừng hực để tham dự lễ cưới thế kỉ, chúng tôi đu couple này 7 năm nay rồi, chơi lớn không tiếc. Chúng tôi bắt taxi vào trung tâm thành phố Trùng Khánh kiếm một khách sạn ở. Hôm sau, chúng tôi theo địa chỉ nơi tổ chức lễ cưới mà đến, chúng tôi đi sớm hơn 3 tiếng cho chắc, nhưng.. Đời cay đắng, kẹt xe. Gì thế này, trên đường đến đấy đường đông như kiến ấy, năm đứa hủ nữ bọn tôi quên mất mấy tỉ đại lục này cũng đu không kém bọn tôi, nhưng có cần đông như vậy không cơ chứ. 30 phút trôi qua xe taxi chúng tôi như đứng yên tại chỗ, không đầu hàng, chúng tôi quyết định xuống xe đi bộ. Chiến à, anh ở đâu không ở, sao lại ở Trùng Khánh, chúng tôi lạc đường rồi, nơi này chính là mê cung mà huhuhu. Đời không diệt hết đường sống, đi theo con tim tầm một tiếng đồng hồ chúng tôi thấy được một đám đông vừa có xe vừa có người đi bộ, còn có xe tiếp ứng của nhà Rùa nữa, chính nó. Chúng tôi đi theo đám đông đó, đúng là đến nơi thật.

    Bên ngoài nhà hàng, tôi không có từ gì có thể hình dung cái sự đông nghẹt này. Bây giờ chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu lễ cưới, tôi thậm chí cái cổng nhà hàng trong thế nào còn nhìn không rõ thì sao nhìn hai anh đây. Bây giờ không còn biết mình đẹp hay xấu, bọn tôi dùng sức trâu bò của mình luồng lách lên phía trước, bọn họ cũng là trâu à, không ai nhúc nhích hết vậy nè. AAAAAAAAA. Họ ra rồi, dàn vệ sĩ tách đám đông ra làm hai mở đường cho hai anh lên xe, tôi thấy rồi, cái chớp đầu của hai người họ (khóc hết nước mắt mà). Đám cưới xong rồi, đám đông dần tản ra. Nhưng taxi vẫn không có cách nào vào đây được, chúng tôi đi đâu đây, hướng nào về khách sạn.. Chúng tôi lại đợi, đứng, ngồi, đứng, ngồi, tầm hơn một tiếng sau có vài chiếc xe chen vào được rồi, ôi cứu tinh kia rồi. Cả năm đứa, đứa thấy tóc, đứa thấy áo, đứa thấy bóng lung, đứa thấy xe, thảm hơn cả là nhỏ không thấy gì, vì nó lùn quá.

    Vâng, đúng là đám cưới thế kỉ, tôi nhớ đến già ấy. Nhưng khi về Việt Nam chúng tôi đâu kể như vậy, chúng tôi dựa vào video trực tiếp xem được mà kể lại chân thực đám cưới. Fan tại Việt Nam tin bọn tôi sái cổ, nào là hâm mộ bọn tôi thật, ước được như bọn tôi. Haizzz, đừng ước nếu không nhớ đến già đấy. Hậu quả để lại là tôi phải ăn mì tôm hai tháng liền vì đợt vừa rồi tôi thậm chí còn ứng trước lương để đi, vét sạch tiền để dành. Nhưng lạ thật, ăn mỳ tôm dù ngán mà lòng vẫn vui, chấp niệm 7 năm nay của tôi cuối cùng cũng gỡ xuống được rồi.

    "HẠNH PHÚC NHÉ."

    * Lần này tôi không mơ, mà chỉ là điều này chưa xảy ra thôi. Đợi nhé, năm 2026.


    The End
     
    Thùy Minh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng tám 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...