ANH CÓ NGHE HÀ NỘI MÙA THU Thơ: Trịnh Thanh Hằng Anh có nghe lá thu rơi xào xạc Hà Nội mình man mác cuối mùa thu Hương sữa nào ngào ngạt phố Nguyễn Du Cây bàng nhỏ chuyển mùa đang thay lá Anh có nghe sóng Hồ Gươm xanh quá Liễu buông rèm thủ thỉ khúc tình ca Tiếng đàn ai trăn trở nhớ quê nhà Người nghệ sĩ dương cầm trên đường phố Anh có nghe chiều hoàng hôn lá đổ Đường Thanh Niên dìu dập bước giai nhân Hồ Tây kia mặc vũ trụ xoay vần Vẫn ở đó chở mộng mơ đôi lứa Anh có nghe tiếng còi tàu xe lửa Đã trở về sau những chuyến đi xa Mang yêu thương những khắc khoải nhớ nhà Đang hối hả cập vào ga Hàng Cỏ Anh có nghe tiếng ai rao trong gió Tẩm quất nào, tào phớ, bánh khúc đê Cốm Vòng xanh nhớ Hà Nội hãy về Thu yêu dấu mình ra đồng hái nếp Anh có nghe lửa bập bùng gian bếp Bên nồi cơm gạo mới trắng tinh khôi Làng quê ta mùa gặt đã tới rồi Đồng chiêm trũng thơm nồng mùi rơm mới Anh có nghe tiếng thu chiều Hà Nội Rất ngọt ngào và nồng cháy đam mê Hà Nội em khắc khoải đợi anh về Về đi nhé với chiều thu vời vợi. Ảnh minh họa (nguồn internet)
HÀ NỘI ĐÊM THU - Thơ Phan Hoàng Từ tầng cao ngắm trời đêm Hà Nội Ánh đèn khuya lấp lánh tựa ngàn sao Sông Hồng chảy ngoằn ngoèo qua bãi nổi Những tòa nhà thấp thoáng chọc trời cao Đêm yên tĩnh sau một ngày náo nhiệt Những hàng cây dọc phố ngủ mơ màng Cơn mưa chiều lọc màn trời thanh khiết Cánh rèm lay làn gió lạnh lùa qua Nhớ Thu nào trước một chuyến đi xa Em tiễn anh.. qua đêm dài thao thức Thời kháng chiến* nhiều đêm không trọn giấc Khi nước nhà giặc giã chửa bình yên Qua lâu rồi thời ấy tuổi hoa niên Những kỷ niệm không quên còn in dấu Những năm tháng đi xa lòng đau đáu Nhớ Mùa Thu Hà Nội sắc tươi hồng Thu nay về ta thỏa nỗi chờ mong Hơn nghìn tuổi Thủ đô đầy sức sống Đi dọc chiều dài phố phường mở rộng Nâng cánh hồn bay bổng giữa trời Thu.. PH Ảnh minh họa (nguồn internet)
TRĂN TRỞ BUỔI ĐÔNG VỀ Thơ: Hoàng Minh Tuấn Thu đi đông đến quả là buồn Ngõ phố chiều mưa nặng hạt hơn Lạnh giá heo may trên lối cũ Vắng em giấc ngủ chẳng say nồng Nặng lòng nỗi nhớ ngày xưa đó Trăn trở từng đêm mãi ngóng trông Ngày ấy em đi thu cũng khóc Đông về gọi lại nhớ cùng mong Em ở phương xa hỏi có về Anh chờ anh đợi ở trong quê Thu đi đông lại đâu cần biết Chỉ bóng hình ai mãi khắc ghi Muôn thuở tàn thu đông sẽ tới Ngàn năm thương nhớ sẽ quay về Nay thu đã hết đông trở lại Đừng để tình ta lạnh tái tê Hà Nội, 1/11/2019 Ảnh minh họa (nguồn internet)
NHỮNG NGÀY MÙA ĐÔNG. Ha Nguyen Mùa đông rồi anh được nghỉ phép không Gió lạnh thổi qua căn phòng giá buốt Trái sấu cuối mùa đêm qua rụng nốt Mưa hồi chiều mái dột chẳng ai che. Gian bếp nhỏ anh sửa những ngày hè Mùa đông về chẳng thể nào bớt lạnh Nhà thiếu anh nên vô cùng hiu quạnh Em cuộn mình đối diện với canh khuya. Đêm mùa này sao kéo dài lê thê Nghe tiếng dế nỉ non khu vườn vắng Ngồi lặng lẽ đếm giọt cà phê đắng Khoảng trống nào mà lại chẳng chông chênh. Nỗi nhớ nào sâu như những ngày đông? Ha Nguyen 9/10/19 Ảnh minh họa (nguồn internet)
EM CÓ PHẢI ĐÔNG ĐÃ VỀ Thơ Trịnh Thanh Hằng Em có phải đông đã về gõ cửa Thu đi rồi chẳng còn nữa heo may Cúc họa mi đang hé nụ từng ngày Dịu dàng nép gió mùa Đông Bắc đến Em có phải đông đã về hòa quyện Mưa nhẹ nhàng vương mái tóc bay bay Phố xưa nâng gót nhỏ ngọc ngà này Cả trời đất cũng dường như lắng đọng Em có phải đông đã về vang vọng Khắp phố phường văng vẳng tiếng hàng rong Nụ cười tươi bên đôi má ửng hồng Ai ngô nướng cùng nồi khoai nóng hổi Em có phải đông đã về ngang lối Đầy ngọt ngào sưởi ấm cõi lòng ai Đem yêu thương thiêu đốt tiếng thở dài Đàn buông phím ru nồng say luyến ái Em có phải đông đến từ xa ngái Và nhẹ nhàng ngân khúc hát tình ca Mọi giấc mơ rồi cũng hóa nhạt nhòa Đông rót mật mùa yêu thương hạnh phúc Em có phải đông đã về đúng lúc Ủ ấm lòng khỏi băng giá lẻ loi Mọi khổ đau sân hận chốn biển đời Đều tan chảy khi mùa đông chạm ngõ Ảnh minh họa (nguồn internet)