Đây thôn Vỹ Dạ Sao anh không về chơi thôn Vĩ? Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên. Vườn ai mướt quá xanh như ngọc Lá trúc che ngang mặt chữ điền. Gió theo lối gió, mây đường mây, Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay? Mơ khách đường xa, khách đường xa Áo em trắng quá nhìn không ra.. Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ai biết tình ai có đậm đà?
Đà Lạt trăng mờ Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu, Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ. Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt, Như đón từ xa một ý thơ. Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều, Để nghe dưới đáy nước hồ reo. Để nghe tơ liễu run trong gió, Và để xem trời giải nghĩa yêu. Hàng thông lấp loáng đứng trong im, Cành lá in như đã lặng chìm. Hư thực làm sao phân biệt được? Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm. Cả trời say nhuộm một màu trăng, Và cả lòng tôi chẳng nói rằng. Không một tiếng gì nghe động chạm, Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!
Những giọt lệ Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi? Bao giờ tôi hết được yêu vì, Bao giờ mặt nhật tan thành máu Và khối lòng tôi cứng tựa si? Họ đã xa rồi khôn níu lại, Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa.. Người đi, một nửa hồn tôi mất, Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. Tôi vẫn còn đây hay ở đâu? Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu? Sao bông phượng nở trong màu huyết, Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?
Bẽn lẽn Trăng nằm sóng soải trên cành liễu Đợi gió đông về để lả lơi Hoa lá ngây tình không muốn động Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi Trong khóm vi vu rào rạt mãi Tiếng lòng ai nói? Sao im đi? Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe. Vô tình để gió hôn lên má Bẽn lẽn làm sao lúc nửa đêm Em sợ lang quân em biết được Nghi ngờ tới cái tiết trinh em.
Ghen Ta ném mình đi theo gió trăng Lòng ta tản khắp bốn phương trời Cửu trùng là chốn xa xôi lạ Chim én làm sao bay đến nơi? Chiếc tàu chở cả một đêm trăng Muôn ánh sao ngời chói thẳng băng Muôn sợi hương trầm bay bối rối Muôn vàn thần thánh sống cao sang. Giây phút ôi chao! Nguồn cực lạc. Tình tôi ghen hết thú vô biên Ai cho châu báu cho thinh sắc Miệng lưỡi khô khan, hết cả thèm.
Buồn ở đây Rao rao gió thổi phương xa lại Buồn đâu say ngấm áo xuân ai Lay bay lời hát, ơ buồn lạ E buồn trong mộng có đêm nay. Nắng sao như nắng đời xưa ấy Nắng vàng con mắt thấy duyên đâu Muốn gởi thương về người cổ độ Mà sao tình chẳng nói cho đau. Chiều xưa khúc nhạc nóng ran lên Không có ai đi để lỗi nguyền Nguồn thơ ứa mãi hai hàng lệ Tờ giấy hoa tiên cũng ướt mềm.
Trăng vàng trăng ngọc Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng! Ai mua trăng tôi bán trăng cho Không bán đoàn viên, ước hẹn hò.. Bao giờ đậu trạng vinh quy đã Anh lại đây tôi thối chữ thơ. Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng. Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng Tôi nói thiệt, là anh dại quá: Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang. Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Mơ hoa Khói trầm lan nhẹ ngấm không gian Giây phút buồn lây đến mộng vàng Xiêm áo hôm nay tề chỉnh quá Dám ôm hồn cúc ở trong sương Hãy tưới lên hoa giọt lệ nồng, Đếm từng cánh một mấy lần thương Hãy chôn những mảnh xuân tàn tạ, Và hãy chôn sâu tận đáy lòng. Bóng người thục nữ ẩn trong mơ Trong lá, trong hoa khói bụi mờ Xin chớ làm thinh mà biểu lộ Những tình ý lạ, những lời thơ. Hãy quỳ nán lại: Tiếng sao rơi Khua ánh trăng xanh động khí trời Gió thở hay là hoa thở nhỉ? Ô hay người ngọc biến ra hơi.
Sầu vạn cổ Lòng ta sầu thảm hơn mùa lạnh, Hơn hết u buồn của nước mây, Của những tình duyên thương lở dở, Của lời rên siết gió heo may. Cho ta nhận lấy không đềm đáp, Ơn trọng thiêng liêng xuống bởi trời, Bằng tiếng kêu gài say chếnh choáng, Bằng tim, bằng phổi nóng như sôi. Và sóng buồn dâng ngập cả hồn, Lan tràn đến bến mộng tân hôn. Khóe cười nức nở nơi đầu miệng, Là nghĩa, trời ơi, nghĩa héo hon.
Âm thầm Từ gió xuân đi gió hạ về Anh thường gởi gắm mối tình quê Bên em, mỗi lúc trên đường cái Hóng mát cho lòng được thỏa thuê! Em có ngờ đâu trong những đêm Trăng ngà giãi bóng, mặt hồ êm Anh đi thơ thẩn như ngây dại Hứng lấy hương nồng trong áo em Bên khóm thùy dương em thướt tha Bên này bờ liễu anh trông qua Say mơ vướng phải mùi hương ướp Yêu cái môi hường chẳng nói ra Độ ấy xuân về em lớn lên Thấy anh em đã biết làm duyên Nhưng thời gian vẫn trôi đi mãi Yêu dấu lòng anh ôm hận riêng