Tuyển tập thơ Nguyễn Thiên Ngân cóp nhặt trên Blog và Facebook của bạn ấy. Tumblr: Nomad Nguyễn Thiên Ngân Facebook: Nomad Nguyễn Thiên Ngân Danh Sách: Chúng Mình Còn Quá Trẻ Để Buồn Thêm Đoá Hồng Hoang - Nguyễn Thiên Ngân Em Đừng Khóc Can Cớ Gì Phải Khóc Lạ Lùng Sao, Đớn Đau Này Ta Sẽ Chẳng Bỏ Người Cho Bão Tố Giá Mà Lúc Quan Trọng Gì Chuyện Nói Vẫn Muốn Cầm Bàn Tay Ấy Và Mơ Về Những Người Có Trái Tim Tan Vỡ Thất Tình Ca Xem cập nhật nhanh nhất ở đây: Tag thơ Nguyễn Thiên Ngân Về Tác Giả: Nguyễn Thiên Ngân là một nữ tác giả trẻ, cô tốt nghiệp khoa văn học và ngôn ngữ - trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn Tp.HCM. Cô sinh ra tại Buôn Mê Thuật và từ khi còn là học sinh tại Đắc Lắc, Thiên Ngân đã đoạt giải nhất truyện ngắn cuộc thi viết chân dùng tuổi Mới lớn lần 2 năm 2005 của báo Mực Tím. Năm 20 tuổi Nguyễn Thiên Ngân đã có 4 cuốn sách được xuất bản: Những phố dài ướt mưa - NXB Kim Đồng, Hai chiếc xe khóa chặt vào nhau - NXB Kim Đồng, Cặp vòng mây - NXB Văn Hóa Sài Gòn và gần đây nhất, cuối năm 2008, là Ngôi nhà mặt trời - NXB Phụ Nữ. Cô là một người khá đa tài, ngoài các tập truyện Nguyễn Thiên Ngân còn vừa ra mắt bạn đọc tập thơ "Mình phải sống như mùa hè năm ấy" phát hành năm 2012. Đã xuất bản Những phố dài ướt mưa - 2005 Hai chiếc xe khóa chặt vào nhau - 2006 Cặp vòng mây - 2007 Ngôi nhà mặt trời - 2008 Đường còn dài, còn dài - 2009 Những chuyển điệu - 2010 Kỳ nghỉ của mỗi người - 2011 Mình phải sống như mùa hè năm ấy - 2012 Ngày hoa hướng dương - 2013 Tác Giả:
Có những ngày buồn Thơ cũng không nói được Lòng như mảnh thuyền trôi Bốn bề dâng con nước Ngẩng đầu nhìn Trăng ký ức mênh mông. Bóng mình in khắp núi sông Trách sao bỏ lại mà không nát lòng?
Ta đã cầm chặt quá, đến tuột tay Ta mất người như mất quả bóng bay Cứ đứng trông theo mà chẳng biết làm thế nào Cho phải.
Có những phút bên nhau mà xa lắc Và những lần nghèn nghẹn: vẫn còn nhau Ta như con tàu bé ra khơi Vĩnh viễn giấc mộng đầu Mặc lòng biển hững hờ bao thế kỷ. Người thấy gì trong mắt ta được nhỉ? Ngoài cánh chim vắng gió Ngoài lá buồm cô đơn Điều ta tin, người khác thấy hoang đường Điều ta nhớ, chẳng ai buồn nhắc lại Trong bóng tối, không ít lần sợ hãi..
Lòng cố để đừng tha thiết nữa Buồn sẽ dần phai như cỏ hoa Người tưởng suốt đời không thiếu nổi Rồi cũng đi qua Rồi cũng xa. Những chiều mùa hạ mưa dai dẳng Tuổi trẻ còn không? Mấy chốc mà.. Chuyện cũ thương hoài, nhưng không nhắc Kẻo có người kia khổ giống ta..
Em thương mến, Không có gì để vội. Lá vẫn xanh thanh thản hát trên cành Có những lúc ta chỉ cần phải đợi Kẻo vội vàng, đôi lúc hoá mong manh.
Phố đông quá. Chuyến xe về khắc khoải. Mắt chập chùng ôi bóng tối vừa giăng Có bàn tay tự một mình nắm lại Có vì sao rơm rớm kể ta rằng..
Bài thơ này tặng cho những người phụ nữ Mà vẻ đẹp họ hiện ra trong nét yêu kiều, Sự thông minh, Tính cách Chứ không phải vẻ bề ngoài sắp đặt. Bài thơ này dành cho các nàng, hỡi những người phụ nữ Mỗi sớm mai thức dậy đều tươi mới như nàng Sheharazade Mỗi ngày là một câu chuyện mới đón chờ Câu chuyện hát lên cho đổi thay, cho hy vọng, cho tranh đấu Tranh đấu vì tình yêu máu mủ ruột rà Tranh đấu vì ái tình đâm nhuỵ khai hoa Tranh đấu cho quyền được sống như là chính ta Hay đơn giản chỉ là tranh đấu dẫu một lần sau hết Thêm một ngày được thấy ánh mai lên. Vâng, bài thơ này dành tặng các nàng Dẫu đời vốn u bi Các nàng là sao sáng trong vũ trụ điêu tàn Là kẻ chiến đấu trên vũ đài không cân sức Các nàng là những người bạn thân cận nhất Trong trái tim của kẻ hèn này.. Dịch tung bay một đoạn bài No more cliches của Octavio Paz xin tặng những người thích ngày 8/3 Nguyễn Thiên Ngân