Canh khuya Canh khuya văng vẳng trống canh dồn Trơ cái hồng nhan mấy nước non Chén rượu hương đưa say lại tỉnh Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn Xiên ngang mặt đất rêu từng đám Đam toạc chân mây đá mấy chòm Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại Mảnh tình son trẻ tí con con
Chế sư Chẳng phải Ngô chẳng phải ta Đầu thù trồi lốc áo không tà Oản dâng nước mặt dăm ba phẩm Vãi nấp sau lưng sáu bảy bà Khi cảnh khi tiu khi chũm chọe Giọng hì giọng hỉ giọng hi ha Tu lâu có nhẽ lên sư cụ Ngất nghểu tòa sen nọ đó mà.
Êm ái chiều xuân tới Khán Đài Lâng lâng chẳng bợn chút trần ai Bốn mùa triêu mộ, chuông gầm sóng Một vũng tan thương, nước lộn trời Bể ái ngàn trùng khôn tát cạn Nguồn ân trăm trượng dễ khơi vơi Nào là cực lạc là đâu tá? Cực lạc là đây, chín rõ mười.
Chùa Hương Tích - Hồ Xuân Hương Bày đặt vì ai khéo khéo vòm Nứt ra một lỗ hỏng hòm hom Người quen cửa Phật chen chân xọc Kẻ lạ bầu Tiên mỏi mắt dòm Giọt nước hữu tình rơi thánh thót Con thuyền vô trạo cúi lom khom Lâm tuyền quyến cả phồn hoa lại Rõ khéo trời già đến dở dom.
Chùa Sài Sơn - Hồ Xuân Hương Khen thay con tạo khéo khôn phàm Một đố giương ra biết mấy ngàm Triền đá có leo sờ rậm rạp Lạch khe nước rỉ mó lam nham Một sư đầu trọc ngồi khua mõ Hai tiểu lưng tròn đứng giữ am Đến nơi mới biết rằng Thánh Hóa Chồn chân mỏi gối hãy còn ham.