TUYỂN TẬP TẢN VĂN NGƯỢC TÂM CỦA LUULYY68 - Tản văn, ngược tâm _ Nơi nhận mọi loại scandal: Đăng scandal Giới thiệu qua: "Tuyển tập tản văn ngược tâm của luulyy68" gồm 3 tản văn chính nói lên cảm xúc của mỗi nhân vật khi ở trong hoàn cảnh sống khác nhau, không cùng một thời đại, thời gian nhưng đều có chung nỗi đau trong tim, đó là sự việc đều không như ý nguyện, hành hạ một con người khiến họ không còn gì trong tay hoặc số phận trêu ngươi, cả đời họ sẽ không thể tìm được hạnh phúc đích thực.
Tản văn 1: Bên đồi hoa cúc trắng Bên đồi hoa cúc trắng, đâu đâu cũng thấy những linh hồn dạo chơi quanh, chỉ là người trần mắt thịt nên không thể nhìn thấy, chỉ là nó chưa đủ lớn lao để xuất hiện giữa muôn loài với những màu sắc thật lạ lẫm và kì dị, nhưng nó cũng không thấp kém đến mức bị người đời ruồng bỏ và xa lánh, họ chưa cảm nhận được thiên nhiên nó là gì và những ánh cầu vồng dường như thật nhỏ bé giữa những con mắt và những xúc cảm đến từ trái tim. Hoa cúc trắng nào đẹp, nào thơm chăng? Mấy ai hiểu được những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống lại đến từ hư vô và sẵn sàng có mặt mọi lúc, một sự sắp đặt, dự định trước, một sợi tơ trong tổ vẫn còn non nớt, chỉ một ngọn gió nhẹ lay động đến từ không trung là có thể cuốn bay sợi tơ ấy và nó cũng chưa chắc sống được giữa bầu trời nghẹt thở đến chết lặng. Khi một con chim gãy cánh, nó vùng vẫy đi tìm lối ra của bóng đen sâu thẳm, kêu lên tiếng thảm thiết cho bản nhạc tiễn đưa đầy bi ai, khổ sở, một là nó sống và không còn biết tới cảm giác bay lên cao thế nào, hai là chết trong vô vọng, tiềm thức vẫn còn đó, nó chọn thứ gì? Không thể nào! Nó không thể chết được, nó chấp nhận chết trong sự im lặng mà không một côn trùng có cánh nào biết, bố mẹ nó sẽ cảm thấy thế nào khi đứa con đứt ruột sinh ra lại bị như thế? Nó thà bị mất cánh cũng không đời nào cam tâm tình nguyện chết, vì nó có sự sống của riêng nó, nó biết trân trọng món quà của Chúa ban tặng cho muôn loài. Mùi hương ngào ngạt giữa không trung, đâu đó, vài tiếng thì thầm nói nhỏ nhỏ tưởng chừng không thể nghe thấy, tiếng nói của thiên nhiên không biết ai đã từng được nghe thấy chưa, nhưng khi mẹ thiên nhiên lên tiếng thì chưa ai một lần nghe mẹ nói, mẹ nói cho mình mẹ nghe và những người vô cảm sẽ dạo đi bình thường, một âm thanh nhức nhối trong tai của họ; bỡi lẽ họ không thể cảm nhận được dù chỉ một chút, một giọt nước bay giữa không trung với họ thật bình thường và nhỏ bé, không đáng để bận tâm hay chạm bàn tay vào. Họ ích kỷ, tàn nhẫn.. Sinh linh giữa vũ trụ: Con người, cây cối, động vật, thực vật.. chúng ta liệu có còn được bình yên như thuở khai hoang lập thế, chung sống với nhau lúc ấy thật thân thiết, cảm động và tình bạn ấy vĩnh cửu như những vì sao sáng không bao giờ dập tắt trên dải ngân hà dài bao la rộng lớn, nhưng giờ chỉ búng tay một chút, một chút thôi là những ngôi sao ấy đã bị văng ra xa hàng ngàn dặm, sao sáng bị dập tắt chỉ vì một hành động vô nghĩa của một người ngu ngốc, ảnh hưởng đến toàn nhân loại. Đi dạo một hồi, đến lúc mệt, mẹ mỏi người, nhắm mắt lại là mẹ cảm thấy lòng như lửa đốt, một ngọn lửa cứ sáng bừng lên trong mỗi giây, mẹ có linh cảm chuyện không hay sắp xảy ra, nhưng rồi sự cảnh báo của mẹ vô nghĩa thật! Mọi việc cứ trôi theo luân hồi như vậy mà không biết đã đi quá giới hạn cho phép và mẹ cũng đã kiệt sức, một mực lo cho đứa con của mình mà có được gì đâu! Kệ chúng nó! Rồi sẽ đến một ngày chúng nó phải trả giá cho những gì gây ra. Gió thổi mạnh thật, càn quét muôn nơi, bão tố nổi lên đùng đùng. "Mẹ ơi, mẹ có sao không?" "Không, mẹ không sao." Ngước nhìn lên bầu trời, cất một tiếng nói bi thương đầy xúc động: "Mọi người.. còn không?" Tản văn 2: Một thoáng qua Vậy là đã tròn 3 năm kể từ khi tôi chuyển lên thành phố Louis sinh sống, cảm xúc vẫn như hôm nào còn bỡ ngỡ về việc có cuộc sống mới, đầy đủ, tiện nghi hơn, khác xa hẳn mái nhà tranh tồi tàn, rách nát ở dưới quê mà tôi thường sống trong cảnh tạm bợ và không mấy thích thú hay tự hào. Thật may là đã được tự do, được giải thoát! Thời gian chạy nhanh theo những vòng đời chuyển biến khác thường từng chứng kiến, thời gian không có đúng sai, chỉ có người không nắm bắt được thời gian mà để nó trôi qua bình thản mà đến khi nhận ra thì hối hận không kịp. Trời đã vào mùa thu tự khi nào mà trời vẫn trong xanh và không u ám đến nỗi khó nhìn, ánh mắt tôi nhìn xa xăm như muốn cất cánh bay lên cao của sự tự do, một mùa thu thật êm đềm và dịu dàng đúng như trên vô tuyến thường nhắc đến. Tiếng chuông điện thoại reng reng phá tan bầu không khí ảm đạm nghẹt thở trong phòng thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nhìn số điện thoại mà than thở trời đất, lấy hết can đảm của một con người, tôi nhấc máy lên. Hóa ra là mẹ gọi cho tôi. Bà vừa nói như tát nước vào mặt tôi, bà kể rằng anh chàng năm nào tôi từ chối khi được tỏ tình giờ đây đã thành đạt công danh và có vợ đẹp con ngoan nhất xóm, bà luôn miệng hỉ trích tôi vì sao lại từ chối (mặc dù chính bà là người ngăn cản).