Tình yêu người lính giản dị và nhẹ nhàng, ít cao sang thừa đằm thắm.. Sự lãng mạn, nhớ nhung dạt dào được gửi gắm qua những vần thơ - có lúc rất vui hài.. có lúc lại khó ngăn lệ! Dưới đây là tuyển tập những bài thơ hay nhất về tình yêu của người lính. Kể Em Nghe Hai năm làm lính Vui nghiệp gió sương Sớm tối thao trường Thắng mưa vượt nắng Anh kể em nghe chuyện thao trường Thắng ngày dầm dải với gió sương Gian nan vất vả cho đời lính Nhưng vẫn vui theo nhịp tháng ngày. Lắm lúc mồ hồi đẫm ướt vai Những bài huấn luyện thật hăng say Lăn – lê – vọt tiến – bò tuyến rộng, Ôm súng đi khom dưới thông hào. Mỗi giờ học tập lại giải lao Đọc báo nghe tin chuyện phố phường Cũng có lúc buồn trong đáy mắt Nỗi buồn sâu kín bởi nhớ em. Nhủ Rằng Thương Trời xanh mây trắng Ánh nắng lung linh Rừng thưa cảnh vật hữu tình Thương về nơi ấy mắt xinh đượm buồn Nào ai có muốn Phải luôn xa nhà Đời lính hát khúc tình ca Vượt mọi gian khó nề hà chuyện chi Em ơi đừng nghĩ Cho chỉ riêng mình Bốn mùa đất nước tươi xinh Có công em đó nghĩa tình sắt son Dù cho mòn mỏi Đừng hỏi tại sao Sớm hôm một bóng ra vào Gắng lên em nhé sáng sao ngày về Quách Tỉnh Xuân Trường. Tình Lính Tình người hỡi! Thinh liêng cao cả Dài như sông, đẹp cả mây ngàn Yêu thương sống chết muôn vàn Tình cao như núi lòng tràn biển khơi Yêu biết mấy cuộc đời của lính Hiến máu xương xin lĩnh khổ đau Cuộc đời lính chiến có nhau Đạp lên tuổi trẻ niềm đau riêng lòng Trong chiến trận tình trong như nước Diệt giặc thù cho ước mơ thơm Chìa vai sẻ áo chia cơm Mối tình đồng đội mãi đơm tình đời Tổ Quốc hỡi muôn đời tươi đẹp Lòng trung kiên quyết dẹp giặc thù Cho lòng đẹp mãi ngàn thu Quê hương đất nước thiên thu vĩnh hằng. Hồng Dương. Tình Lính Từ ngày anh đi lính Tình mình như tơ vương Hồn anh như con nhện Ðêm ngày giăng nhớ thương Em sống trong xa cách Ôm khối sầu vấn vương Thương anh đời lính trận Mắt long lanh giọt sương Âm thầm trong đêm vắng Nức nở khi chiều buông Sương rơi vào tơ nhện Lóng lánh như kim cương Ngày nào tan chinh chiến Mình trọn tình yêu thương Xây lâu đài hạnh phúc Gìn giữ những giọt sương. Vũ kim Thanh Anh Là Lính Giã từ nghiên bút mang đồ trận, Lưng vác ba lô giữ nước nhà, Nón sắt như nửa vầng trăng lạnh, Tay súng - anh giày trận bước ra. Chân giẫm đường quê giữa bóng đêm, Rừng khuya sương lạnh ướt vai mềm, Rền trời đại bác không ngừng nổ, Anh thức cho người dân ngủ yên. Mặc cho đạn réo, mặc mưa bom, Gian khổ theo anh khắp nẻo đường, Hy vọng, tình yêu và nỗi nhớ, Đặt trên đầu khẩu súng thân thương. Xa lạ anh qua những địa danh: A Shau, A Lưới, La Drang, Dòng sông Thạch Hãn trôi lừng lững, Ấp Bắc, Đồng Xoài tới Phước Long. Máu tươi anh đổ cho đồng xanh, Những lóng xương khô, những chí tình, Trải khắp đường quê hương muôn ngã, Cho người dân no ấm, an lành. Hạnh phúc của anh rất giản đơn, Mái gia đình nhỏ để yêu thương, Tiếng khóc con thơ, người vợ trẻ, Hình ảnh anh mơ giữa chiến trường. Dù anh chết trên cao nguyên lộng gió, Hay bước cuối đời cổng thủ đô, Cuộc chiến đổi thay không báo trước, Hàng binh buông súng thật không ngờ. Trái tim người lính như tan vỡ, Lịch sử sang trang - nước thái bình, Ai biết tháng Tư ba mươi ấy, Cả đất trời vần vũ hãi kinh! Anh lưu vong giữa lòng dân tộc, Anh lưu đày ở chính quê hương, Mẹ Việt Nam đoạn trường tiếng khóc, Con - hàng binh - chịu kiếp trầm luân. Chiến trường mới không nghe tiếng súng, Từ trong tim, trong óc tù nhân, Người chiến sĩ sức cùng lực kiệt, Treo cuộc đời trên mốc thời gian. Đói trên vồng khoai, khát nơi suối sâu, Anh chết cuộc đời cô đơn buồn tủi, Chết gữa trùng vây hai chữ căm hờn, Không! Anh sống chờ qua ngày tăm tối. Trả cho tròn món nợ non song, Cám ơn anh và các bậc cha ông, Một phút ngẩng đầu - Vinh danh người lính. Còn tiếp bên dưới..
Thư Lính Thư anh viết không dài hơn cây súng Không mang tình thi sĩ đâu em Thư anh viết chỉ mang tình người lính Khỏi phai màu sắt bướm lá hoa. Em có thích những vần thơ người lính Với chông gai gió lạnh rừng già Nỗi buồn vui trong những lúc đi xa Với tất cả bởi vì anh là lính Và tất cả chỉ vì người anh yêu! Thơ Tặng Bạn Nhập Ngũ Đêm nay thôi.. mai mày đã lên đường Thay áo trắng bằng màu xanh của lính Vai ba lô.. với hành trang mỏng dính Người lính mà.. đơn giản.. thế là xong Mai lên đường.. tao biết mẹ sẽ mong Thương thằng bạn.. mới rời xa trang sách Lúc ở nhà vẫn lôi thôi lếch thếch Vào ấy rồi quân luật sẽ rất nghiêm Mai đi rồi.. giữ gìn sức khỏe nghen Nhớ về tao.. với bao nhiêu kỉ niệm Bắt cá đêm khuya hay những câu chuyện phiếm Chia ngọt bùi của những lúc khó khăn Mai đi rồi.. mày đừng có lăn tăn Mẹ ở nhà.. tao thay mày chăm sóc Lúc chia tay.. mày nhớ.. không được khóc Lớn thật rồi.. phải mạnh mẽ nghe chưa Hai năm lính.. như một giấc ngủ trưa Vào trong ấy chấp hành cho thật tốt Rèn luyện mình kỷ cương không mai một Nắng quân trường là nắng ấm quê hương Đêm nay thôi.. mai mày sẽ lên đường Vui lên nhé.. nhớ nhà.. không được khóc.. Lấy Chồng Là Lính Lấy chồng là lính Nụ cười thường ở xa Dù hiểu lầm giận dỗi Nhớ nhung càng thiết tha Lấy chồng là lính Dạy con biết thương cha Nghĩa vì dân vì nước Gian khổ chẳng nề hà Lấy chồng là lính Một mình nuôi mẹ già Cái an nhàn hẹp lại Tâm hồn rộng thêm ra. Gác Tân Binh Vọng gác đêm nay có một mình Một mình cầm súng gác tân binh Đêm nay mình tôi và khẩu súng Tâm sự bên nhau thật đắm tình Đêm nay các bạn ở quê nhà Được gần bạn bè với mẹ cha Còn tôi nơi phương trời xứ lạ Chỉ có một mình súng với ta Xa xa vọng vọng tiếng reo hò Ôi! Sao nhớ nhà, nhớ mẹ cha Ôm súng mà nước mắt tuôn trào Nhưng phải làm sao khi đời lính Phải giữ non sông giữ hòa bình Nghĩ vậy mà tôi ôm chặt súng Quyết giữ hòa bình đến bình minh. Nhớ Nhớ gì bằng nhớ người yêu, Nhớ sáng nhớ chiều, nhớ cả đêm. Nhớ em anh viết vào nhật ký Nhật ký trong tim, nhật ký tình Nhớ lắm những đêm xa vắng ấy. Nhớ em thương nhớ mãi không quên Nhớ lắm nhiều đêm không ngủ được Bởi vì thương nhớ em nhiều thôi!
Biết Trả Lời Sao Trả lời sao.. anh biết trả lời sao Khi quê hương còn đó vạn hờn sầu Khi bình lửa ngút trời trên đất mẹ Những mối tình phải hiến trọn sơn khê Trả lời sao.. anh chẳng biết thể nào Cho vẹn cả đôi đường.. tình và nước Chờ anh nhé để anh tròn chân bước Giữ sơn hà vẹn nghĩa nước tình em Bao lớp trẻ lên đường.. em hãy xem Đâu có phải mình anh mà hờn dỗi Xếp tình riêng nhé em đừng nông nỗi Hãy cười lên cho anh hởi tấc lòng Rồi mai đây trên vạn nẻo phiêu bồng Anh vẫn nhớ đôi môi hồng tươi mọng Giấc chập chờn anh tưởng về người mộng Dáng trang đài mãi lộng giữa hồn anh Và từng đêm những phiên gác từng canh Trời chiến địa ánh trăng vàng vỏ chiếu Để anh giữa trời xa nhưng luôn hiểu Có một người hết dạ mến yêu anh Dẫu biết sa trường sinh tử mong manh Đời trai đã nguyện hiến dâng quê mẹ Vui lên em để gìn câu ước thệ Anh sẽ về lau ngấn lệ.. đoàn viên Trả lời em.. anh chỉ nguyện ơn trên Luôn gìn giữ ánh mắt huyền như ngọc Ước từng đêm giữa cô phòng đơn độc Lời kinh cầu.. đừng nghẹn khóc vì anh Dẫu mưa tuôn gió lộng phủ bên mành Em hãy nhớ trời xa anh vẫn bước Cho tình ta và cho trời non nước Mãi rực hồng.. rạng ơn phước cha ông Trả lời em.. với tất cả nỗi lòng Người lính trẻ.. gót tang bồng viễn xứ Anh sẽ về vùi quên đời lữ thứ Ánh dương hồng sẽ rạng phủ tình ta. Dạ Thế Nhân Đời Lính Chiến Từ thuở vào quân đời chinh chiến. Áo lính sa trường vai đẫm sương. Ra đi người ấy tiễn cuối đường. Bịn rịn luyến lưu tình thơ dại. Ngất ngưởng men nồng thơ vương vãi. Bao năm chờ đợi phút nồng say. Miệt mài ôm ấp mộng bao ngày. Cay đắng đơn tình đêm gối chiếc. Người đã không về ôm nuối tiếc. Đắng lòng một mớ những hờn cay. Còn ai lưu luyến mộng ban ngày. Để mắt cay xè trong dang dỡ. Ngọc Quang Hà. Gửi Bạn Bè Làm Xong Nghĩa Vụ Mai mầy về thành phố dang rộng tay Đón mầy và đón bao thằng đã làm xong nghĩa vụ Mai mầy về bình yên trong giấc ngủ Có nhớ bạn bè biên giới ướt sương đêm. Có nhớ tụi tao khao khát hôn lên mái tóc mềm Của con gái một thời thương nhớ nhất Mầy về mùa mưa, quần áo không lấm lem bùn đất Dép sa-bô gô trên phố chiều vàng Quen tính hay đi mầy cỡi xe đạp lang thang Có nhớ tụi tao cởi trần đi phục. Hãy mở mắt ra nhìn đời trong đục Nhìn thật bao dung và cũng thật ra người Hãy nhớ trong gian lao tụi mình vẫn cười Trong thiếu thốn vẫn kiên trì khắc phục Đừng chùn chân nếu chạm vào tiêu cực Dấu ấn chiến trường nào dễ phôi phai. Mai mầy về với người yêu trong tay Hãy hôn giùm tao những nụ hôn đời lính Hãy nói giùm tao trong phút giây trầm tĩnh Rằng: Cảm ơn nàng đã yêu lính biên cương Gặp cô gái nào mầy thấy dễ thương Hãy chào giùm tao nụ cười mong nhớ Mầy đã trải qua những đêm nằm trăn trở Cái riêng trong lòng đã chia sẻ cho nhau Vết thương nào không quằn quại cơn đau Lại mơ thấy đôi tay mềm chăm sóc Tụi mình con trai lúc lòng chùng, chực khóc Đâu phải yếu mềm khi vuốt mắt bạn thân. Mai mày về đi dưới phố cây xanh Nếu gặp nắng đừng đưa tay che vội Hãy nhớ tụi tao trầm mình trong nắng đội Khát dòng sông như khát thuở thanh bình Phố lên đèn, ánh điện sáng lung linh Có nhớ tụi tao bên này đêm - bóng - tối Mấy tháng ròng giọt dầu hôi không biết tới Nên rất trẻ thơ muốn trăng sáng bốn tuần. Mầy về ra nông trường, vào xưởng máy hay cơ quan Hãy làm việc bằng tinh thần người lính Cái thiếu ở chiến trường mày đâu cần làm sổ tính Hãy làm thật nhiều sản phẩm giúp tụi tao. Mai mầy về thành phố rợp cờ sao Tao lại nhớ năm xưa tụi mình đi phấn khởi Buổi tụi mình lên đường, chưa rõ bài Em vẫn đợi Nên tay cô gái nào đứng vẫy mãi theo xe Và thư đến với tụi mình trong rừng khộp, rừng le Thành sức mạnh trên đau lê xuất kích Mầy đi xi-nê có nhớ những lần bám địch Nòng thép dài thay tay mát bàn tay Tiễn mày về, gió lốc, bụi mù bay Cho tóc rợp bám đầy đường ít nắng Trung đội thiếu mầy tao càng thấy vắng Nhưng vững tin đội ngũ vẫn có mầy Tao chừ còn nặng nợ với cỏ cây Nên chẳng biết nói sao cho thấy rõ. Đất nước mình: Hòa bình và súng nổ Ở mặt trận nào cũng cần có lòng tin Trong thời đại tụi mình trật nước sẽ bay lên Bằng trí tuệ và mồ hôi tuổi trẻ "Vì nhân dân quên mình" bài hát dậy trong lòng mới mẻ Mai mày về tao xin gởi bài thơ. Bài Thơ Tình Tặng Người Gác Đèn Biển Anh nhớ em yêu qua trăm dặm sóng Mỗi buổi trăng lên, mỗi lúc trăng tà Khi nắng mai in gợn hồng biển rộng Khi cánh buồm trở lại cánh bờ xa Anh biết em lo từng cơn biển động, Từng tia chớp đông, từng buổi mây mù Trong giấc ngủ, em nghe cồn tiếng sóng Tưởng ánh đèn anh tắt giữa đêm thâu Ngọn hải đăng anh thắp trên sóng cả Đêm mịt mùng vẫn cháy mãi không thôi Em biết đấy, tình anh như ánh lửa Qua gió mưa, tia sáng vẫn chói ngời Anh không nghĩ sóng gặm mòn hạnh phúc Tuổi thanh xuân nơi thăm thẳm chân trời Anh biết rõ có đêm thầm em khóc Vẫn mong anh đứng giữa trùng khơi Em hãy nhìn những con tàu trở lại Cánh hải âu từ sóng cả bay về Tàu đã đi theo ánh đèn anh rọi Chim mang lời anh nhắn tới làng quê Anh gửi theo niềm vui và nỗi nhớ Chở đến em trọn đất cảng quê nhà Có tình em, tim anh thêm thắm đỏ Làm một cây đèn biển sáng trời xa. Tâm Tình Người Lính Em hãy chờ.. chờ chút nữa nha em.. Một năm rưỡi ừ thì xa vời vợi.. Nhưng không có nghĩa là sẽ chẳng thể đợi.. Anh sẽ về.. nguyên vẹn với em.. Mỗi tháng trôi qua.. anh vẫn đếm hằng đêm.. Đếm đến khi nào thấy trăng tròn trăng khuyết.. Là anh biết mình sẽ tạm biệt.. Một tháng ròng rã sống xa em.. Em hãy chờ.. Khi nắng mai lên.. Chờ đến lúc anh trở về như trước.. Sẽ chẳng bao giờ xa em lần nữa.. Cùng với em đi đến hết đoạn đường đời.. Em hãy chờ.. anh về nhé người ơi.. Cùng viết tiếp giấc mơ còn dang dở.. Cùng đắp xây một gia đình nhỏ nhỏ.. Em có chồng là bộ đội ra quân.
Tình Yêu Của Lính Người ta nói trái tim tôi băng giá. Không yêu ai, cũng chẳng biết đến ai Tôi tự nhủ tôi yêu nhiều lắm chứ Như tôi yêu, yêu trời yêu đất. Yêu tự do, yêu mẹ, yêu cha tôi, Yêu quê hương yêu đất nước lâu rồi Vậy ai bảo trái tim tôi sắt đá Tôi cũng yêu những gì còn mới lạ. Như tôi yêu tà áo trắng sân trường, Yêu em thơ vui hát thật dễ thương Và yêu những con đường tôi đang bước Tôi yêu những câu chuyện đầy hài hước. Yêu anh công binh đi trước về sau, Yêu màu xanh áo lính mặc trên mình, Bạn có biết đây là tình người lính trẻ Đang ngày ngày bảo vệ cho quê hương. Cho em thơ vui cắp sách đến trường, Cho đất nước ngày ngày đang đổi mới, Cho tình yêu tương lai tôi mong đợi, Được vững vàng hạnh phúc, mãi bền lâu. Không chiến tranh, sẽ chẳng có âu sầu. Quê hương tôi sẽ ngày càng thêm tươi đẹp, Còn ai bảo trái tim tôi sắt đá. Tôi chỉ cười xin hẹn lại ngày sau. Tạm Biệt Ngày Nhập Ngũ Tạm biệt nhé chúng tôi nhập ngũ Nhưng cái ôm thắm thiết nồng nàn Giọt nước mắt lăn trên gò má Những nụ cười cắn chặt bờ môi. Những dòng chữ viết nhanh viết vội Thành tâm tư tuổi trẻ tự hào Vì quê hương đâu hỏi tại sao Một dân tộc thời nào cũng thế Chúng tôi đi không cần lời tuyên thệ Những trái tim thấm đẫm câu thề Chúng tôi đi không hẹn ngày về Vì độc lập tự do hạnh phúc Mỗi tấc đất ông cha tạo dựng Có chúng tôi vun đắp giữ gìn Chắc tay súng giữ gìn biên giới Vượt tầm nhìn giữ đảo quê hương Tạm biệt nhé chúng tôi nhập ngũ Tuổi thanh xuân vui khoẻ lên đường Chào quê hương lặng lẽ yêu thương Chào mọi người chờ ngày chiến thắng Dù quân thù hung hăng dũng mãnh Không thể nào qua khỏi nằn ranh Mỗi tấc đất đều có hàng rào chắn Lửa hờn căm chờ sẵn chúng rồi Cứ bình yên cho chúng tôi chào nhé Một lời chào mang ý nghĩa lớn lao Cả nước trông vào lời chào đó Tạm biệt nhé chúng tôi nhập ngũ. Người Yêu Của Lính Nếu em là người yêu của lính Em đừng buồn chiều thứ bảy vắng anh Con đường dài một mình em đến lớp Buổi cơm chiều chỉ một mình em thôi Bài học trong đêm sẽ cùng em là bạn Mấy cạnh dài chỉ em với thời gian Nhưng nếu người yêu anh là cô giáo Anh sẽ là ngọn đèn thao thức suốt bên em Trong bài giảng ngày mai em đến lớp Đã có anh nên bài giảng có hồn Cuộc chiến ngày mai mình anh với cây súng Em tô đẹp quê hương, anh bảo vệ quê nhà. Sinh Nhật Em Sinh nhật em anh không về được Bởi đang mang nghĩa vụ quê hương. Bao tình thương gửi trọn bài thơ nhỏ, Gửi về em! Cô gái nhỏ đáng yêu. Sinh nhật em chắc nhiều lời chúc phúc Và em đang hạnh phúc bên bạn bè. Vì anh bận nên không về được Để tặng em thiệp hoa và đóa hồng. Sinh nhật em chắc nồng nàn hơi ấm Bên bạn bè nồng ấm tình quê hương Có người lính nơi phương xa cầu nguyện Chúc em luôn mạnh khỏe và yêu đời. Thêm một tuổi có thêm niềm vui mới. Có một lời anh muốn gửi đến em Bên vọng gác đêm buồn có một kẻ Trong lòng buồn nhớ mãi về em. Giờ nơi ấy em là người vui nhất, Anh chỉ buồn không được đến cùng em. Vào Lính Hai mươi tuổi tôi bước vào quân ngũ Xa quê hương xa cả mẹ già Khi đời chưa sạch tuổi còn thơ Thì đâu biết được cuộc đời lính Đời lính là gian lao vất vã Nay đây mai đó với thời gian Là cháy bỏng cuộc đời người chiến sĩ Phải gác lại trong lòng tình mẫu tử Những vấn vương sầu nhớ trong lòng Hiến dâng với tồ quốc non sông Với gia đình là nơi mong đợi Với người yêu là khẩu súng bên mình Ba lô có là gia tài người lính Bao yêu thương chan chứa trong lòng Anh là lính da vàng đen cháy nắng Những khi vui buồn bước vào trang lính Mang trên mình một màu áo quê hương!
Người Yêu Của Lính Mãi là lính nếu anh được lựa chọn Được yêu em được khoác áo màu xanh Yêu cỏ cây yêu chiếc lá trên cành Nơi quê mẹ có mùa thu vàng óng Anh thích bầu trời xanh gió lộng Trên lưng anh là tổ quốc thân yêu Dưới cánh bay quê mẹ khói lam chiều Thân thuộc quá dải đất hình chữ S Anh đã bay vẫn bay không mỏi mệt Nụ cười anh làm sáng cả bầu trời Anh mãi hào hoa lãng tử mọi nơi Bầu trời chỉ dành cho người dũng cảm Anh thật đẹp khuôn mặt màu nắng rám Khát vọng anh mang chinh phục bầu trời Hạnh phúc giản dị chẳng nghĩ xa xôi Mãi em vẫn là người yêu của lính. Vũ Dung Mối Tình Đầu Của Anh Mười tám tuổi anh bước vào quân ngũ Tạm biệt quê hương chàng trai trẻ lên đường Cùng đơn vị anh bước vào trận chiến Chưa một lần anh biết đến yêu thương Chiến trường xưa đầy khói lửa đạn bom Đơn vị hành quân anh tiến về phía trước Qua cánh rừng nơi đạn bom ác liệt Gặp em gái đội thanh niên xung phong Căn hầm nhỏ rung lên từng đợt bom Anh nhìn em qua lập loè ánh chớp Khuôn mặt tròn làn da màu sốt rét Gần gũi thân quen như biết tự bao giờ.. Ranh giới giữa sự sống và cái chết cận kề Mong manh quá hai trái tim thổn thức Một phút thôi hai đứa mình tỉnh giấc Nụ hôn trao ghì chặt mặc đất trời. Ngớt đạn bom anh xông pha tiền tuyến Em lao ra đi phá đá mở đường Trong phút chốc kịp hỏi tên địa chỉ Kịp hẹn thề trao gửi trọn yêu thương Hành trang anh mang theo đời chinh chiến Có tình em hẹn trở lại giảng đường Hòa bình rồi anh trở về tìm lại Em nơi đâu? Anh lạc mất người thương Mối tình đầu của anh đời lính chiến Bao năm rồi tóc bạc đã pha sương Nỗi nhớ em kiếm tìm bao day dứt Nguyện suốt đời anh giữ trọn yêu thương. Hảo Trần Tình Yêu Của Lính Em yêu anh vì anh là người lính Cả cuộc đời chẳng toan tính thiệt hơn Tổ quốc gọi suốt chiều dài đất nước Lính mà em quân lệnh cứ như sơn Em yêu lính đôi lúc lắm tủi hờn Phố đèn đêm thiệt cũng buồn anh ạ Người ta bên nhau còn mình thì xa quá Quà anh về.. một nhành lá ngụy trang Có nhiều khi lòng cuộn sóng mêng mang Tim thổn thức canh dài ta trăn trở Đêm hành quân ngắm hình em đỡ nhớ Mảnh trăng soi đầu súng.. nhớ người yêu Lính mà em! Yêu lính thiệt thòi nhiều Em hiểu lắm và không buồn tủi nữa Nên bên anh em mãi là một nửa Đêm mùa đông tim đỏ ấm tình nhau Tình của lính trao em mãi trước sau Sông có cạn, núi có mòn.. vẫn vậy Mãi trong anh lửa yêu thương bùng cháy Tổ quốc trong lòng và em ở trong tim.. Bích Xoan Tình Thư Của Lính Chiều dừng quân ngừng bước lưng đồi Chiều biên cương bầu trời giăng thấp Kê ba lô làm bàn thơ tình anh viết Nét chữ không tròn gửi em yêu hậu phương Chắc giờ này em đang buổi tan trường Tà áo trắng bay trong chiều lộng gió Cứ tưởng tượng mà lòng anh hớn hở Em tung tăng giữa vùng trời bình yên Nghĩ đến đây anh lại nhớ em thêm Nhớ ánh mắt u uẩn chiều đưa tiễn Anh thương em người yêu lính chiến Ngày tháng năm dài mòn mỏi đợi chờ Đường hành quân qua bao nẻo sông hồ Biên cương núi cao, tiền tiêu điễm tựa Mỗi đêm đêm căng tròn mắt lữa Súng thép chắc tay giây phút nào lơi Có những chiều buông mây xuống lưng đồi Vai anh ướt lạnh mịt mờ sương núi Anh nhớ em, nỗi nhớ về vời vợi Nhớ nụ cười nhớ ánh mắt làn môi Thơ viết về em có màu của núi đồi Có tiếng chim rừng gọi ngày vào tối Có ánh sao khuya đêm tuần tra đưa lối Có tiếng xạc xào trên lều bạt mưa rơi Thư viết về em tranh thủ phút nghĩ ngơi Nên chẳng đẹp lời xin em đừng dỗi Cánh thư tình viết từ nơi biên giới Gửi về em yêu nghìn nỗi nhớ thương. Sinh Hoàng Yêu Lính Ai từng đã trải lòng theo năm tháng Để so đo trong những mảng tình yêu Ai đã qua những gian khổ ít nhiều Chắc sẽ hiểu tình yêu của người lính Quá nửa đời cũng chẳng cần phỉnh nịnh Đã yêu anh đâu toan tính thiệt hơn Cũng vì yêu nên có lúc giận hờn Em biết vậy yêu lính hơn anh nhỉ? Tình yêu lính không tròn câu hoa mĩ Nhưng thật lòng và chung thủy trước sau Mặc dù cho năn tháng chuyển sắc màu Em vẫn mãi cùng anh tròn mộng ước Việc mưu sinh dù em không chung bước Nhưng đường đời chúng mình đã có nhau Chẳng kể chi toan tính chuyện nghèo giàu Yêu anh mãi chẳng làm nhàu năm tháng. Hồ Như
Anh ơi cho em xin đóng góp một bài thơ cũng nói về người lính, tình yêu và sự hy sinh trong thời chiến. Em rất thích bài thơ này ạ, đó là bài "Núi đôi" của Vũ Cao. Em mong sẽ có nhiều bạn đọc biết đến bài thơ này. Núi đôi Bảy năm về trước, em mười bảy Anh mới đôi mươi, trẻ nhất làng Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa Bữa thì em tới, bữa anh sang Lối ta đi giữa hai sườn núi Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi Em vẫn đùa anh: Sao khéo thế Núi chồng núi vợ đứng song đôi! Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới Ngơ chùa cháy đỏ những thân cau Mới ngỏ lời thôi, đành lỗi hẹn Đâu ngờ từ đó bặt tin nhau. Anh vào bộ đội, lên Đông Bắc Chiến đấu quên mình năm lại năm Mấy bận dân công về lại hỏi Ai người Xuân Dục, núi Đôi chăng? Anh nghĩ, quê ta giặc chiếm rồi Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi Mỗi tin súng nổ vành đai địch Sương trắng người đi lại nhớ người. Đồng đội có nhau thường nhắc nhở Trung du làng nước vẫn chờ trông Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm Em vẫn đi về những bến sông? Náo nức bao nhiêu ngày trở lại Lệnh trên ngừng bắn, anh về xuôi Hành quân qua tắt đường sang huyện Anh ghé thăm nhà, thăm núi Đôi. Mới tới đầu ao, tin sét đánh Giặt giết em rồi, dưới gốc thông Giữa đêm bộ đội vây đồn Thửa Em sống trung thành, chết thủy chung! Anh ngước nhìn lên hai dốc núi Hàng thông bờ có con đường quen. Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói Núi vẫn đôi mà anh mất em! Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo: Em còn trẻ lắm, nhất làng trong; Mấy năm cô ấy làm du kích Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng? Từ núi qua thôn, dường nghẽn lối Xuân Dục, Đoài Đông cỏ ngút đầy Sân biến thành ao, nhà đổ chái Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay Cha mẹ đưa nhau về nhận đất Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau Nứa gianh nửa mái lều che tạm Sương nắng khuây dần chuyện xót đau. Anh nghe có tiếng người qua chợ: Ta gắng: Mùa sau lúa sẽ nhiều Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu! Nhưng núi còn kia, anh vẫn nhớ. Oán thù còn đó, anh còn đây Ở đâu cô gái làng Xuân Dục Đã chết vì dân giữa đất này! Ai viết tên em thành liệt sĩ Bên những hàng bia trắng giữa đồng Nhớ nhau anh gọi em: Đồng chí Một tấm lòng trong vạn tấm lòng. Anh đi bộ đội sao trên mũ Mãi mãi là sao sáng dẫn đường Em sẽ là hoa trên đỉnh núi Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.