Giờ náo nức của một thời trẻ dại Hỡi ngói nâu, hỡi tường trắng, cửa gương Những chàng trai mười lăm tuổi vào trường Rương nhỏ nhỏ với linh hồn bằng ngọc. Sắp hạnh phúc như chương trình lớp học Buổi chiều đầu, họ tìm bạn kết duyên Trong sân trường hướng dạo giữa Đào viên Quần áo trắng đẹp như lòng mới mẻ. Chân non dại ngập ngừng từng bước nhẹ Tim run run trăm tình cảm rụt rè Tuổi mười lăm gấp sách lại, đứng nghe Lòng mới mở giữa tay đời ấm áp. Tựu trường đó, lòng tôi vừa bắt gặp Nỗi xôn xao thầm lặng ở trong rương Của chàng trai mười lăm tuổi vào trường Mắt tin cậy và tóc vừa dưỡng rẽ Người bạn nhỏ! Cho lòng tôi theo ghé Không nỗi gì có thể vuốt ve hơn Đêm tựu trường mùi cửa sổ mới sơn Tủ mới đánh và lòng trai thơm ngát. Huy Cận