Đây là phim hoạt hình ngắn về một câu chuyện tình buồn của một đôi thanh mai trúc mã, yêu nhưng lại chẳng đến được với nhau. Xuyên suốt cả phim là hình ảnh hạt đậu đỏ và bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Vương Duy, đã làm nên một phim hoạt hình khá hay, mang đậm phong cách Trung Quốc. Phim hoạt hình này nằm trong hệ liệt "Dàn hợp xướng Trung Quốc" của đạo diễn Bạch Kình Chính. Bên douban điểm đánh giá của phim là 8.3 với khá nhiều lời khen ngợi, khích lệ. "Xúc xắc gắn đậu tương tư, thiếp tương tư chàng, chàng hỡi có hay?" Đậu đỏ là loại đậu mà người Trung Quốc ví là đậu tương. Cây đậu đỏ tương tư là loại thực vật thân mây vân gỗ, gỗ nó rất chắc và dẻo dai, có thể đóng thuyền và xe cộ. "Đậu đỏ" cũng là một ca khúc của giọng ca nổi tiếng Đặng Lệ Quân lúc sinh thời. Lời ca có đoạn: Đậu tường tư, mọc trên đất Nam Anh cho em hạt đậu đỏ Hạt đậu đỏ ngày nào cũng ở bên em Đậu đỏ bảo anh nhớ em Trái tim anh, trái tim em Anh một hạt, em một hạt Luôn tương tư, khi gặp nhau Tình yêu đôi ta đã chín muồi.. Một truyền thuyết về hạt đậu đỏ tương tư. Hạt đậu đỏ cứng như sắt và chắc như lim, màu vỏ đỏ tươi, hình hạt đậu như hình trái tim, đỏ bóng không bao giờ sâu mọt, không bao giờ phai màu. Nếu quan sát kĩ, bạn sẽ phát hiện vỏ đậu màu đỏ tươi từ từ bên trong đỏ dần ra bên ngoài, trong ruột hạt đậu đỏ có một chấm đỏ như hình trái tim, cho nên hạt đậu đỏ hình trái tim từ trong ra ngoài. Trung Quốc có câu "tâm tâm tương ấn", có nghĩa là trái tim cùng in lên nhau. Do vậy mà mọi người coi hạt đậu đỏ là hạt đậu tương tư. Hồng đậu sinh ở phương Nam Mỗi khi Xuân đến đâm cành tốt tươi Mong sao người hái cho nhiều Bấy nhiêu hạt đậu bấy nhiêu ái tình Ở Đài Loan Trung Quốc, hạt đậu tương tư được coi là hạt ngọc, rất có linh tính. Nếu đôi bạn trẻ xác định tình yêu với nhau thì bên này tặng cho bên kia một chuỗi hạt đậu đỏ tương tư để cầu cho mỗi tình may mắn. Trong lễ cưới, trên cổ tay cô dâu thường đeo chuỗi dây chuyền, vòng tay được xiên bằng hạt đậu đỏ, tượng trưng cho câu dâu chú rể sẽ sống với nhau chung thủy đến đầu bạc răng long. Sau lễ cưới, dưới mỗi chiếc gối cưới của đôi vợ chồng trẻ đều để sáu hạt đậu đỏ tương tư đã được cầu nguyện, với mục đích là trái tim hai vợ chồng luôn in hình lên nhau, lục lục thuận lợi, trăm năm hòa hảo. Hồng đậu đã rơi rồi Bát canh đã nguội hơi Không dám nói một lời Để một đời ân hận Ước nhân gian ai bán Một chén canh Mạnh Bà. Một hạt đậu tương tư đã gửi gắm biết bao nỗi niềm và nguyện vọng tốt đẹp. Tương tư, đây cũng là một bài thơ Đường mà hầu hết các bạn học sinh trung học phổ thông Trung Quốc đều thuộc lòng. Sau đây là bài thơ "Tương Tư" của nhà thơ Đường nổi tiếng- Vương Duy: 相思 红豆生南国, 春来发几枝? 愿君多采撷, 此物最相思! Tương Tư Hồng đậu sinh Nam quốc Xuân lai phát kỷ chi Nguyện quân đa thái hiệt Thử vật đối thương tư Dịch: Nước nam sinh đậu đỏ Xuân về nở cành xinh Chàng ơi hái nhiều nhé Nhớ nhau tha thiết tình Bối cảnh sáng tác lấy từ bài thơ Tương Tư của Vương Duy. Kể về danh sĩ Vương Sơ Đồng cùng tiểu Lục Nương vốn là thanh mai trúc mã. Hồng đậu đính ước lại vô duyên chẳng kết nên câu chuyện tình yêu. Lục Nương sinh ra trong gia đình danh môn, quý tộc, từ nhỏ đã cùng cậu thư sinh nghèo Vương Sơ Đồng tâm đầu ý hợp. Sau khi trưởng thành Lục Nương mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thiếu nữ chốn khuê phòng vẫn luôn đợi chờ tình lang nhưng lại bị vội gả cho một công tử nhà giàu môn đăng hộ đối. Quen nhau từ thuở lên năm Nhà 2 bên chỉ cách nhau đoạn đường Một ngày cầm "đậu tương tư" Chạy thật nhanh tới trước ngay nhà nàng Tay trao hồng đậu, đọc thơ Tâm tư đã tỏ, đôi mình hiểu nhau Xuân sang đông tới bao mùa Nàng và ta đã bây giờ lớn khôn Trách sao số phận không tròn Nàng con phú hộ, ta thì nghèo hơn Gặp nhau trên phố bao ngày Lời không dám nói, chỉ đưa mắt tình Ta thì cắm cúi ngày đêm Ráng sao công trạng, rước nàng về dinh Nàng cũng có ý nặng tình Thêu lên bức họa "đậu hồng tương tư" Nhưng không số phận chẳng thương Nàng, người ta rước, ta chỉ biết nhìn Ngày mà tiễn biệt người đi Cách nhau cánh cửa, mà như sông dài 2 người kẻ trước, người trong Khóc tuôn nức nở, như trời mưa kia Ngày nhỏ cũng là trời mưa Cớ sao thuở ấy vui cười, giờ đau Rồi ngày cách biệt Mẹ Cha Lên đường khoa cử, rạng đường công danh Đồng hành là bức thêu tranh Tiếp thêm nghị lực, cũng đầy đớn đau Rồi vài ba chục năm sau Dạo đường bỗng thấy Đậu hồng năm nao Ngước đầu nhớ mối tình xưa Ta tình nàng ý, nhưng.. muôn đời cách xa..