Tên truyện: Tướng Công Của Ta Đáng Yêu Nhất Tác giả: Rùa Siêu Tốc Thể loại: Xuyên không, ngôn tình, điền văn, 3s, nam chính ngốc Văn án: Cả kinh thành đều nói tam thiếu Hầu phủ Hàng Tư Nghiên bị ngốc. Nhưng.. trời ơi, ngốc như hắn ai cũng muốn ngốc. Sinh ra trong đại gia tộc đứng đầu Hoàng Bắc quốc, từ nhỏ đã được cha thương, nương yêu, huynh đệ che chở, hoàng gia sủng ái và quan trọng nhất là hắn lấy được đệ nhất tài nữ Nguyên Lam Anh làm thê tử. Ừm ngốc, ngốc thì sao chứ? Đúng là "người ngốc có phúc của người ngốc". Không phải sao? Một kiếp của nàng không quyền, không thế, không gia đình người thân, nhưng sau một đêm nàng có được tất cả. "Tướng công của ta đơn thuần đáng yêu, hiếu thảo phụ mẫu, tôn kính tiền bối, thương mến tiểu bối. Dù cho có núi vàng núi bạc, phú quý vinh hoa cũng không đáng để ta rời bỏ chàng. Hồng trần một kiếp, trái tim ta chỉ mình chàng mà thôi." A Nghiên! Tướng công ngốc nghếch của ta, tiểu mỹ thụ của ta, bảo bối của ta.. Chàng là nhất! * * * Nam vô vị, nữ thiếu muối.. mọi người đều nhạt như nước tinh khiết. Nhạt tốt cho sức khỏe, nhạt đẳng cấp, nhạt dễ thương, nhạt đáng yêu, nhạt vân vân và mây mây. Nói chung "nhạt" là nhất! Link góp ý: Các Tác Phẩm Của Rùa Soái ca PS: Đăng ký thành viên tại đây và nhấn theo dõi để được cập nhật các chương truyện mới nhất nhé!
Chương 1. Xuyên không rồi sao? Bấm để xem - Tiểu Nguyên! Ngon không em yêu? Yên tâm đi, rượu này nhẹ lắm, chỉ như nước trái cây thôi. – Tô Lan là chị em hội bà tám rỉ vào tai nàng thủ thỉ. - Vị nho này ngon hơn hay vị dâu ngon hơn chị nhỉ? - Vị nào cũng ngon em à, thơm hơn cả nước trái cây nữa ấy. - Thơm thật, nhưng không có rượu vị sầu riêng nhỉ? * * * Ở một góc nào đó trong một bữa tiệc lớn có hai cô gái trẻ trung đang vui vẻ đi thưởng thức từng loại, từng loại rượu trái cây. Không ai khác đó chính là Nguyên Anh và chị em thân thiết, kiêm hội trưởng hội mỹ nữ của phòng kế toán. Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày kỉ niệm 50 năm thành lập công ty, chẳng mấy khi vui vẻ như này, các mỹ nữ của chúng ta sẽ xõa hết mình. Nguyên Anh năm nay 27 tuổi, làm ở tập đoàn lớn nhất cả nước Y. Nghe thì hoành tráng vậy chứ thực ra nàng chỉ là một nhân viên nhỏ bé chuyên đi chạy vặt mà thôi. Sau khi công ty tổ chức tiệc mừng 50 năm thành lập công ty, nàng loạng choạng đi bắt taxi về nhà. Do vừa uống hơi quá chén nên giờ nàng choáng váng vô cùng, cảm giác cả người lâng lâng, nhìn cảnh vật xung quanh mờ ảo lạ thường. Đúng là rượu ngấm rồi! Ai nói rượu hoa quả này không say? Đáng đánh. Nàng đi như "lê hoa đái vũ", à không, đi liêu xiêu như "cành liễu trước bão" trên vỉa hè. Nàng mông lung nhìn cảnh vật "tươi đẹp" trước mặt, bằng lăng xanh tốt, hoa đỏ thắm cả một vùng, hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng, dịu êm nơi chóp mũi khiến tâm hồn dễ chịu vô cùng. Mà khoan, giờ đang mùa đông, rét cắt da cắt thịt, lấy đâu ra hoa bằng lăng, lại còn bằng lăng đỏ.. chậc.. chậc.. không biết nàng đã say đến mức nào rồi nữa? Một cành bích đào đung đưa theo gió như đang múa vũ điệu tuyệt vời, nàng toan chạm vào nó, thì: "Bịch!" Nguyên Anh cảm thấy mình rơi tự do rồi nàng không biết gì nữa. - Niên hiệu Hoàng Thiên, thập tứ niên, Hoàng Bắc Quốc - Tiểu thư! Tiểu thư tỉnh rồi! Lão gia, Phu nhân, Thiếu gia xem tiểu thư này.. - Một cô gái mặc áo nha hoàn vui mừng hướng về phía ba người đang ngồi ở phòng ngoài hô lên. - Anh nhi! Anh nhi! Con rốt cuộc đã tỉnh rồi, cha nương và ca ca con lo muốn chết a. - Tiếng nói dịu dàng, êm tai vang lên từ một người phụ nhân hiền từ mà không dấu được vẻ cao quý bên trong. Nguyên Anh từ từ mở đôi mắt sáng long lanh, có đôi nét trẻ con mà tinh nghịch ra. Đập vào mắt nàng là một mớ người lạ, lại rất kì quái. Oa! Oa! Nàng lạc vào phim trường hở? Giường gỗ được chạm khắc tinh xảo, mành treo đều bằng tơ lụa, tất cả đồ vật nàng nhìn thấy đều được làm rất công phu, tinh xảo. Quan trọng là mấy người này vô cùng đẹp, nhìn thôi đã thấy thích rồi. Nguyên Anh đảo mắt đánh giá xung quanh, không nói năng gì, làm cho mấy người xung quanh càng thêm xót ruột lo lắng. Nguyên lão gia thấy con gái sắc mặt nhợt nhạt, không nói chuyện làm cho ông thập phần khí chịu. Bảo bối của ông, sao lại bệnh đến mức này cơ chứ? - Tiểu Thất mau gọi đại phu, còn đứng đó làm gì? - Vâng, thưa lão gia. - Tiểu Thất trả lời rồi vội chạy đi. - Anh nhi! - Hai tiếng gọi cùng vang lên một lúc làm cho Nguyên Anh giật mình quay về phía tiếng gọi. Một người phụ nhân nét mặt hiền từ, tóc vấn cao, trên đầu chỉ cài vài cây trâm giản dị mà không dấu được nét sang trọng, quý phái. Còn thanh niên kia vận đồ thư sinh trông văn nhược, nho nhã, đôi mắt tinh anh có thần, chắc chắn là người tài hiếm có. Sao? Sao? Chẳng lẽ nàng xuyên không ư? Ặc Ặc, quá là không khoa học rồi đi. Nàng chỉ nhớ lúc nàng đi dự tiệc ở công ty về, nàng như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, đang định chạm cành hoa đào thì bị ngã xuống. Không lẽ? Nàng ngã chết rồi xuyên không? Cái chết của nàng.. lãng xẹt quá đi! Nhìn vào mấy người ở trước mặt nàng tự có thể xác định được đây mẫu thân bên cạnh là phụ thân, còn thanh niên thư sinh kia là ca ca của cơ thể này. Thấy ánh mắt lo lắng sốt ruột của ba người trước mặt Nguyên Anh vội gọi: - Phụ thân, nương, ca ca. - Uầy, giọng ngọt quá đi mất, nghe thôi đã thấy thích rồi. Ba người thấy Nguyên Lam Anh nói vậy, tảng đá trong lòng được bỏ xuống. Nguyên phu nhân vừa vui vừa xúc động đôi mắt trìu mến, rưng rưng: - Anh nhi, con tỉnh lại thật tốt, nương sợ con.. sợ con.. - Bà vừa nói vừa lau khóe mắt, Nguyên lão gia vỗ về an ủi bạn già mình và cùng với nhi tử hỏi thăm nữ nhi. Nguyên Anh thấy ba người trước mắt quan tâm, yêu thương trong lòng cực kì cảm động và vui vẻ. Nguyên chủ trước đây thật hạnh phúc, nàng cứ an tâm đi, ta sẽ chiếu cố, yêu thương họ. Nàng hạ quyết tâm trong lòng. Không khí trong phòng thật đầm ấm vui vẻ, đúng lúc đó đại phu đến xem bệnh cho Nguyên Lam Anh. Lão đại phu bắt mạch cho nàng là một ông cụ ngoài bảy mươi tuổi, tuy đã già nhưng y thuật cao. Ông vừa xem bệnh vừa quan sát sắc mặt của Lam Anh xong quay sang bảo với ba người đang lo lắng kia: - Nguyên đại nhân yên tâm, bệnh của tiểu thư đã đỡ hơn nhiều rồi. Giờ lão phu kê một đơn thuốc, tiểu thư uống bốn đến năm ngày sẽ khỏi. Nghe đại phu nói vậy, cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm. Quay sang dặn dò Lam Anh nghỉ ngơi thật tốt rồi theo đi ra khỏi phòng.
Chương 2. Thay đổi Bấm để xem Trong phòng hiện tại còn mỗi Nguyên Anh, nàng nhắm mắt hồi tưởng về nguyên chủ Nguyên Lam Anh này. Nguyên Lam Anh sinh ra và lớn lên trong gia đình thư hương thế gia, nhiều đời làm quan trong triều đình Hoàng Bắc Quốc. Đến đời Nguyên lão gia - Nguyên Thư Cẩn, Nguyên gia càng thêm lớn mạnh. Nguyên Thư Cẩn đến nay làm đến chức quan nhị phẩm dưới gối chỉ có một thê, không có thị thiếp hay thông phòng gì cả. Ông có hai trai một gái, Nguyên Lam Anh chính là viên ngọc quý của Nguyên gia như là "cầm trên tay sợ bể, ngậm trong miệng sợ tan". Trên nàng có hai ca ca, đại ca Nguyên Lam Thiên không theo truyền thống gia tộc mà lại ham mê võ học, binh pháp từ nhỏ nên đã theo sư phụ đi lăn lộn chiến trường từ khi mười tuổi. Hiện bây giờ đang trấn thủ biên quan. Nhị ca Nguyên Lam Ngọc ôn văn nhã nhặn, thông minh từ nhỏ, văn tài hơn người năm mười ba tuổi đỗ tú tài đứng đầu kinh thành nên được theo thái tử học tập. Đúng là tuổi trẻ tài cao. Nguyên Lam Anh từ nhỏ sức khỏe không tốt lắm, đến năm mười sáu tuổi không may trượt chân rơi xuống hồ sen, tuy may mắn được cứu nhưng nhiễm phong hàn nặng đã đi đời nhà ma. Thân xác này được Nguyên Anh xuyên vào. Nguyên Anh cảm thấy mình thật may mắn, kiếp trước nàng là cô nhi, sống ở cô nhi viện đến năm mười tám tuổi rồi tự lo cho mình. Nhiều năm sống ngoài xã hội, nhìn đủ các thể loại người, trải qua vô vàn khó khăn trong cuộc sống. Cái nàng khao khát nhất chính là tình thân và mong muốn "cuộc sống sâu gạo" vô ưu vô lo qua ngày. Nàng cảm thấy thật rối rắm mà. Thôi ngủ, tỉnh lại sẽ qua. Trong giấc ngủ chập chờn, một bóng hình thiếu nữ xinh đẹp, vận hồng y xuất hiện ngay trước mắt Nguyên Anh. Thật không thể tin được, xinh quá, trắng quá, nhìn đã muốn rụng mệ trứng rồi. Nhưng.. nàng ấy là ai? Không lẽ? Nguyên Lam Anh? Hồng y nữ tử nhìn nàng cười nhẹ, gật đầu rồi như tan vào hư không, rừng trúc sau lưng rì rào trong gió, nàng giật mình tỉnh giấc. "Ra vậy! Ta hiểu ý nàng rồi, nàng yên tâm. Bảo trọng!" Nguyên Anh - Nguyên Lam Anh, hai con người ở hai thế giới khác biệt, nhưng có lẽ giữa họ có một sợi dây nào đó gắn kết, ràng buộc với nhau. Như vậy âu cũng là duyên số, thôi cứ để "Vạn sự tùy duyên" quyết định. Nguyên Anh từ nay sẽ là Nguyên Lam Anh, nàng sẽ thay "nàng ấy" làm tròn bổn phận của một người nữ nhi, một người muội muội, làm những gì mà nàng đã nói với người ấy ở trong mơ. Nguyên Lam Anh nằm trên giường được một lát thì nha hoàn thân cận của nàng mang canh bổ đi vào. - Tiểu thư! Cuối cùng người cũng tỉnh rồi, tỷ làm cả nhà lo lắng lắm biết không a? - Tiểu Y vừa lấy canh bổ vào bát vừa nhanh nhảu kể chuyện nàng hôn mê mấy ngày hôm nay. Lam Anh nghe nàng lảm nhảm thấy thật buồn cười, nha đầu này của nàng thật nhiều chuyện, nói với chủ tử không dè dặn gì, mang vẻ vô cùng thân thiết và quan tâm. Kể ra thế cũng tốt, nàng không muốn có một người hầu như tượng gỗ, đối với nàng không thật tâm đâu nha. - Tiểu Y, muội mau đỡ ta dậy đi. - Nàng suy yếu cười cười, nói với tiểu nha đầu. - A! Tiểu thư tỷ đừng vội, lão đại phu bảo tỷ phải nghỉ ngơi a. - Tiểu Y nâng nàng từ từ ngồi dậy và lấy cái gối kê sau lưng để nàng được ngồi thoải mái. Nguyên Lam Anh ngồi tựa, nhìn nha đầu kia bận rộn chuẩn bị canh bổ cho nàng uống. Mùi canh gà thơm lừng hòa quện với mùi thuốc đông y nhàn nhạt làm cho nước miếng của nàng muốn chảy dài "ba ngàn thước". Chậc, ngửi thôi đã thấy ngon rồi, cơ thể này tính ra đã mấy ngày rồi không ăn nhiều, đói là chuyện đương nhiên a. - Để muội đút cho tiểu thư a? A nào! – Tiểu Y tai trái đỡ bát, tay phải cầm muỗng thổi nhè nhẹ canh, rồi đưa tới miệng Lam Anh. Nguyên Lam Anh ngoan ngoãn há miệng uống từng ngụm canh. Thật ngon quá đi mất, có lẽ đói người ta ăn gì cũng thấy ngon, ngon hơn cả món canh gà hầm ba sao mà nàng đã từng ăn ở hiện đại. Đúng là làm đại tiểu thư thích thật. Mỹ vị trần gian là đây chứ đâu. Nguyên Lam Anh uống canh bổ và uống thuốc xong, phu phụ Nguyên lão gia và Nguyên Lam Ngọc vào thăm. Ba người hàn huyên một lát thấy Lam Anh ngáp mệt mỏi vội ra ngoài cho nàng nghỉ ngơi. Nguyên Lam Anh vừa ngáp vừa nghĩ "Đúng là căng cơ bụng thì trùng cơ mắt mà." Nàng giờ đi ngủ vẫn hơn, không phải nàng đang là người ốm cần nghỉ ngơi sao, nghỉ ngơi mới mau khỏe? Nguyên Lam Anh nằm ở trên giường hai ngày, không được hoạt động nếu có chỉ được đi lại trong phòng, nàng sắp không chịu nổi nữa rồi. Một con người tăng động như nàng mà để nàng nằm mấy ngày trong phòng không được vận động, ngươi nàng "sắp mốc" rồi. Sau khi ăn tối xong, nàng đi lại trong phòng vài vòng cho tiêu thực, để Tiểu Y ra ngoài, nàng thử tập mấy động tác yoga đơn giản, để cải thiện cơ thể yếu ớt này nàng phải cố gắng từ những thứ nhỏ nhất a. May mắn nàng cũng dẻo nên không cần phải ép buộc nhiều.
Chương 3. Sắp được đi dạo phố rồi! Bấm để xem Sáng hôm sau Lam Anh cố ý dậy sớm, nàng buồn chán lắm a, nàng muốn ra ngoài chơi. Lam Anh nghĩ đến chợ cổ đại ở trong phim cổ trang trên TV nàng đã thấy vui vẻ, phấn khích rồi. Nàng chải tóc, thay y phụ xong xuôi rồi gọi bảo Tiểu Y dẫn nàng đi gặp cha nương. Đi trong phủ nàng thật xúc động mà, cảnh ở đây còn đẹp hơn trong phim cổ trang nhiều. Hoa cỏ các loại kì trân dị thảo, non bộ như tòa núi nhỏ có suối róc rách chảy qua, cá nhiều màu bơi lượn tung tăng dưới hồ, chim chóc trong vườn hót véo von.. thật là cảnh đẹp ý vui. Nàng đặt biệt thích hàng vườn hoa đào trong tiểu viện của mình. Cây đào rất lớn, chắc chắn đã trồng từ lâu lắm rồi, nghe Tiểu Y thao thao bất tuyệt, nàng biết được giống đào này ra hoa quanh năm, chỉ có hoa mà không có quả. Chậc chậc, như vậy thật giống đảo Đào Hoa của Hoàng Lão Tà mà. Nàng không nghĩ trên đời còn có loại hoa đào như vậy. Nhưng không có gì không thể cả, một con người như nàng ở hiện đại còn xuyên không về đây được thì mọi chuyện lạ khó hiểu trên đời này đều có thể xảy ra. Lam Anh đi vào đến cửa chính phòng của phụ mẫu vừa may gặp hai người đi ra. Phu thê hai người thấy nữ nhi bảo bối đã khỏe lại, duy chỉ có sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt, nhưng đôi mắt tinh nghịch với nụ cười chúm chím đáng yêu, tinh thần vô cùng tốt. Ông bà cao hứng hỏng rồi. - Anh nhi! Con vừa mới đỡ bệnh sao đã ra ngoài rồi? Lại bị bệnh nữa thì phải làm sao? - Nguyên phu nhân tuy cao hứng đối con gái hiếu thảo nhưng cũng rất lo lắng a, bảo bối của bà sao bà không lo cho được. Còn Nguyên lão gia bên cạnh cũng phụ họa theo thê tử mình. Nguyên Lam Anh nghe hai người nói vậy thập phần cao hứng a: - Cha, nương con muốn ăn cơm với hai người mà, mới lại lâu rồi không được ăn cơm vớ cả nhà, con nhớ lắm. - Nàng tươi cười chọc cho hai ông bà vui cười tít mắt. - Nha đầu này, miệng như hũ mật a, chỉ biết dỗ ngọt cha nương. - Nguyên phu nhân điểm nhẹ vào trán nàng mắng yêu. Nguyên lão gia thấy cuộc nói chuyện của hai người không có ý dừng vội ngăn lại: - Mau mau đi ăn cơm thôi, Anh nhi chắc đói rồi, Ngọc nhi đang đợi chúng ta trong phòng ăn. - Được a lão gia. - Vâng phụ thân, con cũng đói lắm a! – Lam Anh ngọt ngào lôi kéo cha nương về hướng phòng ăn. Ba người vừa đi vừa nói chuyện đến phòng ăn, Nguyên Lam Ngọc đã ngồi đợi sẵn ở đó. Thấy muội muội yêu quý, chàng vội chào cha nương xong quay ra hỏi han tiểu muội: - Anh nhi, muội khỏe chưa a? Còn khó chịu nữa không? Còn mệt không? Sao muội mặc ít vậy, nhỡ cảm lạnh thì sao a? – Chàng nói một lèo, làm cho ba người đối diên trợn mắt há mồm nhìn. - Ngọc nhi từ từ nào con, muội muội con mới khỏe, đừng dọa nàng chạy mà – Nguyên phu nhân thấy nhi tử cung chiều nữ nhi vui vẻ đùa chàng. - Cha nương và muội muội vào dùng cơm a. - Nguyên Lam Ngọc ngại ngùng đánh trống lảng. Bữa sáng hôm nay vui vẻ đầm ấm hơn bao giờ hết. Lam Anh lần đầu tiên ăn cơm cùng "người nhà", cảm xúc vui khỏi nói, có người thân thật tốt a. Ba người còn lại đều cùng một suy nghĩ: "Anh nhi khỏi bệnh thật tốt". Ăn xong, Lam Anh thấy mọi người vui vẻ nàng không nhịn được vui theo. Thời cơ tốt để xin đi chơi đến rồi, hehe. - Cha, nương, ca ca con muốn ra ngoài đi dạo a. - Lam Anh ngọt ngào nói. Nhị lão Nguyên gia và Nguyên Lam Ngọc trợn mắt ngạc nhiên, Anh nhi từ trước đến nay rất ít khi đi dạo ngoài phủ mà, có đi đều do Nguyên phu nhân mang nàng đi dâng hương. Sao hôm nay nàng chủ động xin đi vậy? Nguyên Lam Ngọc nhì ra ngoài trời, thời tiết bình thường mà, sao muội muội nhà hắn muốn đi chơi nhỉ? - Anh nhi, con mới khỏi bệnh chưa ra ngoài được. - Nguyên lão gia khuyên con gái, Nguyên phu nhân cũng phụ họa theo. Nguyên Lam Anh chuyến này đã xác định trường kì kháng chiến rồi, nên câu trả lời này nàng cũng đã đoán trước được. Nàng giả giọng ủy khuất: - Cha, nương con khỏi thật rồi mà, hai người cho con đi a, trong phủ buồn lắm. Quay sang Lam Ngọc dùng đòn sát thủ: - Ca ca, huynh dẫn muội đi nhaaa. - Bằng cái giọng ngọt như mật, Nguyên Lam Anh dễ dàng làm nhị ca mềm lòng. Chậc chậc, giọng nói này ngọt quá đi, nàng phải tích cực tận dụng mới được. Hihi nàng thông minh quá mà! Nguyên Lam Ngọc thấy muội muội như vậy, liền giơ vũ khí đầu hàng: - Cha, nương hay hai người để con mang muội muội đi a? Nàng ở mãi trong phủ cũng chán, ra ngoài vui vẻ biết đâu lại mau khỏe hơn a. Nhị lão Nguyên gia thấy nhi tử đảm bảo như vậy bèn thỏa hiệp với hai người: - Được rồi. Hai đứa thật là. Nhưng hôm nay thì không được, ngày mai Ngọc nhi mang Anh nhi đi dạo phố đi, nhớ phải cẩn thận, nghe chưa? - Vâng, cha nương là tốt nhất a. – Nguyên Lam Anh ngọt ngào nịnh nọt nhị lão. Hi hi nàng sắp được đi dạo phố cổ đại rồi, thật chờ mong quá đi, kẹo hồ lô, quả khô, ăn vặt.. ta tới đây.
Chương 4. Dạo phố cổ đại (thượng) Bấm để xem Sáng sớm, gió xuân thổi nhẹ, ánh nắng ấm mà không gắt tỏa xuống vạn vật, mang đến sức sống bừng bừng cho hoa cỏ. Hoa đào nở rộ rung rinh trước gió, từng cánh hoa rơi nhẹ xuống thềm thạch lam. Thật êm ả yên bình. Nguyên Lam Anh dậy thật sớm đi thỉnh an cha, nương rồi cùng cả nhà ăn sáng. Dùng bữa xong nàng đang định quay về phòng thay y phục thì bị nhị lão Nguyên gia kéo lại dặn dò đủ thứ khi đi ra ngoài. - Anh nhi con ra ngoài phải cẩn thận, đừng đi xa quá, nếu trời nắng gắt phải về ngay không say nắng nhé! - Nguyên phu nhân kéo tay dặn dò con gái. Nguyên lão gia phụ họa theo thê tử: - Anh nhi ngoan, ra ngoài nhớ nghe lời ca ca con nghe. - Rồi quay sang hung dữ bảo Nguyên Lam Ngọc: - Con nhớ chiếu cố tốt cho muội muội, nó có chuyện gì ta lột da con! - Cha nương con biết rồi a, ngài yên tâm đi, con sẽ chiếu cố muội ấy thật tốt. - Nguyên Lam Ngọc thấy cha, nương nói vậy liền vội vàng cam đoan. Nói giỡn, muội muội bảo bối đáng yêu của nhà hắn, cho dù cha nương không dặn hắn cũng sẽ bảo vệ thật tốt muội ấy. Nguyên Lam Anh vui vẻ nhìn nhị lão Nguyên gia như mẹ già dặn dò nhi tử với nữ nhi mà trong lòng ấm áp đến kì lạ. Nàng bị dặn dò đủ thứ trên trời dưới đất rồi mới được cùng ca ca mới được thả đi. Trước khi đi dạo phố hai người đều tính thay y phục, y phục hoa lệ rườm rà quá không phù hợp đi dạo phố. Nguyên Lam Anh thay y phục xong, đã thấy Nguyên Lam Ngọc đứng đợi nàng ở tiền viện. - Nhị ca thật soái ca nha! – Con mắt háo sắc của nàng sáng lên, đúng là thấy trai đẹp có khác. - Soái ca? Già mậy tiểu muội? – Nguyên Lam Ngọc mơ hồ nhìn muội muội, nàng nói từ gì lạ vậy a? - A! Làn nhìn huynh hôm nay nhìn thuận mắt a. – Chết thật, nàng không biết cổ đại không có từ này, haizzzz, nàng phải bỏ thời gian ra học tập thôi. * * * Không liên quan, hôm nay ca ca thật suất nha, một thân lam y đơn giản, cùng với nước da trắng hồng càng tôn thêm dáng cao gầy, thư sinh của huynh ấy. Đặc biệt nước da a, ở hiện đại khối người phụ nữ tốn cả đống tiền dưỡng da, đi thẩm mỹ viện các kiểu mà con không được như vậy, ghen tỵ, quá ghen tỵ đi. Haizz, ca ca mình làm soái ca mà, vứt huynh ấy ở hiện đại lại làm cho bao nhiêu cô gái điêu đứng. Nguyên Lam Ngọc không ngạc nhiên lắm khi muội muội nói cái lạ, nàng vố rất thong minh mà. Nhưng nay muội muội mặc bộ y phục ngày trước của hắn trông rất khác. Thân hình nhỏ nhắn, nước da trắng nõn khoác trên người bộ bạch y, tay phe phẩy phiến quạt màu trắng. Nhìn rất có tinh thần, rất giống bạch y công tử trong sách a. - Ca ca chúng ta nhanh đi thôi. "Nguyên Lam Anh vội giục nhị ca. - Được, ca ca đã bảo người chuẩn bị cho rồi, chúng ta đi thôi. - Nguyên Lam Ngọc thấy muội muội sốt ruột cười sủng nịnh Hai huynh muội, cùng với vài gã sai vặt, dĩ nhiên có cả Tiểu Y nữa, nha hoàn thân cận của nàng làm sao mà thiếu được. Một đám người đi ra ngoài phủ, Nguyên Lam Anh quyết đinh đi phố Tây kinh thành. Nơi đó là nơi sầm uất nhất kinh thành, nhưng lại toàn tiểu thương với dân chúng buôn bán. Còn phố Đông lại được quan lại, quyền quý yêu thích, nơi đó đầy rẫy quán trà, tửu lâu, trà quán.. có cả kỹ viện nữa. Nguyên Lam Ngọc mới đầu hơi ngạc nhiên vì quyết định của tiểu muội, không phải nhà quan lại hay đi phố Đông hay sao? Hắn chưa đi bao giờ nên cũng không rõ lắm, thôi kệ đi tiểu muội hắn thích là được rồi. Đừng nói bảo hắn cùng đi phố Tây, muội muội muôn vì sao trên trời hắn cũng sẽ tìm cách lấy cho muội ấy được. Nguyên Lam Anh cảm thấy thật sáng suốt khi đi phố Tây, ở đây cực kì náo nhiệt, dân chúng buôn bán tấp nập, rộn ràng tiếng cười nói, tiếng rao hàng, xen lẫn cả tiếng trả giá mặc cả. Đây đúng là khung cảnh an bình thịnh thế, bách tính ấm no. Mấy người vừa đi ngắm các quầy hành vừa mua càn quét. Mới đi một lát mà đã thấy trên tay gã sai vặt đầy đồ rồi. Tất cả những gì Lam Anh thấy hay, thấy tốt đều mua hết. Đây là lần đầu tiên từ khi xuyên không đến giờ nàng đi dạo phố, không mua thì uổng lắm. Với lại nàng giờ là đại tiểu thư nhà quan đấy, như vậy, còn thiếu ít tiền này sao. Chợ ở đây hầu như toàn dân chúng nên giá cả phải nói là rẻ hơn so với chợ Đông nhiều. Nguyên Lam Ngọc thấy tiểu muội cười vui không dứt từ khi đến chợ tới giờ, chút ngạc nhiên đều biến mất. Hắn thấy tiểu muội mua rất nhiều thứ từ hoa quả, rau củ các loại, nàng thấy cái gì hay đều mua hết. Đến sau đó y chỉ cần thấy tiểu muội liếc mắt thêm vài lần là y mua cho nàng, nàng sẽ rất vui vẻ. Hai người đi đi dạo đến nửa buổi thì gặp một tiếu thương bán kẹo hồ lô: - Khách quan, ngài mua kẹo hồ lô đi, kẹo ngon mềm ngọt cả người già lẫn trẻ con đều thích. Kẹo nhà ta đặc biệt ngon, được làm theo phương pháp tổ truyền a. - Người tiểu thương thấy hai vị công tử ăn mặc sạch sẽ, tuy không diễm lệ nhưng nhìn người thì biết không phải phú, cũng là quý đi. Hắn cố vận dụng ba tấc lưỡi của mình hòng bán hết chỗ kẹo này, để sớm về với thê nhi. - Được, để cho ta mấy xâu. - Nguyên Lam Anh lấy một xâu cho ca ca, còn lại bảo Tiểu Y chia cho mấy nô bộc đi theo. - Muội muội.. - Nguyên Lam Ngọc đang định ngăn tiểu muội thì đã thấy nàng ăn viên kẹo vào miệng, nhìn muội muội ăn ngon lành hắn không lỡ ngăn. Ai biết kẹo này tiểu thương kia có là sạch sẽ hay không, lỡ muội muội ăn vào đau bụng thì sao? Nguyên Lam Anh ăn kẹo thấy ngon vô cùng, lâu lắm rồi nàng không được ăn nha, đồng thời nàng cũng đưa xâu kẹo cho ca ca, huynh muội có ăn ngon phải chia cho nhau, đó mới là huynh muội tốt. Hử? Sao ca ca không cầm đi? - Ca ca kẹo ngon lắm huynh ăn đi. Nguyên Lam Ngọc thấy vậy vội cầm xâu kẹo: - Huynh ăn, huynh ăn mà. - Ha ha, muội muội chia kẹo cho hắn như lúc nhỏ, giờ đừng nói kẹo có sạch hay không, dù trong kẹo có thuốc độc muội muội cho hắn cũng ăn. Ừ, nhưng mà kẹo này cũng được, chua chua ngọt ngọt, rất dễ ăn, về phủ phải bảo người làm mới được. - Ca ca ngon phải không? - Ừ! Ăn ngon. - Vậy muội mua về cho cha nương ăn nữa nhá? - Được! Như vậy cha nương rất vui đấy. Hai người nhỏ giọng thảo luận qua lại, cuối cùng người được lợi là tiểu thương, một lúc đã bán hết tất cả rồi, hôm nay đúng là đại cát. Đi đến gần trưa Nguyên Lam Anh đã thấy vô cùng mệt, haizz, cơ thể này thật yếu ớt, nàng phải làm cho nó mau tốt hơn mới được. Chứ mới đi một buổi đã mệt đứt hơi như này rồi, không ổn, quá không ổn. Kiếp trước nàng rất thích chơi thể thao nên cơ thể rất khỏe mạnh, mà nàng còn tập một chút quyền cước nữa nên thể lực rất tốt. Đừng nói đi bộ một buổi chứ chạy bộ một buổi cũng không vấn đề gì nữa này. Nàng quay sang với ca ca: - Ca ca mình đi về thôi, muội mệt rồi a. - Nghe thấy tiểu muội nói vậy Lam Ngọc liền ra lệnh cho đám sai vặt đi cùng" dẹp đường hồi phủ".
Chương 5. Dạo phố cổ đại (hạ) Bấm để xem Tuy đã gần trưa nhưng chợ phố Tây vẫn còn đông đúc, tấp nập không kém gì hồi sáng. Tiện đường về phủ, Nguyên Lam Anh vẫn không quên "càn quét", nàng thấy thứ gì hay, mới mẻ đều mua hết. Chậc, lúc ở hiện đại nàng xem phim cổ trang thấy món quế hoa cao nổi tiếng, phải thử ăn mới được. Nàng kéo tay nhị ca vào một tiệm bán đồ ăn vặt nhỏ ve đường. - Lão bản, quế hoa cao này bán thế nào a? - Nàng chỉ vào một miếng bánh hỏi. - Quế hoa cao hai đồng một cân, công tử mua thử, đảm bảo ngon a. - Lão bản nhìn vị công tử ôn nhu như ngọc ở trước mặt biết chắc người này con nhà phú quý, không chừng lại kiếm được một khoản bạc kha khá. - Vậy lấy ta ba cân đi! - Nói rồi nàng liếc Tiểu Y, Tiểu Y hiểu ý lấy sáu văn tiền ra đưa cho lão bản kia. - Đa tạ công tử. - Lão bản vui mừng nhận lấy bạc rồi nhanh chóng đi cắt quế hoa cao đưa cho mấy người kia. Phải công nhận, quế hoa cao này thơm thật, nàng lấy một khối nhỏ thử, không quên đưa cho ca ca một khối. Ừ, ngon! Ra khỏi tiệm ăn vặt một đoạn thì Nguyên Lam Anh thấy một tiểu thương bán ớt. Lúc đầu, nàng không ngạc nhiên lắm, nhưng lại nghe Tiểu Y nói cái đó nàng chưa thấy bao giờ nên hoài nghi: "Chả lẽ ở đây không có ớt à?" Nguyên Lam Anh thấy thế liền ra chỗ tiểu thương xem thế nào. Vị tiểu thương thấy mấy người đến vội chào hàng: - Khách quan, ngài mua này nọ đi a, nó nấu cơm ăn rất ngon ạ! Nguyên Lam Ngọc thấy quả lạ mà mình không biết hỏi: - Ngươi biết nó ăn thế nào sao? Nấu cơm như thế nào vậy? Người tiểu thương á khẩu. Câu hỏi ấy, có cha hắn đội mồ sống lại cũng không trả lời được. Hắn chỉ biết, có một người man di bảo này nọ có thể nấu cơm được nên đã đổi một nửa thạch lúa mì lấy chỗ này nọ ấy. Còn về nấu như thế nào hắn quên không hỏi rồi. Thấy vẻ mặt mờ mịt của tiểu thương mấy người đã hiểu là hắn không biết, Nguyên Lam Anh lúc đấy mới biết ra là ở đây chưa phát hiện ra ớt. Chậc, chậc ớt.. nàng thích ăn cay a! - Ngươi gói hết vào đi, ta mua hết. – Nàng hào phóng đưa cho người tiểu thương kia hẳn một lượng bạc vụn. Có ớt là vui rồi. Mấy người ở đó đều ngạc nhiên, mua nhiều dữ vậy làm gì? Mà có ai biết nấu đâu. Người vui nhất là tiểu thương, hắn từ khi đổi này nọ từ chỗ người man di kia chưa bán được tý nào, ăn thì cay chết đi được, nay bán được hết, lại được những một lượng bạc. Một lượng bạc ấy, nó có thể mua được một thạch gạo chứ ít gì. Hắn vui hỏng mất, nay bọn trẻ có thịt ăn rồi. Nguyên Lam Anh thấy ớt liền nhớ đến mấy món cay ngon ở hiện đại: Ốc xào cay, thịt gà xé cay, bò khô cay, món cay Tứ Xuyên, mì cay.. nghĩ đến đã thấy ngon rồi. Thôi cứ để về nhà rồi nàng làm vậy, chứ không trông cậy vào người cổ đại làm cho ăn được. Mỹ vị! Chờ ta. Đoàn người Nguyên Lam Anh về phủ đã là buổi trưa. Nguyên lão gia và Nguyên phu nhân đang đợi hai người về dùng cơm. Huynh muội Lam Anh dù trên đường đi dạo cũng ăn vặt rồi. Nhưng đi cả buổi sáng có đói không? Có mệt không? Không, không mới là lạ - Hai đứa nhanh rửa tay rồi vào dùng bữa đi. - Nguyên lão phu nhân xót nhi tử với nữ nhi, giục hai người đi ăn mà lại không để ý những người đằng sau tay xách nách mang, đồ đạc lỉnh kỉnh, phải nói là vô cùng nhiều. Vâng, cha nương. - Hai huynh muội đi cả buổi sáng vừa mệt vừa đói nên rất nhanh chuẩn bị ăn cơm. Lúc này, đột nhiên có tiếng nói từ đằng sau: - Lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư đồ này tính sao ạ? - Mấy hạ nhân mang đồ theo hỏi. Có trời mới biết mấy thứ này thiếu gia với tiểu thư mua về phải xử lí thế nào. Rau dưa, hoa quả bình thường họ còn biết làm chứ quả nho nhỏ, đỏ đỏ kia họ chỉ có đường bó tay thôi. Nhị lão Nguyên gia giờ mới để ý đám hạ nhân đằng sau. Chuyện gì thế này? Huynh muội hai đứa nó mua nửa cái chợ về chắc? Nhưng nhìn hai đứa vui vẻ thế kia, người làm cha mẹ như ông bà cũng thấy thỏa mãn. Nhiều đồ thì thế nào? Trên dưới Nguyên phủ không có chỗ dùng hay sao? Hai đứa nó vui vẻ là được rồi. Nguyên Lam Anh giờ mới nhớ ra có việc cần giải quyết, nàng đúng là não cá vàng mà, chuyện như vậy cũng quên được. - Mấy người mang kẹo hồ lô với một ít trái cây tươi vào thiện phòng, còn mấy thứ khác để ở phòng bếp, ta phân phó sau. - Vâng, tiểu thư. - Hạ nhân trăm miệng một lời. - Hai đứa mua nửa kinh thành về đấy à? - Nguyên phu nhân cười trêu ghẹo hai huynh muội. Nguyên lão gia không mấy khi thấy người bên gối lộ ra tính trẻ con thế này, cũng gật đầu phụ họa theo. Nguyên Lam Ngọc thấy cha, nương như vậy vội kể cho họ nghe đi dạo phố vui thế nào, muội muội càn quét, mua hàng ra sao, cả tiểu thương buôn bán tấp nập, nhiều hàng hóa đẹp, vân vân và mây mây.. Hai ông bà nghe mà ngạc nhiên há hốc miệng, Nguyên lão gia còn đỡ, nhiều năm trong quan trường nên ông không biểu lộ cảm xúc ra ngoài nhiều. Còn Nguyên phu nhân chỉ tiếc hận sáng nay không đi dạo phố cùng hai đứa con.
Chương 6. Mỹ vị trần gian Bấm để xem Mấy người vừa đi vừa tán gẫu vui vẻ đến thiện phòng dùng bữa. Bữa trưa này ai cũng cao hứng vô cùng. Đặc biệt là huynh đệ Nguyên Lam Anh và Nguyên Lam Ngọc đi cả buổi sáng, đói sắp không chịu nổi mất rồi Dùng cơm xong Nguyên Lam Anh bảo hạ nhân mang đồ tráng miệng là kẹo hồ lô và hoa quả tươi mua được ở chợ lên. - Cha nương nếm thử a, con đặc biệt mua nhiều về cho ngài ạ! - Nguyên Lam Anh mời hai người kẹo hồ lô với quả tươi. Đồ tươi ngon quá đi, đúng là ở cổ đại không có thuốc trừ sâu nên hoa quả ăn rất an toàn đó. Nguyên Lam Ngọc vừa cho miếng lê vào miệng, vừa phụ họa: - Cha nương, đồ ngon lắm ạ, chỗ này đều là muội muội chọn về cho hai người đấy, muội ấy còn bảo thứ này tốt cho sức khỏe cha nương, cha nương ăn nhiều sẽ ngày càng trẻ ra a. Hai ông bà nghe thấy nữ nhi bảo bối lo cho mình, lại còn cố ý chọn đồ ăn tốt cho sức khỏe để hiếu kính liền vui sướng ăn thử. - Ngon quá đi! - Đúng là đồ nữ nhi nhà mình chọn, không ngon sao được. Mấy đứa con nhà mình rất có hiếu nha. - Ngon thì cha nương với ca ca ăn nhiều chút ạ. Ăn nhiều cái này tốt cho sưc khỏe nha. - Nguyên Lam Anh thấy cha nương và ca ca đáng yêu hết sức và nàng cũng thấy được sự yêu thương vô hạn của họ đối với mình. - Ăn nhiều, chúng ta ăn nhiều, Anh nhi nhà chúng ta thật hiếu thảo, ai sau này cưới được nàng chính là có phúc tám đời nha. - Mấy người vừa khen vừa trêu đùa Lam Anh. Nàng giả bộ thẹn thùng: - Mấy người xấu lắm, lại trêu con, con không thèm quan tâm nữa, con đi ra ngoài đây. - Nói rồi đỏ mặt chạy ra ngoài. Nàng còn bận phân phó hạ nhân giải quyết chỗ đồ mua về sáng nay đấy, không có hơi sức mà đùa với mấy người đâu, chứ nàng mà xấu hổ vì chuyện cỏn con này ư? Mơ à hihi. Trước tiên nàng để hạ nhân rửa sạch chỗ rau củ kia, rồi để họ mang để cho róc nước. Sau đó để dùng luôn hay làm muối ăn dần đều được. Còn quả ớt, nàng bảo Tiểu Y nhặt những quả già để làm giống, sang năm để hạ nhân trồng ở thôn trang một ít. Còn lại một nửa phơi khô làm bột ớt, một nửa làm tương ớt để ăn dần. Nguyên Lam Anh rất thích ăn cay, không biết mấy người trong nhà có ăn được không nhỉ? Không sao, nàng làm cay ít đi một chút là không vấn đề gì đi? Nguyên Lam Ngọc chạy theo muội muội đi xử lý "chiến lợi phẩm". Dù hắn không biết làm gì nhưng chỉ cần theo giúp muội muội là hắn rất vui vẻ. Từ nhỏ đến giờ hắn ngoạn nhi với tiểu muội rất ít, đa số thời gian hắn phải đọc sách. Người ngoài chỉ biết hắn thần đồng, ba tuổi biết hầu hết các chữ, sáu tuổi thạo làm thơ, mười tuổi tinh thông cầm, kì, thi, họa. Mười ba tuổi đỗ tú tài đứng đầu cả nước, còn được đi theo thái tử học tập. Nhưng có ai biết hắn khổ luyện thế nào, có những lúc hắn chỉ mong được những đứa trẻ bình thường, cùng muội muội với ca ca chơi đùa cả ngày. Nghĩ thì vậy thôi, chứ nếu cho hắn chọn lại hắn vẫn chọn như lúc đầu. Sau này hắn làm quan, có chức, có quyền, có thể làm chỗ dựa cho muội muội, bảo vệ tốt cha nương để đại ca yên tâm trấn thủ biên cương, bảo vệ bình an cho bách tính. Nguyên Lam Anh không biết suy nghĩ lúc này của ca ca mình, nàng chỏ lo xem chế biến nón ăn nào cho ngon, lâu lắm rồi nàng không ăn cay, hôm nay nàng phải ăn một bữa cho đã ghiền. Nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi. Phủ Nguyên đại nhân hôm nay được bữa gà bay, chó sủa. Tại sao ư? Đại tiểu thư duy nhất của Nguyên phủ sau khi mua nửa chợ phố Tây về, rồi đích thân vào bếp và cùng với nàng đó là nhị thiếu gia anh tuấn tiêu sái Nguyên Lam Ngọc. Việc này làm cho cả phủ không khỏi chấn động. Không phải tiểu thư mới khỏi bệnh hay sao? Không phải đàn ông không vào bếp hay sao? Mà đặc biệt hơn là nàng nấu toàn món ăn kìa quái, nhưng mà nghe hương rất thơm nga. Nguyên lão gia và Nguyên phu nhân cũng chấn động không kém. Sao hôm nay hai đứa bé kia lạ thế nhỉ? Không phải Anh nhi không biết nấu ăn sao? Không phải Ngọc nhi hay bảo "quân tử tránh xa nhà bếp sao"? Điều đó làm hai người lại chạy xuống phòng bếp một phen. Phòng bếp hôm nay náo nhiệt vô cùng Tại vì có sự xuất hiện của hai đại nhân vật: Nguyên nhị thiếu gia và Nguyên tiểu thư. Nhị lão Nguyên gia đến phòng bếp thấy hai đứa con mình "oai phong" vô cùng, đang chỉ đạo hạ nhân nấu ăn. Mới nghe hương thôi mà đã thấy hấp dẫ rồi. Lần đầu tiên ngửi thấy mùi như thế, thật kích thích người mà. - Ngọc nhi, Anh nhi hai con làm gì vậy? - Nhị lão Nguyên gia không nén nổi tò mò. - Cha, nương chúng con đang nấu ăn nga, ngài xem thơm không? Muội muội nhà chúng ta thật giỏi đó. - Nguyên Lam Ngọc như đứa trẻ khoe muội cho cha nương biết. Nguyên Lam Anh đang chỉ đạo người nấu thấy cha, nương xuống vội nói: - Cha nương a, nữ nhi chuẩn bị món ăn ngon cho hai người, cha nương đợi một lát nữa có thể ăn rồi ạ! – Nàng vừa nói, vừa cho hết chỗ thịt đã được ướp gia vị nàng tự chế vào chảo dầu nóng. Hương thơm nghi ngút tỏa ra tứ phía. - Được! Được! - Món ngon? Mỹ vị, thật thơm.. nghe mùi hương thôi đã thấy ngon rồi. Hai người thật mong chờ món ăn nữ nhi bảo bối nấu cho. Họ cao hứng hỏng rồi, xem xem có tiểu thư nhà ai nguyện ý xuống bếp vì cha nương không? Đúng là nữ nhi họ hiếu thảo nhất kinh thành này rồi. Bữa tối nay bàn ăn của Nguyên gia chật ních đồ ăn ngon và lạ mắt: Gà xào xả ớt, sườn xào chua ngọt, cá nấu cay, chân gà cay, thịt bò xé cay, thịt chiên.. Nguyên Lam Anh đánh giá ở cổ đại gia vị thiếu thôn, nấu thế này là tạm ổn rồi. Đợi nàng tìm hiểu kỹ về gia vị nơi đây sẽ có thể tìm ra cách làm nhiều món ăn ngon hơn. Còn mấy người còn lại cảm thấy như mỹ vị trần gian. - Anh nhi, thật ngon. Vị cay ăn đã ghiền. Ngay cả ngự trù trong cung cũng không bằng. - Nguyên lão gia khoa trương khen ngợi nữ nhi. Đã bảo rồi nữ nhi bảo bối của ông rất có bản lĩnh nha. - Đúng rồi đấy! Anh nhi nhà ta giỏi nhất. Chỉ tiếc là Thiên nhi không có lộc ăn. - Nguyên phu nhân vừa xuýt xoa vì ăn cay, vừa phụ họa. - Đúng vậy! - Họ thật tiếc cho Nguyên Lam Thiên không được ăn, nên tất cả quyết định ăn nhiều thêm chút để "thay mặt" Lam Thiên ăn mới được. Nơi biên cương xa xôi Nguyên Lam Thiên đang ăn cơm chợt hắt hơi một cái, thân nhân lại tưởng nhớ hắn đi? Không biết cha, nương ở nhà thế nào, muội muội bảo bối của hắn khỏe lại chưa? Không biết họ nhận được thư báo hắn sắp đươc về kinh nhận chức chưa? Chắc cha nương, đệ, muội hắn vui lắm. Haizzz, nhớ nhà quá đi. Ở kinh thành, Nguyên phủ hôm nay, không những chủ tử được ăn mĩ vị mà ngay cả hạ nhân cũng được Nguyên Lam Anh thưởng cho. Với một người đã sống ở hiện đại như nàng thì hạ nhân như người giúp việc. Mà đa số hôm nay họ làm, nàng chỉ đạo thôi, rất nhàn hạ đi, đúng là làm đại tiểu thư tốt thật.
Chương 7. Thánh chỉ đến Bấm để xem Nguyên phủ chưa bao giờ trải qua những ngày vui vẻ như thế. Trên dưới Nguyên phủ từ đại lão gia tới nha hoàn, sai vặt đều có mỹ thực ăn. Thật tốt! Nhưng cũng có người không vui cho lắm. Người đầu tiên chắc chắn là Nguyên nhị thiếu rồi, tại sao ư? Vì hắn phải vào cung học cùng thái tử nên không thể ngày ngày ăn mỹ thực mà muội muội hắn nghĩ ra. Thật ra thì chỉ có bữa trưa là hắn phải ăn ở trong cung thôi. Haizz, Nguyên Lam Ngọc phát rầu mà, ngày xưa hắn ăn món ăn ở trong cung thấy bình thường chỉ kém nương làm xíu thôi, giờ ăn chỉ cảm thấy có hai từ để hình dung là "nhạt nhẽo". Bởi vậy nên bữa trưa hắn chỉ ăn uống cho có, để lấy sức học thôi còn bữa sáng với bữa tối là bữa chính. Hắn cảm thấy thật may mắn vì Nguyên phủ cách hoàng cung không xa, có thể đi về trong ngày. Chứ không ăn được mỹ vị hắn rầu hỏng mất. Thái tử thấy từ khi Nguyên Lam Ngọc nghỉ phép về thăm muội muội ốm xong hắn liền thay đổi. Hắn không còn ở trong cung vài ngày mới về, mà cứ buổi chiều đọc sách xong hắn sẽ cưỡi ngựa về phủ luôn. Còn bữa trưa, hắn ăn thật ít, cứ gẩy gẩy kén chọn như tiểu cô nương. Thật lạ nha! Nguyên Lam Ngọc bị bệnh sao? Không phải, có ai thấy người bệnh mà ngày càng nhiều thịt không? Thôi không quan tâm đến hắn nữa, khi nào đến lúc hắn sẽ tự khắc nói cho biết. Người thứ hai buồn bực chính là Nguyên đại nhân - Nguyên Thư Cẩn. Bình thường ông lên triều về muộn sẽ cũng bạn đồng triều đi tửu lâu uống rượu, coi như là xã giao. Còn bây giờ, ông thật ghen tỵ người bạn già của mình ngày ngày được ở bên tiểu nữ nhi khám phá món ăn mới. Ông cũng muốn là người đầu tiên thử món khuê nữ bảo bối sáng tạo ra chứ, tiếc là ông còn phải xử lí công vụ nên không thể được. Ông vẫn nhớ món sữa chua ngọt nhẹ, thanh mát tốt cho sức khỏe. Chẹp, về phải bảo Anh nhi làm cho mới được. Nguyên Lam Anh vui vẻ sống trong cuộc sống sâu gạo của mình. Đồng thời nàng cũng thăng cấp trở thành áo bông nhỏ tri kỉ của cha nương và thành "thần tượng" của vô số người ở Nguyên phủ. Ngày hôm nay trời thật đẹp, Nguyên phủ hoan hỉ nhận được thư của đại thiếu gia - Nguyên Lam Thiên. - Lão gia ông nhanh lên xem Thiên nhi viết gì a. - Nguyên phu nhân sốt ruột nhìn người bên gối đang cười híp mắt đọc thư của đại nhi tử. - Tốt! Tốt! - Nguyên lão gia nói liền hai chữ tốt rồi quay sang báo tin vui cho thê tử với nữ nhi: - Thiên nhi viết bảo ba tháng nữa là hắn được điều về kinh thành nhận chức. - Đây đúng là tin vui với Nguyên gia, ai cũng biết ở ngoài biên quan vất vả, phơi gió dầm sương, chiến trường ác liệt, đao thương vô tình có thể hi sinh bất cứ lúc nào. Nay được chuyển về kinh thành chứng tỏ biên quan yên ổn, bách tính thanh bình, không phải lo giặc ngoài quấy phá. Ở kinh thành vừa có cơ hội thăng tiến vừa được gần gia đình, phụ mẫu. Đại hỷ, chính là đại hỷ. Nguyên phu nhân vui vẻ hỏng rồi: - Thật chứ lão gia! Hi hi, thế thật tốt, ngày ngày có thể gắp Thiên nhi rồi. - Cha nương đại ca sắp về, con sắp được gặp đại ca rồi. - Nguyên Lam Anh rất vui vẻ. Trong trí nhớ của nàng đại ca đi biên cảnh khoảng chục năm rồi, Huynh ấy rất ít khi về, vài năm mới về nhà một lần, quan trọng là đại ca đối nàng thật sủng ái, thật cưng chiều. Bức thư này đã gián tiếp mang đến một bữa tiệc lớn cho Nguyên gia. Đúng, hôm nay Nguyên phủ mở tiệc "nội bộ" với lý do Nguyên Lam Thiên sắp được về kinh và một lý do quan trọng nữa là Nguyên Lam Anh mới "nghĩ ra" món mới: Món lẩu. Nguyên Lam Ngọc vui sắp không chịu nổi rồi. Đại ca, đại ca sắp về nương, cha và tiểu muội sẽ rất vui vẻ. Vui hơn nữa là hắn được muội muội tặng quà, một món độc nhất vô nhị là "hộp đựng cơm giữ nhiệt". Như vậy, ngày nào hắn vào cung học cũng có thể mang theo mỹ thực của muội muội, thật tốt nga! Hắn từ giờ sẽ không phải ăn đồ ăn dở như cám heo ở trong cung nữa. (Chậc.. chậc.. không lẽ từ trước đến nay anh toàn ăn cám heo a) Có lẽ ông trời luôn không muốn cho người ta cười quá lâu. Nguyên phủ lại có chuyện lớn rồi. Hoàng đế tứ hôn cho Nguyên Lam Anh với tam thiếu gia của Hàng Hầu Bắc Quốc - Hàng Tư Nghiên. - Thánh chỉ tới! – Giọng the thé đặc biệt của vị thái giám vang lên như làm ngưng mọi hoạt động của người trong Nguyên phủ. - Nhị phẩm Nguyên đại nhân Nguyên Thư Cẩn, tiểu thư Nguyên Lam Anh tiếp chỉ. - Chúng thần tiếp chỉ. - Hoàng Thiên thập tứ, Hoàng Thuận Long Đế truyền Thánh chỉ. Đại tiểu thư Nguyên phủ Nguyên Lam Anh tài đức vẹn toàn, xứng danh thiên hạ đệ nhất tài nữ. Nay tứ hôn cho tam thiếu gia Hàng Hầu Bắc Quốc, Hàng Tư Nghiên. Ban thưởng ngàn lượng vàng, hai hòm châu báu, sáu trăm mẫu ruộng tốt cùng đồi An Niên phía tây thành là đồ cưới. Đầu xuân năm sau tổ chức đại hôn. Khâm thử! – Lưu công công hung hổ đọc một hơi xong rồi trao thánh chỉ cho Nguyên đại nhân! * * * - Chỉ có tiếng hít thở. - Nguyên đại nhân lĩnh chỉ. – Lưu công công nhắc. - Tạ chủ long ân. – Nguyên Thư Cẩn gượng ép tiếp chỉ. Nguyên gia nhị lão như hóa đá. Cái gì? Sao Hoàng thượng lại ban hôn cho Anh nhi với tam thiếu Hầu phủ chứ? Ban hôn thì thôi đi, nhà quan lại bình thường nhân phẩm tốt, trong sạch một chút còn được. Đằng này lại ban hôn cho tên đã ngốc, còn câm của Hầu phủ chứ. Nguyên lão gia nhận thánh chỉ mà nặng tựa ngàn cân. - Lưu công công mời vào đại viện dung trà. – Nguyên lão gia đưa tay ra tỏ ý mời vị công công tuyên chỉ vào dung trà. - Tạ tấm lòng Nguyên đại nhân, trong cung còn có việc, nô tài đi trước. – Lưu công công vội vàng về cung. Nói giỡn chắc, hắn mà ở đó người ta muốn trả lại thánh chỉ hắn không gánh được đâu. Mặc dà Nguyên gia không có gan trả lại thánh chỉ nhưng hắn sợ nha. Hắn cũng đồng tình với vị Nguyên tiểu thư kia, nổi đanh hiếu thảo, hiền dịu, lại có một thân tài năng hơn người là viên ngọc quý của Nguyên gia nay phải gả cho một tên ngốc. Thật đồng tình a!
Chương 8. Bàn bạc Bấm để xem Nguyên phu nhân nghe xong Thánh chỉ mặt tái mét, cắt không còn giọt máu. Anh nhi bảo bối của nàng phải gả cho một tên ngốc ư? Đây là Hoàng Thượng tứ hôn không thể cãi lại Thánh chỉ, giờ làm sao? Nhị lão Nguyên gia nhìn nhau u sầu, rồi nhìn sang nữ nhi cau mày vẻ mặt mờ mịt, hai người nhìn nhau trong lòng liền đưa ra quyết định. Nguyên phủ sau khi nhận được đạo Thánh chỉ thì cả phủ loạn hết cả lên. Ngay cả Nguyên Lam Ngọc đang đọc sách cùng với thái tử trong cung cũng bị gọi về gấp. - Sao ạ? Cha, nương nói đùa con sao? Con không thích như thế đâu. - Dù biết chuyện này cha nương không thể mang ra nói đùa, nhưng Nguyên Lam Ngọc vẫn hi vọng là nhị lão trêu mình. - Đấy là Thánh chỉ, chúng ta nào dám đùa giỡn với con. - Nguyên lão gia rầu rĩ nói. Con gái cưng của ông vẫn còn nhỏ, ông không muốn nhanh gả nó đi vậy đâu. Nhưng Thánh chỉ như sơn ông nào dám kháng. Nếu kháng chỉ chính là con đường chết. - Cha, Lão gia. - Hai tiếng cùng vang lên một lúc. Khỏi phải nói, đó là tiếng của Nguyên phu nhân và Nguyên Lam Ngọc, còn Nguyên Lam Anh đâu mà không lên tiếng? Nàng đang bận ngồi một góc ngây người suy nghĩ. Nguyên Lam Anh cảm thấy thật đau đầu mà. Nàng giờ mới mười mấy tuổi thôi, đã trưởng thành đâu mà thành thân chứ. Tuổi này ở hiện đại đang là tuổi dậy thì, nổi loạn, ăn lắm, chơi nhiều không thì cũng đang đi học mà. Quan trọng là nàng cả hai đời chưa yêu đương gì hết đã xác định đi vào nấm mồ tình yêu hay sao? Không đúng, nàng còn chưa yêu ai mà. Haizz nàng lại bắt đầu buồn đời rồi. - Ta đi tìm Hoàng Thượng nói chuyện. - Nguyên lão gia nghe thấy tiếng nói nên rời khỏi suy nghĩ, ông đã đưa ra quyết định. Nguyên phu nhân và Nguyên Lam Ngọc ngây người. Định đi tìm Hoàng đế thương lượng sao? Tỷ lệ thành công rất kém. Nhưng chuyện này muốn giải quyết tìm ông ta là nhanh nhất thôi. Trong khi ca ca và nương còn ngây người Lam Anh vội can ngăn: - Cha, người từ từ nghe con nói đã. Nguyên Lão gia thấy nữ nhi bảo bối giờ mới nói một câu, tự cảm thấy rất có lỗi. Ông đường đường là quan nhị phẩm đầu triều mà không cả bảo vệ được nữ nhi yêu của mình, thân là một người cha tốt ông không khỏi nhói lòng. - Anh nhi, có chuyện gì sao? - Nguyên lão gia cố nặn ra nụ cười, mặc dù nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc hỏi nữ nhi. Nguyên Lam Anh đang không hiểu vì sao như vậy nên quyết định nói chuyện nghiêm túc với cả nhà. - Cha, nương, ca ca ba người cùng con bàn mấy chuyện ạ. - Nói rồi nàng ngồi xuống cạnh bàn tiện tay lấy ghế ngồi cho nương. Nguyên phu nhân thấy con gái đến líc này rồi vẫn còn tâm trí quan tâm mình cảm thấy đỡ buồn, nhưng bà chợt nhớ ra nàng sắp phải gả cho một tên ngốc lại đau lòng không thôi. Nữ nhi bảo bối của bà số khổ mà! Thấy Nguyên Lam Anh nghiêm túc mấy người ở đó lại càng khẩn trương lên, vội vàng ngồi xuống ghế, để cùng bàn đại sự với nàng. Thấy ánh mắt của ba người đổ dồn về phia nàng, nàng nhẹ giọng hỏi: - Cha nương chuyện này là chuyện lớn liên quan trực tiếp tới con nên con có ý kiến được không ạ? - Nguyên Lam Anh phải hỏi trước vì bây giờ là chế độ phong kiến, nàng mà nói không cẩn thận lại bất hiếu như chơi. Trăm tội bất hiếu đứng đầu, nàng không muốn mang danh thiên cổ đâu. - Đúng vậy, chỉ cần ý kiến của con được chúng ta sẽ làm theo. - Chưa bao giờ thấy nữ nhi như vậy, Nguyên lão gia dù không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý. Nhận được lời khẳng định vừa lòng Nguyên Lam Anh bắt đầu hỏi: - Cha, nương, ca ca tam thiếu gia Hầu phủ là ai vậy ạ? Nhắc đến chữ "tam thiếu gia" ba người kia cảm thấy không thích rồi. Nhưng chống lại ánh mắt mong độ của Anh nhi họ đều nói những gì mình biết. - Tam thiếu gia Hầu phủ tên là Hàng Tư Nghiên. Nghe nói hắn từ nhỏ sinh ra đã ngốc, lớn lên lại không nói được. Nhưng dù như vậy cả Hầu phủ lẫn Hoàng thượng và Thái Hậu đều yêu quý hắn. Hoàng thượng, Thái Hậu à? Hai nhân vật lớn trong truyền thuyết sao lại liên quan nhỉ? Chuyện này không đơn giản như nàng nghĩ, nàng phải làm rõ mới được. - Sao Hoàng Thượng và Thái Hậu lại yêu quý hắn ạ? – Nàng không khỏi tò mò. - Sở dĩ như vậy vì Hầu phu nhân là con gái yêu độc nhất của Thái Hậu, là tiểu muội Hoàng Thượng sủng ái nhất. Bất quá, nghe nói đó không phải lý do chính, lý do chính là hắn có dung mạo hơi giống ông ngoại mình, tức là Tiên đế. Nên dù hắn không bình thường vẫn được yêu thích từ nhỏ. – Nguyên lão gia nói những gì mình biết cho nữ nhi nghe. Ra vậy, hắn mà không ngốc thì có lẽ vị trí của hắn sẽ cao lắm đây. Mà khoan, hắn được sủng ái như vậy, cha nàng đi trả Thánh chỉ không phải đi tìm chết sao. Thân bại danh liệt như chơi đấy. - Cha, vừa ngài định đi đâu vậy ạ? - Ta đi gặp Hoàng thượng thương lượng lại chuyện của con, xem hắn có thu hồi lại Thánh chỉ không. Nguyên Lam Anh nghe Nguyên lão gia nói thế mà đổ mồ hôi lạnh. Cha à, ngài như vậy muốn chết a, không biết bao năm trong quan trường ông sống thế nào mà nông nổi như vậy? Thực ra thì Nguyên lão gia trong quan trường rất giỏi ứng xử và ngoại giao phải nói là vui buồn không lộ ra mặt. Đùa à, quan nhị phẩm của ông không phải nói suông đâu? Nhưng mà nhắc đến chuyện của nữ nhi yêu quý của ông, ông không bình tĩnh được. - Cha người nghe con nói, giờ cha không nên đi, chúng ta chưa biết chuyện này thế nào nên cho người đi điều tra một chút thì hơn a. - Lam Anh nhẹ giọng khuyên cha nàng. Nghe nhi nữ nói có lý và thê tử lẫn nhi tử gật đầu phụ họa, Nguyên lão gia phân phó mấy người nhanh nhẹn đi điều tra, nghe ngóng về Hầu phủ.
Chương 9. Đưa ra quyết định Bấm để xem Người của Nguyên phủ đi nghe ngóng rất nhanh đã trở lại. Hiện giờ hắn đang bẩm báo với mấy vị chủ tử ở trong phòng. - Thưa lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư nô tài đã nghe ngóng được một số tin tức ạ. - Người sai vặt đo nghe ngóng tin cung kính bẩm báo. - Người nói mau đi. - Nguyên lão gia sốt ruột ra lệnh. - Dạ! Hầu phủ tam thiếu gia từ nhỏ đến lớn đã không bình thường. Từ nhỏ đến lớn không bao giờ nói chuyện. Thái y trong cung và các vị thần y nổi danh trong thiên hạ cũng không thể tra ra nguyên nhân, ai cũng nói hắn bị câm bẩm sinh. Hắn không thân cận người ngoài, ngay cả nha hoàn, bà tử bên cạnh cũng không có. Mọi việc sinh hoạt của hắn đều do hai vị Hầu gia và hai ca ca của hắn giúp. – Người đi nghe ngóng vội vàng bẩm báo thong tin mình nghe ngóng được. Nghe đến đây cả mấy người đều ngạc nhiên, Hầu gia và phu nhân cao quý thế nào a? Một người có chức ngang ngửa Vương gia, một người là công chúa cành vàng lá ngọc mà lại đích thân lo cho con ngốc của mình. Đúng là khi lo cho nhi tử người cao quý đến đâu cũng trở nên bình thường đến lạ. Hàng Tư Nghiên thật có phúc mới có được phụ mẫu sủng ái như vậy. Nguyên Lam Anh nghe tả lại thấy sao bệnh tên này giống bệnh tự kỷ ở hiện đại thế nhỉ? Nhưng mà sao Hoàng Đế lại tứ hôn cho nàng chứ? - Tại sao Hoàng Thượng lại tứ hôn cho hắn và ta? - Nguyên Lam Anh hỏi thẳng vào vấn đề. Đây cũng là câu hỏi của mấy người kia ở đấy. - Sở dĩ như vậy vì Hầu phu nhân đi dâng hương ở Quốc Hưng Tự, vị cao tăng đã xem cho tam thiếu Hầu phủ là có phúc khí khi lấy tiểu thư nhà ta, ông ấy chỉ định phải là tiểu thư Nguyên Anh. Như vậy, hai vị Hầu phủ mới đi xin Hoàng thượng và Thái hậu tứ hôn. Nghe đó là phúc khí của Hàng Tư Nghiên mà được cao tăng Hưng Quốc Tự chỉ định nên đã hạ chỉ ban hôn ngay ạ. - Cái gì? Bọn họ định lấy Anh nhi về xung hỉ chắc? – Nguyên Lam Ngọc tức giận hỏi. - Không được, ta phải đi Hầu phủ nói chuyện từ hôn. - Nguyên lão gia không chịu được rồi. Bảo bối yêu quý của ông, dù ông có bị cách chức, thân bại danh liệt cũng phải bảo vệ nàng cho bằng được. - Cha, khoan đã. Chúng ta chưa bàn chuyện xong mà. - Nguyên Lam Anh cản cha lại. Nàng lại quay sang hỏi người nghe ngóng: - Ngươi có biết vị cao tăng kia là ai không? – Nguyên Lam Anh tiếp tục điều tra. - Thưa tiểu thư, vị cao tăng kia nổi tiếng vô cùng ở Hưng Quốc Tự, tính tình cổ quái, thích thì xem cho người, không thích thì chết cũng không nghe. Mà những người được xem thì quả là rất chuẩn xác. Muốn được ông xem cho phải là có duyên, không thể cưỡng cầu. Gia đình quyền quý trả ngàn lượng bạc ông cũng chưa bao giờ xem cho. - Hắn nói tất cả nhưng gì mình biết về vị cao tăng cổ quái kia. Nguyên Lam Anh xâu chuỗi tin tức lại nàng thấy kì lạ. Sao vị cao tăng kia phải chỉ hôn cho Nguyên Anh mà không phải Nguyên Lam Anh? Hay ông ấy không biết rõ tên của nàng? Chuyện thật lạ lùng. - Cha trong luật pháp Hoàng Bắc Quốc kháng chỉ trị như thế nào ạ? - Dù biết là chết vì trong phim cổ trang hay như vậy. Nhưng nàng vẫn muốn biết luật ở đây cho chắc. Mấy người kia không hiểu sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng chỉ cần Anh nhi muốn biết họ đều nói cho nàng nghe. Nguyên lão gia định nói thì Nguyên Lam Ngọc đã trả lời hộ: "Điều 277 Hoàng Bắc Quốc luật ghi: Kháng chỉ của Hoàng thượng sẽ bị Hình bộ xử vào tội chém, tùy theo mức độ có thể tù suốt đời hay lăng trì. Trường hợp kháng chỉ mang tính nghiêm trọng do đích thân Hoàng thượng xử có thể chu di tam tộc." Ặc ặc, đúng là quân chủ chuyên chế mà, coi mạng người như cỏ rác. Nguyên Lam Anh thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề, nàng cần phải có thời gian suy nghĩ xem thế nào mới vẹn toàn. Nàng cần yên tĩnh, nên quay sang nói với ba người kia: - Cha, nương, ca ca con muốn suy nghĩ một chút, con về phòng trước đây ạ. Nói rồi nàng đi thẳng vào phòng. Ngay cả ăn trưa cũng là ăn ở trong phòng. Không khí ảm đạm bao trùng toàn bộ Nguyên phủ, bữa tối hôm nay mọi người đều thật buồn, chỉ ăn qua loa lấy lệ. Đợi ăn xong Nguyên Lam Anh nhẹ giọng nói: - Cha, nương, ca ca con quyết định lấy Hàng Tư Nghiên. Con hi vọng cả nhà ủng hộ con. Nàng đã quyết tâm rồi. Nguyên gia rất tốt với nàng, cha nương, nhị ca bọn họ rất biết đau nàng, cưng chiều nàng, chỉ cần nàng vui họ sẽ làm rất nhiều việc. Và ngay cả đại ca chưa rõ mặt kia nữa, dù ở nơi xa hắn vẫn hay viết thư quan tâm nàng, mua nhiều đồ ở biên ải gửi về cho nàng. Ở đây nàng nhận được tình cảm yêu thương của gia đình mà kiếp trước dù nằm mơ nàng cũng muốn. Như vậy, nàng đã hạnh phúc mãn nguyện lắm rồi. Nàng không thể chỉ vì mình mà hủy hoại đi công danh, sự nghiệp của họ được, nàng không thể trơ mắt nhìn thân nhân của mình chịu khổ, thậm chí vì nàng mà chết được. Có thể gia nghiệp Nguyên gia vì nàng mà sụp đổ không chừng. Nàng sẽ theo thánh chỉ lấy Hàng Tư Nghiên. Hắn không nói chuyện ư? May quá, đỡ ồn ào. Hắn bị ngốc ư? Không sao, nàng có cách cải tạo hắn. Tảng đá dưới chân cầu được nước bào mòn trở nên nhẵn, "nước chảy đá mòn". Nàng không hiểu sao nàng lại có niềm tin mãnh liệt như vậy. Nàng quyết định như vậy là có lý do của nàng, nàng tin sẽ giúp bệnh hắn tốt lên được. Theo như nàng phán đoán hắn bị tự kỉ đi, lúc còn trong cô nhi viện ở hiện đại, nàng đã giúp mấy cô chăm bọn trẻ bị tự kỉ và nàng đã tìm hiểu rất nhiều về bệnh này để chăm bọn chúng tốt hơn. Như thế coi như, nàng cũng tính là có kinh nghiệm đi. Nàng không tin một tri thức của thế kỉ XXI là nàng đây mà không "cải tạo" được một tên ngốc ư?