Tản Văn Tuổi Trẻ Vội Vã - Ton Chan

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Vũ hoa, 5 Tháng chín 2020.

  1. Vũ hoa Because you live

    Bài viết:
    50
    Tuổi trẻ vội vã

    Các bạn có bao giờ tự hỏi tại sao ba mẹ lại già nhanh như vậy. Trong khi bản thân chưa có gì trong tay thì những nếp nhăn nơi khoé mắt, trên trán ba mẹ cứ mỗi ngày một nhiều hơn. Hồi bé muốn trưởng thành thật nhanh. Ra đời rồi mới biết quay trở lại thời tấm bé thật khó biết bao. Có những thứ trôi qua rồi không thể quay lại cũng không thể nắm giữ.

    Tôi đã từng trải qua những năm tháng miệt mài bên sách vở với ước muốn duy nhất là đỗ đại học. Sau khi ra trường kiếm một công việc ổn định rồi lập một gia đình nhỏ không cần nhiều, chỉ cần hạnh phúc mà thôi. Nhưng ai mà biết được cuộc đời xô mình theo con đường nào đúng không? Đôi khi không phải mình muốn mà được, mỗi con đường chúng ta đi qua đều là những con đường chúng ta phải đi và phải học. Những con người lướt qua cuộc đời chúng ta dù tốt dù xấu cũng là cái duyên giữa hàng tỉ con người. Gặp được người tốt thì là may mắn, nhưng ngộ nhỡ gặp phải người xấu âu cũng là cái nợ. Hãy lạc quan lên và tin rằng còn nhiều điều tốt đẹp, còn nhiều những người tốt và chân thành sẽ đến.

    Con người lớn lên trưởng thành ai cũng có những ước mơ, hoài bão mưu cầu một cuộc sống hạnh phúc hơn. Người nghèo chỉ ước ngày mai có đủ cơm ăn áo mặc. Người giàu thì lại càng muốn mình giàu hơn. Có một điều họ đều không biết bao nhiêu mới là đủ.

    Tôi đã từng chứng kiến những con người tha phương cầu thực nơi đất khách quê người. Có người chọn con đường đi học nhưng lại có những người chọn con đường đi làm để đổi đời. Hầu hết đều là những chàng trai, cô gái tuổi đôi mươi vừa bước vào ngưỡng cửa đẹp nhất của thanh xuân. Một thân một mình non nớt đến đất nước xa lạ học tập và làm việc. Có những người gia đình vay nợ ngân hàng chỉ để đưa con sang đây kiếm tiền. Áp lực tiền bạc đè nặng lên đôi vai những con người nhỏ bé ấy. Các em vừa học vừa làm kiếm tiền học, kiếm tiền trả nợ. Sáng ra khỏi nhà từ lúc mặt trời chưa mọc, khi về đã quá nửa đêm. Có những bữa ăn vội miếng bánh, nắm cơm cho kịp chuyến xe đi học, đi làm.

    Có lần tôi hỏi một người em: "Sao em phải liều mạng đi làm như vậy?". Cô bé mét năm mươi, thân hình nhỏ nhắn vừa mới tan làm, nét mặt phờ phạc nở nụ cười nói với tôi: "Ba mẹ em đều làm nông, mở trang trại nuôi cá năm nay dịch nên mất hết, nhà còn hai đứa em gái đang đi học. Chị nói xem, không cố sao được." Hai chị em bước ra khỏi quán làm thêm thì điện thoại của em bỗng đổ chuông. Nghe nói chuyện một hồi có lẽ là mẹ em gọi, chỉ thấy em nói: "Cuối tháng này lấy lương con gửi tiền về". Cảm xúc trong tôi lúc đấy thật khó tả, tôi nhớ đến lúc em ngất đi trong lúc làm việc, vậy mà mỗi lần gọi điện về không một câu than thở.

    Cũng tại nơi đất khách quê người đã biết bao nhiêu lần nghe và đọc những mẩu tin tức về kiều bào bên nước ngoài đột quỵ và ra đi vì làm quá sức. Lúc đó người thân, bạn bè chỉ còn cách kêu gọi mọi người ủng hộ, giúp đỡ để có thể đưa được thi thể về với gia đình, về với quê nhà. Thật sự rất xót xa. Cũng cùng một cảnh xa nhà sao nhiều người khổ quá. Những con người mình không quen, không biết mãi mãi đi xa, điều cuối cùng tôi và rất nhiều người khác có thể giúp họ là ủng hộ phần nào để họ có thể về với gia đình. Không cần lời cảm ơn, cũng không cần biết người nhà họ biết mình là ai hay không. Chỉ cần là đồng hương thì đều có thể đồng cảm.

    Vậy đấy, cuộc sống xa nhà nhiều khi khiến con người ta thấy thật cô đơn và lạc lõng. Cuộc sống xa nhà là mỗi khi Tết đến xuân về nhớ nhà da diết, nhìn mâm cơm đầy cả nhà quây quần bên nhau chỉ dám len lén lau nước mắt sau màn hình điện thoại. Những lời hỏi thăm vội vã không thể gửi gắm hết tình cảm. Nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rằng cho dù có khó khăn, vất vả bao nhiêu thì gia đình sẽ mãi luôn là điểm tựa vững chắc và cuối cùng. Tuổi trẻ chỉ có một lần. Hãy cứ bước đi, rời khỏi vòng tay của ba mẹ để biết tự đứng trên đôi chân của mình, để biết mình có thể đi được bao xa và làm những gì.

    Ton chan

     
    Uất PhongPhan Kim Tiên thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Uất Phong

    Bài viết:
    196
    Bài tản văn của bạn hay lắm, đọc xong vẫn có cảm giác man mác buồn..

    Câu đầu tiên của bài: "Các bạn có bao giờ tự hỏi tại sao ba mẹ lại già nhanh như vậy?" khiến Phong cảm thấy hơi nhói một chút. Phong là một người sống thiên về gia đình, coi gia đình quan trọng hơn bất kì mối quan hệ nào bên ngoài nhưng cảm thấy bản thân đôi khi cũng thật vô tâm. Càng trưởng thành càng thấy mình bị cuốn theo những điều gì đó. Cuốn theo cuộc sống xô bồ, vội vã? Cuốn theo những nhu cầu ngày càng lớn của sự trưởng thành? Hay cuốn theo thời gian? Phong cũng không biết nữa, chỉ biết rằng đôi lúc mình lại bị cuốn đi để rồi khi nhìn lại, bố mẹ lại già đi một chút, nếp nhăn nhiều hơn một chút, tóc cũng nhiều sợi bạc, gia đình lại "lớn hơn" một chút với thật nhiều thứ khiến bố mẹ phải lo toan.. và mình lại chạnh lòng hơn một chút.

    Ai cũng có những ước mơ, ai rồi cũng phải trưởng thành, ai rồi cũng phải có cuộc sống riêng, con đường riêng với những khó khăn, áp lực riêng. Nếu sống xa nhà, ở nơi đất khách, chắc chắn những khó khăn, áp lực ấy còn lớn hơn gấp nhiều lần. Những mẩu chuyện bạn đưa vào, những lát cắt vêd cuộc sống nơi nước ngoài khiến mình nhớ đến bài hát "Nước ngoài" của Phan Mạnh Quỳnh, khiến lòng mình chùng xuống.

    Nhưng như bạn nói đấy: "cho dù có khó khăn, vất vả bao nhiêu thì gia đình sẽ mãi luôn là điểm tựa vững chắc và cuối cùng. Tuổi trẻ chỉ có một lần. Hãy cứ bước đi, rời khỏi vòng tay của ba mẹ để biết tự đứng trên đôi chân của mình, để biết mình có thể đi được bao xa và làm những gì." Mình hoàn toàn ủng hộ quan điểm này và cũng vẫn đang cố gắng dần dần đứng trên đôi chân của mình, cố gắng ngày ngày hoàn thiện bản thân. Mong rằng bạn cũng vậy nhé!

    Văn phong rất giản dị nhưng có chiều sâu và mang chút cảm giác man mác buồn. Không cần những lời hoa mĩ, chính sự chân thật bạn đưa vào cùng sự chỉn chu trong câu từ là điểm mạnh của bạn, khiến Phong hiểu và đồng cảm với những gì bạn muốn truyền tải.

    Thật sự bạn viết tản văn rất hay khiến Phong hơi bất ngờ một chút ^^. Vẫn là giọng văn giản dị, ngắn gọn, đi thẳng vào trọng tâm, dễ hiểu như ở tác phẩm truyện nhưng ở bài này, cảm xúc chân thật được đưa vào nhiều nên khiến bài viết mượt mà và dễ đồng cảm hơn rất nhiều. Đây là ý kiến của riêng Phong nhé, có thể là phong cách này hợp với mình nên chỉ có mình thấy vậy thôi ^^.

    Chúc bạn có khoảng thời gian vui vẻ trong diễn đàn và có thêm nhiều bài viết hay trong tương lai.

    Hơn thế nữa, mong cô gái là tác giả của bài viết này luôn mạnh mẽ và vững tin vào những điều mình đã lựa chọn. Hãy luôn cố gắng nhé!

    Thân gửi từ Uất Phong! ^^

    P. S nhỏ: Ngoài ra, không liên quan đến những điều trên thì mình có một vấn đề muốn hỏi bạn. Hiện nay, diễn đàn đang phát triển trang fanpage trên facebook: Việt Nam Overnight . Trên fanpage có chuyên mục "Trà chiều" dành cho các bài tản văn, truyện ngắn hay, nhẹ nhàng, có chiều sâu. Mình thấy "Tuổi trẻ vội vã" rất phù hợp với chuyên mục này nên muốn xin phép bạn được đăng bài trên trang fanpage kia. Không biết bạn có đồng ý không? Nếu không được thì không sao đâu, bạn bỏ qua phần này và đọc phần mình viết phía trên thôi nhé ^^
     
  4. Vũ hoa Because you live

    Bài viết:
    50
    Em cảm ơn những lời góp ý của chị ạ! Em rất vui khi tản văn mình viết được đón nhận tích cực như vậy.

    (◠‿◠) Còn việc đăng trên page "Trà chiều" em rất vui khi được cùng mọi người tham gia ạ. Em cảm ơn chị nhiều!
     
    Uất Phong thích bài này.
  5. Uất Phong

    Bài viết:
    196
    Cảm ơn Ton Chan nhiều nhiều nhé! (◠‿◠)

    Khá buồn cười khi cả hai đều không công khai tuổi ở tài khoản nhưng ngay từ lúc bắt đầu nói chuyện thì chúng ta cứ một người luôn bạn - mình, một người lại trung thành chị - em. Đọc bài viết và bài thảo luận - góp ý của tác giả Ton Chan thì cũng cảm nhận được đôi chút sự giống nhau nào đó về tính cách, cách suy nghĩ và phần nào đoán được rằng tuổi tác của chúng ta cũng ngang ngang nhau, thậm chí Phong nghĩ mình còn ít tuổi hơn bạn một chút nữa cơ nên hơi ngại ^^. Cách cưng hô như thói quen vậy, quen rồi thì không sửa được nên thống nhất cứ gọi thế nào thoải mái là được nhé, không quan trọng đúng không?

    Viết lách, đặc biệt là tản văn đôi khi giống như một cách giải tỏa nỗi lòng vậy. Tản mạn một chút, thành thật với cảm xúc một chút, vừa để bản thân thoải mái, vừa có thể khiến độc giả đồng cảm chính là thành công. Mong các bài viết tiếp theo của tác giả Ton Chan trên diễn đàn thành công, đặc biệt là tác phẩm truyện đang tiến hành kia.

    Vẫn là mong bạn luôn mạnh mẽ, vui vẻ dù đã có nhiều chuyện xảy ra và vẫn còn nhiều chuyện đang chờ phía trước. Cũng mong bản thân mình như vậy, chúng ta cùng như vậy! ^^
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...