Tản Văn Tuổi Thơ Qua Rồi, Chẳng Quay Lại Nữa Đâu - Mắt Trong

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mắt trong, 24 Tháng mười một 2018.

  1. Mắt trong

    Bài viết:
    3
    Tuổi thơ qua rồi, chẳng quay lại nữa đâu

    Tác giả: Mắt Trong

    Thể loại: Tản văn


    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Mắt Trong

    23 tuổi, tôi đã chẳng còn cười vô tư như trước. Đừng hiểu lầm, cuộc đời tôi khá yên bình ấy chứ. Nhà tôi ở vùng nông thôn, đẹp lắm. Bố mẹ không phải giàu có nhưng cũng đầy đủ, gia đình ấm êm. Học hành từ nhỏ đến lớn cũng khá. Nói chung là chẳng có biến cố gì lớn cả. Nhưng tôi vẫn cứ buồn.

    Vì tôi lúc nào cũng nhớ một người. Làm gì, ăn gì, đi đâu cũng đều nhớ tới người đó. Nhưng người ta đi mất rồi, chẳng bao giờ quay lại với tôi nữa đâu. Người đó-là tôi của ngày xưa.

    Tôi có quá đa cảm không nhỉ? Không biết nữa.

    Ăn một bữa cơm. Vẫn là cơm mẹ nấu, vẫn những món thường ăn từ nhỏ đến lớn, thậm chí vẫn thấy ngon. Nhưng mà ngon kiểu khác, không làm tôi vui sướng như khi còn bé được ăn. Mẹ tôi bảo giờ đầy đủ quá rồi, có bao nhiêu thứ để ăn, làm sao giống ngày xưa được. Tôi hiểu mẹ nói gì, nhưng hiểu bằng đầu thôi, chứ trái tim tôi sao mãi không chịu hiểu.

    Tôi còn nhớ cảm giác lần đầu tiên được ăn thạch rau câu, ăn sữa chua, ăn bimbim phô mai, ăn kẹo cao su. Tôi đã nói với bố là con sẽ thích món này đến khi con già. Nhưng mà lúc đấy răng rụng hết, như bà nội ý, thèm mà chẳng ăn được thì tiếc nhỉ bố nhỉ. Giờ mới có hơn 20 tuổi, còn lâu mới già, mà tôi đã chẳng thèm nữa. Cái mà tôi tiếc là cái hương vị khi xưa được ăn thôi. Nên thỉnh thoảng mua về mong tìm lại đươc cảm giác ấy, nhưng ăn được mỗi tí rồi lại đẩy cho mấy đứa em. Chán nhỉ!

    Rồi thỉnh thoảng phóng xe qua con đường tôi đi học ngày bé. Có lúc thấy buồn muốn khóc. Tôi nhìn thấy cái dáng tôi bé loắt choắt vừa đi vừa huyên thuyên với bạn bè. Hai bên đường cỏ xanh rì. Ruộng lúa cũng xanh, rộng mênh mông. Hồi bé chả đứa nào quan tâm hay thấy mệt mỏi vì phải đi bộ giữa trời nắng hè để đến trường, vì bố mẹ bận không đưa đi được. Lũ chúng tôi còn mè nheo xin bố mẹ cho đi học với nhau ấy chứ. Giờ thì khác, trời nắng chỉ muốn rúc vào phòng điều hòa, cầm điện thoại không nói chuyện với ai. Nếu mà phải đi đâu thì đúng là ác mộng. Tôi bảo tôi tiếc nhớ tôi của ngày xưa, mà cuối cùng tôi cũng trở nên như thế đấy. Không biết người ta có giống tôi không?

    Ngày bé làm gì có điều kiện mà đi du lịch nhiều. Mấy năm mới được đi một lần, mấy nhà tập trung thuê xe đi với nhau cho đỡ tốn kém. Tôi thích đi lắm, háo hức từ khi bố thông báo, đêm trằn trọc hỏi han đủ thứ đến khi bố mẹ phát cáu mới thôi. Nhưng nếu hè mà không được đi đâu, thì cũng chẳng sao cả. Chạy quanh xóm với lũ bạn, kéo sang nhà nhau chơi đến bữa thì về, thế là đủ sung sướng. Thỉnh thoảng bọn trẻ trong xóm kéo nhau lên đê thả diều, thỉnh thoảng bố lên thị trấn mua cho cây kem, xong bố đạp xe mau mải về sợ kem chảy. Về đến nhà mà tôi đang đi chơi thì lại phải gọi tìm khắp xóm. Có khi đến lúc ăn thì kem chảy một nửa rồi ý. Nhưng kệ, vẫn ngon. Thế giới mùa hè của tôi ngày xưa chỉ quanh quẩn trong xóm nhỏ, chỉ quanh quanh con đê và lũy tre làng. Nhưng tôi thấy bao la bát ngát mà đẹp như cổ tích, cần gì đi đâu xa.

    Tết nữa chứ, làm sao không nhớ cho được. Ngày nào cũng phải nhòm lịch xem còn mấy ngày nữa thì được nghỉ. Cuối tuần níu áo mẹ đòi đi chợ bằng được. Tôi thích xem người lớn mua bán, chen chúc nhau ở chợ quê, mặc dù người bé như cái kẹo, làm mẹ phải bế, không thì phải dắt theo, tí tí lại phải nhìn sợ tôi bị người ta đẩy đi mất. Xong chạy mỗi nhà một tí, đến đâu cũng hỏi Tết nhà chú/bác có gì chưa. Đến hôm gói bánh chưng thì lăng xăng chạy đi chạy lại lấy cho mẹ cái này cái nọ. Còn nói năm nay còn sẽ thức trông nồi bánh với bố mẹ, nhưng mà đến tận năm lớp 8 hay lớp 9 gì đấy, tôi mới thực hiện được.

    Tôi còn nhớ như in mùi hương trầm mẹ thắp ngày tết, với hương vị bữa cơm buổi sáng đầu năm. Tôi còn nhớ tôi đã háo hức mong được đi chúc tết như thế nào. Không phải chỉ vì lì xì đâu, thật đấy, vì tôi biết tôi chưa được cầm tiền mà. Nhưng mà tôi mê cái không khí chộn rộn ấm áp ấy biết bao nhiêu. Giờ tôi vẫn mong tết, nhưng đỡ nhiều rồi. Tôi chỉ là lưu luyến hương vị tết tuổi thơ. À, thật ra tôi vẫn còn thích trang trí nhà cửa, thích đi tảo mộ với đi chùa đêm giao thừa, thích mùi hương trầm sáng đầu năm nữa. Nhưng tôi không thích đi chúc tết, không muốn gặp mọi người, vì toàn hỏi mấy câu vô duyên vớ vẩn. Tôi không thích cái cách mà người ta tính toán lỗ lãi lì xì, và làm hư bọn trẻ con như thế. Tôi không thích cả cái rườm rà mệt mỏi của tết, thật ra ngày xưa người lớn chắc cũng mệt lắm, nhưng trong mắt đứa trẻ thì không.

    Còn những mối quan hệ nữa. Kể cả gia đình, bạn bè, họ hàng, làng xóm, hay cả chính mối quan hệ với bản thân mình, có những mỗi quan hệ chỉ đẹp khi ta còn bé. Bạn bè thì đứa nào cũng là tri kỷ, kể cả có cãi nhau hay gào vào mặt nhau TAO GHÉT MÀY, thì 5 phút sau lại chơi lại bình thường, làm lành hồi bé dễ ợt, chả như bây giờ, vì trẻ con thì làm gì có cái tôi. Những đứa bạn đi đâu cũng có nhau ngày ấy, bây giờ có gặp cũng chả có chuyện gì để nói, chào nhau được một câu đã là may. Vì học khác lớp, khác trường, rồi bây giờ mỗi đứa một nơi, xa mặt lâu như thế rồi thì cách lòng cũng dễ hiểu. Chúng nó có nhiêu mối quan tâm khác, mà mình cũng thế, giờ chẳng chơi lại với nhau được như ngày xưa. Nhưng mà mỗi khi gặp lại, tôi vẫn thấy chạnh lòng. Thời gian lấy đi của tôi nhiều quá.

    Còn ti tỉ những tiếc nuối không tên khác mà tôi không thể kể hết ra đây. Giá mà tôi viết lách giỏi hơn, thì có khi dùng ngôn ngữ trải hết lòng mình ra cho nhẹ nhõm. Tôi sẽ giữ những tháng ngày thơ ấu trong vắt của mình ở một ngăn của trái tim, để luôn nhớ rằng mình đã từng có thể cười giòn tan như thế, từng tận hưởng cuộc sống trọn vẹn như thế. Những trải nghiệm đầu tiên trong đời, làm sao mà quên được, bạn nhỉ?

    Hết
     
    Hạ MẫnĐặng Châu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng tư 2020
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...