Mỗi con người chúng ta hầu hết ai cũng có gia đình, cảm nhận được tình thưng từ gia đình ấy, ba mẹ luôn là người thương ta vô điều kiện, dù họ có đối xử ra sao thì cũng đều muốn chúng ta khôn lớn, có thể trở thành người có ích cho xã hội, không cần chúng ta làm lớn họ chỉ cần trên bước đường chúng ta đi đầy chông gai nhưng chúng ta vẫn có thể vượt qua. Dù bên ngoài mệt mỏi chông chênh thế nào thì sau lưng chúng ta luôn có cái gọi là gia đình, nơi mà chúng ta không cần phải suy nghĩ toan tính, có thể xòa vào lòng mẹ, lòng ba để mà khóc, để mà cười, để mà yên giấc không phải suy nghĩ cố gắng bất kì điều gì. Gia đình luôn rất quan trọng với mỗi con người. Nhung đâu ai cũng may mắn như ai, những đứa trẻ mồ côi như tôi, khái niệm gia đình với tôi thật sự rất xa vời. À mà không phải thật ra trước đây tôi cũng đã từng có một gia đình - nơi có ba có mẹ có ông bà có anh chị em. Nhưng khi vô tình biết được những lí do họ nhận tôi về nuôi thì tôi không biết phải làm thế nào cả. Nếu ai đó đọc được những lời từ đáy lòng tôi hãy cho tôi biết, tôi nên làm gì cho đúng với đạo lí. Hoài niệm quá khứ của tôi là một tuổi thơ vô cùng bất hạnh. Khi tôi 5 tuổi thì tôi lại có một đứa em trai nữa. Có lẽ từ khi có nó thì tôi giống như một cá thể vô hình trong cuộc sống của họ vậy. Họ không còn quan tâm tôi cần gì và muốn gì nữa. Những bực dọc họ đều đổ lên đầu tôi, họ đánh đập tôi một cách giã man, dù chỉ là một lỗi sai nhỏ. Họ cho tôi là sao chổi trong gia đình, họ cho là tôi là lí do làm cho gia đình ngày càng đi xuống. Người tôi gọi là mẹ, bà luôn tìm mọi cái cớ để đánh đập tôi. Dẫu ai nói ai bênh vực thì cũng vậy. Thậm chí có đồ ngon bà đều nhường cho đứa con trai ấy, nó đòi phần của tôi bà cũng bắt tôi nhường cho nó, không bà sẽ đánh tôi. Tuổi thơ tôi, cứ thầm lặng trôi qua như thế đấy, nhưng chưa bao giờ trong đầu tôi trách móc ba mẹ cả, tôi luôn nghĩ tôi là con gái, mà còn là chị nên ba mẹ phải răn đe để em noi theo, mà cũng để tôi không bị sa ngã ở đời. Nhưng thật sự nhiều lúc trong đầu tôi vẫn nghĩ không biết tôi có thật sự là con của họ không. Công việc hằng ngày của tôi là đi học, rồi về làm việ c nhà để mẹ trong em. Đối với những đứa bạn tôi thì hai từ "đi chơi" quả thực rất sa xỉ. Cả ngày học rồi về phụ giúp việc nhà thì thời gian đâu mà chơi. Nhưng nghị lực để tôi cố gắng không phải là vì họ, mà là muốn thoát khỏi họ và là vì lời hứa với người tôi gọi là "bà ngoại" - bà với tôi như một bà tiên vậy đó, lúc nhỏ thì tôi không nhớ rõ, nhưng tôi chỉ nhớ năm đó tôi học lớp 4 tới mùa thủy đậu, nhiều bạn trong lớp bị nên tôi cũng bị lây hành sốt mấy hôm liền mà tôi không phát hiện ra, về nói với ba mẹ thì họ có cho tôi uống thuốc nhưng không hết, khi ấy đúng lúc tôi thi giữa kì, vào phòng thì vì mệt quá tôi đã ngủ thiếp đi. Bài làm hôm đó tôi được 3 điểm, khi đi họp về, không hỏi tôi, mà phải nói là tôi không kịp giải thích họ đã lao vô đánh tôi, nói tôi bôi nhọ họ, lên cô giáo nói không ra sao cả. Tôi cố gắng van xin nhưng tất cả đều vô ích. Ai can ngăn đều không được, tôi bị đánh rất nhiều, vừa lúc ấy bà ngoại về nước, bà ngoại can và hỏi cặn kẽ lí do vì sao tôi không làm bài, tôi nói thì khi đấy bà ngoại đã nhẹ nhàng dở xem từng nơi trong người tôi, thủy đậu đã nổi khắp người còn người tôi thì thấy rất choáng, tôi mệt rồi lả đi lúc nào không biết. Sau đợt ấy, khi nào có bà ngoại tôi lại không bị la quát, đánh đập nữa. Hết năm ấy, bà ngoại đưa tôi đi vào thành phố học, để tôi tránh xa họ, tránh xa đòn roi. Nhưng mỗi lần tôi nghỉ được về, hay lễ tết tôi về đều có cớ để mà hành hạ tôi cả. Sau 5 năm, tôi đi xa để học, cuộc sống tôi dần ổn hơn. Thì họ tìm cách bắt tôi phải về lại để học gần nhà tiện việc dạy dỗ em trai. Tôi lại về, nhưng thực sự lần về này tôi sống không khác nào địa ngục cả, họ đối xử phân biệt với tôi ra mặt, họ tìm mọi cớ để hạch sách tôi. Áp lực chịu không được tôi dần chuyển thành stress, tôi thu mình hơn so với trước đây, tôi chẳng buồn nói chuyện vui đùa với ai cả. Cuộc sống của tôi hằng ngày đơn giản là đi học và về. Một tuần hoan nhàm chán cứ lẩng quẩn hoài không thay đổi. Nhìn bạn bè đi chơi, cà phê, trà sữa tôi cũng thích lắm nhưng mỗi lần xin họ đi thì bị mắng nhiếc là đua đòi, nhà khổ chớ sướng ích gì đâu. Nhưng đó là tôi, còn em tôi nó có xin tiền trăm hay tiền triệu rất đơn giản. Thời gian trôi âm thầm trôi đến lúc tô i thi đại học họ chính là rào cản áp lực của tôi, họ bảo tôi tìm ngành nghề nào không tốn tiền thì học còn y, luật thì không được thi. Nhưng ước mơ của tôi là được trở thành môt luật sư bảo vệ những người yếu đuối trong xã hội. Không còn cách nào tôi lén làm hồ sơ nhưng chính bản thân tôi cũng không hiểu lí do tại sao tôi lại rớt khi điểm thi của tôi là 28 điểm. Quá muộn với tất cả, tôi đành nộp vô ngành sư phạm của một trường đại học. Biết là trái chiều với sở thích của mình. Nhưng lúc ấy người ủng hộ tôi rất nhều, nói tôi hãy cố gắng vừa học vừa làm năm sau lại nộp đơn thi lại. Tôi cũng vì những lời an ủi đó đã cố gắng rất nhiều. Nhưng đến cái mốc tôi thực hiện ước mơ của tôi thì người bà mà tôi kính yêu nhất qua đời. Tôi thật sự rất hụt hẫng, tôi nghĩ mình sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, cố gắng đẻ không phụ lòng mong mỏi của mọi người dành cho tôi. Đời tôi có lẽ là một chuỗi ngày buồn tuổi, tôi thật sự rất bất lực lại càng bất lực khi biết mình đối với gia đình ấy chỉ là một đứa con nuôi, và là một nơi để họ trút giận, họ buồn bực thì tôi sẽ là người gánh chịu. Họ cố tình đẩy tôi ra xa cuộc sống là họ sợ tôi giành giựt tài sản của họ, nhưng thực sư họ không hiêu rằng, tôi cố gắng chỉ là muốn họ vui, chỉ mong họ không còn xem tôi là cái gai trong mắt của họ, tôi chỉ mong một lần được vui vẻ ngồi ăn bữa cơm đầm ấm với họ, một bữa ăn toàn nụ cười chứ không phải nước mắt chan cơm. Tôi thật sự bất lực và thất vọng nhiều lắm tôi muốn đi thật xa để quên đi mọi thứ bên người con trai tôi yêu thương lắm, và tìm ra gia đình tôi ở đâu. Nhưng thực sự trong tâm khảm tôi tôi vẫn luôn trân trọng họ, và luôn muốn đền đáp những gì họ đã đối xử với tôi và công họ nuôi tôi 20 năm qua. Ai đó cho tôi lời khuyên đi. Các bạn nói cho tôi biết tôi phải làm sao đây?
Theo mình thì bây giờ bạn đã trưởng thành và đã có thể tự lập được rồi. Bạn có thể ra ngoài sống, tránh xa gia đình ấy. Họ muốn đẩy bạn xa khỏi cuộc sống của họ thì cứ cho họ toại nguyện đi. Còn việc bạn muốn tìm lại gia đình thật sự của bạn thì mình không ủng hộ. Tại vì lúc nhỏ họ đã nhẫn tâm bỏ bạn thì bạn cần gì tìm lại làm chi. Đời không phải như là trong phim cứ tìm lại được gia đình thì sẽ được hạnh phúc. Mà thực tế luôn luôn phủ phàn, nhiều khi bạn tìm lại được họ thì lại còn khổ hơn là bạn sống chung với cha mẹ nuôi nữa. Mình đã từng chứng kiến một trường hợp như vậy. Cô bé này 12 tuổi thôi. Hồi đó mẹ nó bỏ cho gia đình kia nuôi vì lý do gì đó không biết. Gia đình kia lúc đó thì không có con nên lúc nhỏ rất thương cô bé này nhưng chắc do nhờ cô bé này đỡ đầu hay sao mà vài năm sau họ lại có con. Có lẽ do áp lực bộn bề nên họ rất hay nổi giận cáu gắt và có khi đánh cô bé nữa. Nhưng họ vẫn cho cô bé ăn học đàng hoàng. Cho tới khi mẹ ruột cô bé về xin nhận lại con, tưởng đem con bé về nuôi đàng hoàng ai dè bắt con nhỏ nghỉ học đi bán vé số, bửa nào mà bán không hết thì đánh con nhỏ còn hơn cha mẹ nuôi nó đánh. Bửa con nhỏ không biết bán bị gì mà bị thiếu 100k, mới chạy lại mình mượn đấp vô đưa mẹ nó. Nếu không về sợ mẹ nó đánh. Mình thấy tội quá thôi cho nó luôn. Bạn thấy đó, có đôi khi người sinh ra mình cũng không hẳng sẽ yêu thương mình đâu. Cho nên trên đời chỉ có bản thân mình là yêu thương mình nhất mà thôi. Bạn dù sao cũng đỡ hơn cô bé đó vì bạn đã lớn. Chúc bạn sẽ luôn mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn. Và hãy luôn tự yêu quý bản thân mình nhé. Cũng đừng đánh mất niềm tin trong bạn. Thân.