Truyện Ngắn Tuổi Hai Lăm Của Chúng Ta - Nguyễn Thùy Dung

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Kiều Liên Đào, 3 Tháng ba 2020.

  1. Kiều Liên Đào

    Bài viết:
    6
    Tên truyện: Tuổi hai lăm của chúng ta.

    Tác giả: Nguyễn Thùy Dung

    Người ta thường nói: "Hai lăm, chưa phải ba mươi để chín chắn, già nua, nhưng cũng không còn hai mươi để trẻ trung, vô tư lự. Vì vậy mà những ngày hai lăm, lòng thường chênh vênh lắm".

    Thật vậy, hai lăm, chúng ta như cánh hoa trôi lềnh bềnh trên đại dương mênh mông, đối mặt với những con sóng của cuộc đời, lòng thẩm hỏi: "Liệu khi nào thì mình sẽ chìm đây?"

    Hồi còn nhỏ, những nỗi buồn chỉ trượt dài trên những tờ điểm. Khi ấy thất bại mới chỉ quẩn quanh ở những bài kiểm tra và những cuộc thi. Nhưng bây giờ những thất bại chẳng còn giản đơn như vậy nữa, nó gần như là sự sống còn với bao áp lực, quy tắc, chuẩn mực, điều kiện. Chúng ta bắt đầu khó thở với những gánh nặng trên vai. Chúng ta dần biết được sự khắc nghiệt của sự cạnh tranh để có được từng đồng tiền. Cuộc sống cứ mơ hồ mù mịt và ngột ngạt chẳng biết đâu vào đâu, rồi mọi thứ sẽ ra sao.

    Hồi bé nghĩ thầm: "Tại sao người lớn luôn cứng nhắc và mệt mỏi như vậy?" Người lớn ít cười, ít trêu đùa, nghịch ngợm, ít có thời gian rảnh. Sau này lớn lên mới hiểu vì thế giới phức tạp, vì sức nặng của kinh tế, nên buộc bản thân phải mải miết chạy theo thời gian, chạy theo công việc. Vì hiểu ra nhiều quy luật ngầm của cuộc sống nên không còn vô tư hồn nhiên nữa, nên dần dần đánh mất bản thân, đánh mất những ước mơ, mất năng lượng lạc quan tích cực, thay vào đó là những tính toán và hoài nghi.

    Chúng ta không còn dành thời gian cho những việc yêu thích, thay vào đó là những việc người khác ưa chuộng, những thứ mà xã hội này cần.

    Chúng ta không được sống thật với cảm xúc của mình, chúng ta phải buồn chung nỗi buồn của người khác, vui chung niềm vui gượng ép của họ, bởi vì nếu như khác biệt đồng nghĩa với việc bị coi như sinh vật lạ, sẽ bị cô lập. Ở độ tuổi này chúng ta không còn thiết tha bồng bột, thiết tha nổi loạn, thiết tha khác biệt nữa. Chúng ta chỉ mong muốn có một cuộc sống "ổn", đủ để sống.

    Đã nhiều lúc tự hỏi cuộc sống có ý nghĩa gì, tự hỏi mình sống để theo đuổi điều gì, nhưng càng hỏi càng thấy chông chênh, chông chênh giữa đam mê và thực tế. Chông chênh giữa ước mơ với thất nghiệp. Chông chênh giữa tự do và trói buộc.

    Chênh vênh.

    Hoang mang.

    Cứ thế bản thân chìm dần, chìm dần trong mệt mỏi và uể oải. Nhiều khi muốn gọi điện về than thở với mẹ nhưng rồi lại thôi vì nghĩ rằng mẹ đã phải vất vả vì mình nhiều rồi, bây giờ đã đến lúc mình tự lập, không thể làm mọi người lo thêm nữa, thế là cắn răng chịu đựng. Nhiều khi muốn bắt xe về quê để ăn bữa cơm gia đình, nhưng thời gian đâu mà làm vậy? Nhiều khi muốn quay trở về những tháng ngày điên cuồng, nhiệt huyết như trước kia, nhưng chúng ta đã để lỡ mất rồi.

    Tuổi hai lăm - mắc kẹt trong cảm xúc của chính mình, với một lũ hỗn độn rối rắm. Nhưng bạn biết không, khi chúng ta cứ sống, cứ sống, rồi một ngày nhìn lại, chúng ta sẽ nhận ra mình đã mạnh mẽ và kiên cường hơn rất nhiều. Mình không còn yếu đuối đến mức gặp chuyện gì cũng khóc lóc buồn phiền, đến mức muốn buông xuôi gục ngã khi gặp biến cố của cuộc đời, đến mức trách móc hết người này đến người khác cho lỗi sai của mình.. Chúng ta đã có thể tự an ủi động viên bản thân mình, tự làm bản thân xinh đẹp khi bước xuống phố cho dù hôm qua có gào khóc điên dại như nào, biết cảm ơn cuộc đời đã tạo nên mình ngày hôm nay. Bởi vì chúng ta đã quen với chênh vênh rồi!

    Vậy nên bạn ạ, chúng ta hãy cứ đi, cứ đi rồi sẽ đến. Đừng gục ngã hay bỏ cuộc giữa chừng, luôn sẵn sàng đứng dậy và đi tiếp, hạnh phúc đang chờ đợi bạn ở một ngày đẹp trời cách đây không xa nữa đâu, nó sẽ đền đáp xứng đáng cho con người dũng cảm dám bước đi bình thản trong chênh vênh. Cố gắng lên bạn nhé, cứ đi rồi sẽ đến!

    End.
     
    LieuDuongLục Thất Tiểu Muội thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...