Review Truyện Tui Cần Thịnh Thế Mỹ Nhan Này Để Làm Gì! - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi win - wind, 14 Tháng tư 2020.

  1. win - wind

    Bài viết:
    58
    [​IMG]

    Tấu nói có lịch sử lâu đời ở Trung Quốc. Các bạn hẳn cũng đã từng không ít lần xem phim cổ đại của Trung Quốc có các phân cảnh một người ngồi kể các câu chuyện thời sự lúc bấy giờ cho khán giả nghe trong một phong trà, đó là tấu đơn cũng thuộc về tấu nói. Nếu bạn là fan của Vương Nhất Bác chắc cũng còn nhớ đến lần anh đã tham gia một vở tấu nói ở chương trình Thiên thiên hướng thượng. Lần này, mình cũng xin giới thiệu đến một bộ truyện cũng liên quan đến nghệ thuật tấu nói, truyện "Tui cần thịnh thế mỹ nhan này để làm gì?" của tác giả Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử.

    Truyện thuộc thể loại showbiz, trọng sinh, cổ xuyên kim, sảng văn, đam mỹ. Bộ truyện nói về nhân vật Tề Thiệp Giang, là một nghệ nhân tấu nói, mãi nghệ đường phố của 80 năm trước, nhưng không may bị phong hàn mà chết, vô tình được trọng sinh vào một thân thể của thịnh thế mỹ nhân cùng tên với anh. Đến thế giới hiện đại có rất nhiều điều mới lạ khiến anh bất ngờ và thú vị nhưng cũng không thoát khỏi cảm giác lạc lõng. Từ đó anh âm thầm tìm hiểu và hòa nhập với cuộc đời mới, tiếp tục đi trên con đường cũ trở thành một nghệ nhân tấu nói.

    Nhưng mới gương mặt quá ư là đẹp trai nên cũng rất khó khăn để mọi người thừa nhân anh là một nghệ nhân tấu nói nhưng với kinh nghiệm tích cóp được ở kiếp trước cùng quyết tâm của mình, cuối cùng anh đã chứng minh được bản thân và theo đuổi con đường mình chọn. Nội dung truyện còn xen kẽ với kiến thức về các thể loại khúc nghệ của Trung Quốc, chúng ta vừa đọc truyện vừa có thêm nhưng kiến thức thú vị.

    Thụ là Tề Thiệp Giang, một nghệ nhân tấu nói xưa sau khi chết ở 80 năm về trước được trọng sinh ở thời hiện đại trong thân thể của một thịnh thế mỹ nhan. Tính cách anh trường thành, trầm ổn, đôi khi rất nhây vì thói quen nghề nghiệp. Sở trường của anh là chơi đàn tàm, nghề nghiệp chính là diễn viên tấu nói. Ngoài ra anh còn là người tài năng, kiến thức uyên thâm về các loại khúc nghệ của Trung Quốc như hí kịch, Biện hí.. đặc biệt là tứ đệ thư- một di sản văn hóa phi vật thể của Trung Quốc đã thất truyền từ lâu, được anh ngang từ quá khứ đến phổ biến cho hiện đại.

    Công là một giọng ca chính của ban nhạc Quan Sơn tên Trương Ước. Anh cà khịa cả giới showbiz, không ai quản nổi cái miệng của anh. Ban đầu anh cà khịa Tề Thiệp Giang thực sự, câu nói đã đi vào lòng người: "Nghe rồi. Trông cũng đẹp trai.", để đến sau này anh bị vả mặt đôp đốp, bị nghiệp quật không trượt phát nào vì thói khẩu nghiệp có chết không sửa được. Anh là nhân vật bị anh Thụ cà khịa nhiều nhất trên sân khấu tấu nói, thường đem anh ra làm niềm vui cho khán giả. Thực ra anh cũng chỉ xuất hiện ở 99% tác phẩm của anh Thụ thui.

    Có lẽ Tề Thiệp Giang chính là nghiệp của Trương Ước.

    Ngoài ra các nhân vật phụ cũng rất đáng yêu. Dù là nhân vật chống đối Tề Thiệp Giang, suốt ngày cà khịa anh, nhưng đó chính là một điểm thú vị, bị nghiệp quật ngay lập tức, chỉ mong một cái lỗ để chui xuống. Đến các nhân vật như bố mẹ của Tề Thiệp Giang, bạn bạn nhạc của Trương Ước, đạo diễn.. mỗi người tuy không có quá nhiều đất diễn nhưng độc giả vẫn có thể hiểu rõ tính cách của từng người thông qua miêu tả của tác giả.

    Truyện dài 45 chương, 39 chương chính và 6 ngoại truyện. Tình tiết truyện nhẹ nhàng, diễn ra từ từ, hài hước. Ngôn ngữ mạng và khoa học, đôi khi đọc sẽ khó hiểu vì có các từ ngữ chuyên biệt trong khúc nghệ nhưng đều được lý giải đầy đủ trong tác phẩm. Cốt truyện đan xen câu chuyện của nhân vật với các kiến thức khô khan của khúc nghệ nhưng lại được kết hợp một cách tài tình, không gượng ép, dễ đọc. Tuy là những kiến thức khô khan và khó hiểu nhưng lại không gây nhàm chán cho độc giả.

    Truyện không ngược nên rất phù hợp với những độc giả có trái tim dễ tổn thương nhá!

    Trích:

    Thu Thủy (đã qua chỉnh sửa bởi chính Trương Ước- tác phẩm định tình của công- thụ)

    "Làn thu thủy từ xuân chảy tới đông, dập dờn ngoài khơi chẳng nề gì.."

    "Người mải miết sải cánh mấy độ Thanh Sơn ba mươi chín bụi ngô đồng, chỉ hướng về đây ngắm gió sương."

    "Tạm mượn phong hoa ngừng tuyết nguyệt, diễn kẻ mộng si ngẩn ngơ mộng chẳng thành."

    "Thành Tây nhạn réo ba mươi chín hồi mận đỏ, chỉ đành viết lời tương phùng nơi đàn dây."
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...