Truyện Ma Tử Thi Trong Vali Đỏ - Trongluan2265

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi trongluan2265, 3 Tháng năm 2025.

  1. trongluan2265

    Bài viết:
    9
    Tên truyện: Tử Thi Trong Vali Đỏ

    Tác giả: trongluan2265

    Thể loại: Truyện ma

    Văn án:​

    Câu chuyện diễn ra tại trường Trung học Phổ thông Hoàng Diệu, một ngôi trường cổ kính. Trong quá trình thi công nhà thi đấu, công nhân phát hiện một chiếc vali màu đỏ chứa hài cốt đang phân hủy nặng nề của một nữ sinh mặc đồng phục. Sự kiện này ngay lập tức gieo rắc bầu không khí kinh hoàng, mùi tử khí nồng nặc và cảm giác về một thế lực tà ác.

    Thầy Nam, giáo viên Văn của trường, bị cuốn vào vụ việc. Anh cảm nhận rõ sự bất thường, nghe thấy tiếng cười ma quái và bị một vết cào bí ẩn trên tay. Những ngày sau đó, ngôi trường chìm trong nỗi sợ hãi tột độ với các hiện tượng siêu nhiên ngày càng dữ dội: Tiếng cào cấu, đồ đạc di chuyển, mùi hôi thối lan tỏa, và sự hoang tưởng, thù địch ngấm ngầm giữa mọi người. Thực thể ma quái (được cho là oan hồn nữ sinh trong vali) tỏ ra cực kỳ hung dữ, chỉ muốn hãm hại người sống.

    Vết cào trên tay thầy Nam bắt đầu thối rữa một cách ghê tởm, phản ánh sự mục ruỗng đang xâm chiếm cả thể xác và tinh thần anh. Thực thể liên tục tấn công tâm lý và đôi khi cả thể xác Nam, khiến anh suy sụp, hoang tưởng và bị cô lập. Nó còn bắt đi những người khác (ám chỉ qua tiếng hét, sự biến mất đột ngột).

    Bị dẫn dụ vào dãy nhà cũ bỏ hoang của trường, Nam bị mắc kẹt trong một cuộc săn đuổi tàn độc. Bên trong tòa nhà mục nát, thực thể tra tấn anh bằng ảo giác kinh hoàng, những cuộc tấn công vật lý và tâm lý dữ dội. Vết thương của Nam ngày càng trầm trọng, cơ thể và tâm trí anh dần bị hủy hoại, đồng hóa với thực thể.

    Cuối cùng, Nam bị dồn vào một căn phòng ma quái, nơi anh đối mặt trực diện với hình hài thối rữa và quyền năng khủng khiếp của thực thể. Sau khi chứng kiến sự thất bại thảm khốc của nỗ lực trừ tà cuối cùng (nếu có, hoặc trong phiên bản trước), hoặc đơn giản là bị dồn đến đường cùng, Nam hoàn toàn suy sụp.

    Truyện kết thúc mở khi Nam, trong trạng thái tê liệt và tuyệt vọng, bị thực thể hoàn toàn khống chế hoặc kéo vào bóng tối/hư vô, số phận cuối cùng của anh bị bỏ ngỏ trong sự ám ảnh kinh hoàng.

    Link Thảo luận - Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Trongluan2265

    Link Youtube nghe bản Audio:



    Vali Đỏ - Hồi 1: Khai Quật Tử Khí

    Thầy Nam, ba mươi hai tuổi, giáo viên Văn, cảm thấy cái mùi hôi thối đó trước cả khi nhìn thấy nguồn gốc của nó. Một thứ mùi hỗn hợp của bùn đất ẩm mục, kim loại hoen gỉ và một cái gì đó ngai ngái, tanh tưởi khủng khiếp – thứ mùi của sự phân hủy bị chôn giấu lâu ngày. Nó len lỏi qua cửa sổ phòng giáo viên đang mở hé, quấn lấy không khí đặc quánh của buổi chiều tháng Năm oi ả, khiến chồng bài kiểm tra trước mặt anh như biến dạng trong thứ ánh sáng vàng vọt, bệnh hoạn. Tiếng máy xúc ngoài công trường cuối sân trường Hoàng Diệu hôm nay nghe như tiếng nghiến răng, tiếng cào cấu vào lòng đất, khuấy động không chỉ bụi vàng mà còn cả một sự bất an vô hình đã âm ỉ từ lâu trong ngôi trường cổ kính này.

    Nam là cựu học sinh, giờ là giáo viên. Anh từng yêu cái vẻ trầm mặc của nơi này, nhưng dạo gần đây, sự trầm mặc ấy trở nên giống một cái bẫy hơn là sự yên tĩnh. Những bức tường rêu phong dường như ẩm ướt ngay cả trong ngày nắng gắt, những dãy hành lang dài tối tăm nuốt chửng ánh sáng và tiếng động, còn những lời đồn về ma quỷ không còn là chuyện phiếm vui tai nữa. Chúng giống như những lời cảnh báo bị bỏ ngoài tai.

    Rồi tiếng hét xé toạc không gian. Không phải một tiếng, mà là nhiều tiếng la hét hoảng loạn, điên cuồng từ phía công trường. Tiếng kim loại va đập chói tai. Tiếng người gào lên những từ vô nghĩa. Rồi im bặt. Một sự im lặng ghê rợn, nặng nề đổ ập xuống, đến độ tiếng vo ve của con ruồi nhặng nào đó cũng trở nên chói gắt.

    Nam lao ra khỏi phòng, tim đập mạnh trong lồng ngực như muốn phá tung ra ngoài. Vài giáo viên khác cũng chạy theo, mặt tái mét. Họ đổ dồn về phía công trường – nơi dự định xây nhà thi đấu mới. Bụi mù mịt. Đám công nhân đứng sững như tượng, mắt trợn trừng nhìn xuống cái hố vừa đào dang dở. Vài người ngồi thụp xuống đất, ôm mặt run rẩy. Một người đang nôn thốc nôn tháo ra đám cỏ cháy nắng.

    Giữa hố, bùn đất vương vãi, là một chiếc vali màu đỏ. Màu đỏ tươi đến nhức mắt, một màu đỏ lạc lõng đến ghê tởm giữa khung cảnh vàng úa của đất cát. Nó không giống hành lý bị bỏ quên. Nó giống một khối u ác tính vừa bị moi lên từ lòng đất mẹ. Nắp vali bật tung, như một cái miệng há hốc kinh hoàng.

    Và bên trong..

    Ôi, lạy Chúa. Nam cảm thấy mật đắng trào lên cổ họng. Một khối bầy nhầy, co quắp, không ra hình thù gì rõ ràng. Xương trắng ởn lẫn trong những mảng thịt rữa nát màu nâu đen, bám đầy giòi bọ lúc nhúc. Những sợi tóc đen dài, bết lại vì dịch phân hủy, quấn quanh hộp sọ trơ trụi có hốc mắt trống rỗng. Và giữa đống thối rữa đó, là những mảnh vải mục nát, ố màu của bộ đồng phục học sinh trường Hoàng Diệu. Một bộ hài cốt bị gấp lại, nhồi nhét một cách tàn bạo vào không gian chật hẹp của chiếc vali.

    Cái mùi tử khí giờ đây sộc thẳng vào mũi, đặc quánh, khiến người ta lảo đảo muốn ngã. Nó không chỉ là mùi của xác chết, mà còn là mùi của sự đọa đày, của nỗi thống khổ bị giam cầm quá lâu dưới lòng đất. Không khí quanh cái hố dường như lạnh đi vài độ, một cái lạnh ẩm ướt, len lỏi vào da thịt.

    "Gọi.. gọi.." Một công nhân lắp bắp, mặt trắng bệch như vôi. Nhưng không ai cử động. Họ như bị đóng băng bởi cảnh tượng khủng khiếp và một nỗi sợ hãi bản năng, vượt xa nỗi sợ về một vụ án mạng thông thường.

    Thầy hiệu trưởng và các cán bộ trường chạy tới. Nhìn thấy cảnh tượng, thầy hiệu trưởng mặt xám ngoét, lảo đảo vịn vào một thân cây gần đó. Không ai nói được lời nào. Chỉ có tiếng gió rít qua những kẽ răng, nghe như tiếng khóc than ai oán từ nơi nào đó rất xa, hoặc rất gần.

    Nam cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Không phải từ đám đông đang chết lặng kia. Ánh mắt đó đến từ những ô cửa sổ tối om của dãy nhà học cũ kỹ đối diện công trường. Dãy nhà đó đã bị bỏ hoang nhiều năm, tường vôi bong tróc, cửa kính vỡ nát. Anh quay phắt lại, nheo mắt nhìn. Không có gì. Chỉ là những hốc cửa sổ đen ngòm, trống rỗng. Nhưng cái cảm giác gai người không mất đi. Nó như một bàn tay vô hình lạnh lẽo đang đặt lên gáy anh.

    Cảnh sát đến, phá vỡ sự im lặng bằng tiếng còi hú inh ỏi. Họ giăng dây phong tỏa hiện trường, bắt đầu công việc khám nghiệm. Những ánh đèn flash nháy lên liên tục, khắc sâu hình ảnh chiếc vali đỏ và cái xác bên trong vào võng mạc những người chứng kiến. Tin tức bắt đầu lan ra như một dịch bệnh. Ngôi trường Hoàng Diệu, từ một nơi dạy chữ, bỗng chốc biến thành hiện trường của một vụ án ghê rợn, một nơi bị ám bởi tử khí.

    Chiều tàn dần. Ánh nắng yếu ớt cuối ngày không làm không khí bớt ngột ngạt. Nam đứng ở hành lang tầng hai, nhìn xuống khu vực bị phong tỏa. Anh thấy các nhân viên pháp y cẩn thận đưa từng phần của bộ hài cốt ra khỏi chiếc vali, đặt vào những chiếc túi đựng xác màu đen. Chiếc vali đỏ được nhấc lên, để lại một cái hố trống hoác và thứ mùi hôi thối càng thêm nồng nặc.

    Ngay lúc chiếc vali được đưa đi, một cơn gió lạnh buốt bất ngờ thổi dọc hành lang, làm mấy cánh cửa phòng học đập vào tường kêu sầm sập. Đèn hành lang chớp tắt liên hồi. Và Nam nghe thấy nó. Một tiếng cười. Không phải tiếng cười vui vẻ. Mà là một tiếng cười khúc khích, ma quái, the thé, đầy ác ý, vọng lại từ dãy nhà cũ bỏ hoang phía đối diện. Tiếng cười của một đứa con gái.

    Anh quay ngoắt lại, nhìn trừng trừng vào những ô cửa sổ tối đen của dãy nhà cũ. Tiếng cười tắt ngấm, nhưng cái lạnh lẽo và sự hiện diện của cái ác vẫn còn đó, lơ lửng trong không khí. Anh không nhầm. Đó không phải ảo giác.

    Rồi anh nhìn xuống tay mình. Từ lúc nào, trên mu bàn tay anh xuất hiện một vết cào dài, mảnh, rớm máu, như bị móng tay sắc nhọn của ai đó vừa mới cào qua. Anh không hề cảm thấy đau, chỉ thấy một sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

    Nam nuốt khan, lùi lại. Anh biết chắc chắn một điều. Thứ được khai quật lên hôm nay không chỉ là một bộ hài cốt. Họ đã đánh thức một cái gì đó khác. Một cái gì đó đã chờ đợi rất lâu trong lòng đất tối tăm, ẩm ướt. Một cái gì đó không hề muốn được siêu thoát.

    Nó chỉ muốn kéo thêm người xuống cùng với nó.

    Vali Đỏ - Hồi 2: Vết Cào Lan Rộng

    Sự hiện diện của cảnh sát và những cuộc điều tra ban đầu không hề xua tan đi bầu không khí độc hại đang bao trùm trường Hoàng Diệu. Ngược lại, nó càng khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Việc phong tỏa khu vực công trường, những lời thẩm vấn kín đáo, những ánh mắt dò xét – tất cả chỉ như lớp vỏ mỏng che đậy một sự thật kinh hoàng đang rỉ sét từ bên trong. Tử khí từ chiếc vali đỏ dường như đã thấm vào từng viên gạch, từng thớ gỗ, biến ngôi trường trăm tuổi thành một cơ thể đang mục ruỗng từ tâm.

    Thầy Nam cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng thuyết phục bản thân rằng vết cào trên tay chỉ là do anh vô tình quẹt vào đâu đó trong lúc hoảng loạn, rằng tiếng cười áo não kia chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng bị kích động quá mức. Nhưng sự tự trấn an đó yếu ớt và giả tạo. Vết cào, dù nhỏ, lại đau nhức một cách bất thường, tấy đỏ và sưng lên chỉ sau một đêm. Nó như một dấu ấn, một lời nhắc nhở hữu hình về cái ác mà anh đã chạm phải.

    Và anh không phải người duy nhất cảm nhận được sự thay đổi. Ngôi trường bắt đầu "lên tiếng" theo những cách ghê rợn.

    Đầu tiên là những tiếng động. Không còn là tiếng thì thầm yếu ớt hay tiếng khóc mơ hồ. Giờ đây là tiếng cào cấu điên cuồng vọng ra từ những bức tường trống rỗng vào ban đêm. Tiếng đồ đạc bị xô đổ trong những phòng học đã khóa chặt. Tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch trên tầng thượng dãy nhà cũ, nơi không hề có lối lên. Và đôi khi, giữa sự im lặng đến nghẹt thở của đêm khuya, người ta lại nghe thấy tiếng cười khúc khích, the thé, vang vọng khắp các hành lang, khiến máu trong huyết quản đông cứng lại.

    Rồi đến mùi hương. Mùi tử khí tanh tưởi từ khu vực khai quật không hề phai nhạt dù đã được xử lý. Nó bám dai dẳng, lúc nồng nặc, lúc thoang thoảng, xuất hiện ở những nơi bất ngờ nhất: Trong ngăn kéo bàn giáo viên, trong bình nước uống, thậm chí phảng phất trên quần áo của học sinh sau một ngày học. Đi kèm với đó là mùi ẩm mốc nồng nặc và một thứ mùi ngọt lợ, khó tả, khiến người ta buồn nôn.

    Những hiện tượng kỳ quái bắt đầu xảy ra thường xuyên hơn. Bóng đèn tự dưng vỡ vụn. Cửa sổ đóng sầm lại dù không có gió. Đồ đạc cá nhân của giáo viên và học sinh biến mất một cách bí ẩn rồi xuất hiện lại ở những chỗ kỳ quặc. Vài học sinh lớp 10, có phòng học gần dãy nhà cũ, bắt đầu than phiền về việc nhìn thấy một bóng đen lướt qua cửa sổ hoặc cảm giác có ai đó thở vào gáy mình khi đang ngồi học. Một nữ sinh trong số đó đột nhiên ngất xỉu trong lớp, khi tỉnh dậy thì liên tục la hét về "đôi mắt đỏ" đang nhìn mình từ góc phòng.

    Nhưng điều đáng sợ nhất là sự thay đổi trong tâm trạng của mọi người. Nỗi sợ hãi ban đầu dần biến thành sự cáu kỉnh, nghi ngờ và hoang tưởng. Giáo viên trở nên dễ nổi nóng, học sinh gây gổ vô cớ. Không khí học tập căng thẳng, nặng nề. Có một sự thù địch ngấm ngầm lan tỏa, như thể cái ác từ lòng đất đang đầu độc cả tinh thần của những người còn sống.

    Nam cảm thấy mình đang dần bị nuốt chửng. Giấc ngủ của anh trở thành một chuỗi ác mộng rời rạc, đầy những hình ảnh méo mó về bộ xương co quắp, về đôi mắt trống rỗng trong hộp sọ, về vết cào đang mưng mủ trên tay anh. Ban ngày, anh cố gắng làm việc nhưng không thể tập trung. Anh liên tục có cảm giác bị theo dõi. Mỗi khi nhìn vào gương, anh lại giật mình vì thấy một bóng đen thấp thoáng sau lưng mình. Vết cào trên tay anh bắt đầu lan rộng ra, những đường chỉ đỏ như mạch máu chạy ngoằn ngoèo dưới da, gây ngứa ngáy và đau nhức dữ dội. Anh cố che giấu nó dưới ống tay áo sơ mi, nhưng cảm giác ghê tởm về thứ đang xâm chiếm cơ thể mình khiến anh phát điên.

    Anh bắt đầu để ý đến dãy nhà cũ nhiều hơn. Nó như một khối u ác tính nằm ở rìa ngôi trường, im lìm nhưng đầy đe dọa. Ban ngày, nó im lặng một cách đáng sợ. Nhưng về đêm, Nam có cảm giác như có hàng trăm con mắt đang đổ dồn về phía anh từ những ô cửa sổ tối đen đó. Anh thề rằng có lần anh đã nhìn thấy ánh sáng le lói phát ra từ một phòng học trên tầng ba, dù dãy nhà đã bị cắt điện hoàn toàn.

    Một buổi tối muộn, khi đang một mình trong phòng giáo viên, Nam nghe thấy tiếng lạch cạch rất khẽ ngoài hành lang. Anh nín thở lắng nghe. Tiếng động đều đều, giống như tiếng bánh xe vali bị kéo đi trên sàn gạch. Lạch cạch.. lạch cạch.. Nó tiến lại gần phòng giáo viên, rồi dừng lại ngay trước cửa. Tim Nam như ngừng đập. Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.

    Sau vài giây im lặng đến nghẹt thở, tiếng lạch cạch lại vang lên, đi xa dần về phía cuối hành lang, về phía dãy nhà cũ. Nam không dám mở cửa. Anh ngồi bất động trên ghế, toàn thân run rẩy, cho đến khi tiếng động tắt hẳn. Chiếc vali đỏ. Dù nó đã bị cảnh sát mang đi, âm thanh của nó dường như vẫn còn ám ảnh ngôi trường này. Hay là.. có một chiếc vali khác?

    Nỗi sợ hãi trong Nam ngày càng lớn, biến thành một sự hoảng loạn thường trực. Anh cảm thấy mình đang mất kiểm soát. Hình ảnh nữ sinh trong chiếc vali, tiếng cười ma quái, vết cào lan rộng trên tay.. tất cả hòa quyện lại thành một cơn ác mộng không lối thoát. Anh biết có điều gì đó cực kỳ tà ác đang hiện hữu ở đây, một thực thể bị đánh thức bởi sự xáo trộn, và nó sẽ không dừng lại cho đến khi kéo được tất cả mọi người vào địa ngục cùng nó.

    Và vết cào trên tay anh, nó không chỉ lan rộng. Nó bắt đầu thối rữa.

    Vali Đỏ - Hồi 3: Mục Rữa Từ Bên Trong

    Vết cào trên tay thầy Nam không chỉ lan rộng, nó bắt đầu thối. Một mùi hôi thối ghê tởm, giống hệt mùi tử khí từ chiếc vali đỏ nhưng đậm đặc hơn, bốc ra từ chính da thịt anh. Lớp da xung quanh vết thương chuyển sang màu xanh xám, bong tróc, để lộ những thớ thịt bên dưới đang phân hủy, rỉ ra một thứ dịch vàng đục, tanh lòm. Cơn ngứa ngáy điên cuồng xen lẫn những cơn đau nhói buốt tận xương. Nam cố rửa ráy, bôi thuốc, băng bó, nhưng tất cả đều vô dụng. Vết thương như có sự sống riêng, một sự sống bệnh hoạn, đang ăn mòn anh từ bên trong.

    Sự thối rữa không chỉ diễn ra trên cơ thể. Tâm trí Nam cũng đang mục nát. Anh không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo giác do nỗi sợ tạo ra. Anh nhìn thấy những con giòi bò lúc nhúc trên trang sách, nhìn thấy máu tươi rỉ ra từ vòi nước trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng xương cốt lạo xạo ngay bên tai mình. Bóng đen sau lưng anh trong gương giờ đây rõ ràng hơn, một hình hài xiêu vẹo, méo mó, với mái tóc đen dài che lấp gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đỏ ngầu, rực lên một sự căm hờn vô tận.

    Anh trở nên lầm lì, cáu bẳn. Đôi mắt trũng sâu, thâm quầng vì thiếu ngủ và hoảng loạn. Anh né tránh đồng nghiệp, học sinh. Mùi hôi thối từ vết thương trên tay (dù anh đã cố băng kín) và vẻ ngoài tiều tụy, điên dại của anh khiến mọi người xa lánh. Có người thương hại, có kẻ sợ hãi, có người thì thầm sau lưng rằng anh bị "ám". Thầy hiệu trưởng gọi anh lên, khuyên anh nên tạm nghỉ việc một thời gian để "ổn định tinh thần". Nam biết đó là một cách nói khác của việc sa thải không chính thức. Anh bị bỏ rơi, cô độc trong chính cơn ác mộng của mình.

    Nhưng thực thể kia không để anh yên. Nó không còn chỉ hù dọa bằng âm thanh hay bóng hình thoáng qua. Nó bắt đầu tấn công.

    Một đêm, khi Nam đang ngủ gà ngủ gật trên bàn làm việc tại trường, một tiếng động lớn khiến anh giật bắn mình. Chiếc tủ sắt cũ kỹ đổ sập xuống sàn nhà, cánh cửa bật tung, những chồng hồ sơ giấy tờ văng tung tóe. Và giữa đống hỗn độn đó, anh nhìn thấy nó. Một bóng người mặc đồng phục học sinh rách nát, bê bết bùn đất và dịch thối, đang đứng quay lưng về phía anh. Mái tóc đen dài, ướt sũng, nhỏ từng giọt đen kịt xuống sàn. Nó đứng bất động một lúc lâu, rồi từ từ quay đầu lại.

    Nam không nhìn thấy mặt. Chỉ thấy một khoảng trống đen ngòm dưới mái tóc bết dính. Nhưng anh biết nó đang nhìn anh. Và rồi, nó lao về phía anh. Không phải chạy, mà là lướt đi, nhanh như một cái bóng, đôi tay với những ngón xương xẩu, móng tay dài và đen kịt giơ ra như muốn cào cấu, xé nát anh.

    Nam hét lên, hoảng loạn lùi lại, vấp ngã vào ghế. Bóng ma lao tới, mang theo hơi lạnh chết chóc và mùi hôi thối nồng nặc. Ngay khi những ngón tay xương xẩu sắp chạm vào mặt Nam, một tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên từ chiếc điện thoại anh để quên trên bàn. Tiếng chuông inh ỏi phá vỡ không gian. Bóng ma đột ngột khựng lại, hình hài nó như tan ra, mờ đi rồi biến mất vào bóng tối.

    Chỉ còn lại căn phòng bừa bộn với chiếc tủ đổ nát và mùi hôi thối dai dẳng. Nam nằm sõng soài trên sàn, tim đập điên cuồng, hơi thở hổn hển. Cuộc tấn công quá thật, quá kinh hoàng. Anh biết mình không thể ở lại đây được nữa. Ngôi trường này đã trở thành một cái bẫy chết người.

    Nhưng khi anh cố gắng đứng dậy, cơn đau nhói từ vết thương trên tay khiến anh khuỵu xuống. Anh nhìn xuống bàn tay mình. Vết băng đã sũng dịch vàng. Mùi thối càng nồng nặc hơn. Và anh thấy những đường chỉ đỏ chạy ngoằn ngoèo dưới da dường như đang chuyển động, như có những con giun đang bò lúc nhúc bên trong.

    Anh phải thoát ra khỏi đây. Anh phải chạy trốn khỏi ngôi trường này, khỏi thành phố này. Nhưng có một cái gì đó níu giữ anh lại. Một sự thôi thúc bệnh hoạn muốn quay lại dãy nhà cũ bỏ hoang kia. Nơi tiếng cười ma quái vang lên. Nơi anh tin rằng nguồn gốc của mọi sự kinh hoàng đang ẩn náu. Có lẽ nào.. câu trả lời nằm ở đó? Hay đó chỉ là cái bẫy cuối cùng mà thực thể kia giăng ra?

    Đêm đó, Nam không về nhà. Anh ngồi co ro trong phòng giáo viên, ôm lấy cánh tay đang thối rữa, mắt nhìn chằm chằm về phía dãy nhà cũ qua ô cửa sổ. Ánh trăng rọi xuống, khiến dãy nhà trông như một bộ xương khổng lồ, trắng ởn và chết chóc. Những ô cửa sổ tối đen như những hốc mắt trống rỗng, mời gọi.

    Anh nghe thấy tiếng gọi tên mình, yếu ớt, thì thầm, lẫn trong tiếng gió. Tiếng gọi phát ra từ dãy nhà cũ.

    Nam.. Thầy Nam.. Đến đây..

    Rồi anh nghe thấy tiếng kéo vali. Lạch cạch.. lạch cạch.. ngay bên ngoài cửa phòng giáo viên. Nó dừng lại. Một khoảng lặng. Rồi nó đi tiếp, về phía dãy nhà cũ. Như một lời mời gọi. Một sự dẫn dụ không thể cưỡng lại.

    Nam đứng dậy, như một kẻ mộng du. Anh không còn kiểm soát được hành động của mình nữa. Đôi chân tự bước đi, theo tiếng gọi, theo tiếng kéo vali. Anh mở cửa phòng giáo viên, bước ra hành lang tối tăm, lạnh lẽo. Mùi hôi thối từ cánh tay anh hòa quyện với mùi ẩm mốc của ngôi trường về đêm, tạo thành một thứ không khí đặc quánh, ngột ngạt.

    Anh đi về phía dãy nhà cũ, nơi ánh trăng không thể chiếu tới, nơi bóng tối ngự trị tuyệt đối. Cánh cửa chính nặng nề hé mở sẵn, như đang chờ đợi anh. Bên trong là một bóng đêm sâu thẳm, và tiếng cười khúc khích áo não đang vang vọng từ đâu đó trong bóng tối.

    Anh bước vào.

    Vali Đỏ - Hồi 4: Mê Cung Mục Nát

    Bóng tối bên trong dãy nhà cũ đặc quánh như hắc ín, nuốt chửng hoàn toàn ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài. Không khí tù đọng, nặng trịch mùi ẩm mốc, bụi bặm và mùi thối rữa từ cánh tay Nam, giờ đây quyện thêm một thứ mùi tanh nồng của máu khô và sự mục nát lâu đời của chính tòa nhà. Cánh cửa chính nặng nề đóng sầm lại sau lưng anh với một tiếng rầm vang vọng, như thể miệng một con quái vật vừa khép lại. Nam giật bắn mình quay lại, nhưng bóng tối dày đặc đã xóa nhòa lối ra. Anh bị nhốt.

    Anh bật đèn pin điện thoại, nhưng ánh sáng yếu ớt chỉ chiếu được một khoảng ngắn phía trước, làm nổi bật lên lớp bụi dày đặc bay lơ lửng trong không khí như tro tàn. Hành lang dài hun hút, hai bên là những cánh cửa phòng học im lìm. Tĩnh lặng. Một sự tĩnh lặng bất thường, đến độ Nam nghe rõ tiếng máu dồn lên thái dương, tiếng tim đập loạn xạ trong lồng ngực, và tiếng rỉ rả ghê tởm từ vết thương trên tay mình.

    Khúc khích..

    Tiếng cười áo não lại vang lên, lần này gần hơn, dường như phát ra từ cuối hành lang. Nó không còn vẻ ác ý đơn thuần, mà pha lẫn một sự thích thú bệnh hoạn, như thể đang thưởng thức nỗi sợ hãi của anh.

    Bị thôi thúc bởi một lực vô hình, hoặc có lẽ do sự điên loạn đang xâm chiếm, Nam dò dẫm bước về phía tiếng cười. Ánh đèn pin quét qua những bức tường loang lổ. Vôi vữa bong tróc từng mảng lớn, để lộ lớp gạch cũ kỹ bên trong, ẩm ướt và sẫm màu như thể đang rỉ máu. Những hình vẽ bậy nguệch ngoạc của học sinh từ nhiều năm trước chồng chéo lên nhau, nhưng giữa chúng, Nam nhận ra những ký hiệu kỳ lạ, những vòng tròn méo mó, những đường kẻ vô nghĩa được khắc sâu vào tường bằng vật gì đó sắc nhọn, có những vết còn mới.

    Cào.. cào..

    Một tiếng động khác. Tiếng cào cấu vào gỗ, phát ra từ một phòng học gần đó. Nam dừng bước, lia đèn pin về phía cánh cửa gỗ cũ kỹ. Tiếng cào dừng lại. Anh nín thở lắng nghe.

    RẦM!

    Cánh cửa phòng học đó đột nhiên bị đập mạnh từ bên trong, rung lên bần bật. Rồi lại im lặng. Nam cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng. Anh biết có cái gì đó đang ở trong căn phòng đó, ngay bên kia cánh cửa. Và nó biết anh đang ở đây.

    Anh lùi lại, run rẩy, cố gắng tìm một lối thoát khác, nhưng hành lang dường như dài ra vô tận. Những cánh cửa hai bên trông giống hệt nhau, như một mê cung không lối thoát. Anh quay đầu lại, nhưng lối vào đã biến mất, chỉ còn là một bức tường ẩm ướt, lạnh lẽo. Hoảng loạn tột độ xâm chiếm Nam. Anh bị nhốt trong cái dạ dày mục nát của tòa nhà ma quái này.

    Tiếng cười khúc khích lại vang lên, lần này ở khắp mọi nơi, dội vào tai anh từ mọi hướng. Nó biến thành tiếng gào thét, tiếng rên rỉ, tiếng khóc than ai oán. Những âm thanh của sự đau đớn, của sự đọa đày chồng chéo lên nhau, tạo thành một bản hợp xướng điên loạn tra tấn tâm trí Nam. Anh ôm chặt lấy đầu, cố gắng ngăn chặn những âm thanh đó, nhưng chúng như dùi đục xuyên thẳng vào não anh.

    Vết thương trên tay anh đột nhiên nhói lên dữ dội. Cơn đau buốt tận xương tủy khiến anh gần như ngã quỵ. Anh nhìn xuống bàn tay mình qua ánh sáng yếu ớt của đèn pin. Vết thương đã lan rộng ra gần hết mu bàn tay, lớp da thối rữa sủi bọt, và từ bên dưới, anh thấy có thứ gì đó màu trắng đang nhú ra. Xương. Xương tay anh đang lộ ra giữa đám thịt thối. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc đến nghẹt thở.

    Anh hét lên một tiếng thất thanh, tiếng hét lạc đi vì kinh hoàng và đau đớn. Anh nhìn thấy da thịt mình đang phân hủy ngay trước mắt, giống hệt như bộ hài cốt trong chiếc vali đỏ. Anh đang biến thành nó.

    Tuyệt vọng, Nam quay cuồng tìm lối thoát. Anh đập mạnh vào những cánh cửa, nhưng chúng cứng như đá. Anh chạy dọc hành lang, ánh đèn pin lia loạn xạ, tạo ra những cái bóng nhảy múa ghê rợn trên tường. Anh vấp ngã liên tục trên sàn nhà đầy rác rưởi và bụi bặm.

    Rồi anh nhìn thấy nó. Ở cuối hành lang, nơi bóng tối dày đặc nhất, một hình hài đang từ từ hiện ra. Không còn là bóng đen mờ ảo. Lần này rõ ràng hơn. Một cô gái mặc bộ đồng phục học sinh rách nát, bê bết thứ dịch đen kịt như máu khô và bùn đất. Cơ thể xiêu vẹo, cổ ngoặt sang một bên một cách dị dạng. Mái tóc đen dài che phủ khuôn mặt, nhưng Nam vẫn cảm nhận được đôi mắt đỏ rực đang xoáy sâu vào anh từ trong bóng tối. Nó đứng đó, bất động, nhưng toàn bộ hành lang dường như rung chuyển vì sự hiện diện của nó. Không khí lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt.

    Thực thể đó giơ một cánh tay lên, một cánh tay gầy guộc, da bọc xương, với những ngón tay dài ngoằng, đen đúa. Nó chỉ về phía một căn phòng học ở cuối hành lang – căn phòng duy nhất có cánh cửa hé mở.

    Đó là một cái bẫy. Nam biết chắc chắn. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Phía sau anh, bóng tối đang đặc quánh lại, tiếng cười và tiếng gào thét ngày càng lớn. Anh cảm thấy sàn nhà rung chuyển dưới chân. Anh phải đi về phía trước, về phía căn phòng mà con quỷ kia đang chỉ lối.

    Anh lảo đảo bước tới, cánh tay thối rữa đau nhức dữ dội. Mỗi bước đi là một sự tra tấn. Khi đến gần cánh cửa hé mở, anh nghe thấy tiếng nhạc yếu ớt vọng ra từ bên trong. Một giai điệu dương cầm réo rắt, buồn thảm, nhưng lại méo mó và lạc điệu một cách ma quái.

    Anh đẩy cửa bước vào. Bên trong không phải là phòng học. Đó là một cơn ác mộng.

    Vali Đỏ - Hồi 5: Bản Giao Hưởng Thối Rữa

    Căn phòng Nam bước vào không có bàn ghế, không có bảng đen. Nó giống một phòng nhạc bị bỏ hoang, nhưng mọi thứ đều sai lệch, méo mó một cách bệnh hoạn. Một cây đàn dương cầm cũ kỹ, phím đàn ố vàng và vài chiếc bị gãy, đặt ở góc phòng, tự động chơi lên những giai điệu lạc lõng, réo rắt nhưng chói tai, như tiếng móng tay cào vào kính. Tường nhà ẩm ướt, phủ đầy một lớp rêu mốc đen kịt đang phập phồng nhẹ nhàng như thể đang thở. Trên đó không phải là hình vẽ bậy, mà là vô số những vết cào cấu chồng chéo, như của hàng trăm kẻ tuyệt vọng cố gắng bấu víu, tìm lối thoát trong vô vọng. Sàn nhà nhớp nháp, phủ một lớp dịch nhờn màu nâu đỏ, dính chặt lấy đế giày Nam mỗi khi anh nhấc chân.

    Mùi hôi thối trong phòng này khác hẳn. Nó không chỉ là mùi ẩm mốc và tử khí, mà còn quyện với mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc, mùi máu tanh và mùi thịt cháy khét lẹt. Một sự hỗn tạp ghê tởm khiến dạ dày Nam co thắt lại, anh nôn khan nhưng không có gì trong bụng để nôn ra nữa.

    Không khí lạnh buốt đến mức hơi thở của Nam đặc quánh lại thành khói trắng. Nhưng cây đàn dương cầm lại tỏa ra một hơi nóng hầm hập, như thể có lửa đang cháy bên trong. Tiếng nhạc ngày càng lớn, càng điên cuồng, những nốt nhạc sai lệch đâm vào tai Nam như những mũi kim.

    Và rồi, anh nhìn thấy nó. Phản chiếu trên bề mặt gỗ bóng loáng, sẫm màu của cây đàn dương cầm không phải là hình ảnh của anh, mà là hình ảnh của thực thể kia. Nó đang đứng ngay sau lưng anh, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi lạnh chết chóc phả vào gáy. Anh không dám quay lại. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu.

    Nó đã rõ ràng hơn trước. Khuôn mặt ẩn dưới mái tóc đen bết dính không hoàn toàn trống rỗng. Nó là một khuôn mặt đã bị phân hủy một phần, da thịt tróc lở, để lộ xương hàm và hốc mắt sâu hoắm. Nhưng đôi mắt.. đôi mắt đỏ rực như than hồng, cháy lên ngọn lửa căm hờn và đau đớn vô tận. Cái miệng rách nát, méo mó thành một nụ cười ghê rợn, để lộ hàm răng đen kịt, không đều.

    Ngươi thấy không? Một giọng nói vang lên trong đầu Nam, không phải tiếng thì thầm, mà là một tiếng rít áo não, đầy căm phẫn. Nỗi đau này.. sự thối rữa này.. ngươi cũng phải nếm trải!

    Cơn đau từ cánh tay Nam bùng lên dữ dội. Anh hét lên, nhìn xuống bàn tay mình. Vết thương không chỉ lan ra cổ tay, mà những đường chỉ đỏ ngoằn ngoèo đã bò lên tận bắp tay. Da thịt thối rữa sủi bọt, xương trắng ởn lộ ra nhiều hơn. Và kinh khủng hơn, anh thấy những ngón tay của mình bắt đầu co quắp lại, biến dạng, móng tay dài ra và chuyển sang màu đen sì, giống hệt bàn tay của thực thể kia.

    Sự mục rữa đang đồng hóa anh.

    Anh quay cuồng, tuyệt vọng tìm lối thoát. Cánh cửa anh vừa bước vào đã biến mất, thay vào đó là bức tường ẩm ướt, nhớp nháp. Các cửa sổ (nếu có) thì bị che phủ bởi thứ gì đó đen kịt như nhựa đường đang chảy xuống. Tiếng nhạc dương cầm càng lúc càng chói tai, điên loạn. Những bức tường rêu mốc bắt đầu co lại, căn phòng như đang siết chặt lấy anh.

    Hình ảnh phản chiếu trên cây đàn dương cầm nhoẻn miệng cười ghê rợn hơn. Nó từ từ đưa bàn tay xương xẩu, thối rữa của mình lên, chạm vào hình ảnh phản chiếu của Nam. Ngay lập tức, Nam cảm thấy như có một bàn tay băng giá đang bóp nghẹt tim mình. Anh ngã khuỵu xuống sàn nhà nhớp nháp, hơi thở đứt quãng.

    Ngươi sẽ ở lại đây. Với ta. Tiếng rít vang vọng trong đầu. Ngươi sẽ mục rữa ở đây. Mãi mãi.

    Những hình ảnh kinh hoàng tràn ngập tâm trí Nam. Anh thấy mình bị nhét vào một chiếc vali chật chội. Anh thấy mình bị chôn sâu dưới lòng đất ẩm ướt, tối tăm. Anh cảm nhận được sự đau đớn, sự sợ hãi, sự cô độc cùng cực của cô gái xấu số. Ranh giới giữa anh và nạn nhân mờ đi. Anh là cô ấy. Cô ấy là anh. Cả hai cùng bị giam cầm trong sự mục rữa vĩnh hằng.

    Anh cố gắng chống trả, cố gắng bò lết trên sàn nhà nhớp nháp. Anh nhìn thấy cây đàn dương cầm. Trong cơn điên loạn cuối cùng, anh vùng dậy, dùng hết sức lực còn lại lao tới, đấm mạnh vào những phím đàn đang tự chơi.

    Tiếng nhạc im bặt.

    Nhưng thay vào đó là một tiếng gầm rú kinh thiên động địa. Toàn bộ căn phòng rung chuyển dữ dội. Bức tường trước mặt Nam nứt toác ra, để lộ một khoảng không đen ngòm, sâu hoắm, như miệng địa ngục. Từ trong bóng tối đó, hàng trăm cánh tay thối rữa, xương xẩu trồi ra, quờ quạng về phía anh.

    Thực thể kia xuất hiện ngay trước mặt anh, không còn là hình ảnh phản chiếu. Nó ở đó, bằng xương bằng thịt (thối rữa), đôi mắt đỏ rực xoáy sâu vào tâm hồn anh. Cái miệng rách nát há ra, để lộ một cái hố đen sâu thẳm bên trong, và một tiếng hét câm lặng, nhưng đủ sức làm vỡ nát tâm trí anh, vang lên.

    Nam cảm thấy cơ thể mình bị những cánh tay xương xẩu kia túm lấy, kéo về phía khoảng không đen ngòm. Anh nhìn xuống cánh tay mình lần cuối. Nó đã hoàn toàn biến thành một khúc xương bọc da thịt thối rữa, giống hệt cánh tay đang lôi kéo anh.

    Anh hét lên lần cuối cùng, một tiếng hét không thành tiếng, trước khi bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn.

    Tiếng cười khúc khích, áo não lại vang lên trong căn phòng trống rỗng, hòa cùng giai điệu dương cầm méo mó, lạc điệu bắt đầu chơi trở lại.
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng năm 2025
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...