Lời bài hát: Có tiếng cười ai đó thốt câu chuyện xưa. Khách nhân dừng chân nếm sắc hương trà xanh Tiếng huyền cầm tấu vang, cớ sao u sầu Nhẹ nhàng rơi xuống nơi chân cầu. Nắng xuân khẽ khàng lướt qua bên ngoài hiên Cánh tay người nâng bút điểm tô hồng nhan Cất lên một khúc ca, trách than thân mình Lại cầu giây phút này, ngưng trôi. Một bóng hoa tàn như ánh sao vụt qua Cảnh đẹp xưa kia theo tháng năm còn đâu Ngồi lặng nghe gió đêm, nàng đếm những nỗi đau Sợ một mai chẳng ai viết thêm dòng thơ Chàng đã quên rồi, dẫu cho văn còn lưu Nàng trong mơ che đôi mắt hoen lệ cay Lời hẹn xưa gió bay, vội tỉnh khỏi giấc say Hồng nhan ngỡ ngàng luyến lưu tình dở dang. Sắc hoa hồng trên tóc, môi son nhẹ tô Chén rượu nồng thơm ngát vẫn đang còn đun Đã không còn ai ở bên, bởi vinh hoa che mờ Đậm nhạt theo phấn son nàng tô vẽ. Ngày hết nắng tàn tạc nét bóng hình ai "Vầng trăng kia sao u khuyết tựa như lòng ta?" Hải đường theo gió bay, nàng khẽ nâng ống tay Quạ đơn chiết một mình than khóc cho tình cay. Bật khóc trong tuyệt vọng, ngã xuống nơi lầu cao Người đi qua luôn than tiếc cho thân hồng nhan Dù cho ai kia lãng quên, chẳng nỡ buông ngón tay Giờ đây hóa bụi theo cánh hoa nhẹ bay. Giữ ánh sao trời, liệu có nên tình duyên? Vì nhành hoa cũng phai úa như nàng thôi Chàng có nghe thấy không, một khúc ca oán tình Chàng có nhớ hay chàng buông bỏ nên lặng thinh. Người xưa a, kia thấy rêu phong phủ một tầng đá xanh Hồng nhan đau đớn than tuổi xuân chóng qua Mười năm vẫn luôn trông một mảnh duyên không thành Nay người tan theo cánh hoa vì ai? Người đi trong luyến lưu vì ai?