Dã sử ghi lại, danh kỹ Nam quận Từ Uyển chết năm Vĩnh Hòa thứ bảy, hai mươi lăm tuổi. Lúc sẩm tối nàng điểm trang đẹp đẽ, rồi nhảy từ lầu cao xuống, máu nhuộm đá xanh, xương tan thịt nát. Người qua đường không đành lòng nhìn. Cùng năm ấy, tài tử Nam quận Ninh Tử Thế vào kinh ứng thí, đỗ đầu Trạng Nguyên, ở lại kinh nhậm chức. Từ Uyển tuy là danh kỹ, nhưng cả đời chỉ tiếp một vị khách, lại chưa từng được chuộc thân, cưới hỏi. Nghe nói Từ Uyển cùng Ninh Tử Thế quen biết nhiều năm, vô cùng thân mật, cụ thể như nào thì chẳng biết. Cũng có người nói: Người khách đầu tiên và duy nhất Từ Uyển tiếp là Ninh Tử Thế. Hai người trở thành tri kỷ đồng tâm, ngày ngày nàng đàn hát còn chàng làm thơ. Sau đó không bao lâu đã đến ngày kinh thành 3 năm tuyển thí, Tử Thế từ biệt Từ Uyển và hứa đợi đến ngày kết thúc kì thi sẽ về chuộc thân cưới nàng. Nàng chờ, nàng đợi từ chối tiếp khách chỉ vì lời hứa của chàng. Thời gian trôi qua đến ngày nàng nghe tin chàng trở thành trạng nguyên, nàng vui mừng chạy đến cổng thành để có thể nhìn thấy chàng sau bao ngày xa cách. Tuy nhiên, khi nàng đến nơi thì bên cạnh chàng đã có người khác. Khi nhìn thấy nàng thì Ninh Tử Thế mỉm cười nói với nàng người con gái bên cạnh hắn là nhị công chúa, người sẽ trở thành nương tử của hắn. Ninh Tử Thế đưa cho Tử Uyên một số tiền nói để cho nàng chuộc thân, từ nay về sau nàng sẽ được tự do và không còn liên quan tới hắn nữa. Nàng hỏi vì sao hắn không cưới nàng như đã hứa hẹn với nhau, tại sao phản bội nàng. Ninh Tử Thế thản nhiên nói bởi vì nàng là kĩ nữ. Còn lại kết cục mọi người biết rồi đó, ngày Tử Uyển nhảy lầu là ngày Ninh Tử Thế thành thân, khi nàng nhảy xuống chính là lúc kiệu hoa rước dâu của Ninh Tử Thế đi qua.. Tự thế Lời: Thương Ngộ Lạc Thư Soạn/ Biên khúc: Lữ Hoành Bân Biểu diễn: Thanh Lộng, Aki A Kiệt Lời bài hát Zhè gùshì céng quán zuò xìaotán shuō Chǔ guǎn dēngyǐng li yǒu jǐ guòkè Tā fǔ xìa qínyīn sǎluò Luò tā zhōu shàng cǐ wéi tā tíngbó Chuāngwài chūnguāng xù xù zhèng wēnhé Zhí qīng luó wèi tā méishāo gōulè Tā hēngzhe wèi míng duǎngē Ruò cǐ dìnggé néng bǎinían cheng shuō Dēnghuā jìan ruò shì líuxīng yǔnluò Sháoguāng líunían dōu shùzhīgāogé Tā hán yè xì shù gèng lòu chīxìaozhe Míng cháo àn xīn cí líuxía gòng zhuó Líu xìa bǐmò tā yǐ bù jìdé Tā hái mèng lǐ kūzhe nínánzhe Nà húiyì jìntóu shì bái zhǐ rǎn mò Huǎngrán zhōng a tā qìan tā yī nuò Fúróng dùi jìng zān sān liǎng duǒ Wēn jiǔ yǐ zài lú shàng wēi rè Tā wèi fù rónghúa zěn hùi lái hē Tā hái nán zé jīnrì nóng zhuāng dàn mǒ Dài fúhúa súi xīyáng yǐnmò Tā zhuāngróng bàn cán wūyún wēi duò Kàn táng huā fēisàn pínglán dú zuò Tiānjì yī zhǐ língdīng hán yāguò Tā húanzhe wúwàng zì lóutái zhùiluò Xíngrén shuō màntiān fàn chū táohuā sè Jǐ dù líulían bù yùan fàngshǒu sǎtuō Què rúcǐ quánshì bànshēng zhízhuó Jiāng jìn xīnghuǒ shìfǒu tài chìrè Míngrì húanghuā hùi kāi bài qiānmò Wǎn fēng yībìan bìan tì tā shùshuō Shúi hái jìdé shúi néng yīxìao érguò Gōngzǐ ya Kějìan shí jiē yǐ fù mǎn tái shuāng Hóngyàn jǐ dù zhè qīngtiān yīfāng Shí níanlái chéngquán chūn guī mèng yī chǎng Wèihé luò gè yù sǔn xiāo xiāng (Què luò gè yù sǔn xiāo xiāng)