Tên truyện: Từ tân sinh viên đến trùm Shopee Tác giả: Ngọc Thanh Phong Thể loại: Hài hước - Hiện đại - slice of life Tôi tên Minh Khôi, 18 tuổi, tân sinh viên ngành Kinh tế – đúng chuẩn con nhà không có gì ngoài cái đầu tỉnh và một mẹ hay hỏi: "Con đậu đại học rồi thì bao giờ kiếm tiền phụ mẹ?" Ừ, nghe nhẹ nhàng như lời ru, nhưng thực ra là áp lực như deadline môn Triết học Mác-Lênin. Và thế là tôi – với tâm thế "đại học là để thay đổi cuộc đời" – quyết định khởi nghiệp . Giai đoạn 1: Đầu tư lớn – bán trà chanh lề đường Tuần đầu tiên nhập học, tôi quan sát thấy sinh viên khát nước như dân sa mạc. Căn-tin thì hết chỗ, quán trà sữa thì hết tiền. Tôi bật dậy giữa đêm và thốt lên: "Phải bán thứ gì rẻ, mát và uống xong có thể ngồi tám chuyện.." Trà chanh! Và thế là "Chanh Khùng" – thương hiệu trà chanh tự chế – ra đời. Tôi mua cái bàn xếp, ghế nhựa, bình đá và một đống chanh ngoài chợ. Bắt đầu bán trước ký túc xá. Ngày đầu có 3 khách. Hai là bạn tôi, một là người đi lạc. Tôi đắn đo: "Hay thôi.. về học đi?" Nhưng sáng hôm sau, trời nắng cháy da, tôi lại thấy một hàng dài sinh viên ngồi dưới bóng cây. Có người nói: "Ước gì có ly trà chanh nhỉ." Tôi đập bàn (bằng ánh mắt) : "Cơ hội đây rồi!" Ba ngày sau, tôi kiếm đủ tiền lời mua được.. một đôi dép mới và gói mì Hảo Hảo. Nhưng tinh thần thì lên như Bitcoin lúc chưa sập . Giai đoạn 2: Mở rộng thị trường – từ trà chanh sang.. dép tổ ong Một hôm đang bán thì có bạn hỏi: "Ê, Khôi, mày biết chỗ nào bán dép tổ ong màu tím không? Tao tìm hoài không có." Tôi bật chế độ "cơ hội là đây" : "Có chứ! Tao đặt từ xưởng luôn, rẻ, xịn, độc quyền màu tím sinh viên!" Đêm đó, tôi lướt Tiktok thấy trend "dép tổ ong phiên bản giới hạn", liền nảy ra một kế hoạch: Nhập 100 đôi màu tím, vàng, cam, in slogan như "Học là phụ, ngủ là chính", "Tôi đi học bằng dép quyền lực".. Kết quả: 30 đôi bán trong 2 ngày, phần còn lại bán dần nhờ.. memes và story Instagram dày như truyện dài kỳ. Tôi còn dựng standee với slogan: "Không đi tổ ong, coi như chưa vào đại học." Tiền lời tăng vọt. Tôi từ "Khôi trà chanh" chính thức chuyển thành "Khôi tổ ong – CEO tương lai" (tự phong, đương nhiên). Giai đoạn 3: Chơi lớn – mở shop online Được đà, tôi mở gian hàng Shopee tên là "Sống chất cùng Khôi". Bán đủ thứ từ dép, móc khóa, khẩu trang in hình, cho đến áo thun có in dòng chữ: "Đang học online, đừng réo tui." Tôi học edit ảnh, chạy quảng cáo 50k mỗi ngày, tự làm video kiểu: "Một ngày là CEO sinh viên như thế nào?" (Thực chất là quay cảnh rửa ly, dán nhãn, trả lời inbox Shopee và.. ăn mì) Doanh thu tháng đầu: Gần 7 triệu, lợi nhuận khoảng 3 triệu rưỡi (trừ tiền quán net, tiền mua banner, tiền mua đồ ăn cho bạn thân để nó phụ mình đóng hàng). Tôi đem khoe với mẹ. Mẹ tôi nhìn sao kê, chậc lưỡi: "Chưa bằng tiền học phí nhưng.. ít ra còn đỡ hơn học rồi ngồi không." Đó là lời khen cao nhất tôi từng nhận được trong 18 năm cuộc đời. Giai đoạn 4: Học.. lại từ đầu Một hôm, tôi đi dự hội thảo sinh viên khởi nghiệp. Có anh CEO đứng chia sẻ: "Hãy bắt đầu từ đam mê, chứ không phải vì trend." Tôi ngồi gật đầu lia lịa, miệng nhai bánh mì. Trong đầu vang lên: "Ờ, đam mê của mình là gì ta?" Tôi nghĩ mãi, cuối cùng nhận ra: Tôi mê cảm giác kiếm được đồng tiền đầu tiên bằng chính tay mình . Không phải trà chanh, không phải dép tổ ong, mà là cảm giác được làm chủ cuộc sống . Hết truyện nhưng chưa hết đời Hiện tại tôi vẫn là sinh viên, vẫn bán online, vẫn đăng clip dạo. Nhưng khác trước, tôi học cách cân bằng giữa việc học và kiếm tiền. Tôi không "chơi tất tay" nữa, mà biết lên kế hoạch, test thị trường, và quan trọng nhất – biết ngủ đủ 6 tiếng mỗi đêm (ít ra là cố). Tôi chưa thành tỷ phú, chưa có xe hơi, chưa được mẹ kêu bằng "doanh nhân trẻ tiêu biểu". Nhưng tôi tin: "Muốn giàu, phải dám ngu một vài lần." (Miễn là đừng ngu giống nhau hoài là được). Hết