Cuộc sống tôi vốn dĩ rất yên bình Sau vấp ngã bỗng trở nên dậy sóng Tôi gượng gạo, cố ngoi lên chèo chống Mảnh tâm hồn, tôi vá đến xước tay. . Khó khăn lắm cõi lòng mới nguôi ngoai Ngăn tủ sống mới trở nên gọn gẽ Nên xin phép, tim ngủ vùi thật khẽ Bên giường đời, khép mắt tránh chông gai. . Giả định rằng nếu lỡ có một mai Người lạc bước đến vùng bình yên đó Khe khẽ thôi, xin người đừng vội gõ Đừng khơi lòng khi chưa hiểu thương đau. . Đừng cố bước vào nếu chẳng ở được lâu Đừng đánh thức khi câu hát ru chẳng thuộc Bởi khi trở gió người vội vàng quay bước Trơ trọi giữa đời, tim nát hết còn đâu. - (Diệu Phúc) -