Truyện thiếu nhi - Món quà Giáng sinh

Thảo luận trong 'Thiếu Nhi' bắt đầu bởi Ánh Phượng Thiên, 27 Tháng sáu 2021.

  1. Ánh Phượng Thiên

    Bài viết:
    99

    (Đêm trước Giáng sinh, cậu bé Zezé đã để chiếc giày trước cửa phòng của mình để mong nhận được món quà từ cha)

    [​IMG]

    "Ra xem đi! Em nói sẽ có gì đó đấy."

    "Anh không quan tâm."

    "Được thôi, em quan tâm."

    Tôi mở cửa phòng ngủ, và trong nỗi thất vọng trần trề của tôi, đôi giày trống không. Totoca bước từ phía sau tới, dụi mắt.

    "Anh đã nói với em rồi mà, thấy chưa?"

    Những cảm xúc hỗn đọn trào lên trong lòng tôi. Tôi oán ghét, giận dữ và buồn bã. Không kìm nổi lòng, tôi buột miệng, "Thật kinh khủng khi có một người cha nghèo!"

    Ánh mắt tôi chuyển từ đôi giày của tôi đến đôi dép quai hậu vừa dừng lại trước mặt. Cha đang đứng đó nhìn chúng tôi. Đôi mắt ông mở to đầy buồn bã. Tôi đã cảm tưởng mắt cha đã trở nên qua to - to đến mức nó có thể choán hết cả màn hình của rạp chiếc bóng Bangu.

    Đôi mắt ông chất chứa quá nhiều sự tổn thương, đến nỗi dù muốn ông cũng không thể khóc. Cha đứng đó nhìn chúng tôi suốt một phút tưởng như dài vô tận, rồi lặng lẽ bước qua. Chúng tôi đứng đó, cứng đờ, không thể thốt lên lời nào. Cha lấy chiếc mũ ở tủ com mốt rồi lại rời khỏi nhà. Mãi đến lúc đó, Totoca mới chạm vào cánh tay tôi.

    "Em thật ích kỉ, Zezé. Ích kỉ như một con rắng. Đó là lý do.."

    Anh ngập ngừng rồi dừng lại.

    "Em không nhìn thấy cha ở đó."

    "Ích kỷ. Nhẫn tâm. Em biết cha đã thất nghiệp lâu rồi. Bởi vậy nên tôi qua anh mới không thể nuốt nổi khi nhìn mặt cha. Một ngày nào đó khi em cũng làm cha em sẽ hiểu những lúc như thế này, cha tổn thương đến mức nào."

    Nếu anh Totoca mà nói thêm gì nữa, tôi sẽ khóc mất.

    "Nhưng em không nhìn thấy cha, anh Totoca, em không nhìn thấy.."

    "Tránh xa tao ra. Mày thực sự chẳng có gì tốt cả. Đi đi!"

    Tôi muốn lao ra phố, bám lấy chân cha mà khóc. Muốn nói với ông ấy rằng tôi thật ích kỷ - thực sự, thực sự ích kỷ. Nhưng tôi chỉ đứng như trời trồng, không biết phải làm gì. Tôi ngồi xuống giường. Và từ trên giường tôi nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, vẫn nằm ở góc đó, trống rỗng đến mức không thể trống rỗng hơn được nữa. Trống rỗng như trái tim tôi - đang đập loạn xạ vượt ngoài tầm kiểm soát.

    [..]


    (Zezé đã xách bộ đồ nghề đánh giày, kiếm tiền, mua quà cho cha để cha tha thứ cho sự ích kỉ của mình)

    Tôi chạy về quán Đói Khổ, hộp đồ nghề lóc xóc theo bước chân.

    Tôi lao vào quán như một cơn bão, sợ rằng đã đến giờ đóng cửa.

    "Ông vẫn còn thứ thuốc lá đắt tiền kia chứ?"

    Nhìn thấy tiền trong tay tôi, chủ quán bèn lấy hai gói thuốc lá xuống.

    "Thứ này không phải cho cháu, phải không Zezé?"

    Một giọng nói cất lên phía sau ông, "Ông điên à? Một đứa trẻ nhỏ xíu như thế!"

    Ông đáp mà không quay người lại, "Bà không biết vị khách này rồi. Đức trẻ này có thể làm mọi thứ đấy."

    "Đây là cho cha cháu ạ."

    Tôi cảm thấy hạnh phúc tột độ khi lật đi lật lại hai gói thuốc lá trong tay.

    "Bao này hay bao này ạ?"

    "Tùy cháu."

    "Cháu đã làm việc cả ngày để mua cho cha cháu món quà Giáng sinh này."

    "Ra là thế hả, Zezé? Vậy ông ấy tặng gì cho cháu?"

    "Không có gì cả, tội nghiệp cha. Cha cháu vẫn đang thất nghiệp, ông biết đấy."

    Ông xúc động. Mọi người trong quán đều im lặng.

    "Nếu là ông, ông sẽ chọn gói nào ạ?"

    "Cả hai đều ngon cả. Và bất cứ người cha nào cũng sẽ thích một món quà như thế."

    "Vậy ông gói cái này hộ cháu với ạ, thư ông."

    Ông gói nó lại, nhưng ông có vẻ là lại khi đặt món quà vào tay tôi, cứ như thể ông muốn nói gì đó nhưng không thể. Tôi trả tiền và mỉm cười.


    "Cám ớn Zezé."

    "Chúc ông giáng sinh vui vẻ."

    Tôi chạy về nhà.

    Màn đêm đã buông xuống. Chỉ còn chiếc đèn xách trong bếp là đang sáng. Mọi người đều đã rời khỏi bếp, chỉ còn cha ngồi trên bàn, tì cằm lên tay, chống khuỷu tay lên bàn, ngồi thất thần nhìn đăm đăm vào bức tường.

    "Cha ơi?"

    "Sao vậy con trai?" Giọng ông không có chút tức giận nào. "Còn đã ở đâu cả ngày hôm nay thế?"

    Tôi chìa cái hộp đánh giày ra, rồi tôi đặt nó xuống sàn và rút bao thuốc ra khỏi túi quần.

    "Cha nhìn này, con đã mua cho cha một thứ hay ho này."

    Cha mỉm cười, biết rõ món quà này đáng giá bao nhiêu.

    "Cha thích nó không? Đây là loại ngon nhất ở cửa hàng đấy."

    Cha mở gói thuốc và hít hà mùi thuốc lá, nhưng không thể thốt nên lời.

    "Hút một điếu đi cha."

    Tôi đến bên bếp lò lấy diêm. Tôi quẹt lửa rồi đưa lại gần điếu thuốc trên miệng cha.

    Tôi lùi lại, ngắm cha rít hơi thuốc đầu tiên. Và một cái gì đó bắt đầu cuộn trào trong tôi. Tôi ném que diêm cháy xuống sàn, cảm thấy mình đang nổ tung. Cảm thấy ngọn lửa đang trào lên trong lòng tôi. Cảm thấy nỗi đau đớn tột cùng vẫn chực chờ phu trào cả ngày hôm nay.

    Tôi nhìn cha. Khuôn mặt râu ria lởm chởm của ông, đôi mắt ông.

    "Cha ơi.. cha ơi.." Đó là tất cả những gì tôi có thể thốt lên trước khi nước mắt và tiếng nức nở lấn át giọng tôi.

    Cha dang rộng vòng tay ôm tôi dịu dàng.

    "Đừng khóc, con trai. Nếu con cứ dễ xúc động như thế nào thì trong cuộc đời con sẽ phải khóc nhiều lắm đấy."

    "Con không có ý đó đâu, cha ơi.. Con không có tình nói.. như thế."

    "Cha biết, cha biết. Cha không buồn đâu, vì trong thâm tâm, con đã đúng."

    Ông ôm tôi trong lòng, đu đưa vỗ về thêm một lúc nữa. Rồi ông nâng cằm toi lên và lau mặt cho tôi bằng chiếc khăn lau chén tách nằm gần đó.

    "Giờ thì khá hơn rồi."

    Tôi giơ tay và vuốt ve khuôn mặt cha. Tay tôi lướt nhẹ trên đôi mắt cha, cố đẩy nó trở lại nơi nó thuộc về, tránh xa khỏi cái màn chiếc bóng cỡ lớn. Tôi sợ rằng nếu tôi không làm thế, đôi mắt ấy sẽ theo tôi đến hết phần đời còn lại.

    "Cha sắp hút hết điếu thuốc rồi."

    Vẫn còn nghẹn ngào, tôi lắp bắp, "Cha ơi, khi cha muốn đánh con, con sẽ không bao giờ phàn nàn nữa. Cha đánh con đi.."

    "Này này, Zezé"

    Cha ấn cả tôi lẫn cơn nức nở còn sót lại của tôi xuống ghế rồi lấy từ trong chạn ra một cái đĩa.

    "Chị Glória để phần con một chút lát hoa quả này."

    Tôi không nuốt nổi. Cha ngồi xuống bón cho tôi từng thìa nhỏ.

    "Bây giờ khá hơn rồi phải không, con trai?"

    Tôi gật đầu, nhưng những thìa đầu tiên đều mặn chát. Đó là mấy giọt nước mắt cuối cùng của tôi, phải mất một lúc lâu mới ngừng rơi.


    (Trích "Cây cam ngọt của tôi" - José Mauro de Vasconcelos)

    <3 <3 <3
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2021
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...