Hiện Đại [Truyện Ngắn - Edit] Ta Không Có Tên Có Thể Được Kêu - Dạ Tự Lan Sinh

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Jasmine92, 29 Tháng tư 2021.

  1. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    [​IMG]

    Tên truyện: Ta không có tên có thể được kêu.​

    Tác giả: Dạ Tự Lan Sinh​


    Edit: Xiao Yun.​


    Số chương: 1 chương.​


    Nguồn truyện: Đã hoàn.​


    Thể loại: Tình cảm gia đình, ngụy bách hợp.​


    Nhân vật chính: Trình An Du​


    Link góp ý thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Xiao Yun

    Giới thiệu:



    - - "Wise men say only fools rush in."

    Đứa nhỏ là bắt đầu từ khi nào có tâm sự đây?

    Từ khi muội muội ta bò nhanh hơn ta, đi đường trước hơn ta, nhận thức chữ chính xác hơn ta, đếm số tốt hơn ta..

    Từ khi ta thường thường nghe được -

    "Chờ tỷ tỷ của ngươi một chút, nàng luôn luôn không bằng người."

    Từ khi người khác giới thiệu ta không phải trước tiên nói tên của ta, mà là nhất định phải nói một câu, "Muội muội nàng là Trình An Tri!"

     
  2. Đăng ký Binance
  3. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Ta không có tên có thể được kêu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - - "Wise men say only fools rush in."

    (Những người khôn ngoan nói rằng chỉ những kẻ ngốc mới lao vào)

    Đứa nhỏ là bắt đầu từ khi nào có tâm sự đây?

    Từ khi muội muội ta bò nhanh hơn ta, đi đường trước hơn ta, nhận thức chữ chính xác hơn ta, đếm số tốt hơn ta..

    Từ khi ta thường thường nghe được -

    "Chờ tỷ tỷ của ngươi một chút, nàng luôn luôn không bằng người."

    Từ khi người khác giới thiệu ta không phải trước tiên nói tên của ta, mà là nhất định phải nói một câu, "Muội muội nàng là Trình An Tri!"

    Chúng ta chị em ruột cùng trứng, nàng là một cái khác của ta trên thế giới này, nhưng ta lại không thể trở thành nàng.

    "Trình An Tri!" Ta xoay người qua.

    "Ngươi.. Ngươi là tỷ tỷ nàng a, xin, xin lỗi."

    Chocolate trong tay cô gái, nhìn thấy là ta liền nhanh chóng dấu ra phía sau, là có chút ngại ngùng, mặt cũng thẹn đỏ bừng.

    Ta chỉ đành cười cười, "Nên xin lỗi chính là ta, muội muội ta ở thư viện."

    Nhìn nàng một đường chạy trối chết, ta đột nhiên có chút hậu tri hậu giác - nàng, là thế nào phân biệt ra hai chúng ta?

    Dù sao việc này, ngay cả mẹ ta cũng luôn không thể phân biệt ra.

    Ta không rối rắm nữa, trong bàn sách ngày thứ hai có thêm một hộp chocolate, nhìn quen thuộc, nghĩ đến là muội muội lại chia lại cho ta.

    Sau đó, ba người chúng ta trở thành bạn tốt, Phương Hồi cùng muội muội chơi thật tốt, nhưng khi đối mặt ta, luôn là lắp ba lắp bắp, nghĩ đến là không có gì có thể nói với ta.

    Bên trong thế giới của ta chưa bao giờ đơn độc có "Ta", mà là thế giới của "Chúng ta" -Ba mẹ của chúng ta, gia gia nãi nãi của chúng ta, quần áo đồ chơi của chúng ta, trường học và bạn bè của chúng ta..

    Ta ra đời sớm hơn muội muội mười lăm phút, ta nhất quán lấy muội muội làm đầu, nàng thích gì tặng cho nàng là được rồi, ta là đại tỷ tỷ - ta luôn là nói cho chính mình biết như vậy, dường như từ nhỏ ta chính là vì mặt trái của muội muội, nhất định phải làm nền cho nàng.

    Nhưng, chuyện này thực sự không có liên quan gì,

    Trời sinh ta tựa hồ là trái tim ít đi một lỗ, mẫu thân cũng luôn nói ta không có tim không có phổi, mọi việc không ghi lòng, là ăn cũng không nhớ được, đánh, cũng không quan tâm.

    Mẫu thân nói không đúng, ta rất sợ đau, nhưng muội muội càng sợ hơn ta, lúc chín tuổi lần đầu muội muội bị lão sư phạt chép phạt, lén lén lút lút làm bài tập viết đến nửa đêm, bị mẹ phát hiện lại ấp a ấp úng chỉ biết khóc thút thít, mẹ tức giận đến liền tóm lấy tay của muội muội dùng thước gỗ đo quần áo đánh lòng bàn tay 5, 6 cái, tiếng vang bốp bốp lanh lảnh chói tai đập vào trong lòng ta trốn ở trước cửa.

    Cho nên từ đó trở đi, ta liền quyết định không tiếp tục để muội muội chịu khổ - kết quả học tập của ta và muội muội kéo đến càng lớn, mẫu thân liền càng sẽ cảm thấy muội muội ưu tú, thỉnh thoảng sai lầm cũng là có thể miễn trừng phạt.

    Như vậy, ta cũng có thể nhàn nhã chút, lỡ như cũng không cần chăm chỉ, chỉ mẫu thân muốn yêu cầu nghiêm khắc, kết quả học tập không đạt tới liền phải hung hăng bị đánh một trận, họp phụ huynh lão sư phê bình ta, vậy ta về nhà cũng là phải bị đánh, những năm như vậy, cả người ta dễ chịu, lại khổ cái mông của ta.

    Khi mười một tuổi, muội muội làm hư điện thoại mới mua của mẫu thân, nàng sợ đến khóc ra tiếng.

    Trong phòng yên tĩnh, ta nhìn nàng lau khô nước mắt, giả vờ trấn định đem điện thoại di động thả lại chỗ cũ, nàng cả ở trong tủ âm tường chơi trò chơi điện tử ta cũng không phát hiện.

    Chuyện như vậy làm sao sẽ hồ đồ qua chứ.

    Điện thoại kia mới tinh lại mắc, mẹ đi siêu thị cũng không cam lòng mang theo,

    "Trình An Tri, kêu tỷ tỷ ngươi đến."

    Ta mang theo trò chơi điện tử của ta, cùng nhau đi tới chỗ mẫu thân, mẫu thân nhìn dáng vẻ xộc xệch của ta càng thêm tức giận.

    "Ngươi luôn chơi game sao?"

    "Đúng vậy a."

    "Vậy ngươi xem thử điện thoại di động này là ai làm hư?" Âm thanh mẫu thân cất cao mấy phần, ta quay đầu có chút phức tạp nhìn muội muội.

    "Không, không phải.. Ta, ta luôn đang làm bài tập!" Muội muội bắt đầu còn do dự, mãi đến tận mẫu thân cũng nhìn nàng, mới từ từ như là có sức lực lớn tiếng kêu gọi, nhất định muốn tự mình chứng minh trong sạch.

    "Nga? Ngươi nói cho ta biết, muội muội ngươi đang học, ngươi đang ở đây chơi game, vậy điện thoại này.. Là ai làm hư đây?" Ngữ khí của mẫu thân rất có vài phần nghiềm ngẫm, để ta cũng có chút sợ rồi.

    "Ta.. Không có!" Không phải muốn giúp muội muội sao, không phải muốn bảo vệ tốt nàng sao.. Nhưng mà đối mặt cái nhìn nhìn thẳng của mẫu thân, trái tim của ta bị đè ép đến nhảy ầm ầm.

    Bốp, "Ngươi làm sao học được nói dối rồi!"

    Khi lòng bàn tay rơi vào trên mặt, ta vậy mà cảm thấy trái tim rơi xuống đất, mẫu thân cũng không tin tưởng là muội muội làm.

    Máy chơi game bị mẫu thân đoạt lấy, rơi ở trên đất.

    Bốp, bốp, bốp.

    Mẫu thân không ngừng quạt bạt tay lên phía mặt ta, ta từng bước từng bước tránh né lùi về sau, khi thân thể tựa ở mặt tường, ta không thể không ngừng lại, ngẩng đầu lên, mẫu thân giơ lên tay thật cao, "Ngươi đến cùng có động điện thoại của mẹ không?"

    Trong đôi mắt mẫu thân chiếu rọi ra con mắt sợ hãi của ta.

    "Ta.. Ta làm hư điện thoại của mẹ!" Ta cúi đầu, nước mắt lăn qua hai gò má sưng tấy tê dại, đột nhiên đau nhói lên.

    Ngươi xem, ta học được nói dối rồi.

    Mẫu thân tức giận nắm lên tóc của ta, chống ở trên tường, xoay chuyển qua thân thể của ta, lòng bàn tay cũng không chút do dự nào, lóp bốp phủ xuống.

    Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp,

    "Vừa rồi không đánh mấy cái liền biết khóc, lúc này chịu đòn cũng không khóc? Không khóc chính là không đau!"

    "Ta.." Chỉ là đau đến một mảng trống rỗng, nước mắt vừa rồi lui trở lại, lại giống như lúc ngồi xe cáp treo, càng hốt hoảng càng là không phát ra được tiếng vang nào.

    Xoạt một cái, ta thực sự hối hận mặc váy ngủ rộng rãi.

    Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp,

    Lòng bàn tay đánh vào mông vừa hung vừa độc, chỉ là tay, liền để ta lần lượt nhận đủ giáo huấn, "Ô ô~đau.. Mẹ."

    Bốp, bốp, bốp, hai cái mông bị thay phiên đánh trái phải lay động, đầu gối đập ở trên tường, bị nhiều lần tới lui ma sát lại đau vô cùng.

    Bốp, "Chơi game!" Bốp, "Không biết tiến bộ!" Bốp, bốp, "Ta cùng sinh ra hai người các ngươi, làm sao chênh lệch nhiều như vậy!"

    Bốp bốp bốp, mẫu thân vừa đánh vừa dạy bảo, bởi vì đau đớn, lời răn dạy từ trong tai này ra tai kia, căn bản không vào đến trong đầu.

    Bốp bốp bốp, "Có thể nghe lời hay không!" Bốp bốp bốp, "Có thể hay không nghịch ngợm hay không!" Bốp bốp bốp, ta không ngừng gật đầu, thân thể muốn cuộn đến trong tường.

    Bốp, bốp! "Nhớ kỹ rồi, lần sau còn dám nói dối vẫn là kết cục này!" Thịt trên mông bị đột nhiên kéo lên, cái mông mới vừa bị đánh qua vô cùng mẫn cảm, đột nhiên nhéo một cái, ta liền không thể khống chế "Ngao ngao" Kêu to.

    Đêm đó ta bị phạt ở phòng ngủ úp mặt vào tường, đứng cho đến mười giờ, khi phía sau cũng tê tê dại dại không còn cảm giác, mẫu thân đi tới lại cho hai ta hai bạt tay vào mông.

    "Quay qua quỳ xuống." Thanh âm của mẫu thân từ sau tai truyền đến, không cao không thấp lại nghiêm khắc cực kỳ.

    Trên da nhanh chóng nổi da gà, trong phòng an tĩnh đáng sợ.

    Ta thận trọng liếc nhìn mẫu thân một cái, trong tay nàng siết chặt lấy thước gỗ thường chăm sóc ta.

    "Còn sửng sốt cái gì, lại không nghe quản rồi đúng hay không?" Mẫu thân ăn cơm xong, hiển nhiên vẫn không có nguôi giận.

    Ta yên lặng thở sâu, trong phòng chỉ có hai chúng ta, chân làm thế nào cũng không cong xuống được.

    Bốp, mộc thước vung lên đến có tiếng gió, vèo một tiếng đánh nghiêng ở vị trí mép mông, liên tục kêu gọi lên ký ức thống khổ của buổi chiều.

    Bốp, bốp, bốp, "Ta kêu ngươi làm sao không nghe được sao, huh?"

    Mẫu thân nghiêng một bước, mộc thước liên tiếp nện ở trên đùi và mông, ta không chịu nổi lực loạng choạng về trước, mẫu thân thuận thế thì gạt ngã ta rồi.

    "Quỳ yên vươn tay ra!"

    Ta thành thành thực thực khép lại hai chân, nước mắt phạch một cái thì bão táp ra, thảm trải nền lát thành mặt đất tuy không đau không ngứa, nhưng mà cảm giác xấu hổ này ở một tháng sau đó vẫn cứ nhiều lần để ta rơi vào ác mộng.

    Ta ngoan ngoãn vươn tay trái ra,

    Mộc thước chỉ ở trên tay của ta, "Hai tay, nâng cao."

    Tay cao cao nâng bằng, mở ra, một thước xẹt qua không khí, bốp! Đập vào trên hai bàn tay, lòng bàn tay ở dưới cái nhìn chăm chú đột ngột sưng lên một đạo góc đỏ.

    "Ô ô, mẹ~ô ô"

    Bốp,

    "Đừng mẹ, mẹ, khi ngươi nói dối nguỵ biện làm sao không nghĩ tới muốn làm đứa trẻ ngoan của mẹ."

    Bốp, bốp, bốp, "Mẹ ta đau, đau quá ô ô" Trong ngày thường ta từ trước đến giờ ngữ điệu mềm không được, lại giờ khắc này mềm đến rối tinh rối mù.

    "Ta làm đứa bé ngoan của mẹ, ngoan, ta ngoan.." Ta liên tục đảm bảo, mẹ lại là không nương tay chút nào.

    Bốp, bốp, bốp, "Hừ, đứa bé ngoan sẽ không làm hư điện thoại của mẹ, sẽ không nói dối không thừa nhận, sẽ không mỗi ngày chỉ biết chơi game không học tập!"

    Bốp, bốp, lòng bàn tay cao cao nhô lên, bên trong đỏ thấu màu tím, cây thước từng cái lại từng cái dứt khoác tiếp tục đánh.

    "Đừng đánh tỷ tỷ, nàng biết sai rồi!" Muội muội đẩy cửa ra, lớn tiếng kêu lấy mẹ.

    Trên gương mặt giống nhau như đúc của chúng ta, giờ khắc này là tuyệt nhiên vẻ mặt bất đồng.

    Mẫu thân nhìn ta lại nhìn muội muội, khẽ thở ra một hơi, "Niệm tình muội muội ngươi xin tha cho ngươi, hôm nay tạm tha cho ngươi." Lập tức hạ xuống ba dấu thước gỗ.

    Bốp, bốp, bốp "Nhớ kỹ giáo huấn."

    "Nhớ, nhớ kỹ!" Câu nói đầu tiên như dùng hết khí lực.

    Thước gỗ bị tùy ý ném xuống đất, mẫu thân vừa đi ta liền không khống chế được ngồi quỳ chân trên đất đau đến như đem tim phổi đều phải móc ra.

    Đợi khi lý trí quay lại, muội muội chẳng biết lúc nào rời đi, thả ở nơi cửa một mâm thức ăn chứa sữa bò và bánh mì.

    Sau đó, điện thoại của mẫu thân sữa chữa tốt, nhưng máy chơi game của ta lại triệt để hỏng rồi.

    Sau đó mẫu thân đáp ứng cho ta nuôi một con chó, Pleaser là con chó của ta, lại một mình thân cận muội muội, có lẽ, cũng là có thể cảm nhận được tâm ý của chủ nhân ta đây.

    Một chuyện như vậy, thời gian lâu dài, ấn tượng lại sâu khắc.

    Phương Hồi luôn yêu thích thỉnh thoảng viết vật nhỏ cái gì cho ta, hình dáng trùng hợp phần nhiều là hình trái tim, gió một năm rồi lại một năm thổi qua, đã là đến cái tuổi có thể kết bạn đi xa.

    Ngày ấy Phương Hồi lái xe chở ta và muội muội đi ra ngoài, trên đường muội muội khó chịu liền nằm ở phía sau xe, ta ở vị trí kế bên tài xế mở ra cửa sổ, gió tự do mà thổi.

    Là xung kích rất nhanh chóng, ta chỉ kịp đem Phương Hồi vặn vô lăng chuyển hướng phương hướng phía bên này của ta, ở phương diện lực tay này ta luôn luôn chưa từng có đối thủ.

    "Trình An Du! Ngươi không thể chết!" Phương Hồi lớn tiếng kêu tên của ta, ta có thể cảm nhận được nàng lần lượt thử đem ta từ trong xe bị đè đến biến dạng kéo ra ngoài.

    Ký ức của linh hồn vô cùng hoảng hốt, lần nữa khi bị từng tiếng kêu gọi, là trên tang lễ của ta.

    Như vậy ta không còn là tỷ tỷ của ai, không là con gái của ai, cũng không là sự kiềm chế quyết định bí mật khó nói ra của ai.. Ta cũng khó miêu tả.

    Muội muội ở trên tang lễ phát điên, khăng khăng nói chết là nàng.

    Pleaser có chút nôn nóng nhảy nhót tưng bừng, một hồi đảo quanh ở bên người muội muội, một hồi lại trở về chỗ này của ta, nó có thể nhìn thấy ta, "Pleaser ngươi đừng lo lắng cho ta, muội muội ta thì nhờ ngươi rồi."

    Ta thực sự không nhìn nổi vẻ mặt thống khổ của muội muội bị bóng đè, nàng thông minh như vậy, một mực muốn cùng chính mình chăm chỉ.

    Nói đến kỳ quái, mỗi khi ta chời bài Tarot với người con "joker" đều sẽ xuất hiện, một mực lá bài này không có đánh số, vừa bắt đầu, cũng là kết thúc, người ngu ngây thơ, cảm tình cũng thuần túy.

    Khách mời dần dần tản đi, âm thanh trở nên yên ắng, chỉ còn người thân thương yêu nhất.

    Nếu như ta không có tên có thể được kêu, thật lòng, thì không cách nào lan truyền, ta là Trình An Du, khi còn bé ta giao bài tập thích nhất một lần lại một lần viết xuống tên của chính mình.

    Ta là Trình An Du, xin lấy tên của ta nhớ kỹ ta.

    Nói ra, Trình An Tri, ngươi có biết hay không, chúng ta song sinh cùng trứng, từ vừa mới bắt đầu chính là cùng nhau giãy dụa mà lại cùng tồn tại.

    Hết

    Edit: Chúc mn nghỉ lễ vui vẻ nè
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...