Truyện Cổ Tích - Sự Tích Cây Vú Sữa

Thảo luận trong 'Thiếu Nhi' bắt đầu bởi Truyện Thiếu Nhi, 22 Tháng tám 2016.

  1. Truyện Thiếu Nhi The Very Important Personal

    Bài viết:
    331
    Sự Tích Cây Vú Sữa

    Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi nhà nọ, người chồng mất sớm chỉ còn hai mẹ con sống bao bọc nhau. Người mẹ thương yêu và chăm sóc con hết mực, người mẹ chăm lo cho con từ miếng ăn hàng ngày cho tới những trò vui đùa của cậu bé.

    Cũng chính vì được nuông chiều quá mức ngay từ thuở bé nên cậu bé sinh hư, hay làm phiền lòng người mẹ.

    Một hôm, cậu nghịch ngợm, bị mẹ quát, cậu tức giận, liền vùng vằng bỏ đi vì nghĩ rằng mẹ không còn thương cậu nữa. Cậu chẳng hề nghĩ tới người mẹ đang mỏi mắt chờ mong ở nhà.

    Cậu lang thang rất nhiều nơi, dân làng thấy cậu bé nhỏ đáng thương nên có người cho cậu cái bánh, cốc nước. Đêm đến, lúc thì cậu ngủ dưới gầm cầu, lúc co ro ở một góc chợ. Người mẹ ở nhà khóc thương vì nhớ con đã mờ cả mắt, người mẹ trách mình đã quát con để rồi không còn tìm thấy cậu, kiệt sức, mẹ cậu gục xuống bên bậc cửa ngôi nhà xưa cũ.

    Còn cậu bé, không biết cậu đã đi bao lâu. Đến một hôm, vừa đói vừa rét, lại bị trẻ lớn bắt nạt, cậu ngồi bên gốc cây ven đường và bỗng thấy nhớ mẹ, nhớ về những ngày tháng được mẹ yêu thương, cưng chiều, được ăn những món ăn ngon, nằm ngủ trên chiếc giường êm bên vòng tay mẹ. Cậu nghĩ bụng: "Khi mình đói, mẹ vẫn cho mình ăn, khi mình bị đứa khác bắt nạt, mẹ vẫn bênh mình, mình phải quay về với mẹ thôi".

    Nghĩ vậy, cậu liền tìm đường về nhà. Cảnh vật ngôi nhà vẫn như xưa không hề thay đổi. Vẫn mái nhà tranh và khoảng sân rộng nơi cậu và mẹ vẫn chơi đùa cùng nhau khi xưa. Cậu khản tiếng gọi mẹ: "Mẹ ơi mẹ đâu rồi mẹ ơi?" cậu gọi mãi, gọi mãi không thấy ai trả lời, cậu gục xuống một cây xanh bên thềm và khóc. Kì lạ thay, cành cây bỗng rung mạnh, cây nghiêng cành, một trái to bỗng rơi vào lòng tay cậu bé, cậu cắn một miếng rất to. Cậu kêu lên một tiếng: "Chát quá". Lại một trái nữa rơi xuống, cậu lột vỏ và cắn vào hột của trái, cậu kêu lên: "Cứng quá". Tiếp theo lại có một trái nữa rơi xuống, cậu bóp men quanh trái lớp vỏ mềm dần dần nứt ra một khe hở nhỏ, một dòng sữa trắng sóng sánh tiết ra có vị thơm ngọt như sữa mẹ. Cậu hé miệng hứng những dòng sữa ngọt ngào, Bỗng, cây rung rinh, cành lá rì rào:

    "Ăn trái ba lần mới biết được trái ngon

    Con cái có ngoan mới biết được lòng cha mẹ"

    Cậu nhận ra mẹ mình đã không còn nữa. Cậu bé ngẩng mặt nhìn lên tán lá, thấy lá một bên xanh bóng, còn mặt kia thì lại đỏ hoe như mắt mẹ khóc chờ con. Cậu bé bỗng nhận ra và òa khóc vì thương mẹ. Nhưng dù cậu có khóc bao nhiêu lâu thì mẹ cậu cũng mãi mãi không trở về, chỉ có cây xanh đang xòa cành ôm cậu, như tay mẹ âu yếm vỗ về. Cậu ân hận rất nhiều nhưng nhận ra đã quá muộn.

    Trái cây thơm ngon ở vườn nhà cậu ai cũng thích. Họ đem về gieo trồng khắp nơi và gọi đó là cây Vú Sữa để nhớ về người mẹ của cậu bé thương con và chờ con trở về. Còn cậu bé, cậu cảm thấy có lỗi vì đã không biết quý trọng tình thương của mẹ giành cho mình. Giờ đây khi mẹ không còn nữa, cậu tự hứa sẽ chăm sóc bản thân tốt hơn, biết thương yêu mọi người xung quanh và chăm sóc cây thật tươi tốt.
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười hai 2018
  2. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Bài viết:
    4,112
    Phiên bản khác:

    Ngày xưa, có 1 cậu bé được mẹ rất mực nuông chiều cho nên cậu ta rất nghịch ngợm và rất mải chơi.

    Có 1 lần, cậu ta bị mẹ quát, cậu tỏ thái độ vùng vằng rồi bỏ đi khỏi nhà.

    Cậu ta đã lang thang rất nhiều nơi, mẹ cậu ở nhà không biết được tin tức gì của cậu từ lúc cậu bỏ đi nên rất buồn và lo lắng.

    Ngày nào cũng vậy mẹ cậu ngồi trên bậc thềm trông ngóng cậu trở về nhà.

    Vài tuần trôi qua mà vẫn không thấy cậu trở về nhà.

    Bởi vì do quá buồn đau và mệt mỏi nên mẹ cậu đã đổ bệnh và qua đời.

    Cậu cũng đã bỏ nhà đi đã khá lâu rồi, cho đến 1 hôm, bụng cậu vừa đói vừa lạnh, cậu lại còn bị lũ trẻ lớn tuổi hơn bắt nạt, cậu khi đó mới nhớ đến mẹ của mình.

    -“Phải rồi, khi mình đói, mẹ nấu cơm cho mình ăn, khi mình bị trẻ con khác ăn hiếp, mẹ luôn bênh vực mình, mình phải về với mẹ thôi”.

    Khi đó cậu đã tìm đường trở về nhà.

    ...

    Tại ngôi nhà quen thuộc, mọi thứ vẫn như xưa, nhưng mà cậu tìm mãi vẫn không thấy mẹ đâu. Cậu khản tiếng gọi mẹ:

    – Mẹ ơi mẹ đâu rồi, con đói quá mẹ ơi !

    – Gọi mẹ mãi vẫn không thấy mẹ đâu, cậu ta khụy xuống, rồi ôm 1 thân cây ở trong vườn và khóc.

    Kỳ lạ thay, cành cây bỗng rung mạnh.Cây nghiêng cành, 1 trái to rơi vào lòng bàn tay cậu bé.

    Cậu bé cắn trái cây đó 1 miếng rất to. Cậu kêu lên “chát quá”

    Lại có một trái nữa rơi xuống. Cậu lột vỏ, cắn vào hột của trái. Cậu kêu lên “cứng quá”.

    Tiếp theo lại có một trái nữa rơi xuống tay cậu. Cậu khẽ lấy tay bóp men quanh trái, lớp vỏ mềm của trái dần dần khẽ nứt ra 1 khe nhỏ. 1 dòng sữa trắng sóng sánh tiết ra, có vị thơm ngọt như sữa mẹ.

    Cậu ta ghé miệng hứng lấy những dòng sữa ngọt ngào của trái.

    Cây bỗng rung rinh cành lá, thì thào :

    “Ăn trái 3 lần mới biết được trái ngon

    Con có lớn khôn mới biết lòng cha mẹ”.

    Cậu đã khóc òa vì nhận ra rằng mẹ cậu đã không còn nữa.

    Cậu đưa mắt nhìn lên những tán lá xanh, những cành cây xum xuê trĩu nặng quả ngọt, lá một mặt xanh nhẵn, một mặt đỏ hoe như đôi mắt của người mẹ nhớ con khóc mòn mỏi đợi con trở về. Cậu ôm cây khóc nức nở, thân cây thô ráp xù xì tựa như đôi bàn tay của người mẹ hàng ngày một nắng hai sương làm việc vất vả để nuôi con.

    Nước mắt cậu rơi xuống gốc cây. Cây xòa cành ôm lấy cậu, cành lá khẽ rung rinh như bàn tay của người mẹ âu yếm vỗ về.

    Cậu rất ân hận nhưng mọi chuyện giờ cũng đã quá muộn màng.

    Trái cây thơm ngon trong vườn nhà cậu ai cũng rất thích khi được ăn thử chúng. Vì thấy trái ngon và lạ nên họ đã xin hạt về gieo trồng. Vì trái cây có những giọt sữa trắng như sữa mẹ nên mọi người đặt cho nó cái tên cây Vú Sữa.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...