Truyện Cổ Nước Mình - Lâm Thị Mỹ Dạ Tôi yêu truyện cổ nước tôi Vừa nhân hậu lại tuyệt vời sâu xa Thương người rồi mới thương ta Yêu nhau dù mấy cách xa cũng tìm Ở hiền thì lại gặp hiền Người ngay thì gặp người tiên độ trì Mang theo truyện cổ tôi đi Nghe trong cuộc sống thầm thì tiếng xưa Vàng cơn nắng, trắng cơn mưa Con sông chảy có rặng dừa nghiêng soi Đời cha ông với đời tôi Như con sông với chân trời đã xa Chỉ còn truyện cổ thiết tha Cho tôi nhận mặt ông cha của mình Rất công bằng, rất thông minh Vừa độ lượng lại đa tình, đa mang. Thị thơm thì giấu người thơm Chăm làm thì được áo cơm cửa nhà Đẽo cày theo ý người ta Sẽ thành khúc gỗ chẳng ra việc gì Tôi nghe truyện cổ thầm thì Lời cha ông dạy cũng vì đời sau. Đậm đà cái tích trầu cau Miếng trầu đỏ thắm nặng sâu tình người. Sẽ đi qua cuộc đời tôi Bấy nhiêu thời nữa chuyển dời xa xôi. Nhưng bao truyện cổ trên đời Vẫn luôn mới mẻ rạng ngời lương tâm. Đôi nét về tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ sinh năm 1949 tại Lệ Thủy, Quảng Bình. Cha bà người gốc Hoa, từng tham gia Việt Minh và vào Nam sinh sống năm 1949. Tuy vậy gia đình bà lúc đó bị cho là 'theo địch vào Nam', từng bị đấu tố ruộng đất. Thêm việc ông nội là đại địa chủ nên ngay từ nhỏ Lâm Thị Mỹ Dạ đã sống trong sự nghi kỵ, xa lánh của bạn bè và người quen. Bà học hết cấp III nhưng không được học cao lên vì vấn đề lý lịch. Lâm Thị Mỹ Dạ đã xuất bản rất nhiều tác phẩm thơ ca và đạt được nhiều giải thưởng, trong đó có giải thưởng Văn học của Hội Nhà văn Việt Nam 1981-1983. Các tác phẩm của bà rất quen thuộc với mọi người như Khoảng trời, hố bom , Truyện cổ nước mình.. Tác phẩm Truyện cổ nước mình sáng tác năm 1979, trong tập Bài thơ không năm tháng (NXB Tác phẩm mới, 1983). Tác phẩm từng được chọn để giảng dạy trong chương trình tiểu học.