Hiểu gì không ý nghĩa của trời thơ? Của hương hoa trong trăng lờn lợt bảy Của lời câm muôn vì sao áy náy Hiểu gì không em hỡi! Hiểu gì không? Anh ngâm nga để mở rộng cửa lòng Cho trăng xuân tràn trề say chới với Cho nắng hường vấn vương muôn ngàn sợi - Cho em buồn trời đất ứa sương khuya Để em buồn, để em nghiệm cho ra Cái gì kết lại mới thành tinh tú? Và uyên ương bởi đâu không đoàn tụ? Và tình yêu sao lại dở dang chi? Và vì đâu gió gọi giật lời đi? - Lời đi qua một chiều trong kẽ lá Một mùi thơm mới nửa lừng sa ngã Anh mến rồi ý vị của làn mơ? Lệ Kiều ơi! Em còn giữ ý thơ Trong đôi mắt mùa thu trong leo lẻo Ở xa xôi lặng nhìn anh khô héo Bên kia trời, hãy chụp cả lòng anh Hãy van lơn ở dưới chân Bàn thành Cho yêu ma muôn năm vùng trở dậy Náo không gian cho lửa lòng bừng cháy Và để cho kinh động đến người tiên Đang say sưa ở thế giới hão huyền Đang trững giỡn ở bên sông Ngân biếc.. Anh rõ trước: Sẽ có ngày cách biệt Ngó như gần song vẫn thiệt xa khơi! Lau mắt đi đừng cho lệ đầy vơi Hãy mường tượng một người thơ đang sống Trong im lìm lẻ loi trong dãy động - Cũng hình như em hỡi, động Huyền Không Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy lòng Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa.. Em cố nghĩ ra một chiều vàng úa Lá trên cành héo hắt, gió ngừng ru: "Một mối tình nức nở giữa âm u " Một hồn đau rã lần theo hương khói "Một bài thơ cháy tan trong nắng rọi " Một lời run hoi hóp giữa không trung "Cả niềm yêu ý nhớ cả một vùng " Hóa thành vũng máu đào trong ác lặng." Đấy là: Tất cả người anh tiêu tán Cùng Trăng Sao bàng bạc xứ say mơ Cùng tình em tha thiết những văn thơ Ràng rịt mãi cho đến ngày tận thế
Như song Lộc triều nguyên ơn phước cả Dâng cao dâng thần nhạc sáng hơn trăng Thơm tho bay cho đến cõi Thiên Đàng Huyền diệu biến thành muôn kinh trọng thể Và Tổng lãnh Thiên thần quỳ lạy Mẹ Tung hô câu đường hạ ngớp châu sa Hương xông lên lời ca ngợi sum hòa Trí miêu duệ của muôn vì rất thánh. Maria! Linh hồn tôi ớn lạnh! Run như run thần tử thấy long nhan. Run như run hơi thở chạm tơ vàng.. Nhưng lòng vẫn thấm nhuần ơn trìu mến. Lạy Bà là Đấng trinh tuyền thánh vẹn Giàu nhân đức, giàu muôn hộc từ bi. Cho tôi dâng lời cảm tạ phò nguy Cơn lâm luỵ vừa trải qua dưới thế. Tôi cảm động rưng rưng hai hàng lệ Dòng thao thao bất tuyệt của nguồn thơ But tôi reo như châu ngọc đền vua Trí tôi hớp bao nhiêu là khí vị Và trong miệng ngậm câu ca huyền bí Và trong tay nắm một nạm hòa quang Tôi no rồi ơn võ lộ hòa chan. Tấu lạy Bà. Bà rất nhiều phép lạ Ngọc như Ý vô tri còn biết cả Huống chi tôi là Thánh thể kết tinh Tôi ưa nhìn Bắc Đẩu rạng bình minh Chiếu cùng hết khắp ba ngàn thế giới Sáng nhiều quá cho thanh âm vời vợi Thơm dường bao cho miệng lưỡi không khen Hỡi Sứ Thần Thiên Chúa Ga-bri-en Khi người xuống truyền tin cho Thánh Nữ Người có nghe xôn xao muôn tinh tú Người có nghe náo động cả muôn trời Người có nghe thơ mầu nhiệm ra đời Để ca tụng - bằng hương hoa sáng láng Bằng tràng hạt, bằng Sao Mai chiếu rạng Một đêm xuân rất đỗi anh linh Cho tôi thắp hai hàng cây bạch lạp Khói nghiêm trang sẽ dâng lên tràn ngập Cả Hàn Giang, cả màu sắc thiên không Lút trí khôn và ám ảnh hương lòng Cho sốt sắng, cho đê mê nguyện ước. Tấu lạy Bà, lạy Bà đầy ơn phước Cho tình tôi nguyên vẹn tơ trăng rằm Thơ trong trắng như một khối băng tâm Luôn luôn reo trong hồn, trong mạch máu Cho vỡ lở cả muôn nghìn tinh đẩu Cho đê mê âm nhạc và thanh hương Chim hay tên ngọc, đá biết tuổi vàng Lòng vua chúa cũng như lòng thê thứ Sẽ ngất ngây bởi chưng thư đầy ứ Nguồn thiêng liêng yêu chuộng Mẹ Sầu Bi. Phượng Trì, Phượng Trì, Phượng Trì, Phượng Trì Thơ tôi bay suốt một đời chưa thấu Hồn tôi bay đến bao giờ mới đâu Trên triều thiên ngời chói vạn hào quang.
Trước sân anh thơ thẩn. Đăm đăm trông nhạn về; Mây chiều còn phiêu bạt Lang thang trên đồi quê; Gió chiều quên ngừng lại; Giòng nước quên trôi đi.. Ngàn lau không tiếng nói; Lòng anh dường đê mê. Cách nhau ngàn vạn dặm Nhớ chi đến trăng thề; Dầu ai không mong đợi. Dầu ai không lắng nghe Tiếng buồn trong sương đục. Tiếng hờn trong luỹ tre. Dưới trời thu man mác. Bàng bạc khắp sơn khê. Dầu ai trên bờ liễu. Dầu ai dưới cành lê.. Với ngày xuân hờ hững, Cố quên tình phu thê, Trong khi nhìn mây nước, Lòng xuân cũng não nề..
Trời hôm nay bình an như nguyệt bạch, Đường trăng xa, ánh sáng tuyệt vời bay.. Đây là hương quý trọng thấm trong mây Ngời phép lạ của đức tin kiều diễm, Câu tàn tạ, khong khen long cả phiếm: Bút Xuân Thu mùa nhạc đến vừa khi Khắp mười phương điềm lạ trổ hoài nghi: Cây bằng gấm, và lòng sông toàn ngọc! Và đầu hôm một vì sao liền mọc Ở phương Nam mầu nhiệm biết ngần mô! Vì muôn kinh dồn dập cõi thơm tho Thêm nghĩa lý sáng trưng như thất bảo Ta chấp hai tay quỳ hoan hảo Ngửa trông cao, cầu nguyện trắng không gian - Để vừa dâng vừa hiện bốn mùa xuân Nở một lượt giàu sang hơn Thượng Đế.
Một chiều xanh, - một chiều xanh huyền hoặc, Sáng bao la vây lút cõi thiên không; Xuất thế gian chưa có tại trong lòng, Muôn ý tứ say chìm nơi Bất Giác. Hương cám dỗ mê người trong khoái lạc, A! A! A! Thiên địa đắm hoang mang - Là đương thờ khi lạy cả Thiên Đàng Bay những tiếng: Tung hô Thánh Đức Muôn thần phẩm trong lâng lâng chầu chực Ánh hào quang chan chói ngất lưu ly! Ôi, cao sang không ví trọng ai bì, Trên nước cả có vô vàn châu báu. Trí rất ngớp, bởi chưng xuân hồn hậu, Đã ra đời theo lịnh của Ngôi Hai Ôi thánh tai, thánh tai, và thánh tai! Cả trời bỗng nổi lên muôn điệu nhạc, Rất trọng vọng, rất thơm tho, man mác, Rất phương phi trên hết cả anh hoa. Xuân ra đời! Điềm ngọc ấm như ngà, Thớ có tuổi và chiêm bao có ích Và tâm tư có một điều rất thích. Không nói ra vì sợ bớt say sưa!.. - "Chàng ơi! Chàng ơi, sự lạ đêm qua! Mùa xuân tới, mà không ai biết cả.."
Sao bao năm xa cách ngoài mây nước, Lòng anh luôn mơ hoảng với ngày trôi, Lá còn thắm, ngày còn xanh tha thướt, Tình đôi ta sao chửa đượm màu tươi? Ví dù chăng lời ái ân có bảo: Tình đôi ta bất diệt đến ngàn thu Sẽ lừng danh đến hoa cây Bồng Đảo. Nhưng yêu thương không nên được nghi ngờ. Rừng thiên vẫn cao ngôi trong yên lặng, Bãi tha ma ghê như bóng đêm lan. Ta cứ tưởng lòng ta không kinh hoảng Bằng khi nghe xảy biến "Hải bình trang" Ái khanh hỡi! Lòng ta run như gió Đêm trăng buồn màu sắc thắm không reo Những khi mơ thấy niềm cô phụ, Tình muôn năm héo hắt đến tim yêu. Nhưng làm sao lòng ta luôn nơm nớp Và bao giờ cũng muốn tránh nhau ra, Tình cao riêng muôn đời không tái hợp Vì lòng ơi! Ngao ngán đến thời xa.