Hiện Đại Trường Trung Học Thực Nghiệm ALPHA - MAII

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Mei668, 8 Tháng sáu 2025 lúc 11:25 AM.

  1. Mei668

    Bài viết:
    0
    Trường Trung Học Thực Nghiệm Alpha

    Tác giả: Maii

    Thể Loại: Hiện Đại, Học đường, Bí ẩn, Giả Tưởng, OE

    [​IMG]

    Văn Án

    Ngày đầu tiên ở Trường Trung học Thực nghiệm Alpha, Linh không hề nghĩ mình sẽ trở thành con chuột trong một thí nghiệm khổng lồ. Nơi đây, điểm số không quyết định tương lai, mà là "Uy Lực Xã Hội", thứ được chấm bằng AI, đánh giá từng cử chỉ, từng hơi thở, từng âm mưu. Học sinh được phân tầng: Alpha tối thượng, Beta thao túng, Gamma bình dân, và Omega.. những kẻ bị nghiền nát, bị "thanh lọc" một cách bí ẩn.

    Anh trai Linh cũng từng là một trong số đó, bị hệ thống này hủy hoại và biến mất không dấu vết. Giờ đây, cô đến đây không phải để học, mà tìm hiểu nguyên nhân cái chết của anh trai. Từ một Omega bị khinh miệt, Linh phải học cách thao túng, cách dùng năng lực đặc biệt của mình để leo lên đỉnh tháp quyền lực. Nhưng trên con đường đó, cô chạm trán Trần Minh Khôi, Alpha đứng đầu, kẻ lạnh lùng và là con trai của kẻ đã tạo ra hệ thống này. Hắn là đối thủ, là đồng minh, và cũng là người nắm giữ những bí mật đen tối nhất về sự biến mất của anh trai cô.
    Liệu Linh có thể phá hủy cái mê cung tàn khốc này, phơi bày sự thật và đòi lại công bằng cho những linh hồn bị nghiền nát, hay cô sẽ bị chính hệ thống ấy đồng hóa, hoặc bị nuốt chửng bởi tình yêu và sự phản bội?

    Chào mừng đến với Trường Trung học Thực nghiệm Alpha, nơi sinh tồn là một nghệ thuật, và bí mật là vũ khí chết người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng sáu 2025 lúc 12:40 PM
  2. Mei668

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Bước Vào Mê Cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc xe điện không người lái lướt êm qua cổng an ninh tối tân, để lại phía sau những hàng cây cổ thụ cao vút, như ẩn mình hoàn hảo khỏi ánh mắt tò mò của thế giới bên ngoài. Linh dán mắt vào cửa sổ, những tia nắng chiều nhạt nhòa xuyên qua tán lá, vẽ nên những vệt sáng nhảy múa trên mặt đường nhựa đen bóng. Tim cô đập thình thịch, không phải vì hồi hộp như một học sinh mới, mà vì cơn hỗn loạn đang cuộn trào trong lồng ngực.

    Cô biết mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác, Trường Trung học Thực nghiệm Alpha, nơi mà gia đình cô chỉ biết đến qua những lời giới thiệu hoa mỹ: "Một cơ sở giáo dục ưu việt, nơi ươm mầm tinh hoa lãnh đạo." Họ hoàn toàn không hay biết về bản chất thật sự của nơi này. Linh không đến đây để học. Cô đến để điều tra sự mất tích bí ẩn của anh trai mình.

    "Chào mừng, học sinh chuyển trường Nguyễn Mai Linh." Giọng nói vô cảm phát ra từ hệ thống định vị trên xe. "Bạn sẽ được đưa đến khu vực tiếp đón học sinh mới để nhận trang thiết bị và thẻ định danh. Sau đó, bạn sẽ được hướng dẫn đến khu Ký túc xá Omega, khu vực D."

    Linh khẽ cau mày. "Học sinh chuyển trường," cô lẩm bẩm. Thân phận này là một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Cha mẹ cô, những người quá đỗi bình thường, đã tin vào những lời quảng cáo đầy thuyết phục của ngôi trường này. Họ đã khóc vì hạnh phúc, mừng rỡ như trúng số độc đắc khi nhận được thư báo nhập học. Không một chút nghi ngờ về cái giá thật sự phải trả.

    Linh chỉ cười gượng. Vị đắng nghẹn lại nơi cổ họng. Cô nhớ đến anh trai, Nguyễn Hoàng Anh. Anh từng là học sinh xuất sắc, đầy nhiệt huyết và đam mê tri thức. Anh cũng đã từng học ở đây, rồi bỗng nhiên biến mất không dấu vết. Không lời giải thích. Không manh mối, ngoại trừ chiếc USB cũ kỹ mà anh giấu lại như thông điệp cuối cùng dành cho cô em gái.

    Khi xe dừng lại, cửa tự động trượt mở. Linh bước ra, hít sâu. Không khí nơi đây mang một mùi hương nhân tạo lẫn trong cái lạnh vô cảm. Khu vực tiếp đón sáng loáng, sạch sẽ đến vô trùng. Một nữ nhân viên với nụ cười máy móc trao cho Linh bộ đồng phục, thẻ định danh và một chiếc đồng hồ kim loại sáng bóng.

    "Đây là Đồng hồ Uy Lực của bạn, học sinh Linh," người phụ nữ nói bằng giọng đều đều. "Thiết bị này cần thiết để bạn tương tác với hệ thống xếp hạng và theo dõi điểm Uy Lực Xã Hội. Vui lòng đeo lên cổ tay trái ngay bây giờ."

    Linh rùng mình khi chiếc đồng hồ lạnh ngắt siết lấy cổ tay. Ngay lập tức, màn hình trên mặt đồng hồ nhấp nháy, hiện lên dòng chữ F-0, màu đỏ rực. Cô cau mày.

    "F-0 là gì ạ?" Linh hỏi, giọng hơi ngây thơ.

    Nụ cười máy móc vẫn giữ nguyên, người nhân viên bắt đầu giải thích bằng chất giọng thuộc lòng: "F-0 là hạng khởi đầu, tương ứng với tầng Omega, thấp nhất trong hệ thống Uy Lực Xã Hội. Trên đó là Gamma (màu vàng), học sinh tuân thủ quy tắc; tiếp đến là Beta (xanh lá), những người có ảnh hưởng trong các nhóm nhỏ. Cao nhất là Alpha (bạc hoặc bạch kim), lãnh đạo bẩm sinh, sở hữu Uy Lực Xã Hội tuyệt đối. Hệ thống AI giám sát sẽ đánh giá mọi hành vi, lời nói, cảm xúc của bạn để điều chỉnh điểm số và thứ hạng của bạn theo thời gian thực."

    Một cơn buồn cười chua chát dâng lên trong cổ họng Linh, lẫn trong cảm giác giận dữ bị đè nén. Cô siết chặt nắm tay, trong đầu chỉ còn vang vọng một câu: Thế này có khác gì tù nhân giam lỏng đâu? Một chiếc đồng hồ, một con số vô nghĩa, lại có thể định đoạt giá trị, vị thế, và cả tư cách của con người.

    Cô chưa từng biết hệ thống này tồn tại. Vậy mà nó đã gán cho cô cái mác "thấp kém" ngay từ khoảnh khắc đầu tiên. Một biểu tượng của sự phân tầng, của sự yếu thế, như một chiếc còng tay vô hình, trói chặt ý chí và quyền lựa chọn của mỗi học sinh.

    Sau khi nhận phòng, một căn phòng đơn điệu với giường tầng và bàn học cũ kỹ trong khu Ký túc xá Omega, Linh nhanh chóng sắp xếp đồ đạc. Cô không mang nhiều, chỉ vài bộ quần áo và đặc biệt là chiếc USB của anh trai, được giấu kín trong một ngăn nhỏ của chiếc cặp cũ. Đó là báu vật duy nhất, cầu nối với quá khứ và cũng là manh mối duy nhất cho tương lai.

    Những học sinh xung quanh, phần lớn ở hạng Omega hoặc Gamma cấp thấp, lướt qua Linh với ánh mắt vô hồn hoặc thờ ơ. Trên gương mặt họ hiện rõ sự sợ hãi và cam chịu, thứ cảm xúc mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ ngôi trường nào trước đây.

    Tiết học đầu tiên là môn "Tương Tác Xã Hội Ứng Dụng", tổ chức tại lớp 11A1, một phòng học hiện đại đến choáng ngợp. Một bảng xếp hạng Uy Lực khổng lồ chiếm trọn bức tường, nhấp nháy liên tục với tên và điểm số thay đổi chóng mặt.

    Hầu hết học sinh trong lớp đeo đồng hồ màu vàng hoặc xanh, tượng trưng cho Gamma hoặc Beta. Linh, với chiếc đồng hồ đỏ chói và ký hiệu F-0, trông như một vết mực loang lổ trên bức tranh được tô vẽ hoàn hảo, lạc lõng, khác biệt.

    Và rồi cô nhìn thấy một người. Hắn ngồi bàn đầu tiên, lưng thẳng, ánh mắt sắc lẹm đảo qua từng người. Chiếc đồng hồ trên tay hắn phát ra ánh sáng bạc, hiển thị A-987. Một Alpha gần như tuyệt đối, biểu tượng sống của hệ thống này.

    Linh biết hắn là ai, Trần Minh Khôi, người xuất hiện trong nhật ký của anh trai cô. Từ hắn tỏa ra thứ khí lạnh lẽo, như thể hắn chính là hiện thân của cái hệ thống méo mó này.

    Giáo viên bước vào, một người phụ nữ với vẻ mặt lạnh tanh và ánh mắt trống rỗng. Theo thói quen, Linh đứng lên như cách để chào giáo viên bình thường cô vẫn hay làm tại ngôi trường cũ.

    Giữa căn phòng yên lặng. Nhưng không ai đáp lại. Cả lớp nhìn cô như thể cô vừa làm một hành động hài hước vô duyên. Một vài tiếng cười khúc khích cất lên. Cô giáo lướt qua cô bằng ánh mắt vô cảm rồi bắt đầu bài giảng, không một lời phản hồi.

    Ngay lập tức, đồng hồ của Linh nhấp nháy dữ dội. Điểm Uy Lực tụt thêm một bậc. Một đòn giáng mạnh vào lòng tự trọng. Lễ phép, thứ từng được xem là đức tính, ở nơi này bị xem là điểm yếu, là hành vi sai lệch.

    Linh sững sờ.

    Cô bắt đầu hiểu: Đây không phải một ngôi trường. Nó là một cỗ máy.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng sáu 2025 lúc 1:34 PM
  3. Mei668

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Dấu Vết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ giải lao, Linh hoàn toàn bị cô lập. Những nhóm học sinh Beta xì xào bàn tán, ánh mắt săm soi cô đầy khinh bỉ. Các Gamma dè dặt tránh xa, sợ rằng chỉ một chút tiếp xúc với một Omega cũng có thể làm ảnh hưởng đến điểm số Uy Lực của họ.

    Linh đứng bên cửa sổ lớn, dõi mắt ra sân trường. Ở đó, Alpha và Beta đang cười nói, vui vẻ một cách giả tạo. Cô nhận ra, sự thoải mái của ngôi trường này không chỉ nằm ở hệ thống điểm. Nó đã ăn sâu vào ý thức từng cá nhân, biến con người thành kẻ săn bắn hoặc con mồi. Không còn chỗ cho sự tinh tế hay đồng cảm.

    Khi chìm trong dòng suy nghĩ, một cái bóng dài đổ trên nền gạch. Linh quay lại. Khôi đứng đó, ánh mắt sắc lạnh như dao, không biểu lộ cảm xúc. Cô chắc chắn, hắn đã theo dõi cô từ xa.

    "Cậu vừa làm gì ở lớp vậy?"

    Giọng hắn bình thản, lạnh lùng.

    "Chào thầy."

    Linh cau mày, trả lời ngắn gọn.

    "Ngốc nghếch."

    Chỉ một từ, nhưng mang theo sức nặng của khinh bỉ.

    "Ở đây, không ai chào giáo viên. Giáo viên là người phục vụ, không phải người để tôn trọng."

    "Vậy ai mới là người đáng để tôn trọng?"

    Linh hỏi, giọng điệu kiên quyết.

    Khôi nhếch môi. Một nụ cười nhạt, lạnh lẽo, tàn nhẫn.

    "Ở đây, chỉ có quyền lực là thứ đáng được tôn trọng. Và nó không đến từ mấy hành động ngu ngốc như của cậu."

    Hắn tiến lại gần. Ánh mắt lướt qua chiếc đồng hồ đỏ rực với ký hiệu F-0 trên tay cô.

    "Muốn tồn tại ở đây, đừng sống như người bình thường. Hoặc leo lên, hoặc bị đè bẹp. Với hạng F như cậu, tốt nhất là học cách giẫm người khác xuống."

    Nói xong, hắn quay lưng rời đi, để Linh lại một mình giữa hành lang vắng lặng. Những lời nói của Khôi như một nhát cứa vào vết thương trong lòng Linh. Vừa là cảnh báo, vừa là tuyên bố về sự thượng đẳng nguy hiểm.

    Trở về phòng, Linh lập tức khóa cửa. Cảm giác khó chịu và bức bối dâng lên. Cô ném chiếc cặp xuống sàn rồi vội lục tìm chiếc USB cũ của anh trai. Ngón tay run rẩy khi cô cắm nó vào cổng kết nối của chiếc máy tính bảng cũ mà trường cung cấp.

    Màn hình bật sáng. Một thư mục ẩn đã được mã hóa. Nhập mật khẩu, là ngày sinh của anh cô. Một tập tin nhật ký mở ra.

    Những dòng chữ nguệch ngoạc, nét bút run rẩy của Hoàng Anh hiện dần trên màn hình. Từng từ như lời thì thầm từ quá khứ.

    Ngày 10/10 Điểm số vẫn ổn, nhưng tôi cảm thấy có điều gì sai trái. Hệ thống Uy Lực Xã Hội này không phải để khuyến khích phát triển mà để kiểm soát. Nó đang biến con người thành những con rối. Beta chỉ biết thao túng. Alpha là những kẻ thống trị vô cảm.

    Ngày 15/10 Tôi đã cố gắng điều tra sâu hơn. Có những vùng bị cấm, nơi chỉ cấp Alpha được phép vào. Nghe nói dưới lòng đất có một phòng máy chủ bí mật, nơi điều khiển toàn bộ AI.

    Ngày 22/10 Tôi đã tìm thấy những điều kinh hoàng. Học sinh Omega biến mất. Không ai nói gì cả. Giáo viên lờ đi. Bạn bè giả vờ như không có chuyện gì. Họ sợ hãi. Tôi cũng vậy. Nhưng tôi không thể im lặng.

    Ngày 01/11 Tôi nghe lén được một cuộc trò chuyện. Một quan chức cấp cao, Hoàng Minh Quân, có vẻ đã thỏa hiệp. Hắn hỗ trợ Alpha, cho phép các thí nghiệm phi đạo đức diễn ra. Hắn và Trần Hải Dương là hai kẻ đứng sau tất cả. Nhưng điều kinh khủng nhất là, Trần Minh Khôi, con trai của Trần Hải Dương, học sinh Alpha cấp cao nhất hiện tại, chính là người trực tiếp kiểm soát toàn hệ thống Alpha trong trường. Hắn không chỉ là một phần của trò chơi này. Hắn đang điều khiển nó. Họ đang tạo ra một thế hệ quái vật để kiểm soát xã hội.

    Ngày 05/11 Tôi tìm được một số tài liệu mật. Báo cáo về các trường hợp thất bại, các Omega không thể được điều khiển. Họ đã bị "xử lý". Tôi không biết "xử lý" nghĩa là gì, nhưng cảm giác thật khủng khiếp. Tôi phải đưa thông tin này ra bên ngoài. Linh, nếu em đang đọc những dòng này, đừng tin bất kỳ ai ở đây. Đừng để họ biến em thành một con rối. Em phải..

    Dòng cuối cùng bị ngắt quãng, như thể anh ấy đã bị gián đoạn đột ngột. Linh chết lặng. Trần Minh Khôi, còn trẻ tuổi như thế.. hắn là một thiên tài nhưng lại được nuôi dưỡng bởi một người cha tham vọng quyền lực đến mức biến thái.

    Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Những lời thì thầm của Mai trong đêm ở bệnh viện vang vọng trong đầu cô. "Tiếng vọng từ bức tường.. một căn phòng cũ trong thư viện bị khóa.."

    Từng mảnh ghép bắt đầu kết nối. Anh cô không phải bị mất tích. Anh đã bị thủ tiêu.

    Nước mắt rơi. Không phải những tiếng nức nở. Là những giọt nóng bỏng tĩnh lặng, pha trộn giữa nỗi đau tột cùng và cơn cuồng nộ. Anh trai cô, một người thông minh, nhiệt huyết, luôn bảo vệ cô, đã phải chịu đựng điều gì? Và điều gì thực sự đã xảy ra với anh?

    Linh nhìn chiếc đồng hồ Uy Lực trên cổ tay. F-0. Màu đỏ nhấp nháy như thiêu đốt. Cô nhớ ánh mắt lạnh như băng của Khôi. Nhớ những lời cảnh báo độc địa của hắn. Cô biết mình chỉ là một con cờ nhỏ trong trò chơi này. Nhưng cô không chấp nhận điều đó.

    Một ngọn lửa bùng lên trong mắt cô. Mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

    Đây không còn là cuộc tìm kiếm cá nhân. Đây là một cuộc chiến. Một cuộc chiến vì công lý. Vì những linh hồn đã tan nát.

    Linh sẽ hủy diệt hệ thống này. Cô sẽ vạch trần bộ mặt thật của Trần Hải Dương và Hoàng Minh Quân. Cô sẽ đòi lại công bằng cho anh trai. Và cho tất cả những Omega khác đã bị dập tắt trong im lặng.

    Nắm chặt chiếc USB, Linh thì thầm.


    Cô sẽ không bị khuất phục. Cô sẽ trả thù. Ẩn mình trong bóng tối. Và chờ thời cơ cắt đứt tấm màn giả dối của Alpha. Cô sẽ chiến đấu. Bằng mọi giá.
     
  4. Mei668

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Đáy Hố Omega

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc đồng hồ Uy Lực trên cổ tay Linh nhấp nháy liên tục, như một lời nhắc nhở không ngừng về thân phận Omega của cô. Kể từ buổi học đầu tiên, nơi cô đã "phạm luật" bằng một cử chỉ lịch sự, Linh nhanh chóng trở thành mục tiêu. Sự khác biệt của cô, cùng với hạng F-0 thấp nhất, khiến cô trở thành miếng mồi ngon cho những kẻ muốn nâng cao điểm Uy Lực của mình bằng cách đạp đổ người khác.

    Điều đó sớm trở thành hiện thực trong buổi kiểm tra nhóm môn "Tương Tác Xã Hội Ứng Dụng" tuần đó. Nhóm của Linh có bốn người, và một trong số đó là Lê Ngọc Diễm (Beta, B+860). Diễm sở hữu vẻ đẹp sắc sảo, mái tóc đen dài mượt mà và đôi mắt tinh ranh luôn ẩn chứa sự toan tính. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Linh đã nhận ra sự thủ đoạn trong ánh mắt ấy. Diễm là điển hình của một Beta, giỏi thao túng và luôn tìm cách leo lên bằng mọi giá.

    Trong bài kiểm tra nhóm, yêu cầu là thiết kế một chiến lược "tối ưu hóa tương tác xã hội" cho một dự án giả định. Diễm, với tư cách là Beta duy nhất, nhanh chóng giành quyền lãnh đạo. Cô ta phân công nhiệm vụ cho từng người một cách rành mạch, nhưng Linh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Phần việc của cô là tổng hợp dữ liệu, nghe có vẻ đơn giản nhưng đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối. Diễm liên tục thay đổi yêu cầu, gửi bản cập nhật sai lệch hoặc cố tình cung cấp thiếu thông tin vào phút chót. Linh làm việc quần quật suốt đêm để chỉnh sửa, nhưng sự cản trở có hệ thống khiến cô gần như không thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.

    Đến ngày nộp bài, Diễm trình bày phần việc của mình trôi chảy, rồi đổ lỗi cho Linh về những sai sót trong dữ liệu. Cô ta viện cớ rằng "khả năng làm việc nhóm kém cỏi của Omega F-0" đã làm ảnh hưởng đến toàn bộ hiệu suất của nhóm. Cả lớp nhìn Linh bằng ánh mắt khinh bỉ. Giáo viên, một Alpha lạnh lùng, chỉ gật đầu mà không cần xác minh.

    "Điểm Uy Lực của nhóm bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì lỗi của Nguyễn Mai Linh", giáo viên tuyên bố – "Cô ấy sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."

    Chiếc đồng hồ trên tay Linh lập tức chuyển sang màu đỏ rực hơn bao giờ hết, nhấp nháy điên cuồng. Màn hình hiện dòng chữ: Hạng Omega: Phạt. Điểm Uy Lực của cô tụt dốc không phanh, gần như chạm đáy. Linh cảm thấy cơn tức tối cuộn trào trong ngực, nhưng cô biết mình không thể phản kháng. Đây là một màn gài bẫy hoàn hảo, và cô đã rơi vào đó.

    Hạng Omega đi kèm với những hình phạt đầy sỉ nhục. Linh bị ép thực hiện các công việc lao động chân tay mà ngay cả Gamma cũng không bao giờ phải làm: Dọn dẹp nhà vệ sinh của khu Alpha – nơi luôn sạch sẽ, nhưng là biểu tượng cho sự phục tùng; phục vụ đồ ăn trong căn tin, dưới ánh mắt khinh miệt và những lời xì xào của học sinh các hạng cao hơn. Mỗi lần cúi xuống lau dọn hay bưng bê khay thức ăn, cô đều cảm thấy mình như một con côn trùng bị chà đạp.

    Trong những ngày đen tối đó, Linh gặp Mai – bạn cùng phòng mới. Mai là một cô bé gầy gò, mái tóc rối và đôi mắt lúc nào cũng cụp xuống, ngập tràn sợ hãi. Đồng hồ Uy Lực của Mai cũng đỏ rực, có lẽ còn tệ hơn cả Linh. Mai là một Omega đích thực, một nạn nhân điển hình của hệ thống. Cô bé nhút nhát, ít nói, run rẩy mỗi khi có ai đó đi qua. Linh cố bắt chuyện, nhưng Mai chỉ đáp lại những câu ngắn gọn rồi lại thu mình vào góc phòng.

    Một buổi chiều, khi Linh đang dọn dẹp căn tin, Diễm và nhóm Beta của cô ta xuất hiện. Diễm không ngừng buông lời chế giễu, bỡn cợt, cười phá lên mỗi khi Linh sơ ý làm đổ thứ gì đó. Đến lúc Linh chuẩn bị rời đi, Diễm bất ngờ ngáng chân khiến Linh ngã dúi dụi. Khay thức ăn đổ tung tóe. Tiếng cười vang lên khắp căn tin.

    "Omega thì mãi mãi là Omega thôi" – Diễm giễu cợt – "Thật đúng là loại phế phẩm."

    Tối hôm đó, khi trở về phòng, Linh thấy Mai đang ngồi trên giường, mắt đỏ hoe. Chiếc đồng hồ của Mai nhấp nháy dữ dội, và cô bé run lên từng chập.

    "Họ.. họ nói tôi vô dụng" – Mai thút thít – "Tôi không thể làm được gì cả. Tôi không muốn ở đây nữa.."

    Linh cố gắng an ủi, nhưng Mai dường như không nghe thấy. Cô bé đứng bật dậy, ánh mắt trống rỗng, rồi lao đến cửa sổ. Linh hoảng hốt. Hình ảnh anh trai lại hiện về. Cô không thể để chuyện đó lặp lại.

    "Mai! Dừng lại!" – Linh hét lên, lao tới, chộp lấy tay cô bé. Mai giãy giụa, nhưng Linh giữ chặt, kéo cô bé lại. Mai bật khóc nức nở, vùi mặt vào vai Linh, những tiếng nấc nghẹn ngào như xé lòng.

    "Tôi không muốn biến mất như họ.." – Mai lẩm bẩm giữa cơn mê – "Những Omega.. họ biến mất. Có tiếng vọng từ bức tường.. một căn phòng cũ trong thư viện bị khóa.. nơi những Omega thường lẩn trốn.."

    Linh ôm chặt Mai, trái tim cô se lại. Cảnh tượng đó như một nhát dao xoáy vào ký ức về anh trai. Sự suy sụp của Mai giống hệt những gì anh cô đã trải qua. Những dòng nhật ký, những cảnh báo về "trường hợp thất bại", về những Omega biến mất, nay hiện ra sống động trước mắt cô.

    "Tiếng vọng từ bức tường.. một căn phòng cũ trong thư viện bị khóa.." – câu nói của Mai vang vọng trong đầu Linh như một tín hiệu thức tỉnh. Cô bé không chỉ là nạn nhân, mà còn là người giữ một mảnh ghép quan trọng. Rất có thể, nơi đó chính là điểm giao giữa hiện tại và bí ẩn trong quá khứ. Có thể, anh cô cũng đã từng tìm đến nơi ấy.

    Nhìn Mai thiếp đi vì kiệt sức trong vòng tay mình, Linh cảm nhận một sức mạnh mới đang lớn dần trong lòng. Cô sẽ không để Mai hay bất kỳ Omega nào khác phải chịu đựng số phận như anh trai cô đã từng. Cái mê cung tàn nhẫn này, cô sẽ phá hủy nó từ bên trong.

    Và căn phòng bị khóa trong thư viện chính là điểm khởi đầu. Liệu Linh có thể tìm thấy cánh cửa dẫn đến sự thật trong thư viện hay không?
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng sáu 2025 lúc 1:36 PM
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...