Hiện Đại Trường Trung Học Thực Nghiệm ALPHA - MAII

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Mei668, 8 Tháng sáu 2025 lúc 11:25 AM.

  1. Mei668

    Bài viết:
    0
    Trường Trung Học Thực Nghiệm Alpha

    Tác giả: Maii

    Thể Loại: Hiện Đại, Học đường, Bí ẩn, Giả Tưởng, OE

    [​IMG]

    Văn Án

    Ngày đầu tiên ở Trường Trung học Thực nghiệm Alpha, Linh không hề nghĩ mình sẽ trở thành con chuột trong một thí nghiệm khổng lồ. Nơi đây, điểm số không quyết định tương lai, mà là "Uy Lực Xã Hội", thứ được chấm bằng AI, đánh giá từng cử chỉ, từng hơi thở, từng âm mưu. Học sinh được phân tầng: Alpha tối thượng, Beta thao túng, Gamma bình dân, và Omega.. những kẻ bị nghiền nát, bị "thanh lọc" một cách bí ẩn.

    Anh trai Linh cũng từng là một trong số đó, bị hệ thống này hủy hoại và biến mất không dấu vết. Giờ đây, cô đến đây không phải để học, mà tìm hiểu nguyên nhân cái chết của anh trai. Từ một Omega bị khinh miệt, Linh phải học cách thao túng, cách dùng năng lực đặc biệt của mình để leo lên đỉnh tháp quyền lực. Nhưng trên con đường đó, cô chạm trán Trần Minh Khôi, Alpha đứng đầu, kẻ lạnh lùng và là con trai của kẻ đã tạo ra hệ thống này. Hắn là đối thủ, là đồng minh, và cũng là người nắm giữ những bí mật đen tối nhất về sự biến mất của anh trai cô.
    Liệu Linh có thể phá hủy cái mê cung tàn khốc này, phơi bày sự thật và đòi lại công bằng cho những linh hồn bị nghiền nát, hay cô sẽ bị chính hệ thống ấy đồng hóa, hoặc bị nuốt chửng bởi tình yêu và sự phản bội?

    Chào mừng đến với Trường Trung học Thực nghiệm Alpha, nơi sinh tồn là một nghệ thuật, và bí mật là vũ khí chết người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng sáu 2025 lúc 12:40 PM
  2. Đăng ký Binance
  3. Mei668

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Bước Vào Mê Cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc xe điện không người lái lướt êm qua cổng an ninh tối tân, để lại phía sau những hàng cây cổ thụ cao vút, như ẩn mình hoàn hảo khỏi ánh mắt tò mò của thế giới bên ngoài. Linh dán mắt vào cửa sổ, những tia nắng chiều nhạt nhòa xuyên qua tán lá, vẽ nên những vệt sáng nhảy múa trên mặt đường nhựa đen bóng. Tim cô đập thình thịch, không phải vì hồi hộp như một học sinh mới, mà vì cơn hỗn loạn đang cuộn trào trong lồng ngực.

    Cô biết mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác, Trường Trung học Thực nghiệm Alpha, nơi mà gia đình cô chỉ biết đến qua những lời giới thiệu hoa mỹ: "Một cơ sở giáo dục ưu việt, nơi ươm mầm tinh hoa lãnh đạo." Họ hoàn toàn không hay biết về bản chất thật sự của nơi này. Linh không đến đây để học. Cô đến để điều tra sự mất tích bí ẩn của anh trai mình.

    "Chào mừng, học sinh chuyển trường Nguyễn Mai Linh." Giọng nói vô cảm phát ra từ hệ thống định vị trên xe. "Bạn sẽ được đưa đến khu vực tiếp đón học sinh mới để nhận trang thiết bị và thẻ định danh. Sau đó, bạn sẽ được hướng dẫn đến khu Ký túc xá Omega, khu vực D."

    Linh khẽ cau mày. "Học sinh chuyển trường," cô lẩm bẩm. Thân phận này là một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Cha mẹ cô, những người quá đỗi bình thường, đã tin vào những lời quảng cáo đầy thuyết phục của ngôi trường này. Họ đã khóc vì hạnh phúc, mừng rỡ như trúng số độc đắc khi nhận được thư báo nhập học. Không một chút nghi ngờ về cái giá thật sự phải trả.

    Linh chỉ cười gượng. Vị đắng nghẹn lại nơi cổ họng. Cô nhớ đến anh trai, Nguyễn Hoàng Anh. Anh từng là học sinh xuất sắc, đầy nhiệt huyết và đam mê tri thức. Anh cũng đã từng học ở đây, rồi bỗng nhiên biến mất không dấu vết. Không lời giải thích. Không manh mối, ngoại trừ chiếc USB cũ kỹ mà anh giấu lại như thông điệp cuối cùng dành cho cô em gái.

    Khi xe dừng lại, cửa tự động trượt mở. Linh bước ra, hít sâu. Không khí nơi đây mang một mùi hương nhân tạo lẫn trong cái lạnh vô cảm. Khu vực tiếp đón sáng loáng, sạch sẽ đến vô trùng. Một nữ nhân viên với nụ cười máy móc trao cho Linh bộ đồng phục, thẻ định danh và một chiếc đồng hồ kim loại sáng bóng.

    "Đây là Đồng hồ Uy Lực của bạn, học sinh Linh," người phụ nữ nói bằng giọng đều đều. "Thiết bị này cần thiết để bạn tương tác với hệ thống xếp hạng và theo dõi điểm Uy Lực Xã Hội. Vui lòng đeo lên cổ tay trái ngay bây giờ."

    Linh rùng mình khi chiếc đồng hồ lạnh ngắt siết lấy cổ tay. Ngay lập tức, màn hình trên mặt đồng hồ nhấp nháy, hiện lên dòng chữ F-0, màu đỏ rực. Cô cau mày.

    "F-0 là gì ạ?" Linh hỏi, giọng hơi ngây thơ.

    Nụ cười máy móc vẫn giữ nguyên, người nhân viên bắt đầu giải thích bằng chất giọng thuộc lòng: "F-0 là hạng khởi đầu, tương ứng với tầng Omega, thấp nhất trong hệ thống Uy Lực Xã Hội. Trên đó là Gamma (màu vàng), học sinh tuân thủ quy tắc; tiếp đến là Beta (xanh lá), những người có ảnh hưởng trong các nhóm nhỏ. Cao nhất là Alpha (bạc hoặc bạch kim), lãnh đạo bẩm sinh, sở hữu Uy Lực Xã Hội tuyệt đối. Hệ thống AI giám sát sẽ đánh giá mọi hành vi, lời nói, cảm xúc của bạn để điều chỉnh điểm số và thứ hạng của bạn theo thời gian thực."

    Một cơn buồn cười chua chát dâng lên trong cổ họng Linh, lẫn trong cảm giác giận dữ bị đè nén. Cô siết chặt nắm tay, trong đầu chỉ còn vang vọng một câu: Thế này có khác gì tù nhân giam lỏng đâu? Một chiếc đồng hồ, một con số vô nghĩa, lại có thể định đoạt giá trị, vị thế, và cả tư cách của con người.

    Cô chưa từng biết hệ thống này tồn tại. Vậy mà nó đã gán cho cô cái mác "thấp kém" ngay từ khoảnh khắc đầu tiên. Một biểu tượng của sự phân tầng, của sự yếu thế, như một chiếc còng tay vô hình, trói chặt ý chí và quyền lựa chọn của mỗi học sinh.

    Sau khi nhận phòng, một căn phòng đơn điệu với giường tầng và bàn học cũ kỹ trong khu Ký túc xá Omega, Linh nhanh chóng sắp xếp đồ đạc. Cô không mang nhiều, chỉ vài bộ quần áo và đặc biệt là chiếc USB của anh trai, được giấu kín trong một ngăn nhỏ của chiếc cặp cũ. Đó là báu vật duy nhất, cầu nối với quá khứ và cũng là manh mối duy nhất cho tương lai.

    Những học sinh xung quanh, phần lớn ở hạng Omega hoặc Gamma cấp thấp, lướt qua Linh với ánh mắt vô hồn hoặc thờ ơ. Trên gương mặt họ hiện rõ sự sợ hãi và cam chịu, thứ cảm xúc mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ ngôi trường nào trước đây.

    Tiết học đầu tiên là môn "Tương Tác Xã Hội Ứng Dụng", tổ chức tại lớp 11A1, một phòng học hiện đại đến choáng ngợp. Một bảng xếp hạng Uy Lực khổng lồ chiếm trọn bức tường, nhấp nháy liên tục với tên và điểm số thay đổi chóng mặt.

    Hầu hết học sinh trong lớp đeo đồng hồ màu vàng hoặc xanh, tượng trưng cho Gamma hoặc Beta. Linh, với chiếc đồng hồ đỏ chói và ký hiệu F-0, trông như một vết mực loang lổ trên bức tranh được tô vẽ hoàn hảo, lạc lõng, khác biệt.

    Và rồi cô nhìn thấy một người. Hắn ngồi bàn đầu tiên, lưng thẳng, ánh mắt sắc lẹm đảo qua từng người. Chiếc đồng hồ trên tay hắn phát ra ánh sáng bạc, hiển thị A-987. Một Alpha gần như tuyệt đối, biểu tượng sống của hệ thống này.

    Linh biết hắn là ai, Trần Minh Khôi, người xuất hiện trong nhật ký của anh trai cô. Từ hắn tỏa ra thứ khí lạnh lẽo, như thể hắn chính là hiện thân của cái hệ thống méo mó này.

    Giáo viên bước vào, một người phụ nữ với vẻ mặt lạnh tanh và ánh mắt trống rỗng. Theo thói quen, Linh đứng lên như cách để chào giáo viên bình thường cô vẫn hay làm tại ngôi trường cũ.

    Giữa căn phòng yên lặng. Nhưng không ai đáp lại. Cả lớp nhìn cô như thể cô vừa làm một hành động hài hước vô duyên. Một vài tiếng cười khúc khích cất lên. Cô giáo lướt qua cô bằng ánh mắt vô cảm rồi bắt đầu bài giảng, không một lời phản hồi.

    Ngay lập tức, đồng hồ của Linh nhấp nháy dữ dội. Điểm Uy Lực tụt thêm một bậc. Một đòn giáng mạnh vào lòng tự trọng. Lễ phép, thứ từng được xem là đức tính, ở nơi này bị xem là điểm yếu, là hành vi sai lệch.

    Linh sững sờ.

    Cô bắt đầu hiểu: Đây không phải một ngôi trường. Nó là một cỗ máy.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng sáu 2025 lúc 1:34 PM
  4. Mei668

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Dấu Vết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ giải lao, Linh hoàn toàn bị cô lập. Những nhóm học sinh Beta xì xào bàn tán, ánh mắt săm soi cô đầy khinh bỉ. Các Gamma dè dặt tránh xa, sợ rằng chỉ một chút tiếp xúc với một Omega cũng có thể làm ảnh hưởng đến điểm số Uy Lực của họ.

    Linh đứng bên cửa sổ lớn, dõi mắt ra sân trường. Ở đó, Alpha và Beta đang cười nói, vui vẻ một cách giả tạo. Cô nhận ra, sự thoải mái của ngôi trường này không chỉ nằm ở hệ thống điểm. Nó đã ăn sâu vào ý thức từng cá nhân, biến con người thành kẻ săn bắn hoặc con mồi. Không còn chỗ cho sự tinh tế hay đồng cảm.

    Khi chìm trong dòng suy nghĩ, một cái bóng dài đổ trên nền gạch. Linh quay lại. Khôi đứng đó, ánh mắt sắc lạnh như dao, không biểu lộ cảm xúc. Cô chắc chắn, hắn đã theo dõi cô từ xa.

    "Cậu vừa làm gì ở lớp vậy?"

    Giọng hắn bình thản, lạnh lùng.

    "Chào thầy."

    Linh cau mày, trả lời ngắn gọn.

    "Ngốc nghếch."

    Chỉ một từ, nhưng mang theo sức nặng của khinh bỉ.

    "Ở đây, không ai chào giáo viên. Giáo viên là người phục vụ, không phải người để tôn trọng."

    "Vậy ai mới là người đáng để tôn trọng?"

    Linh hỏi, giọng điệu kiên quyết.

    Khôi nhếch môi. Một nụ cười nhạt, lạnh lẽo, tàn nhẫn.

    "Ở đây, chỉ có quyền lực là thứ đáng được tôn trọng. Và nó không đến từ mấy hành động ngu ngốc như của cậu."

    Hắn tiến lại gần. Ánh mắt lướt qua chiếc đồng hồ đỏ rực với ký hiệu F-0 trên tay cô.

    "Muốn tồn tại ở đây, đừng sống như người bình thường. Hoặc leo lên, hoặc bị đè bẹp. Với hạng F như cậu, tốt nhất là học cách giẫm người khác xuống."

    Nói xong, hắn quay lưng rời đi, để Linh lại một mình giữa hành lang vắng lặng. Những lời nói của Khôi như một nhát cứa vào vết thương trong lòng Linh. Vừa là cảnh báo, vừa là tuyên bố về sự thượng đẳng nguy hiểm.

    Trở về phòng, Linh lập tức khóa cửa. Cảm giác khó chịu và bức bối dâng lên. Cô ném chiếc cặp xuống sàn rồi vội lục tìm chiếc USB cũ của anh trai. Ngón tay run rẩy khi cô cắm nó vào cổng kết nối của chiếc máy tính bảng cũ mà trường cung cấp.

    Màn hình bật sáng. Một thư mục ẩn đã được mã hóa. Nhập mật khẩu, là ngày sinh của anh cô. Một tập tin nhật ký mở ra.

    Những dòng chữ nguệch ngoạc, nét bút run rẩy của Hoàng Anh hiện dần trên màn hình. Từng từ như lời thì thầm từ quá khứ.

    Ngày 10/10 Điểm số vẫn ổn, nhưng tôi cảm thấy có điều gì sai trái. Hệ thống Uy Lực Xã Hội này không phải để khuyến khích phát triển mà để kiểm soát. Nó đang biến con người thành những con rối. Beta chỉ biết thao túng. Alpha là những kẻ thống trị vô cảm.

    Ngày 15/10 Tôi đã cố gắng điều tra sâu hơn. Có những vùng bị cấm, nơi chỉ cấp Alpha được phép vào. Nghe nói dưới lòng đất có một phòng máy chủ bí mật, nơi điều khiển toàn bộ AI.

    Ngày 22/10 Tôi đã tìm thấy những điều kinh hoàng. Học sinh Omega biến mất. Không ai nói gì cả. Giáo viên lờ đi. Bạn bè giả vờ như không có chuyện gì. Họ sợ hãi. Tôi cũng vậy. Nhưng tôi không thể im lặng.

    Ngày 01/11 Tôi nghe lén được một cuộc trò chuyện. Một quan chức cấp cao, Hoàng Minh Quân, có vẻ đã thỏa hiệp. Hắn hỗ trợ Alpha, cho phép các thí nghiệm phi đạo đức diễn ra. Hắn và Trần Hải Dương là hai kẻ đứng sau tất cả. Nhưng điều kinh khủng nhất là, Trần Minh Khôi, con trai của Trần Hải Dương, học sinh Alpha cấp cao nhất hiện tại, chính là người trực tiếp kiểm soát toàn hệ thống Alpha trong trường. Hắn không chỉ là một phần của trò chơi này. Hắn đang điều khiển nó. Họ đang tạo ra một thế hệ quái vật để kiểm soát xã hội.

    Ngày 05/11 Tôi tìm được một số tài liệu mật. Báo cáo về các trường hợp thất bại, các Omega không thể được điều khiển. Họ đã bị "xử lý". Tôi không biết "xử lý" nghĩa là gì, nhưng cảm giác thật khủng khiếp. Tôi phải đưa thông tin này ra bên ngoài. Linh, nếu em đang đọc những dòng này, đừng tin bất kỳ ai ở đây. Đừng để họ biến em thành một con rối. Em phải..

    Dòng cuối cùng bị ngắt quãng, như thể anh ấy đã bị gián đoạn đột ngột. Linh chết lặng. Trần Minh Khôi, còn trẻ tuổi như thế.. hắn là một thiên tài nhưng lại được nuôi dưỡng bởi một người cha tham vọng quyền lực đến mức biến thái.

    Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Những lời thì thầm của Mai trong đêm ở bệnh viện vang vọng trong đầu cô. "Tiếng vọng từ bức tường.. một căn phòng cũ trong thư viện bị khóa.."

    Từng mảnh ghép bắt đầu kết nối. Anh cô không phải bị mất tích. Anh đã bị thủ tiêu.

    Nước mắt rơi. Không phải những tiếng nức nở. Là những giọt nóng bỏng tĩnh lặng, pha trộn giữa nỗi đau tột cùng và cơn cuồng nộ. Anh trai cô, một người thông minh, nhiệt huyết, luôn bảo vệ cô, đã phải chịu đựng điều gì? Và điều gì thực sự đã xảy ra với anh?

    Linh nhìn chiếc đồng hồ Uy Lực trên cổ tay. F-0. Màu đỏ nhấp nháy như thiêu đốt. Cô nhớ ánh mắt lạnh như băng của Khôi. Nhớ những lời cảnh báo độc địa của hắn. Cô biết mình chỉ là một con cờ nhỏ trong trò chơi này. Nhưng cô không chấp nhận điều đó.

    Một ngọn lửa bùng lên trong mắt cô. Mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

    Đây không còn là cuộc tìm kiếm cá nhân. Đây là một cuộc chiến. Một cuộc chiến vì công lý. Vì những linh hồn đã tan nát.

    Linh sẽ hủy diệt hệ thống này. Cô sẽ vạch trần bộ mặt thật của Trần Hải Dương và Hoàng Minh Quân. Cô sẽ đòi lại công bằng cho anh trai. Và cho tất cả những Omega khác đã bị dập tắt trong im lặng.

    Nắm chặt chiếc USB, Linh thì thầm.

    Cô sẽ không bị khuất phục. Cô sẽ trả thù. Ẩn mình trong bóng tối. Và chờ thời cơ cắt đứt tấm màn giả dối của Alpha. Cô sẽ chiến đấu. Bằng mọi giá.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng sáu 2025 lúc 2:29 PM
  5. Mei668

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Đáy Hố Omega

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc đồng hồ Uy Lực trên cổ tay Linh nhấp nháy liên tục, như một lời nhắc nhở không ngừng về thân phận Omega của cô. Kể từ buổi học đầu tiên, nơi cô đã "phạm luật" bằng một cử chỉ lịch sự, Linh nhanh chóng trở thành mục tiêu. Sự khác biệt của cô, cùng với hạng F-0 thấp nhất, khiến cô trở thành miếng mồi ngon cho những kẻ muốn nâng cao điểm Uy Lực của mình bằng cách đạp đổ người khác.

    Điều đó sớm trở thành hiện thực trong buổi kiểm tra nhóm môn "Tương Tác Xã Hội Ứng Dụng" tuần đó. Nhóm của Linh có bốn người, và một trong số đó là Lê Ngọc Diễm (Beta, B+860). Diễm sở hữu vẻ đẹp sắc sảo, mái tóc đen dài mượt mà và đôi mắt tinh ranh luôn ẩn chứa sự toan tính. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Linh đã nhận ra sự thủ đoạn trong ánh mắt ấy. Diễm là điển hình của một Beta, giỏi thao túng và luôn tìm cách leo lên bằng mọi giá.

    Trong bài kiểm tra nhóm, yêu cầu là thiết kế một chiến lược "tối ưu hóa tương tác xã hội" cho một dự án giả định. Diễm, với tư cách là Beta duy nhất, nhanh chóng giành quyền lãnh đạo. Cô ta phân công nhiệm vụ cho từng người một cách rành mạch, nhưng Linh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Phần việc của cô là tổng hợp dữ liệu, nghe có vẻ đơn giản nhưng đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối. Diễm liên tục thay đổi yêu cầu, gửi bản cập nhật sai lệch hoặc cố tình cung cấp thiếu thông tin vào phút chót. Linh làm việc quần quật suốt đêm để chỉnh sửa, nhưng sự cản trở có hệ thống khiến cô gần như không thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.

    Đến ngày nộp bài, Diễm trình bày phần việc của mình trôi chảy, rồi đổ lỗi cho Linh về những sai sót trong dữ liệu. Cô ta viện cớ rằng "khả năng làm việc nhóm kém cỏi của Omega F-0" đã làm ảnh hưởng đến toàn bộ hiệu suất của nhóm. Cả lớp nhìn Linh bằng ánh mắt khinh bỉ. Giáo viên, một Alpha lạnh lùng, chỉ gật đầu mà không cần xác minh.

    "Điểm Uy Lực của nhóm bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì lỗi của Nguyễn Mai Linh", giáo viên tuyên bố – "Cô ấy sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."

    Chiếc đồng hồ trên tay Linh lập tức chuyển sang màu đỏ rực hơn bao giờ hết, nhấp nháy điên cuồng. Màn hình hiện dòng chữ: Hạng Omega: Phạt. Điểm Uy Lực của cô tụt dốc không phanh, gần như chạm đáy. Linh cảm thấy cơn tức tối cuộn trào trong ngực, nhưng cô biết mình không thể phản kháng. Đây là một màn gài bẫy hoàn hảo, và cô đã rơi vào đó.

    Hạng Omega đi kèm với những hình phạt đầy sỉ nhục. Linh bị ép thực hiện các công việc lao động chân tay mà ngay cả Gamma cũng không bao giờ phải làm: Dọn dẹp nhà vệ sinh của khu Alpha – nơi luôn sạch sẽ, nhưng là biểu tượng cho sự phục tùng; phục vụ đồ ăn trong căn tin, dưới ánh mắt khinh miệt và những lời xì xào của học sinh các hạng cao hơn. Mỗi lần cúi xuống lau dọn hay bưng bê khay thức ăn, cô đều cảm thấy mình như một con côn trùng bị chà đạp.

    Trong những ngày đen tối đó, Linh gặp Mai – bạn cùng phòng mới. Mai là một cô bé gầy gò, mái tóc rối và đôi mắt lúc nào cũng cụp xuống, ngập tràn sợ hãi. Đồng hồ Uy Lực của Mai cũng đỏ rực, có lẽ còn tệ hơn cả Linh. Mai là một Omega đích thực, một nạn nhân điển hình của hệ thống. Cô bé nhút nhát, ít nói, run rẩy mỗi khi có ai đó đi qua. Linh cố bắt chuyện, nhưng Mai chỉ đáp lại những câu ngắn gọn rồi lại thu mình vào góc phòng.

    Một buổi chiều, khi Linh đang dọn dẹp căn tin, Diễm và nhóm Beta của cô ta xuất hiện. Diễm không ngừng buông lời chế giễu, bỡn cợt, cười phá lên mỗi khi Linh sơ ý làm đổ thứ gì đó. Đến lúc Linh chuẩn bị rời đi, Diễm bất ngờ ngáng chân khiến Linh ngã dúi dụi. Khay thức ăn đổ tung tóe. Tiếng cười vang lên khắp căn tin.

    "Omega thì mãi mãi là Omega thôi" – Diễm giễu cợt – "Thật đúng là loại phế phẩm."

    Tối hôm đó, khi trở về phòng, Linh thấy Mai đang ngồi trên giường, mắt đỏ hoe. Chiếc đồng hồ của Mai nhấp nháy dữ dội, và cô bé run lên từng chập.

    "Họ.. họ nói tôi vô dụng" – Mai thút thít – "Tôi không thể làm được gì cả. Tôi không muốn ở đây nữa.."

    Linh cố gắng an ủi, nhưng Mai dường như không nghe thấy. Cô bé đứng bật dậy, ánh mắt trống rỗng, rồi lao đến cửa sổ. Linh hoảng hốt. Hình ảnh anh trai lại hiện về. Cô không thể để chuyện đó lặp lại.

    "Mai! Dừng lại!" – Linh hét lên, lao tới, chộp lấy tay cô bé. Mai giãy giụa, nhưng Linh giữ chặt, kéo cô bé lại. Mai bật khóc nức nở, vùi mặt vào vai Linh, những tiếng nấc nghẹn ngào như xé lòng.

    "Tôi không muốn biến mất như họ.." – Mai lẩm bẩm giữa cơn mê – "Những Omega.. họ biến mất. Có tiếng vọng từ bức tường.. một căn phòng cũ trong thư viện bị khóa.. nơi những Omega thường lẩn trốn.."

    Linh ôm chặt Mai, trái tim cô se lại. Cảnh tượng đó như một nhát dao xoáy vào ký ức về anh trai. Sự suy sụp của Mai giống hệt những gì anh cô đã trải qua. Những dòng nhật ký, những cảnh báo về "trường hợp thất bại", về những Omega biến mất, nay hiện ra sống động trước mắt cô.

    "Tiếng vọng từ bức tường.. một căn phòng cũ trong thư viện bị khóa.." – câu nói của Mai vang vọng trong đầu Linh như một tín hiệu thức tỉnh. Cô bé không chỉ là nạn nhân, mà còn là người giữ một mảnh ghép quan trọng. Rất có thể, nơi đó chính là điểm giao giữa hiện tại và bí ẩn trong quá khứ. Có thể, anh cô cũng đã từng tìm đến nơi ấy.

    Nhìn Mai thiếp đi vì kiệt sức trong vòng tay mình, Linh cảm nhận một sức mạnh mới đang lớn dần trong lòng. Cô sẽ không để Mai hay bất kỳ Omega nào khác phải chịu đựng số phận như anh trai cô đã từng. Cái mê cung tàn nhẫn này, cô sẽ phá hủy nó từ bên trong.

    Và căn phòng bị khóa trong thư viện chính là điểm khởi đầu. Liệu Linh có thể tìm thấy cánh cửa dẫn đến sự thật trong thư viện hay không?
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng sáu 2025 lúc 1:36 PM
  6. Mei668

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 4: NGỌN LỬA BỘC PHÁT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nỗi đau và sự căm phẫn dành cho hệ thống Alpha, cùng với nỗi sợ hãi tột cùng khi chứng kiến Mai suýt tự tử, đã thổi bùng lên một ngọn lửa mới trong Linh. Cô không thể mãi là một Omega bị chà đạp. Để tìm ra sự thật về anh trai, để bảo vệ Mai và những Omega khác, cô phải leo lên. Không phải vì tham vọng quyền lực, mà vì sự sống còn và mục tiêu trả thù. Chiếc đồng hồ F-0 trên cổ tay, từng là bản án, giờ trở thành một lời thách thức.

    Linh bắt đầu quan sát. Cô dành hàng giờ để nghiên cứu cách thức hoạt động của cái gọi là "Uy Lực Xã Hội". Hệ thống AI giám sát từng cử chỉ, lời nói, biểu cảm, thậm chí cả nhịp thở và phản ứng cơ thể. Nó đánh giá sự tự tin, khả năng ảnh hưởng, mức độ thao túng và kiểm soát người khác. Những Alpha và Beta không đơn thuần là giỏi giang. Họ là những bậc thầy trong việc đọc vị, che giấu cảm xúc và bẻ lái mọi tình huống về phía có lợi cho mình. Linh nhận ra rằng, nếu muốn sống sót, cô phải học cách trở thành một người giống như họ.

    Mỗi ngày, Linh tự ép mình thay đổi. Cô tập giữ ánh mắt vững vàng khi đối thoại, dù bên trong đang gào thét. Cô luyện cách giữ khuôn mặt lạnh lùng, giấu đi mọi giận dữ hay sợ hãi. Cô lặng lẽ lắng nghe các Beta, phân tích lời nói, điệu bộ, cách họ điều khiển cảm xúc của người khác. Đó là một quá trình ghê tởm, nhưng cần thiết.

    Trong một buổi học "Kỹ năng Tranh biện", do giám thị Ông Cao giảng dạy – một cựu Alpha nổi tiếng với sự lạnh lùng và cách đặt câu hỏi đánh vào điểm yếu – Linh bị dồn vào chân tường. Ông Cao quét mắt quanh lớp, rồi dừng lại ở cô. Ánh mắt ông ta sắc như dao, đầy định kiến. Diễm, ngồi ở hàng đầu, liếc nhìn Linh với nụ cười nửa miệng. Rõ ràng, cô ta đã gợi ý với thầy.

    "Học sinh Nguyễn Mai Linh."

    Giọng ông Cao đều đều, nhưng lộ rõ tính công kích.

    "Với hạng Omega F-0 của em, theo em điều gì là quan trọng nhất để tồn tại trong một xã hội cạnh tranh khốc liệt? Liệu một cá nhân bị đào thải có đáng được trao cơ hội thứ hai không? Hãy tranh biện về giá trị tồn tại của những kẻ yếu kém."

    Cả lớp im phăng phắc. Câu hỏi như một nhát dao cắm thẳng vào Linh, vừa riêng tư vừa mang tính hạ nhục. Một vài tiếng cười rúc rích vang lên. Tất cả đang chờ cô sụp đổ.

    Nhưng Linh không sụp đổ. Cô đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Ngọn lửa phẫn nộ và khát vọng trả thù trong cô bốc cao, thiêu cháy mọi sợ hãi. Cô đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào Ông Cao, giọng không một chút run rẩy.

    "Thưa thầy, giá trị tồn tại của một cá nhân không thể được đo bằng một con số hay hệ thống xếp hạng."

    Giọng cô vang lên dứt khoát.

    "Một xã hội mà chỉ tôn vinh kẻ mạnh và giẫm đạp lên kẻ yếu không phải là cạnh tranh. Đó là một xã hội bệnh hoạn. Kẻ yếu không phải là người đáng bị loại bỏ. Họ là những người đã bị hệ thống lấy mất cơ hội."

    Ông Cao hơi nheo mắt. Ông không ngờ một Omega lại dám phản biện trực diện như vậy.

    "Cơ hội được trao đều cho tất cả."

    Ông Cao đáp, giọng nghiêm nghị.

    "Chỉ những người có năng lực mới biết nắm bắt."

    "Năng lực, thưa thầy.."

    Giọng Linh vẫn điềm tĩnh, nhưng trong từng chữ bắt đầu lan tỏa một năng lượng khó lý giải.

    "Năng lực không chỉ là điểm số hay khả năng thao túng. Năng lực thực sự là ý chí vượt qua nghịch cảnh. Là khi một người bị đẩy đến tận cùng vẫn không chịu gục ngã. Một người không còn gì để mất sẽ mạnh hơn bất cứ kẻ mạnh nào. Bởi họ chỉ còn lại chính mình, và khát vọng sống."

    Giọng cô dồn dập hơn, từng từ như lưỡi dao chém vào thứ lý tưởng méo mó đang bao trùm ngôi trường.

    "Việc một cá nhân bị đào thải không chứng tỏ họ yếu. Nó chứng tỏ hệ thống đã thất bại trong việc nhìn thấy tiềm năng thật sự. Một hệ thống chỉ tạo ra những kẻ mạnh vô cảm rồi sẽ tự sụp đổ bởi chính sự tàn nhẫn của nó."

    Cả lớp chết lặng. Ngay cả Ông Cao cũng không giấu được vẻ ngỡ ngàng. Lần đầu tiên, ánh mắt ông nhìn Linh không còn lạnh lùng mà chuyển thành sự đánh giá. Trên tay Linh, chiếc đồng hồ Uy Lực bỗng nhấp nháy. Điểm số của cô tăng vọt, vượt qua một số Gamma cấp thấp. Màu xanh lá hiện lên, mờ nhạt nhưng rõ ràng – dấu hiệu của một bước chuyển hạng.

    Ở một nơi khác, trong phòng điều khiển trung tâm, Trần Minh Khôi đang quan sát qua màn hình giám sát. Hắn đã theo dõi Linh từ ngày đầu tiên, từ cái khoảnh khắc cô ngây thơ đứng lên chào giáo viên. Nhưng lần này, hắn nhìn cô bằng ánh mắt khác. Không còn là sự tò mò. Đó là sự tính toán.

    Khôi biết hệ thống hơn bất cứ ai. Hắn là người thiết kế các thuật toán chấm điểm của AI. Hắn hiểu rõ từng điểm ảnh trong biểu cảm, từng sắc thái của sự ảnh hưởng xã hội. Và thứ hắn thấy ở Linh không chỉ là sự phản kháng. Đó là một tiềm năng. Một dạng ảnh hưởng nguyên bản – thu hút người khác không qua thủ đoạn, mà bằng chân lý.

    Linh có thể là thứ mà hắn tìm kiếm. Không phải một Alpha thông thường, mà là phiên bản nâng cấp. Một Alpha không lệ thuộc vào hệ thống, mà có thể điều khiển nó theo một cách hoàn toàn khác.

    Sau giờ học, Linh vừa bước ra khỏi lớp thì thấy Khôi đang đứng đợi. Không còn ánh mắt lạnh băng hay giọng nói giễu cợt. Chỉ là một sự điềm tĩnh lạ thường.

    "Năng lực của cậu không nên bị chôn vùi."

    Giọng hắn trầm, không còn châm biếm.

    "Tôi thấy ở cậu một tiềm năng vượt xa mọi dự đoán. Hãy đi với tôi. Tôi có thể giúp cậu khai phá nó. Và cậu sẽ được chạm vào những điều mà những kẻ tầng thấp chưa bao giờ dám mơ tới."

    Linh nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt cô cảnh giác. Cô không tin hắn. Không thể. Hắn là con trai của Trần Hải Dương, người tạo ra hệ thống đã hủy hoại anh trai cô. Nhưng lời đề nghị của hắn như một chiếc chìa khóa mở cửa đến nơi cô cần tới. Cô biết, nếu muốn tiếp cận lõi của hệ thống, cô phải đi qua hắn.

    "Tôi sẽ đi với cậu."

    Giọng Linh bình thản, nhưng ánh nhìn sắc lạnh.

    "Nhưng tôi không phải công cụ của bất kỳ ai. Tôi chỉ muốn sống yên ổn"

    Khôi không đáp. Hắn chỉ mỉm cười nhẹ, như thể vừa thu nhận một quân cờ quan trọng.


    Trò chơi giờ mới thật sự bắt đầu. Và Linh, một Omega từng bị khinh rẻ, đã đặt bước chân đầu tiên vào cuộc chiến của những Alpha. Không để được công nhận. Mà để giật tung chiếc mặt nạ quyền lực mà hệ thống này đã cố che giấu quá lâu .
     
  7. Mei668

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 5: BƯỚC CHÂN ALPHA

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Việc Linh chấp nhận lời đề nghị của Khôi đã gây ra một làn sóng chấn động nhỏ trong giới Alpha và Beta. Tin tức về một Omega F-0 bỗng nhiên được Trần Minh Khôi, Alpha đứng đầu, chú ý lan đi nhanh như cháy rừng. Diễm, với chiếc đồng hồ Beta màu xanh lá của mình, không giấu nổi vẻ tức tối. Ánh mắt cô ta nhìn Linh giờ không còn đơn thuần là khinh miệt, mà là sự pha trộn giữa ghen tị và giận dữ. Diễm và một số Alpha khác bắt đầu tìm mọi cách gây khó dễ cho Linh, từ những lời bóng gió cho đến việc cố tình ngáng đường cô trong các hoạt động chung.

    Khôi dường như không quan tâm đến ánh mắt soi mói hay sự khó chịu từ xung quanh. Hắn bắt đầu huấn luyện Linh một cách khắc nghiệt nhưng hiệu quả. Những buổi tập diễn ra trong các phòng mô phỏng, nơi AI theo dõi từng cử chỉ nhỏ nhất. Khôi không dạy Linh cách hòa nhập. Hắn dạy cô cách thống trị. Hắn chỉ cho cô cách sử dụng ảnh hưởng vô thức một cách có chủ đích, trong những cuộc "đấu uy lực", những màn đối đầu tâm lý được Alpha dùng để xác lập vị thế.

    "Đừng tỏ ra yếu đuối," Khôi nói, khi Linh lúng túng trong một bài tập thao túng cảm xúc. "Sự đồng cảm là một gánh nặng ở đây. Cậu phải điều khiển nó, không để nó điều khiển cậu."

    Linh buộc phải học cách thao túng. Cô tập đọc vị ánh mắt, phân tích ngôn ngữ cơ thể, và lựa lời để tạo hiệu ứng cảm xúc như mong muốn. Mỗi lần thành công, dù điểm Uy Lực tăng lên, trong cô lại dâng lên cảm giác giằng xé. Cô đang trở thành chính những kẻ cô căm ghét sao? Một kẻ lạnh lùng, vô cảm?

    Nhưng đồng thời, việc tiếp cận Khôi mở ra cho Linh những cánh cửa mà một Omega không bao giờ có thể chạm đến. Là một phần trong nhóm Alpha của Khôi, cô được quyền đi vào các khu vực hạn chế. Cô có thể ra vào thư viện mật – một tòa nhà cũ kỹ nhưng đầy uy nghi, nơi lưu trữ những tài liệu hiếm và lịch sử bí mật của ngôi trường. Cô còn được phép vào các phòng thí nghiệm nguyên bản, nơi hệ thống Uy Lực Xã Hội từng được nghiên cứu và phát triển.

    Dựa vào manh mối Mai cung cấp, căn phòng bị khóa trong thư viện, Linh bắt đầu âm thầm điều tra. Mỗi lần có cơ hội lẻn vào thư viện mật, cô lại dạo quanh các kệ sách cũ, tìm kiếm dấu hiệu bất thường. Căn phòng đó nằm ở tầng hầm, sau một cánh cửa gỗ sẫm màu, gần như hòa vào bức tường. Không biển hiệu, không dấu vết, chỉ có một ổ khóa điện tử không thể mở bằng thẻ học sinh thông thường.

    Một lần, khi đang tìm sách gần đó, Linh chạm vào một viên gạch lát tường lỏng lẻo. Bên trong, cô phát hiện một mảnh giấy cũ, được giấu kỹ. Nét chữ nguệch ngoạc nhưng quen thuộc. Là của anh trai cô.

    "Nhật ký nghiên cứu, Thí nghiệm tâm lý, Thất bại."

    Kèm theo đó là một biểu tượng nhỏ, mà Linh nhận ra là biểu tượng của một trong những phòng thí nghiệm cũ trong trường. Tim cô đập thình thịch. Đây là mảnh ghép còn thiếu. Anh cô không chỉ bị hủy hoại. Anh đã cố để lại dấu vết. Những thí nghiệm tâm lý sâu xa. Những trường hợp thất bại. Phải chăng đó là cách họ gọi những học sinh Omega đã biến mất?

    Khôi, với vai trò huấn luyện viên và người giám sát, luôn theo sát Linh. Hắn xuất hiện bất ngờ, thường xuyên kiểm tra biểu hiện của cô. Linh buộc phải giữ vẻ lạnh lùng, giấu kín mục đích thật. Hắn vẫn tin rằng cô, giống như mọi Alpha khác, chỉ đơn thuần muốn quyền lực. Hắn chưa hề nghi ngờ rằng cô đang âm thầm tìm cách phá hủy hệ thống này.

    Trong quá trình huấn luyện và tiếp cận các khu vực cấm, Linh cũng bắt đầu kết nối ngầm với những học sinh Gamma và Omega bị chèn ép. Cô không kêu gọi nổi loạn. Cô chỉ gieo những hạt giống nhỏ của hoài nghi, bất mãn và khao khát tự do.

    Một lần, khi chứng kiến một Beta mỉa mai một Omega, Linh không can thiệp trực tiếp. Cô chỉ lướt qua, ánh mắt vô tình chạm vào kẻ bắt nạt. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô truyền đi một cảm giác lạnh lẽo có chút khinh miệt, khiến Beta kia bất chợt im bặt. Không rõ vì sao, chỉ biết những lời chế giễu chợt tắt. Đó không phải là phép màu. Đó là sự thao túng tinh vi mà Linh đang dần làm chủ.

    Khi một Gamma bị loại khỏi một dự án chỉ vì điểm Uy Lực chưa đủ, Linh không nói "Hệ thống này bất công." Cô chỉ nhẹ nhàng nói với một bạn cùng lớp: "Thật lạ là đôi khi những người có năng lực thật sự lại không được cơ hội thể hiện, chỉ vì những con số."

    Một câu nói bâng quơ, nhưng đủ để gieo nghi ngờ. Cô không muốn họ đứng lên ngay. Cô muốn họ nhận ra rằng họ không đơn độc. Rằng bất công không phải do bản thân họ kém cỏi, mà do hệ thống không công bằng.

    Linh đang xây dựng một mạng lưới ngầm. Không tên, không cấu trúc. Chỉ là những ánh mắt hiểu nhau, những cái gật đầu nhẹ, những câu nói tưởng chừng vô hại. Nhưng mỗi tương tác ấy là một đốm lửa nhỏ. Chờ ngày bùng cháy.

    Dù phải giả vờ, dù phải thao túng, Linh không quên mục tiêu cuối cùng. Cô biết, con đường này đầy rẫy sự đánh đổi máu và nước, nhưng cũng là con đường duy nhất. Cô phải leo lên để đòi lại công lý cho anh trai, cho Mai, và cho tất cả những Omega từng bị nghiền nát dưới gót chân hệ thống.

    Mỗi bước chân Linh đi giữa thế giới Alpha là một bước tiến gần hơn đến sự thật. Gần hơn đến ngọn lửa nổi loạn mà cô đang âm thầm nhóm lên, trong lòng một mê cung tưởng như không thể phá vỡ.
     
  8. Mei668

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 6: LỜI THÌ THẦM TỪ QUÁ KHỨ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trôi qua, Linh ngày càng trở thành một "học trò" xuất sắc của Khôi. Điểm Uy Lực của cô tăng đều đặn, từ hạng F-0 đỏ rực lên đến Gamma màu vàng, thậm chí có lúc chạm ngưỡng Beta. Cô học cách ẩn mình trong đám đông, đọc vị cảm xúc người khác, và thao túng tình huống một cách tinh vi. Với học sinh khác, Linh giờ đây là một cô gái lạnh lùng, ít nói, nhưng có một sức hút kỳ lạ. Họ không biết rằng, đằng sau vẻ ngoài vô cảm đó là một khối căm hờn cháy âm ỉ và quyết tâm không bao giờ tắt.

    Khôi ngày càng tin tưởng Linh, hoặc ít nhất, tin rằng hắn đang thuần hóa được cô. Hắn thường giao cho cô những nhiệm vụ ngày càng phức tạp, đòi hỏi khả năng phân tích và thao túng cao. Chính điều này lại tạo điều kiện để Linh tiếp cận sâu hơn với những khu vực mật trong trường.

    Và rồi, cơ hội đến. Trong một buổi "nghiên cứu độc lập" tại thư viện mật, Khôi giao cho Linh nhiệm vụ tìm một tài liệu quý hiếm ở tầng hầm. Đây chính là thời khắc mà cô đã chờ đợi từ rất lâu.

    Khi Khôi khuất dạng, Linh nhanh chóng tiến đến căn phòng bị khóa mà Mai từng nhắc đến. Cánh cửa gỗ sẫm màu vẫn đứng đó, im lìm, hòa lẫn vào bức tường đá lạnh. Linh cúi xuống, chạm tay vào viên gạch lỏng lẻo nơi cô từng tìm thấy ghi chú của anh trai. Lần này, cô kiểm tra kỹ hơn. Dùng đầu ngón tay miết theo mép gạch, cô cảm nhận được một khe hở rất nhỏ. Và rồi, một tiếng "tách" vang lên khẽ khàng. Một phần của tường gạch bên cạnh dịch chuyển, để lộ ra một khe cắm nhỏ, gần như vô hình.

    "Khóa kỹ thuật số," Linh thì thầm. Đây không phải là loại khóa dùng thẻ học sinh, mà là một kiểu cơ chế cũ hơn, có lẽ yêu cầu mật mã hoặc thiết bị đặc biệt. Cô nhớ lại một dòng trong nhật ký của anh trai: "Mật mã bảo vệ.. cũ kỹ nhưng hiệu quả.."

    Linh mở máy tính bảng, tìm kiếm trong các tài liệu lưu trữ cũ về hệ thống an ninh ban đầu của trường. Sau nhiều giờ mày mò, thử nghiệm các thuật toán mã hóa cổ, cô phát hiện một chuỗi mã khả nghi trong một file dữ liệu lỗi. Là một dãy số kết hợp ký tự đặc biệt. Có thể đây là mật mã.

    Cô quay lại căn phòng, nhập mã số vào khe cắm. Một tiếng "bíp" nhẹ vang lên. Cánh cửa từ từ hé mở, để lộ hành lang tối tăm, ẩm mốc. Không khí cũ kỹ, mùi thời gian và sự mục ruỗng bốc lên khiến Linh cảm thấy gai người. Nhưng cô không dừng lại. Cô bước vào.

    Ánh sáng từ đèn pin điện thoại chiếu vào căn phòng nhỏ phủ bụi mù. Những chiếc bàn thí nghiệm xếp lộn xộn, thiết bị điện tử cũ hỏng nằm rải rác, mạng nhện giăng đầy. Đây không phải là một phòng học bình thường. Đây là một phòng thí nghiệm đã bị lãng quên.

    Trên một chiếc bàn ở giữa, dưới lớp bụi dày, là một cuốn sổ tay. Linh nhặt lên. Bìa sổ rạn nứt, giấy ố vàng theo năm tháng.

    "Nhật ký Thí nghiệm Tâm lý – Dự án Omega – Lịch sử thất bại."

    Dòng chữ khiến Linh rùng mình. Đây không phải là nhật ký của anh trai, nhưng chắc chắn liên quan đến anh. Cô lật từng trang. Những ghi chép tỉ mỉ về các thí nghiệm trên học sinh Omega. Những bài kiểm tra kiểm soát tâm lý. Những biểu đồ đánh giá "phản ứng cô lập", "chỉ số phục tùng", và điều khiến Linh nghẹn họng là cụm từ lặp đi lặp lại: "Thanh lọc".

    Rồi cô thấy tên anh trai mình.

    "Nguyễn Hoàng Anh – Gamma chuyển hóa thành Omega, đối tượng tiềm năng cho thí nghiệm kiểm soát. Chỉ số kháng cự cao. Cần theo dõi đặc biệt."

    Linh lật nhanh hơn, tim đập mạnh. Những dòng tiếp theo ghi lại quá trình suy sụp tâm lý của anh trai, bị cô lập, bị đẩy đến bờ tuyệt vọng.

    "Ngày 06/11: Đối tượng Hoàng Anh đã bị xử lý. Không còn giá trị sử dụng. Hồ sơ bị hủy. Mọi dấu vết bị xóa bỏ."

    Bàn tay Linh buông rơi cuốn sổ xuống sàn. Cô run rẩy. Từng chữ như dao cứa vào tim. "Xử lý". Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô vẫn không tránh khỏi cơn đau nhói khó chịu trong lòng. Không phải bị giam giữ. Mà là bị loại bỏ. Là bị giết.

    Anh trai cô đã bị giết. Như một con chuột thí nghiệm. Bởi chính cái hệ thống mà Khôi đang duy trì. Cảm giác buồn nôn dâng lên. Trái tim như bị bóp nghẹt. Linh siết chặt nắm tay, nước mắt chực trào nhưng không rơi.

    Không. Cô không được yếu đuối lúc này.

    Nhanh chóng, Linh chụp ảnh lại những trang quan trọng trong cuốn sổ, đặc biệt là phần liên quan đến anh trai và Dự án Omega. Cô ghi nhớ tên những người bị nhắc đến trong các ghi chú.

    Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Tim Linh thót lại. Ai đó đang đến.

    Cô vội vàng nấp sau một chồng bàn cũ, thở nhẹ. Không động đậy.

    Tiếng bước chân dừng lại trước cửa. Một giọng trầm quen thuộc vang lên:

    "Mình chắc là có gì đó ở đây."

    Khôi. Hắn đã theo dõi cô.

    Cánh cửa khẽ mở. Ánh sáng từ đèn pin rọi vào phòng. Bóng dáng Khôi hiện lên, sắc lạnh. Hắn quét mắt qua từng ngóc ngách.

    Linh cảm thấy chiếc đồng hồ Uy Lực trên cổ tay nhấp nháy. Nó đang phát tín hiệu. Hệ thống AI sẽ phát hiện cô. Phải làm gì đó ngay.

    Cô từ từ kéo một mảnh vải tối trong túi, quấn quanh đồng hồ, chặn tín hiệu. Sau đó, nhẹ nhàng lùi vào bóng tối. Cô lướt đến bảng điều khiển cũ kỹ gắn trên tường. Dựa vào những gì học được từ dữ liệu của anh trai, cô tìm và vô hiệu hóa camera giám sát. Một tiếng "tách" vang lên. Đèn đỏ tắt.

    Khôi bước vào phòng. Ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc bàn nơi cuốn sổ rơi xuống. Hắn nhíu mày. Cúi xuống, nhặt một cây bút chì. Dường như cảm nhận có điều bất thường. Nhưng lớp bụi dày và sự im lặng hoàn hảo khiến hắn không tìm thấy gì đáng ngờ.

    Trong khi đó, Linh luồn ra phía sau, len vào một khe cửa phụ mà cô đã phát hiện từ bản đồ thư viện cũ. Một lối thoát hiểm ẩn, dẫn vào hành lang ngầm nối sang khu học chính.

    Tiếng gió rít qua khe cửa hòa cùng nhịp tim đập mạnh. Linh lặng lẽ rời khỏi nơi đó. Cô đã mang theo một phần của sự thật. Một phần của lịch sử bị che giấu.

    Khi Khôi rời khỏi căn phòng và đóng cánh cửa lại, hắn không biết rằng bí mật lớn nhất của ngôi trường này đã bị đánh cắp. Và người đang giữ nó trong tay chính là kẻ mà hắn cho là đã "thuần hóa".

    Linh bước nhanh vào màn đêm. Cô không còn là một Omega đang bò tìm đường sống. Cô đang là ngọn lửa đầu tiên. Một tia sáng nhỏ, nhưng đủ để đốt cháy toàn bộ mê cung dối trá này.
     
  9. Mei668

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 7: NGỌN LỬA ÂM Ỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Linh thoát khỏi căn phòng bí mật với trái tim đập như trống trận. Sự thật kinh hoàng về Dự án Omega và số phận của anh trai khiến cô choáng váng. Trường Alpha không chỉ là một hệ thống xếp hạng tàn nhẫn, mà là một cỗ máy nghiền nát nhân tính. Nơi những "trường hợp thất bại" không được tha thứ, mà bị "xử lý" một cách dã man.

    Trở về phòng, Linh khóa chặt cửa, bật chế độ bảo mật cao nhất trên máy tính bảng, rồi bắt đầu sao lưu những bức ảnh chụp cuốn nhật ký. Từng dòng chữ, từng biểu đồ, từng cái tên trong sổ được cô lưu trữ cẩn thận. Cô biết đây là bằng chứng không thể chối cãi, nhưng cũng là thứ có thể đẩy cô vào chỗ chết nếu bị phát hiện.

    Trong những ngày tiếp theo, Linh tiếp tục đóng vai "học trò ngoan" của Khôi. Cô tham gia các buổi huấn luyện, thể hiện khả năng thao túng và kiểm soát ngày một thành thạo. Chiếc đồng hồ Uy Lực giờ đã ổn định ở hạng Beta, thường xuyên nhấp nháy màu xanh lá đậm. Sự thay đổi này giúp cô dễ dàng tiếp cận các học sinh Gamma và Beta khác. Những kẻ từng khinh thường cô giờ đây đã kiêng dè, thậm chí là tỏ ra tôn trọng.

    Cô không dừng lại. Linh tiếp tục lặng lẽ tiếp cận những Gamma và Omega mà cô từng gieo mầm bất mãn. Trong một lần nghe thấy nhóm Gamma phàn nàn về việc bị loại khỏi câu lạc bộ ưu tú vì một Alpha xen vào, Linh chỉ nhẹ nhàng xen vào cuộc trò chuyện. Cô không chỉ trích hệ thống. Cô chỉ khẽ thở dài rồi nói:

    "Thật tiếc cho những người có tài năng thật sự nhưng lại không được nhìn nhận. Có lẽ, ở đây, sự công bằng là một thứ quá xa xỉ."

    Câu nói bâng quơ ấy, thốt ra với ánh mắt đượm buồn, đã đánh trúng tâm lý những người đang chực chờ một cái cớ để nghi ngờ. Ánh nhìn họ dành cho Linh thay đổi. Không còn là khinh miệt, mà là sự lặng lẽ thấu hiểu.

    Tuy chưa từng kêu gọi ai đứng lên, nhưng qua ánh mắt, lời nói, và những hành động ngầm, Linh đã dần hình thành một mạng lưới vô hình. Một hệ thống đối trọng âm thầm, nơi những kẻ từng bị đè bẹp bắt đầu tìm đến nhau, cảm nhận được một tia hy vọng mỏng manh. Một số Gamma và Omega lặng lẽ tiếp cận Linh. Họ không nói nhiều, nhưng từng câu hỏi, từng mẩu chuyện vụn vặt đều mang theo nỗi sợ, nỗi giận và niềm khao khát được tồn tại đúng nghĩa.

    Linh lắng nghe tất cả. Từ họ, cô thu thập thêm thông tin về những hành vi bạo lực bị che giấu, những vụ biến mất bí ẩn, và cả những khu vực cấm mà bản thân cô chưa từng biết tới.

    Càng ở gần Khôi, cô càng hiểu rõ hệ thống. Trong các buổi huấn luyện riêng, Khôi thường thao tác trực tiếp với thuật toán AI. Hắn chỉnh sửa chỉ số, nâng điểm cho kẻ mình muốn, hạ điểm cho kẻ mình không ưa. Với sự tự mãn quen thuộc, hắn từng nói:

    "Hệ thống này không hoàn hảo. Nó có những lỗ hổng, và chỉ những kẻ hiểu nó mới có thể điều khiển nó."

    Lời hắn không chỉ để khoe khoang. Với Linh, đó là một manh mối vàng. Những lỗ hổng đó có thể trở thành công cụ để cô phá hủy cả hệ thống từ bên trong.

    Cùng với những bằng chứng cô có được từ Dự án Omega, cộng thêm hiểu biết mới về cách vận hành của hệ thống AI, Linh bắt đầu xây dựng kế hoạch. Cô cần một thời điểm hoàn hảo. Một cơ hội để đưa toàn bộ sự thật ra ánh sáng. Một cú đòn mạnh đến mức có thể khiến cả Alpha rung chuyển.

    Nhưng Linh biết rõ, canh bạc này không hề an toàn. Đối đầu với Trần Hải Dương và Hoàng Minh Quân không phải là chuyện nhỏ. Họ là hai trong số những người quyền lực nhất, là gốc rễ của toàn bộ hệ thống này. Nhưng cô không còn đường lùi. Vì anh trai, vì Mai, và vì tất cả những Omega đã bị bóp nghẹt tiếng nói.

    Đêm đến, khi mọi người đã ngủ, Linh ngồi một mình trong bóng tối. Màn hình máy tính bảng phát ra ánh sáng mờ nhạt. Những trang nhật ký. Những biểu đồ. Bản đồ khuôn viên trường. Cô nhìn chằm chằm vào tất cả, như thể muốn in nó vào tận xương tủy.

    Rồi ánh mắt cô dừng lại.

    Một dòng thông báo nhỏ hiện trên bảng tin điện tử: "Lễ Trao Giải Uy Lực Alpha – Truyền hình trực tiếp toàn trường."

    Đây là một cơ hội, cô nheo mắt như suy tính điều gì đó.

    Một sân khấu lớn, trước mắt hàng trăm học sinh, giáo viên, và cả những đại diện từ Bộ Giáo dục và Tập đoàn Alpha. Nơi các Alpha sẽ được vinh danh, nơi cả hệ thống tụ hội để tự ca ngợi vinh quang giả tạo của mình. Nếu cô công bố sự thật ở đó, nếu những hình ảnh, dữ liệu, bằng chứng bị lộ ra ngay khoảnh khắc danh hiệu Alpha được xướng lên, hệ thống sẽ không còn đường chối cãi.

    Linh sẽ biến buổi lễ huy hoàng của họ thành một cơn ác mộng. Một cú phơi bày trần trụi đến tê liệt. Một cú đánh khiến toàn bộ cỗ máy quyền lực phải run rẩy.

    Cô không chỉ muốn trả thù. Cô muốn lật đổ.
     
  10. Mei668

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 8: CUỘC LẬT ĐỔ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày Lễ Trao Giải Uy Lực Alpha cận kề, không khí trong trường trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Những tấm áp phích lớn với hình ảnh các Alpha xuất sắc treo khắp nơi, màn hình LED khổng lồ trình chiếu những thước phim vinh danh họ như những "ngôi sao lãnh đạo tương lai". Đối với hầu hết học sinh, đây là một ngày hội để tôn vinh những người đứng đầu, nhưng với Linh, nó là thời điểm hoàn hảo để phá vỡ sự giả dối.

    Kế hoạch của Linh đã được ấp ủ tỉ mỉ. Cô sẽ sử dụng chính hệ thống AI của trường để công bố sự thật. Dựa trên những gì đã học từ Khôi về các lỗ hổng và cách thao túng điểm Uy Lực, Linh đã vạch ra một con đường để truy cập vào lõi điều khiển của hệ thống trình chiếu sự kiện. Cô sẽ cài đặt một đoạn mã nhỏ, ẩn mình trong hệ thống, chờ đợi thời cơ thích hợp để kích hoạt.

    Việc đầu tiên Linh cần làm là tìm cách xâm nhập vào phòng điều khiển chính của hội trường – nơi mà ngay cả những Alpha cấp cao cũng hiếm khi được phép vào. Đó là một khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt, với hệ thống an ninh phức tạp và camera giám sát dày đặc.

    "Linh," Khôi gọi cô vào một buổi chiều, giọng hắn vẫn đều đều nhưng ánh mắt lại có vẻ thăm dò. "Buổi lễ sắp đến. Tôi cần cậu giúp tôi chuẩn bị một số dữ liệu trình chiếu cho phần phát biểu của tôi. Cậu có thể vào phòng điều khiển chính để làm việc đó."

    Trái tim Linh thót lại. Đây chính là cơ hội cô chờ đợi, nhưng cũng là một cái bẫy tiềm tàng. Khôi không phải kẻ ngốc. Hắn có thể đang thử cô. Tuy nhiên, Linh phải chấp nhận.

    "Vâng!" Linh đáp, giữ vẻ mặt vô cảm. "Tôi sẽ chuẩn bị ngay."

    Trong phòng điều khiển chính, Linh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Hàng trăm màn hình lớn nhỏ, đèn nhấp nháy, tiếng quạt gió của máy chủ rì rầm như một sinh vật khổng lồ. Đây là trung tâm của hệ thống, nơi mọi dữ liệu được xử lý, mọi hình ảnh được trình chiếu. Linh cẩn trọng di chuyển, ánh mắt lướt qua từng chiếc camera, từng góc khuất. Chiếc đồng hồ Uy Lực trên cổ tay cô vẫn đang hoạt động, là một thiết bị theo dõi hai chiều. Cô cần phải vô hiệu hóa nó một cách tạm thời, hoặc ít nhất là đánh lừa hệ thống.

    Linh đến bàn điều khiển trung tâm, nơi có một màn hình lớn hiển thị lịch trình buổi lễ. Cô bắt đầu làm việc, cố tình làm chậm một vài thao tác, tạo ra một chút "trục trặc kỹ thuật" nhỏ để có thêm thời gian. Khi nhân viên kỹ thuật mải xử lý sự cố, Linh lướt ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím. Cô biết rằng AI giám sát sẽ ghi lại mọi thao tác của cô, nhưng cô đã chuẩn bị sẵn.

    Cô cài đặt một đoạn mã nhỏ, ngụy trang nó dưới dạng một bản cập nhật hệ thống định kỳ. Đoạn mã này sẽ được kích hoạt vào thời điểm nhất định trong buổi lễ. Quan trọng hơn, Linh đã tạo ra một "mã ẩn" trên đồng hồ Uy Lực của mình. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi cô cúi xuống chỉnh sửa một sợi dây cáp dưới bàn, Linh khéo léo dùng ngón tay cái che đi cảm biến trên đồng hồ, đồng thời kích hoạt một mã ngắt tín hiệu tạm thời mà cô đã bí mật lập trình. Chỉ trong vài giây, chiếc đồng hồ của cô sẽ ngừng gửi dữ liệu vị trí và hành vi về hệ thống. Thời gian đủ để cô làm những gì cần làm.

    Khi đoạn mã được cài đặt thành công, và tín hiệu đồng hồ trở lại bình thường, Linh thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng hoàn thành nốt công việc của mình và rời khỏi phòng điều khiển, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ.

    Tối hôm đó, Linh đến khu Ký túc xá Omega. Mai đang cuộn tròn trên giường, vẫn còn vẻ sợ hãi.

    "Mai," Linh gọi nhẹ. "Cậu có muốn xem một điều thú vị không?"

    Mai ngẩng đầu lên, đôi mắt cụp xuống.

    "Cậu đã từng nói với tớ về những tiếng vọng từ bức tường, về căn phòng bị khóa," Linh nói, giọng cô đầy kiên quyết. "Tớ đã tìm thấy nó. Và tớ cũng đã tìm thấy sự thật về anh trai tớ, về những Omega khác."

    Linh mở máy tính bảng, cho Mai xem những bức ảnh chụp nhật ký. Mai nhìn chằm chằm vào những dòng chữ, đôi mắt cô bé mở to kinh hoàng. "Họ.. họ đã làm gì với chúng ta.."

    "Họ muốn chúng ta im lặng, Mai," Linh nói, ánh mắt rực lửa. "Nhưng tớ sẽ không để điều đó xảy ra. Tớ sẽ khiến họ phải trả giá."

    Mai run rẩy, nhưng lần này, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự giận dữ tiềm ẩn. "Tớ.. tớ sẽ giúp cậu. Tớ sẽ làm bất cứ điều gì."

    Linh gật đầu. Cô cần Mai. Cô cần sự hỗ trợ từ những người Omega và Gamma đã bị áp bức. Cô đã gieo mầm bất mãn, giờ là lúc thu hoạch.

    Ngày Lễ Trao Giải Uy Lực Alpha cuối cùng cũng đến. Hội trường lớn lấp lánh ánh đèn, âm thanh hùng tráng vang vọng. Các học sinh, giáo viên, và một vài vị quan chức chính phủ cấp cao ngồi chật kín khán phòng. Khôi, với vẻ mặt tự mãn, đứng trên sân khấu, chuẩn bị cho bài phát biểu của mình. Linh ngồi ở hàng ghế Beta, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía trước. Chiếc đồng hồ Uy Lực trên cổ tay cô vẫn hiển thị hạng Beta, nhưng bên trong nó, một kế hoạch phản công đang chờ được kích hoạt.

    Khi Khôi bắt đầu bài phát biểu, giọng hắn vang vọng khắp hội trường, ca ngợi "tầm nhìn sáng tạo" của trường và "những thế hệ lãnh đạo tài năng" mà nó đã tạo ra. Hắn thao thao bất tuyệt về tương lai tươi sáng của những "tinh hoa" được đào tạo tại đây. Đúng lúc đó, Linh khẽ nhúc nhích ngón tay, kích hoạt đoạn mã mà cô đã cài đặt.

    Màn hình lớn phía sau Khôi, vốn đang trình chiếu hình ảnh vinh danh các Alpha, bỗng nhiên nhấp nháy dữ dội. Âm thanh trong hội trường bắt đầu bị nhiễu. Khôi nhíu mày, nhìn về phía bảng điều khiển. Các nhân viên kỹ thuật bắt đầu hoảng loạn, cố gắng khắc phục sự cố.

    Nhưng đã quá muộn.

    Trên màn hình lớn, hình ảnh những chiếc đồng hồ Uy Lực, biểu tượng của sự phân cấp nội bộ mà trường luôn che giấu, bỗng nhiên hiện ra một cách rõ ràng. Kèm theo đó là một dòng chữ thuyết minh ngắn gọn xuất hiện: "Hệ thống phân cấp Uy Lực Xã hội, công trình của Ông Trần Hải Dương và Ông Hoàng Minh Quân. Người tạo ra hệ thống chấm điểm và AI giám sát: Trần Minh Khôi."

    Tiếp theo là những hình ảnh đáng sợ: Các bức ảnh chụp từ cuốn nhật ký thí nghiệm, những dòng chữ về "Dự án Omega", "thí nghiệm tâm lý", và những cụm từ "đối tượng bị xử lý", "hủy bỏ hồ sơ". Rồi đến tên anh trai Linh: "Nguyễn Hoàng Anh – Gamma chuyển hóa thành Omega.. đã bị xử lý."

    Một sự hỗn loạn bùng nổ trong hội trường. Tiếng xì xào bàn tán vang lên, dần chuyển thành tiếng la ó, hoảng loạn. Khôi đứng sững trên sân khấu, gương mặt trắng bệch. Hắn hiểu ngay điều gì đang xảy ra. Hai vị quan chức cấp cao ngồi ở hàng đầu tiên, Trần Hải Dương và Hoàng Minh Quân, cũng đứng bật dậy, nét mặt từ ngạc nhiên chuyển sang giận dữ tột độ.

    Linh đứng dậy. Chiếc đồng hồ Uy Lực trên tay cô giờ đây không còn hiển thị hạng Beta hay F-0 nữa. Nó nhấp nháy một dòng chữ đỏ rực: "HỆ THỐNG ĐANG BỊ PHÁ VỠ".

    Cô nhìn thẳng vào Khôi, ánh mắt rực lửa. Cô không nói một lời nào, nhưng thông điệp thì rõ ràng: "Trò chơi của các người đã kết thúc."

    Sự hỗn loạn bao trùm hội trường. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ của ghế, và những bước chân dồn dập vang lên. Các học sinh Alpha và Beta, những người vừa phút trước còn tự mãn, giờ đây tái mét mặt. Họ không thể tin vào những gì đang hiển thị trên màn hình. Hệ thống mà họ tôn thờ, cái bản chất thật của nó, bị phơi bày một cách trần trụi.

    Khôi là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, dù gương mặt hắn vẫn trắng bệch. Ánh mắt hắn khóa chặt vào Linh, sự ngạc nhiên ban đầu nhanh chóng chuyển thành một tia giận dữ lạnh lẽo. Hắn không ngờ một Omega mà hắn "huấn luyện" lại dám phản bội lại hắn, lại có thể làm được điều này. "Tắt nó đi! Mau tắt nó đi!" Khôi gầm lên, ra lệnh cho các nhân viên kỹ thuật đang cuống cuồng.

    Nhưng Linh đã tính trước mọi thứ.

    Đoạn mã cô cài không phải là một lỗi đơn giản có thể gỡ bỏ - nó là con dao găm giấu trong lớp nhung của hệ thống. Nó không chỉ hiển thị sự thật, mà còn làm chập toàn bộ tín hiệu trình chiếu, khiến cả hội trường chìm vào cơn sốt hoảng loạn.

    Trần Hải Dương và Hoàng Minh Quân – những kẻ đứng sau cỗ máy phân tầng tàn nhẫn ấy – lập tức đứng bật dậy. Sự lạnh lùng thường trực trên khuôn mặt họ biến mất, thay bằng sự hoảng loạn tột độ.

    "An ninh!" Hoàng Minh Quân gầm lên như thú dữ bị thương. "Bắt con nhỏ đó lại! NGAY!"

    Một nhóm bảo vệ mặc đồ đen lập tức ập vào hội trường.

    Nhưng họ không ngờ.. Linh đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ rất lâu.

    Khi các bảo vệ vừa tiến gần, một nhóm học sinh Omega và Gamma bất ngờ đứng dậy. Những gương mặt từng im lặng, cúi đầu, giờ đây rực lên ánh lửa phản kháng.

    "Chúng tôi không im lặng nữa!" Phúc, một Omega từng rụt rè, giờ như hóa thành người khác, hét vang, giọng vỡ òa trong phẫn nộ.

    "Sự thật phải được phơi bày!" Mạnh, một Gamma, tiếp lời. Lửa giận lấp lánh trong đôi mắt cậu.

    Như hiệu ứng domino, đám đông bùng nổ. Tiếng ghế đổ. Tiếng hét. Tiếng phản đối vang dội khắp hội trường như sóng trào. Những Alpha, Beta từng ngạo nghễ nay bối rối, co cụm lại. Một số cố trấn áp, nhưng lực lượng nổi dậy quá đông. Sự phẫn nộ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

    Giữa tâm điểm hỗn loạn ấy, Linh đứng yên.

    Cô không hét. Không cử động nhiều.

    Cô chỉ đứng đó, lặng lẽ, nhưng dường như tất cả đều xoay quanh cô.

    Chiếc đồng hồ Uy Lực trên tay cô vẫn nhấp nháy dòng chữ đỏ rực: "HỆ THỐNG ĐANG BỊ PHÁ VỠ." Không chỉ là hệ thống dữ liệu.

    Không chỉ là AI.

    Mà là trật tự, là dối trá, là quyền lực bị xé toạc.

    Khôi nhìn cô từ trên sân khấu.

    Ánh mắt hắn không còn lạnh lùng như trước – mà đầy mâu thuẫn. Giận dữ. Kinh ngạc. Và, rất khẽ, một tia.. thán phục.

    Linh – cái tên hắn từng xem là quân cờ – nay trở thành một "lỗi hệ thống" mà hắn không lường được.

    "Bắt nó lại!" Trần Hải Dương gầm lên. Giọng ông ta như lệnh tử hình. "Bằng mọi giá!"

    Đám bảo vệ chen qua đám đông, dùng vũ lực để tiếp cận Linh. Nhưng chính lúc ấy, ánh mắt cô chạm vào Mai – cô bé Omega nhỏ bé ấy đang đứng nơi lối thoát hiểm, ánh mắt lo lắng nhưng kiên cường.

    "Đi thôi!" Mai hét lên, vẫy tay về phía Linh.

    Không cần lời giải thích. Không cần do dự.

    Linh gật đầu.

    Cô quay lưng, lao về phía cánh cửa nhỏ, giữa biển người hỗn loạn, giữa tiếng la hét và tiếng tim đập dồn dập. Mỗi bước chân cô chạy là một vết rạn mới trên vỏ bọc quyền lực của Alpha.

    Cô không ngoái lại.

    Vì cô biết – Đây chỉ là khởi đầu.
     
  11. Mei668

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 9: DƯỚI LÒNG ĐẤT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hỗn loạn – đó là từ duy nhất có thể mô tả tình hình trong Trường Alpha sau cuộc lật đổ chớp nhoáng. Tiếng còi báo động vang lên khắp nơi, ánh đèn khẩn cấp nhấp nháy đỏ rực như những vệt máu giữa lòng đêm. Hệ thống an ninh được kích hoạt ở mức cao nhất. Nhưng thứ mà nó không thể kiểm soát được, là nỗi sợ.

    Linh và Mai lao qua cánh cửa thoát hiểm phía sau hội trường, hòa mình vào làn sóng học sinh đang cố gắng tháo chạy. Tiếng bước chân rầm rập, tiếng hô hoán của bảo vệ, tiếng xô đẩy, gào thét – tất cả hòa thành bản giao hưởng của sự hỗn loạn. Đằng sau, màn hình lớn vẫn đang trình chiếu sự thật kinh hoàng về Dự án Omega, về những học sinh từng bị "xử lý".

    "Chạy theo mình!" Linh kéo Mai rẽ sang một hành lang phụ. Cô đã ghi nhớ từng lối đi ngầm của ngôi trường này suốt nhiều tháng, và giờ là lúc để vận dụng chúng. Một đường hầm kỹ thuật nối từ hội trường sang khu năng lượng – ít người lui tới, và nằm ngoài phạm vi giám sát chặt của AI.

    Tiếng giày nện gấp gáp sau lưng. "Chúng mày không thoát được đâu!" Một giọng bảo vệ vang lên, bộ đàm trên vai hắn lập lòe ánh đỏ.

    Mai thở dốc. "Họ.. đang bám sát!"

    "Đồng hồ!" Linh thì thầm. "Vứt nó đi!"

    Cả hai nhanh chóng giật phăng chiếc đồng hồ Uy Lực trên cổ tay, ném mạnh vào một góc tối. Chiếc đồng hồ đỏ rực va vào tường, phát ra tiếng kêu "tạch" rồi im bặt. Trong vài phút tới, họ sẽ biến mất khỏi radar của hệ thống AI.

    Họ lao vào khu kỹ thuật – một mê cung rối rắm của ống dẫn, cáp điện và bậc thang kim loại gỉ sét. Mùi ẩm mốc, bụi bẩn và dầu nhớt xộc thẳng vào mũi. Linh rút máy tính bảng, mở bản đồ kỹ thuật số cũ lấy từ máy anh trai. Trên đó, những lối thoát ẩn bị xóa khỏi bản đồ chính thức vẫn còn hiển thị – bằng chứng cho thấy ai đó từng cố gắng che giấu chúng.

    "Anh ấy từng nói về lối này," Linh thì thào.

    "Anh ấy.. đã bị họ giết?" Mai hỏi, giọng run.

    Linh không trả lời. Cô chỉ siết chặt nắm tay. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng không thể để nó làm chậm bước chân.

    Một ánh đèn pin lóe lên từ phía trước. "Dừng lại!" Một nhóm bảo vệ khác đã chặn đầu. Linh và Mai quay ngoắt lại, chỉ để thấy nhóm truy đuổi phía sau cũng vừa ập tới. Hai phía – kẹp chặt.

    "Đây là bẫy!" Mai hoảng loạn.

    "Không," Linh nói, mắt lướt nhanh khắp không gian – rồi dừng lại ở một tủ điện cũ kỹ bên tường. "Là sân khấu."

    "Mai! Kéo cần kia xuống!"

    Không do dự, Mai lao đến, giật mạnh cần gạt kim loại. Một tiếng "rầm" chấn động vang lên. Đường ống phía trên nổ tung, xả nước ào ào xuống hành lang. Cùng lúc, bảng điều khiển bị đoản mạch. Toàn bộ đèn trong khu vực phụt tắt, đẩy mọi thứ vào bóng tối đặc sệt.

    Trong lúc bảo vệ hoảng loạn vì nước, vì mất ánh sáng, Linh kéo Mai len lỏi qua các khe hở, lẩn vào bóng tối. Tiếng quát tháo vang vọng phía sau, nhưng hai cô gái đã biến mất.

    Họ bò trườn qua những ống dẫn, chui qua các đường hầm chật hẹp nơi mạng nhện giăng kín. Linh nhận ra nơi này – khu bảo trì năng lượng cấp ba. Quá sâu, quá cũ, nên không ai sử dụng. Cũng vì vậy, hệ thống AI không giám sát được.

    Cuối cùng, sau khi trèo qua một thang sắt mục nát, Linh dừng lại, thở hổn hển. "Dừng ở đây. Ta đã đủ xa."

    Mai ngã xuống bên cạnh cô, toàn thân ướt sũng. "Chúng ta.. đã thoát chưa?"

    "Chưa." Linh mở máy tính bảng. Một chấm đỏ nhấp nháy – tín hiệu yếu ớt từ bản đồ hệ thống cũ. "Còn một đường thoát nữa. Dẫn ra bên ngoài bức tường."

    Mai tròn mắt. "Bên ngoài?"

    "Đó là ống xả thải cũ. Không ai nghĩ đến việc trốn bằng lối đó. Nhưng anh mình đã ghi chú lại.. Anh ấy từng tìm thấy, nhưng không kịp dùng."

    Linh cắn chặt môi. Nếu anh cô từng lên kế hoạch thoát, tức là anh cũng từng hy vọng. Và giờ, cô phải hoàn thành điều anh chưa thể làm.

    "Mình sẽ tìm nó," Linh nói, tay nắm chặt ổ cứng nhỏ chứa toàn bộ dữ liệu về Dự án Omega. "Và sẽ đưa sự thật này ra ngoài. Không còn là màn chiếu hội trường. Mà là toàn thế giới."

    Mai lặng lẽ gật đầu. Sự sợ hãi trong mắt cô đã nhường chỗ cho một ánh sáng khác – quyết tâm.

    Linh quay sang, nhìn vào mê cung đen ngòm trước mặt. Còn rất nhiều nguy hiểm chờ đợi. Nhưng giờ đây, cô không còn đơn độc. Cô có Mai, ó sự thật. Có những linh hồn chưa siêu thoát. Và trên hết, có ngọn lửa trong lòng – ngọn lửa sẽ thiêu rụi toàn bộ hệ thống giả dối này, bắt đầu từ chính nơi tăm tối nhất.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...