Xuyên Không Trường Sinh Bất Tử - Hàn Loan

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Hàn Loan, 26 Tháng mười hai 2024.

  1. Hàn Loan

    Bài viết:
    220
    Trường Sinh Bất Tử

    [​IMG]

    Tác giả: Hàn Loan

    Thể loại: Xuyên không, Cổ Đại, Dốc Lòng.

    Văn Án:

    Bùi Thùy Thùy, một cô gái hiện đại với khát khao sống trong thế giới của nghệ thuật, bất ngờ xuyên không qua chiếc gương đồng huyền bí đến một thời đại cổ xưa.

    Giữa một vùng đất lạ lẫm, nàng bắt đầu hành trình khám phá bản thân dưới sự dẫn dắt của Lý tiên sinh – bậc thầy thư pháp và hội họa. Từ những nét bút vụng về ban đầu, nàng từng bước tìm thấy sức mạnh trong nghệ thuật và viết nên câu chuyện của chính mình.

    "Thời gian vô tận, nhưng tâm hồn không ngừng đấu tranh. Liệu nàng có đủ can đảm để sống một đời rực rỡ?"

    - -

    Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Truyện Của Hàn Loan
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2025
  2. Hàn Loan

    Bài viết:
    220
    Chương 1: Duyên Khởi Trong Ánh Gương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời chiều nhạt nắng, ánh dương ngả về tây, sắc cam rực rỡ phủ lên ngọn núi hùng vĩ, tựa như vầng hào quang chói lọi của thời gian. Gió thổi nhẹ qua những rặng cây cổ thụ, mang theo mùi đất và lá mục. Bùi Thùy Thùy đứng lặng bên một cánh cổng đá phủ đầy rêu xanh, tay khẽ chạm vào những nét chạm khắc tinh xảo đã mòn theo năm tháng.

    Trước mặt nàng là di tích Cổ Sơn, nơi từng là kinh đô của một triều đại lẫy lừng. Nơi đây từng chứng kiến những vinh quang và bi kịch của đế vương, giờ chỉ còn lại những tàn tích im lìm, nằm yên trong vòng tay của núi rừng.

    Từ lâu, lòng nàng đã say mê những câu chuyện về thế giới cổ đại. Mỗi lần đọc sách, ngắm tranh thủy mặc hay chiêm ngưỡng những bức thư pháp, nàng đều thầm ước:

    "Giá như ta có thể bước vào thế giới ấy, sống giữa những cảnh sắc và con người thanh tao đó, liệu đời ta có khác?"

    Hôm nay, nàng đứng đây, giữa cánh cửa nối liền hiện tại và quá khứ, không ngờ rằng ước mơ ấy sắp trở thành hiện thực.

    * * *

    Trong gian tháp cổ nhất của di tích, một chiếc gương đồng lớn được đặt trên bệ đá. Người ta gọi nó là "Nguyệt Hồn Kính", một bảo vật từng thuộc về hậu cung. Bề mặt gương phủ mờ như sương sớm, nhưng viền gương lại sáng bóng, khắc họa hình phượng hoàng tung cánh, xen giữa những đóa hoa nở rộ.

    Người hướng dẫn nói:

    "Nguyệt Hồn Kính không chỉ là báu vật. Có lời đồn rằng, nó là cánh cửa dẫn đến một thế giới khác, nơi quá khứ và hiện tại giao hòa."

    Lời nói ấy vang lên trong tâm trí Thùy Thùy như một tiếng gọi xa xăm. Nàng bước đến gần, ánh mắt không rời khỏi chiếc gương. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm vào mặt gương lạnh buốt, và ngay lập tức, một luồng sáng chói lòa bùng lên.

    * * *

    Ánh sáng bao trùm lấy nàng, cuốn nàng vào một không gian vô tận. Không có đất, không có trời, chỉ có sắc trắng mờ ảo như một dòng sương đặc quánh, ôm trọn cả thế giới.

    Cơ thể nàng nhẹ bẫng, như thể không còn trọng lực. Nàng cố vùng vẫy, nhưng mọi hành động đều trở nên vô ích. Ý thức dần trở nên mơ hồ, nàng nghe thấy những âm thanh thì thầm từ nơi nào đó:

    "Ngươi có muốn nhìn thấy điều ngươi hằng khao khát không?"

    "Ta.." Nàng muốn trả lời, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt.

    Rồi mọi thứ trở nên im lặng. Bóng tối bao trùm, kéo nàng rơi xuống vực sâu không đáy.

    * * *

    Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên nàng cảm nhận được là hương thơm dịu nhẹ của hoa dại. Mở mắt ra, nàng thấy mình nằm giữa một cánh đồng hoa tím ngút ngàn, những cánh hoa nhỏ xíu lay động dưới ánh nắng sớm mai.

    Xa xa, những ngọn núi sừng sững ẩn hiện trong làn sương mờ, dòng suối nhỏ róc rách chảy qua từng tảng đá rêu phong. Tất cả tựa như một bức tranh thủy mặc sống động, đẹp đến mức nàng không dám tin đây là thực tại.

    "Cô nương, cô nương không sao chứ?"

    Một giọng nói khàn vang lên phía sau. Thùy Thùy quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, tay cầm liềm, mặc áo vải thô sờn.

    Ánh mắt ông đầy lo lắng:

    "Ta thấy cô nằm đây từ sáng sớm, tưởng cô gặp nạn. Cô nương là người phương nào?"

    Thùy Thùy mở miệng, nhưng cổ họng như nghẹn lại. Làm sao nàng có thể nói rằng mình không thuộc về thế giới này? Sau vài giây ngập ngừng, nàng đáp:

    "Ta.. bị lạc đường."

    Người đàn ông nhíu mày, nhưng không hỏi thêm. Ông chỉ tay về phía xa:

    "Nếu cô nương không nơi nương tựa, hãy về thôn Thanh Trúc nghỉ tạm. Chỗ này không an toàn đâu."

    * * *

    Thôn Thanh Trúc nằm nép mình dưới chân núi, nơi những mái nhà tranh thấp thoáng sau rặng tre xanh. Con đường đất dẫn lối qua những cánh đồng lúa mênh mông, nơi người dân đang chăm chỉ cày cấy. Tiếng trẻ con cười đùa vang vọng, hòa cùng tiếng gió thổi qua những ngọn tre rì rào.

    Người dân trong làng nhìn nàng với ánh mắt hiếu kỳ nhưng không ai hỏi han. Họ chỉ lặng lẽ quan sát, như những người đã quen với cuộc sống bình dị, không vội vàng.

    Người đàn ông đưa nàng về nhà, một căn nhà nhỏ nhưng gọn gàng. Trong nhà, một bé gái chừng tám tuổi chạy ra, đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm.

    "Tỷ tỷ, tỷ từ đâu đến? Sao y phục của tỷ khác lạ thế?"

    Thùy Thùy cúi xuống, khẽ mỉm cười, đáp nhẹ nhàng:

    "Tỷ từ nơi xa tới."

    Cô bé cười tươi, rồi chạy ra ngoài. Người đàn ông rót cho nàng một chén trà nóng, nói bằng giọng trầm ấm:

    "Cô nương, đêm nay cứ ở đây nghỉ ngơi. Trời tối rồi, không nên đi đâu cả. Sáng mai hãy tính tiếp."

    * * *

    Đêm ấy, ánh trăng tròn sáng vằng vặc, soi qua những kẽ hở trên mái tranh, đổ bóng mờ lên vách nhà. Thùy Thùy nằm trên chiếc giường gỗ cứng, lắng nghe tiếng côn trùng rả rích ngoài sân.

    Lòng nàng ngổn ngang trăm mối. Đây là đâu? Làm sao nàng có thể trở về? Hay đây chính là nơi mà số phận đã an bài?

    Nhưng giữa những suy nghĩ hỗn loạn, một tia sáng lóe lên trong tâm trí nàng:

    "Nếu đây là nơi ta phải sống, vậy thì sao không biến nó thành một cuộc đời mà ta hằng khao khát?"

    Ý nghĩ ấy khiến nàng mỉm cười. Dẫu tương lai thế nào, nàng biết rằng đây là khởi đầu của một hành trình mới, nơi nàng sẽ khám phá bản thân và tìm ra con đường cho chính mình.

    Ngoài kia, ánh trăng vẫn tỏa sáng dịu dàng, như chứng nhân cho bước ngoặt của cuộc đời nàng.
     
  3. Hàn Loan

    Bài viết:
    220
    Chương 2: Thanh Sơn Tĩnh Mộng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh dương buổi sớm dịu dàng như lụa mỏng, len qua những tầng cây, trải xuống mặt đất những tia sáng lấp lánh. Thôn Thanh Trúc nép mình dưới chân núi Thanh Sơn, tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc. Đường làng quanh co uốn lượn giữa cánh đồng lúa bát ngát, từng giọt sương đọng trên lá lúa óng ánh như ngọc, gió thổi qua mang theo hương thơm ngai ngái của cỏ cây.

    Bùi Thùy Thùy từ ngày lạc bước đến đây, lòng vẫn còn bao nỗi ngổn ngang. Song, nhịp sống an nhiên của thôn làng dần giúp nàng tìm thấy sự bình yên giữa dòng thời gian tưởng như vô tận.

    * * *

    Nhà tranh vách đất, nằm lặng dưới bóng tre xanh, là nơi nàng tạm trú cùng gia đình người nông phu đã cưu mang nàng. Buổi sáng, khi tiếng gà gáy vang vọng từ xa, nàng tỉnh giấc trong ánh nắng đầu ngày ấm áp.

    Nàng học cách gánh nước từ giếng về, bàn tay từng mảnh mai giờ đây chai sần vì chiếc đòn gánh nặng trĩu. Trong những ngày tháng ấy, nàng thấy mình gần gũi hơn với đất trời, với từng nhành cây ngọn cỏ nơi đây.

    Lúc rảnh rỗi, nàng thường giúp bà lão trong nhà se sợi, dệt vải. Những ngón tay vụng về ban đầu dần trở nên khéo léo. Dẫu công việc đơn giản, nhưng từng sợi chỉ, từng mảnh vải đều mang trong đó sự tỉ mỉ và tĩnh tâm, như một thứ nghệ thuật giản dị.

    Chiều đến, nàng hay một mình men theo con đường nhỏ dẫn đến bờ suối. Nước trong veo chảy qua những tảng đá lớn, tiếng róc rách dịu dàng tựa khúc nhạc trời. Đôi khi, nàng vẽ lên cát những bông hoa, những nhành tre đơn giản, cảm giác lòng mình cũng nhẹ bẫng như dòng nước đang trôi.

    Đêm xuống, ánh trăng dịu dàng soi qua mái tranh, trải xuống căn phòng nhỏ những mảng sáng tối đan xen. Nàng nằm trên chiếc giường gỗ, nghe tiếng gió lùa qua rặng tre, lòng khẽ dâng lên nỗi nhớ quê hương cũ, nhưng đồng thời cũng khao khát một con đường để sống ý nghĩa trong thế giới mới này.

    * * *

    Một ngày nọ, khi đang quét sân đình cùng bà lão, nàng nghe thấy những lời bàn tán từ những người dân trong thôn:

    "Nghe nói Lý tiên sinh trên núi Thanh Sơn vừa hoàn thành một bức tranh thủy mặc, chỉ một chữ thôi mà khiến bao người ngưỡng mộ. Thật là bậc kỳ tài hiếm có."

    "Phải đó! Thư pháp của ngài như rồng bay phượng múa, tranh vẽ tựa như cảnh tiên. Nhưng ngài tính tình nghiêm khắc, chỉ nhận nam nhân làm học trò. Nữ nhi thì không bao giờ được phép bước vào cửa."

    Nghe đến đây, lòng Thùy Thùy bỗng chấn động. Từ thuở nhỏ, nàng đã yêu thích hội họa và thư pháp, nhưng thế giới hiện đại quá bận rộn khiến ước mơ ấy bị vùi lấp. Nay, nghe nói về bậc thầy nghệ thuật trên núi Thanh Sơn, nàng như thấy một tia sáng mở ra trước mắt.

    Đêm ấy, nàng ngồi bên bờ giếng, ngước nhìn bầu trời đầy sao, lòng dậy lên quyết tâm mãnh liệt.

    "Dẫu là nữ nhi, ta cũng không chấp nhận bị ràng buộc bởi những giới hạn ấy. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ thử."

    * * *

    Sáng hôm sau, nàng đến gặp trưởng thôn, khẽ cúi đầu, giọng nói dứt khoát:

    "Trưởng thôn, ta nghe nói Lý tiên sinh trên Thanh Sơn là bậc thầy nghệ thuật. Ta muốn xin lên núi, mong được tiên sinh chỉ dạy."

    Trưởng thôn nhìn nàng, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc:

    "Ngươi là nữ nhi, lại muốn lên núi học nghệ thuật? Từ trước đến nay, Lý tiên sinh chưa từng nhận dạy nữ nhân. Con đường này rất khó khăn, ngươi liệu có chịu nổi?"

    Thùy Thùy không nao núng, ánh mắt kiên định:

    "Ta không có gì trong tay, nhưng ta có lòng quyết tâm. Chỉ cần tiên sinh cho ta cơ hội, ta nguyện lòng chịu khổ."

    Trưởng thôn thở dài, nhìn nàng một lúc rồi gật đầu:

    "Nếu ngươi đã quyết, ta sẽ đưa ngươi lên núi."

    * * *

    Núi Thanh Sơn cao ngất trời xanh, những tầng mây trắng như dải lụa mỏng ôm lấy từng đỉnh núi nhấp nhô. Con đường dẫn lên núi quanh co, hai bên là rừng trúc rì rào trong gió. Từng dòng suối nhỏ chảy róc rách qua những khe đá, mang theo hương thơm mát lành của đất trời.

    Càng lên cao, không khí càng trở nên mát lạnh. Những tảng đá lớn phủ đầy rêu xanh, từng bụi hoa dại rực rỡ nở giữa những khe đá. Đỉnh núi là một vùng đất tách biệt, tĩnh lặng như cõi tiên nhân, nơi tiếng ồn ào của thế gian dường như không thể chạm tới.

    Ở giữa khung cảnh ấy, một căn nhà gỗ nhỏ hiện ra, mộc mạc mà hài hòa. Bao quanh là rừng trúc xanh mướt, những tảng đá trắng được xếp đặt tự nhiên như thể hòa làm một với trời đất.

    * * *

    Trước hiên nhà, một ông lão với mái tóc bạc dài, dáng người cao gầy, đang ngồi bên bàn đá. Tay ông cầm bút lông, từng nét chữ được viết ra mạnh mẽ mà thanh thoát, như thể chứa đựng linh hồn của núi non.

    Thùy Thùy cúi đầu thật thấp, giọng nói cung kính:

    "Vãn bối từ xa tới, nghe danh tiên sinh là bậc thầy nghệ thuật, ngưỡng mộ đã lâu. Nay nguyện lòng lên núi, xin tiên sinh chỉ dạy."

    Lý tiên sinh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can nàng.

    "Ngươi là nữ nhân, lại muốn học nghệ thuật? Nghệ thuật cao thâm không phải là thứ mà nữ nhi nên chạm đến."

    Thùy Thùy quỳ xuống, giọng nói đầy chân thành:

    "Tiên sinh, nghệ thuật là của nhân gian, đâu thể phân biệt nam nữ? Vãn bối nguyện lòng chịu khổ, chỉ mong được học hỏi."

    Lý tiên sinh lắc đầu, giọng nói lạnh lùng:

    "Từ cổ chí kim, nữ nhi không học nghệ thuật cao thâm. Ta không có thời gian lãng phí. Ngươi hãy xuống núi đi."

    * * *

    Bóng chiều dần buông, Thùy Thùy quỳ gối giữa sân trúc, ánh mắt sáng rực không chịu khuất phục.

    "Nếu tiên sinh không nhận, ta sẽ tự học. Nghệ thuật không có giới hạn, và ta cũng không chấp nhận những giới hạn này."

    Ánh trăng dần lên cao, soi sáng dáng hình nhỏ bé nhưng kiên cường của nàng, như một mầm cây nhỏ nhoi đang cố vươn lên giữa đất trời bao la.
     
  4. Hàn Loan

    Bài viết:
    220
    Chương 3: Quyết Tâm Dưới Trăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh trăng dịu dàng phủ lên rừng trúc Thanh Sơn, ánh sáng bạc len lỏi qua những tán lá xanh mướt, trải xuống mặt đất một lớp sáng mờ ảo. Tiếng gió lùa qua rừng tạo thành âm điệu nhẹ nhàng, như lời thì thầm cổ vũ. Giữa không gian tĩnh lặng ấy, một bóng người nhỏ bé vẫn quỳ lặng trước hiên nhà, bất động như một tảng đá kiên cường.

    Bùi Thùy Thùy lặng nhìn cánh cửa đã khép lại sau lời từ chối lạnh lùng của Lý tiên sinh. Lòng nàng trĩu nặng, nhưng không phải vì thất vọng, mà là vì ý chí đang cuộn trào trong tâm khảm.

    * * *

    Dáng người nhỏ nhắn của Thùy Thùy như lạc lõng giữa không gian rộng lớn của núi Thanh Sơn. Mái tóc đen dài buông xõa, ánh lên một màu óng ánh dưới ánh trăng bạc. Đôi mắt đen láy, trầm lặng nhưng lại ẩn chứa sự kiên định và bướng bỉnh hiếm có.

    Y phục nàng mặc là bộ áo vải thô màu lam nhạt, được dân làng Thanh Trúc tặng. Bộ áo giản dị, vừa vặn với thân hình mảnh mai, toát lên vẻ thanh tao tiềm ẩn trong sự đơn sơ. Tuy nhiên, đôi tay nàng đã chai sần vì lao động, vạt áo lấm lem bụi đất, cho thấy những ngày tháng khổ cực nàng đã trải qua.

    - -

    Khi đêm khuya dần buông, cái lạnh trên núi Thanh Sơn thấm vào từng lớp áo mỏng. Thùy Thùy tìm một góc nhỏ trong rừng trúc để ngồi lại. Đất đá dưới chân lạnh buốt, nhưng nàng không cảm thấy mệt mỏi, ánh mắt vẫn sáng ngời, đầy quyết tâm.

    Nàng nhìn lên bầu trời, nơi ánh trăng tròn chiếu sáng giữa màn đêm thăm thẳm. Hơi thở nhẹ nhàng của núi rừng tựa như hòa làm một với nhịp đập trái tim nàng.

    "Nếu tiên sinh không nhận ta, ta sẽ tự mình học. Nghệ thuật không phải thứ giới hạn bởi nam hay nữ, mà là tinh thần và tâm hồn."

    Những lời ấy tựa như lời thề, vang vọng trong lòng nàng. Nàng đưa tay nhặt một nhành cây khô gần đó, vạch những nét đơn giản lên mặt đất, tưởng tượng như đang cầm một cây bút thực sự.

    * * *

    Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời đầu tiên len qua rừng trúc, nàng đứng dậy, ánh mắt tràn đầy khát vọng. Thùy Thùy quyết định bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.

    Nàng nhặt những chiếc lá trúc lớn, đặt lên phiến đá phẳng. Dùng nhành cây nhỏ, nàng nhúng vào dòng nước suối gần đó để viết. Những nét chữ đầu tiên run rẩy, nguệch ngoạc, nhưng nàng không nản lòng.

    "Từng nét bút là từng bước chân. Dẫu con đường này dài bao nhiêu, ta sẽ không dừng lại."

    Tay nàng cầm nhành cây, viết đi viết lại một chữ "Nhẫn". Lòng nhẫn nại chính là điều duy nhất nàng có trong lúc này, cũng là ngọn lửa giúp nàng vượt qua sự khắc nghiệt.

    * * *

    Núi Thanh Sơn không chỉ đẹp mà còn mang trong mình những bài học sâu sắc. Thùy Thùy dần nhận ra rằng, thiên nhiên chính là người thầy đầu tiên của mình.

    Nàng ngồi bên dòng suối, quan sát dòng nước chảy không ngừng. Nước dịu dàng, mềm mại, nhưng lại có thể vượt qua mọi chướng ngại, hòa mình với mọi vật cản. Nàng hiểu rằng, nét chữ cũng cần sự uyển chuyển và liên kết như dòng nước.

    Rừng trúc xanh ngát, từng cây trúc thẳng tắp vươn lên trời cao, dù gió thổi mưa vùi vẫn không gãy đổ. Nàng tự nhủ: "Nếu trúc có thể đứng vững giữa đất trời, ta cũng có thể đứng vững giữa những thử thách."

    Những chiếc lá trúc rụng xuống, nhẹ nhàng và khiêm nhường, nhưng lại trở thành lớp đất màu mỡ cho những mầm trúc mới. Nàng cảm nhận rằng, mỗi lần thất bại cũng chính là một cơ hội để nàng tiến lên.

    * * *

    Chiều hôm ấy, khi đang luyện chữ trên phiến đá dưới rừng, Thùy Thùy nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng sau lưng. Quay lại, nàng thấy một thiếu niên vận áo vải thô, lưng đeo bó củi lớn. Dáng người gầy nhưng rắn rỏi, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn lộ vẻ hiền hòa.

    Chàng có gương mặt thanh tú nhưng lại toát lên nét cứng cỏi đặc trưng của người lao động. Làn da rám nắng, đôi mắt sáng ngời như ánh sao, và mái tóc đen được buộc gọn sau gáy bằng một dải lụa đơn giản. Bộ y phục thô kệch nhưng sạch sẽ, tạo cảm giác chàng là người giản dị nhưng không xuề xòa.

    "Cô nương, ngươi là ai? Sao lại ở đây?"

    Thùy Thùy đứng dậy, cúi đầu chào, giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần quả quyết:

    "Ta là lữ hành lạc bước, nguyện lòng ở lại tự học nghệ thuật."

    Thiếu niên thoáng kinh ngạc, đôi lông mày nhíu lại:

    "Tự học? Đây là Thanh Sơn, đất của Lý tiên sinh. Không được ngài cho phép, e rằng khó mà lưu lại lâu."

    Thùy Thùy mỉm cười, ánh mắt không chút dao động:

    "Ta biết tiên sinh không nhận nữ nhi, nhưng ta tin rằng nghệ thuật không phân biệt nam nữ. Nếu lòng ta đủ vững, dù không được nhận, ta vẫn sẽ học."

    Thiếu niên im lặng, ánh mắt dường như lóe lên một tia thán phục. Sau một lúc, chàng khẽ gật đầu:

    "Cô nương quả là người có chí khí. Nhưng hãy nhớ, nghệ thuật là con đường gian nan, cần sự kiên nhẫn hơn cả sự quyết tâm. Nếu cần, ta có thể giúp đỡ chút ít."

    * * *

    Trong căn nhà gỗ, Lý tiên sinh ngồi bên bàn đá, ánh mắt trầm tư nhìn về phía rừng trúc. Ông đã biết về sự hiện diện của nàng, cũng như việc nàng đã bắt đầu luyện tập không ngừng nghỉ từ sáng sớm đến tối khuya.

    Lý tiên sinh dáng người cao gầy, mái tóc bạc dài buộc gọn, gương mặt đầy nếp nhăn nhưng lại sáng ngời trí tuệ. Đôi mắt ông sâu thẳm, sắc bén, như có thể xuyên thấu tâm tư người đối diện. Bộ y phục màu tro giản dị càng làm nổi bật phong thái ung dung và uy nghiêm của bậc thầy nghệ thuật.

    Một đệ tử của ông bước vào, cúi đầu nói:

    "Tiên sinh, nữ nhân kia dẫu không được nhận, nhưng nàng vẫn không rời đi. Nàng luyện tập mỗi ngày, dùng lá cây thay giấy, nhành cây thay bút. Lòng kiên trì ấy, e rằng không mấy ai có được."

    Lý tiên sinh không đáp, chỉ đưa tay vuốt chòm râu bạc, ánh mắt xa xăm tựa như đang cân nhắc điều gì.

    * * *

    Dưới ánh trăng, bóng dáng nhỏ bé của Thùy Thùy hiện lên giữa rừng trúc bao la. Nàng lặng lẽ luyện viết, từng nét bút trên lá cây tuy giản đơn nhưng chứa đựng cả sự quyết tâm và lòng kiên định.

    "Nếu tiên sinh không nhận ta, ta sẽ dùng hành động để chứng minh. Nếu nghệ thuật là tinh thần và tâm hồn, ta tin rằng ta sẽ chạm đến nó."

    Gió thổi qua rừng, tiếng lá trúc xào xạc tựa như lời khích lệ. Ánh trăng vẫn rọi sáng, chiếu lên một trái tim kiên cường không chịu khuất phục trước những giới hạn của thời đại.
     
  5. Hàn Loan

    Bài viết:
    220
    Chương 4: Ý Chí Dưới Mưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt trời trên đỉnh Thanh Sơn dần bị mây đen che phủ. Cơn gió lạnh quét qua rừng trúc, những tiếng xào xạc vang lên, như lời thì thầm của thiên nhiên báo hiệu một trận mưa lớn sắp tới.

    Bùi Thùy Thùy vẫn ngồi lặng giữa rừng, bàn tay mảnh mai cầm nhành cây, chăm chú luyện từng nét bút trên chiếc lá trúc. Mồ hôi thấm ướt vạt áo, nhưng nàng không dừng lại. Từng chữ nàng viết ra không chỉ là nét bút, mà còn là ý chí, là khát vọng của một tâm hồn khao khát vượt lên khỏi mọi giới hạn.

    * * *

    Thùy Thùy đang sống dưới thời đại Vĩnh Tích, triều đại thứ tư trong lịch sử nước Đại Tề. Hơn 150 năm trước, Đại Tề từng chìm trong cảnh chiến loạn và chia cắt, các thế lực cát cứ tranh giành quyền lực, khiến dân chúng lầm than, mùa màng thất bát, và nạn đói tràn lan.

    Trong bối cảnh ấy, một vị tướng trẻ tuổi tên Tề Thành đã nổi lên như ánh sáng trong bóng tối. Với tài thao lược xuất sắc, lòng dũng cảm và sự quyết đoán, Tề Thành không chỉ thống nhất đất nước mà còn khôi phục lại sự ổn định và thịnh vượng. Khi lên ngôi hoàng đế, ông chọn niên hiệu là Vĩnh Tích, mang ý nghĩa "vĩnh cửu tích tụ phúc đức", thể hiện khát vọng kiến tạo một triều đại lâu dài, phồn vinh và nhân nghĩa.

    Dưới sự trị vì của Vĩnh Tích Hoàng Đế, các cải cách về nông nghiệp, kinh tế và văn hóa đã được thực hiện. Triều đình khuyến khích học thuật, phát triển văn hóa và nghệ thuật như những giá trị cốt lõi của xã hội. Những kỳ thi khoa cử được tổ chức thường xuyên để chọn nhân tài, đưa họ vào hàng ngũ sĩ phu, giúp đất nước phát triển hơn nữa.

    Tuy nhiên, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn là một phần không thể thiếu của thời đại. Phụ nữ, dù tài giỏi, thường bị giới hạn trong khuôn khổ gia đình, không được tham gia khoa cử hay học tập chính quy. Vì thế, những người như Thùy Thùy, một nữ nhân mang khát vọng vượt qua định kiến, phải đối mặt với muôn vàn khó khăn.

    * * *

    Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, nặng trĩu và lạnh buốt. Thùy Thùy ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt trong trẻo phản chiếu ánh chớp xa xăm. Nàng biết rằng đây là một thử thách khác mà núi Thanh Sơn mang đến.

    "Nếu thiên nhiên muốn thử thách lòng ta, vậy thì ta càng không được lùi bước."

    Nàng thu nhặt những chiếc lá trúc đã viết, cẩn thận xếp chúng dưới một tảng đá lớn để tránh bị ướt, rồi quay lại tiếp tục luyện tập.

    Mưa ngày một nặng hạt. Những giọt mưa lạnh buốt rơi xuống vai, thấm ướt mái tóc đen dài của nàng. Chiếc áo vải thô mỏng manh dính chặt vào cơ thể, nhưng nàng không hề dao động.

    * * *

    Giữa cơn mưa rào, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Thiếu niên lạ mặt xuất hiện, trên vai vẫn mang bó củi, tay cầm một tấm áo choàng cũ kỹ. Chàng nhìn thấy Thùy Thùy vẫn ngồi giữa rừng, đôi mắt sáng lên nét kinh ngạc.

    "Cô nương, trời mưa lớn như vậy, sao ngươi còn ngồi đây?"

    Thùy Thùy quay đầu, đôi mắt kiên định nhìn chàng, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa ý chí mạnh mẽ:

    "Nếu dừng lại chỉ vì một cơn mưa, làm sao ta có thể vượt qua những thử thách lớn hơn trong tương lai?"

    Thiếu niên lặng người, rồi mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng. Chàng tiến lại gần, đưa tấm áo choàng cho nàng:

    "Dù kiên định đến đâu, ngươi cũng cần giữ sức khỏe. Nghệ thuật cần tâm trí mạnh mẽ, nhưng cũng cần một cơ thể vững vàng."

    Thùy Thùy nhận tấm áo, khẽ nói lời cảm ơn. Ánh mắt thiếu niên dịu lại, chàng ngồi xuống bên cạnh nàng, giọng nói trầm ổn vang lên giữa tiếng mưa:

    "Ta từng nghe rằng, nghệ thuật là một hành trình dài. Nếu ngươi muốn bước đi trên con đường này, hãy để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống. Mưa cũng là một bài học."

    Nàng lặng lẽ gật đầu, ánh mắt khẽ ánh lên sự cảm kích.

    * * *

    Những lời của thiếu niên khiến nàng suy ngẫm. Nàng nhắm mắt, lắng nghe tiếng mưa rơi đều trên những tán lá trúc, tiếng nước chảy róc rách qua khe đá.

    Mưa không vội vàng, không gấp gáp, từng giọt từng giọt đều đặn rơi xuống, nhẹ nhàng mà thấm sâu vào lòng đất. Nàng mở mắt, nhận ra rằng, nét bút cũng cần có nhịp điệu như mưa, không quá nhanh, cũng không nên ngập ngừng.

    Nàng cầm nhành cây lên, bắt đầu viết lại. Lần này, nét chữ của nàng dường như mượt mà hơn, uyển chuyển như dòng nước mưa chảy xuống từ lá trúc.

    * * *

    Trong căn nhà gỗ trên đỉnh núi, Lý tiên sinh đứng bên cửa sổ, đôi mắt sắc bén nhìn xuống rừng trúc. Ông thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nàng vẫn ngồi đó, dù mưa lớn đến mức những cây trúc quanh nàng đều bị gió quật mạnh.

    Hình ảnh ấy khẽ khiến ông nhớ lại chính mình nhiều năm trước.

    Khi còn trẻ, Lý tiên sinh từng là một người đầy kiêu hãnh. Ông sinh ra trong một gia đình thư hương danh giá, từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú hơn người trong thư pháp và hội họa. Nhưng chính sự kiêu ngạo ấy đã khiến ông đánh mất cơ hội được học từ một bậc thầy chân chính, để rồi phải tự mình rèn luyện, tự mình đứng lên từ thất bại.

    Lòng kiên trì của ông là điều không ai có thể phủ nhận. Ông từng ở lại một ngôi đền cũ trong suốt ba tháng chỉ để luyện vẽ một nhành trúc. Ông từng quỳ giữa trời mưa suốt một đêm để xin lỗi người thầy đã từ chối nhận ông. Từng nét chữ, từng bức tranh của ông đều là sự kết tinh của lòng nhẫn nại và ý chí mạnh mẽ.

    * * *

    Dù nghiêm khắc, Lý tiên sinh từng nhận không ít học trò, nhưng chỉ một số ít trụ lại được đến cùng.

    Một trong số những người học trò xuất sắc nhất của ông là Từ Văn, một chàng trai thông minh nhưng lại thiếu kiên nhẫn. Dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của Lý tiên sinh, Từ Văn đã trở thành một thư pháp gia nổi danh, nhưng chính lòng kiêu ngạo sau này đã khiến y từ bỏ con đường nghệ thuật để chạy theo danh vọng.

    Ngược lại, Chu Thạch, một người ít tài năng nhưng đầy nhẫn nại, đã trở thành học trò được ông yêu quý nhất. Chu Thạch không bao giờ than phiền, cũng không ngừng nỗ lực dù những lời nhận xét của Lý tiên sinh có khắc nghiệt đến đâu. Sau nhiều năm, Chu Thạch trở thành một họa sĩ nổi danh khắp vùng, và luôn kính trọng thầy mình.

    Những câu chuyện ấy luôn khiến Lý tiên sinh trầm ngâm. Ông hiểu rằng, tài năng không đủ để đi xa, mà chính lòng nhẫn nại và sự khiêm nhường mới là chìa khóa mở cánh cửa nghệ thuật.

    * * *

    Khi cơn mưa dần tạnh, bầu trời Thanh Sơn trở lại trong xanh, ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống những tán lá trúc ướt đẫm, lấp lánh như được phủ một lớp bạc.

    Thùy Thùy ngồi lặng yên, nhìn những nét chữ nàng vừa viết trên lá cây. Chúng đã trở nên mượt mà hơn, không còn gấp gáp hay đứt đoạn như trước. Nàng mỉm cười, cảm nhận được một bước tiến nhỏ trên hành trình của mình.

    Thiếu niên đứng lên, vươn vai, ánh mắt nhìn nàng với sự ngưỡng mộ không giấu giếm:

    "Cô nương, ta tin rằng ngươi sẽ làm được. Nhưng đừng quên rằng, nghệ thuật không chỉ là nỗ lực, mà còn cần sự cân bằng."

    Thùy Thùy nhìn chàng, ánh mắt cảm kích nhưng không nói gì. Trong lòng nàng, những lời của chàng đã trở thành một lời nhắc nhở quan trọng.

    * * *

    Khi đêm xuống, ánh trăng lại chiếu sáng rừng trúc, soi rõ bóng dáng nhỏ bé của nàng đang luyện chữ.

    Bóng dáng ấy, dẫu mảnh mai, nhưng tràn đầy sức mạnh nội tâm. Giữa những giới hạn của thời đại, nàng tựa như một ngọn lửa nhỏ giữa đêm đen, kiên định và bền bỉ, không ngừng cháy sáng.

    Ánh trăng chứng kiến một tâm hồn đang từng bước chạm đến giấc mơ, dù con đường ấy đầy rẫy khó khăn và thử thách.
     
  6. Hàn Loan

    Bài viết:
    220
    Chương 5: Bước Qua Rào Cản

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, ánh nắng nhạt phủ xuống rừng trúc, sương sớm vẫn còn vương trên những lá cây, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như ngọc. Tiếng chim hót vang rừng, hòa cùng tiếng róc rách của dòng suối nhỏ chảy dưới chân núi, tạo nên một khung cảnh tĩnh mịch nhưng không kém phần sinh động.

    Bùi Thùy Thùy ngồi trước phiến đá phẳng, tay cầm một nhành trúc nhỏ, mắt chăm chú nhìn vào những nét chữ nàng vừa luyện. Dưới ánh sáng ban mai, những nét chữ nguệch ngoạc ngày trước đã dần trở nên ngay ngắn, mạch lạc, nhưng nàng biết rằng con đường trước mắt vẫn còn dài.

    * * *

    Ngồi lặng giữa rừng, nàng nhắm mắt lại, để tâm trí thả mình vào thanh âm của thiên nhiên. Tiếng gió thoảng qua rừng trúc như lời thì thầm của đất trời, khẽ khàng nhưng sâu sắc. Những ngày qua, nàng đã bắt đầu cảm nhận được sự gắn kết giữa tâm hồn mình và cảnh vật xung quanh.

    Nhớ lại những ngày sống nơi thôn Thanh Trúc, những ánh mắt e dè của người dân khi nghe nàng nói muốn lên núi học nghệ, lòng nàng vẫn trĩu nặng.

    "Cô nương, ngươi là nữ nhi, nơi núi cao không phải chốn ngươi nên đến," một bà lão trong thôn từng nói.

    Nàng không trách họ, bởi nàng hiểu rằng tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào xã hội. Nhưng chính điều đó lại khiến nàng càng thêm quyết tâm. Trong lòng nàng dậy lên một suy nghĩ mãnh liệt:

    "Thiên hạ xưa nay phân biệt nam nữ, nhưng lòng ta há lại chịu khuất phục chỉ vì giới tính? Nếu không thử, sao biết được giới hạn của bản thân?"

    Mỗi nét chữ nàng viết ra là một bước tiến nhỏ để chứng minh bản thân. Dẫu nhỏ bé, nhưng nàng tin rằng từng chút một, sự kiên trì sẽ tạo nên những thay đổi lớn lao.

    * * *

    Trưa hôm ấy, khi Thùy Thùy vẫn đang chăm chú luyện chữ, một tiếng ho nhẹ vang lên từ phía sau khiến nàng giật mình. Nàng quay đầu lại, thấy một lão nhân cao gầy, râu bạc dài quá ngực, tay chống cây gậy trúc, ánh mắt sắc bén như ánh dao.

    Lý tiên sinh không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn vào những nét chữ trên phiến đá. Đôi mày ông hơi nhíu lại, nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia tán thưởng mơ hồ.

    Trong lòng ông, những ký ức về thời trẻ lại ùa về. Ông nhìn thấy trong dáng vẻ nhỏ bé của nàng một hình bóng kiên cường, như chính ông thuở thiếu niên, một kẻ từng bị thế gian khước từ nhưng vẫn không từ bỏ.

    "Cô nương," ông trầm giọng, "ngươi dẫu là nữ nhi, nhưng ý chí không tầm thường. Tuy nhiên, nghệ thuật không chỉ cần lòng kiên trì, mà còn đòi hỏi sự hiểu biết và thấu triệt về đạo lý nhân sinh. Ngươi có hiểu điều ấy chăng?"

    Thùy Thùy cúi đầu, cung kính đáp:

    "Tiên sinh, học nghệ không phải để cầu danh, cũng không phải để tranh hơn thua. Ta chỉ mong một ngày, nét chữ của mình có thể chạm đến lòng người, để chúng trở thành lời nói thay ta bày tỏ với thế gian."

    Nghe nàng nói, ánh mắt Lý tiên sinh thoáng hiện lên sự ngạc nhiên. Ông nhận ra rằng nàng không phải chỉ là một kẻ bồng bột muốn thử sức, mà là một tâm hồn thực sự khao khát vượt qua ranh giới của xã hội.

    * * *

    "Nếu đã có lòng, ta sẽ đưa ra một thử thách," Lý tiên sinh chậm rãi nói. "Trước rừng trúc này, ngươi hãy vẽ lại cảnh sắc bằng chính tâm trí ngươi. Nhưng nhớ, cảnh không chỉ ở mắt, mà còn ở tâm. Nếu ngươi hiểu được điều đó, ta sẽ cân nhắc nhận ngươi làm môn đồ."

    Nói xong, ông quay người bước đi, bóng lưng mảnh khảnh dần khuất sau những rặng trúc xanh.

    Thùy Thùy ngồi lặng yên hồi lâu, trong lòng vừa háo hức vừa lo lắng. Nàng hiểu rằng đây là cơ hội để chứng minh bản thân, nhưng cũng là thử thách lớn nhất nàng từng đối mặt.

    Trong tâm trí Lý tiên sinh, ông không hoàn toàn kỳ vọng nàng sẽ vẽ nên một bức tranh hoàn hảo. Nhưng ông muốn biết, trong nét vẽ của nàng, liệu có chứa đựng được tinh thần hòa quyện giữa con người và thiên nhiên hay không.

    * * *

    Khi Lý tiên sinh trở lại căn nhà gỗ của mình, hai người học trò lớn tuổi hơn của ông đang ngồi chờ, nét mặt đầy tò mò.

    "Tiên sinh, nữ nhân kia thật sự muốn học nghệ ư?" – Từ Văn, một người học trò thông minh nhưng có phần kiêu ngạo, hỏi. "Nàng ta há có thể sánh với chúng con, những người đã dày công khổ luyện bao năm?"

    Lý tiên sinh liếc nhìn y, đôi mắt sâu thẳm nhưng lạnh lùng:

    "Một người có thể viết nên nghệ thuật lớn không phải chỉ nhờ tài năng bẩm sinh, mà là nhờ ý chí và lòng kiên nhẫn. Nếu ngươi chỉ biết cười nhạo người khác mà quên rèn luyện bản thân, thì dù có tài đến đâu cũng sẽ lụi tàn."

    Từ Văn cúi đầu, không dám nói gì thêm. Trong lòng y, một tia bất an thoáng qua, nhưng cũng xen lẫn sự ghen tị. Y không muốn một nữ nhân, người mà y luôn coi là yếu kém hơn, có thể bước vào thế giới của mình.

    Bên cạnh y, Chu Thạch – một người học trò khác với phong thái điềm đạm hơn – khẽ lên tiếng:

    "Tiên sinh, thử thách dành cho cô nương đó hẳn không dễ dàng. Nhưng con tin rằng, nếu nàng vượt qua được, nàng sẽ chứng minh được giá trị của mình."

    Lý tiên sinh mỉm cười nhạt, không nói thêm lời nào, ánh mắt dõi ra phía rừng trúc nơi Thùy Thùy đang luyện tập. Trong lòng ông, một sự chờ đợi đầy tò mò cũng bắt đầu hình thành.

    * * *

    Đêm đó, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi cả khu rừng. Thùy Thùy ngồi bên dòng suối, trong tay là nhành trúc dùng làm bút. Nàng nhắm mắt, lắng nghe âm thanh của nước chảy, tiếng lá trúc rung lên trong gió.

    Mở mắt ra, nàng bắt đầu vẽ. Những nét bút đầu tiên có chút ngập ngừng, nhưng dần dà, nàng cảm nhận được nhịp điệu trong từng đường nét. Bức tranh hiện lên không chỉ là những cây trúc, dòng suối, mà còn là sự yên tĩnh, thanh thản của núi Thanh Sơn, là sự kết hợp giữa cảnh vật và tâm hồn nàng.

    Nàng biết rằng, nếu để tâm trí mình hòa làm một với thiên nhiên, thì bức tranh sẽ tự nhiên sống động, không cần phải gắng sức.

    * * *

    Dưới ánh nắng ban mai, Bùi Thùy Thùy đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng lên quyết tâm. Trước mặt nàng là một con đường dài với nhiều thử thách, nhưng trong lòng nàng, ngọn lửa khát vọng đang cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

    Lý tiên sinh nhìn nàng, khẽ mỉm cười, như thấy lại hình bóng của chính mình thời trẻ. Những rặng trúc Thanh Sơn xào xạc trong gió, tựa như đang cổ vũ cho một hành trình mới bắt đầu.
     
  7. Hàn Loan

    Bài viết:
    220
    Chương 6: Ngọn Gió Của Trí Tuệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh bình minh phủ lên rừng trúc Thanh Sơn, mang theo sắc vàng nhạt, soi rõ từng giọt sương long lanh trên lá. Những làn gió sớm mát lạnh khẽ lay động rừng trúc, tạo nên âm thanh xào xạc, tựa như lời thì thầm của núi rừng với người học trò nhỏ bé đang chăm chỉ luyện chữ.

    Bùi Thùy Thùy ngồi trước phiến đá phẳng, đôi mắt chăm chú nhìn những nét chữ nàng vừa luyện. Dù từng nét vẫn còn đôi chút run rẩy, nhưng chúng đã dần mang một khí chất riêng, mềm mại nhưng không mất đi sự kiên định.

    * * *

    Khi mặt trời lên cao, Lý tiên sinh xuất hiện, bóng dáng cao gầy của ông phản chiếu trong ánh nắng. Ông đứng trước bức tranh nàng vẽ đêm qua, đôi mắt sắc bén quét qua từng đường nét, rồi chậm rãi nói:

    "Bức tranh này, cảnh đã có hồn, nhưng tâm ngươi vẫn chưa hoàn toàn tự tại. Một nghệ sĩ thực thụ không chỉ vẽ được cái nhìn thấy, mà phải để nét vẽ của mình dẫn dắt người xem vào thế giới của mình."

    Ông dừng lại một lát, ánh mắt trở nên nghiêm nghị:

    "Thử thách tiếp theo của ngươi là vẽ lại chính ngươi – không phải khuôn mặt hay dáng vóc, mà là tâm cảnh của ngươi trong khoảnh khắc này."

    Thùy Thùy thoáng bối rối. Nàng chưa từng nghĩ đến việc vẽ tâm cảnh của chính mình. Làm sao có thể vẽ được cảm xúc và suy nghĩ của bản thân thành hình ảnh? Nàng cúi đầu, giọng nói tuy nhỏ nhưng không giấu được sự quyết tâm:

    "Tiên sinh, ta nguyện thử."

    * * *

    Khi Thùy Thùy cầm lấy nhành trúc, ánh mắt nàng lướt qua hai học trò của Lý tiên sinh. Từ Văn đứng khoanh tay, ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc. Y quay sang Chu Thạch, thấp giọng nói:

    "Một nữ nhân liệu có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của tâm cảnh? Ngay cả ta cũng chưa chắc đã làm được."

    Chu Thạch không trả lời, chỉ nhìn về phía Thùy Thùy, ánh mắt thoáng chút ngưỡng mộ. Dù biết nàng chỉ mới bắt đầu, nhưng sự kiên trì và quyết tâm của nàng khiến y không thể coi thường.

    "Có những điều mà tài năng không thể thay thế được," Chu Thạch chậm rãi nói. "Nếu lòng nàng đủ sâu, nàng sẽ làm được."

    Lời nói của Chu Thạch vô tình tạo nên một tia sáng trong lòng Thùy Thùy. Nàng lặng lẽ cảm nhận rằng, giữa những ánh mắt nghi ngờ, vẫn còn sự động viên, dù là nhỏ nhoi.

    Tuy nhiên, cảm giác lo âu vẫn bủa vây nàng. Nàng tự hỏi:

    "Nếu ta thất bại, liệu lòng tin này sẽ mãi mãi bị vùi lấp sao?"

    * * *

    Thùy Thùy ngồi trước phiến đá, nhắm mắt lại. Nàng lắng nghe hơi thở của chính mình, cảm nhận sự chuyển động nhẹ nhàng của gió và tiếng lá trúc vang lên trong không gian tĩnh mịch.

    Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm nhận được nỗi sợ hãi, sự cô đơn, nhưng cũng là khát vọng mãnh liệt bên trong mình. Nàng hồi tưởng về những ngày còn ở thôn Thanh Trúc, khi mọi người xung quanh đều xem thường khát vọng của nàng. Nàng thấy lại đôi bàn tay thô ráp vì luyện chữ, đôi vai mỏi nhừ vì những giờ ngồi quỳ trước phiến đá, nhưng tất cả những điều đó không thể làm nàng từ bỏ.

    "Ta không thể để những định kiến đó cản bước chân mình. Ta không chỉ vẽ tâm cảnh, ta sẽ vẽ nên chính con đường mình đã chọn."

    Nàng mở mắt ra, bàn tay cầm nhành trúc bắt đầu di chuyển. Từng nét bút, từng đường vẽ đều chứa đựng cảm xúc của nàng. Nàng không nghĩ về việc phải vẽ thế nào cho đúng, mà để chính tâm hồn dẫn dắt tay nàng.

    Khi nét bút cuối cùng hoàn thành, nàng dừng lại, thở ra một hơi dài. Bức tranh hiện lên là hình ảnh một cơn gió nhẹ thổi qua rừng trúc, mang theo những chiếc lá bay lượn, nhưng không phải lá trúc rơi rụng, mà là những chiếc lá đang vươn lên hòa mình vào không trung.

    Nàng nhìn bức tranh, trong lòng dâng lên một cảm giác thanh thản. Nàng biết rằng, dù còn nhiều điều chưa hoàn thiện, nhưng đây chính là tâm cảnh của nàng lúc này – một khát vọng vươn lên không ngừng nghỉ.

    * * *

    Lý tiên sinh bước đến gần, đôi mắt ông chăm chú quan sát bức tranh. Một tia bất ngờ thoáng qua gương mặt vốn lạnh lùng của ông.

    "Ngươi đã hiểu được một phần của tâm cảnh," ông nói, giọng không giấu được sự tán thưởng. "Cơn gió trong tranh là ngươi – nhẹ nhàng nhưng mang theo khát vọng vươn lên, phá tan những giới hạn. Tuy nhiên, vẫn còn đó sự do dự, vẫn còn đó những rào cản ngươi chưa thể vượt qua."

    Những lời của ông khiến lòng Thùy Thùy khẽ rung động. Nàng nhận ra rằng, dù đã tiến một bước dài, nhưng vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước.

    "Tiên sinh, ta nguyện tiếp tục học, đến khi tâm hồn mình thực sự tự tại," nàng nói, giọng đầy kiên định.

    Lý tiên sinh khẽ gật đầu. Trong lòng ông, một sự thán phục nhỏ dành cho nàng đã dần hình thành. Dù là nữ nhi, nhưng ý chí và sự khiêm nhường của nàng thật sự vượt qua nhiều nam nhân từng đến đây cầu học.

    * * *

    Từ Văn đứng bên cạnh, ánh mắt không giấu được sự ghen tị. Y quay đi, miệng lẩm bẩm:

    "Dẫu có kiên trì, một nữ nhân như nàng ta cũng không thể vượt qua được chúng ta."

    Chu Thạch nghe vậy, liếc nhìn y một cái, rồi trầm giọng nói:

    "Từ Văn, ngươi đã theo học tiên sinh nhiều năm, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể hiểu được rằng nghệ thuật không phải là để tranh hơn thua. Chỉ cần có lòng, không phân biệt nam hay nữ."

    Từ Văn không đáp, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự bất mãn.

    * * *

    Trước khi rời đi, Lý tiên sinh nhìn Thùy Thùy, chậm rãi nói:

    "Học nghệ là hành trình cả đời. Nếu ngươi muốn bước tiếp, hãy nhớ rằng, chỉ có lòng khiêm nhường và sự kiên trì mới giúp ngươi đi xa. Đừng để tâm bị ràng buộc bởi những lời chê trách hay ánh mắt khinh thường. Cái ngươi cần chạm đến, không phải là sự công nhận của thế gian, mà là chính ngươi."

    Thùy Thùy cúi đầu thật thấp, trong lòng cảm thấy như vừa nhận được một bài học quý giá.

    * * *

    Dưới ánh nắng chiều, bóng dáng nhỏ bé của nàng lặng lẽ giữa rừng trúc, tiếp tục luyện tập với bức tranh tâm cảnh. Mỗi nét bút nàng viết xuống là một bước tiến, không chỉ trên hành trình nghệ thuật, mà còn trên con đường tìm lại chính mình.

    Thanh Sơn vẫn xào xạc trong gió, như khích lệ cho một người học trò mới đang từng bước vượt qua những rào cản của xã hội và bản thân.
     
  8. Hàn Loan

    Bài viết:
    220
    Chương 7: Lửa Thử Vàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời Thanh Sơn chuyển lạnh khi một cơn gió mùa đông bất ngờ ùa về. Rừng trúc, dẫu xanh mướt quanh năm, giờ cũng nhuốm chút giá buốt, tạo nên một bầu không khí vừa tĩnh lặng, vừa âm thầm khắc nghiệt. Bùi Thùy Thùy quấn chặt chiếc áo vải thô, nhưng đôi mắt vẫn kiên định nhìn vào phiến đá trước mặt.

    Những nét chữ trên lá trúc giờ đã dần trở nên mượt mà hơn, nhưng nàng hiểu rằng để đạt đến sự hoàn mỹ, nàng cần nhiều hơn sự bền bỉ. Nàng cần vượt qua chính mình, vượt qua những ranh giới mà lòng người thường dễ dàng tự đặt ra.

    * * *

    Một buổi sáng, khi ánh nắng nhàn nhạt vừa soi qua những tán trúc, Lý tiên sinh gọi nàng đến bên gian nhà gỗ nhỏ của ông.

    "Cô nương, ngươi đã chứng tỏ được ý chí. Nhưng ý chí thôi không đủ. Nghệ thuật là ngọn lửa được rèn từ nghịch cảnh. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi một thử thách khác."

    Ánh mắt ông sắc bén hơn bình thường. Ông rút từ tay áo ra một tờ giấy trắng tinh và đặt nó trước mặt nàng.

    "Ngươi hãy vẽ một bức tranh, nhưng không được dùng đến bất kỳ dụng cụ nào ngươi quen thuộc. Không giấy, không bút. Chỉ có thiên nhiên là bạn đồng hành của ngươi."

    Thùy Thùy ngạc nhiên. Vẽ mà không bút, không giấy ư? Nàng cúi đầu, trầm ngâm.

    "Tiên sinh, vậy ta phải làm sao?"

    Ông không đáp, chỉ gật đầu, ánh mắt như muốn nàng tự tìm ra câu trả lời.

    * * *

    Rời khỏi gian nhà gỗ, Thùy Thùy bước đi giữa rừng trúc. Trong lòng nàng tràn ngập sự bối rối.

    "Không bút, không giấy.. Vậy ta phải dùng gì? Nếu chỉ có thiên nhiên, liệu nó có thể trở thành công cụ cho ta?"

    Nàng ngồi xuống bên dòng suối nhỏ, ngắm nhìn dòng nước trong vắt đang chảy qua những viên đá. Tiếng nước róc rách, hòa cùng tiếng gió rì rào, như đang thì thầm điều gì đó.

    "Nếu nghệ thuật là sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên, vậy thiên nhiên chính là bức họa hoàn mỹ nhất. Phải chăng, ta chỉ cần hiểu và vận dụng nó?"

    Ý nghĩ ấy lóe lên trong tâm trí nàng. Nàng đứng dậy, ánh mắt sáng ngời.

    * * *

    Thùy Thùy nhặt những viên đá nhỏ, những chiếc lá trúc rụng, và một ít đất từ bờ suối. Nàng đặt chúng lên một phiến đá phẳng lớn giữa rừng, sắp xếp chúng thành một bức tranh sống động.

    Những viên đá, lớn nhỏ khác nhau, được nàng khéo léo xếp thành hình dáng của một rừng trúc. Những chiếc lá rụng tạo thành dòng suối chảy quanh. Lớp đất mềm được nàng dùng để khắc họa bầu trời, và những chiếc lông chim nàng tìm được trong rừng tượng trưng cho những cơn gió.

    Nàng nhìn bức tranh trước mặt, cảm nhận được sự sống động và tinh thần của nó. Không một nét mực, không một cây bút, nhưng mọi thứ lại hài hòa như một bức họa thực sự.

    * * *

    Khi mặt trời đã nghiêng về phía tây, Lý tiên sinh bước đến. Ông nhìn bức tranh mà Thùy Thùy tạo ra, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên.

    "Ngươi không chỉ dùng thiên nhiên để vẽ, mà còn để kể một câu chuyện. Dòng suối này, rừng trúc này, cả cơn gió trong tranh, tất cả đều phản ánh tâm cảnh của ngươi lúc này – tĩnh tại nhưng không ngừng chuyển động, nhỏ bé nhưng mang trong mình sức mạnh vươn lên."

    Ông trầm ngâm một lúc, rồi nói tiếp:

    "Đây là một bức tranh không hình dạng, nhưng lại khiến người xem cảm nhận được sự sống. Ngươi đã vượt qua thử thách này."

    Nghe những lời ấy, Thùy Thùy cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Nàng cúi đầu cảm tạ, nhưng trong lòng cũng dâng lên một cảm giác biết ơn.

    * * *

    Sống trên núi Thanh Sơn, cuộc sống của Thùy Thùy dẫu giản dị nhưng cũng không kém phần khắc nghiệt. Bữa ăn mỗi ngày của nàng thường chỉ là những món đơn sơ: Một nắm cơm gói trong lá trúc, một ít rau rừng hái bên bờ suối, đôi khi thêm chút cá nhỏ nàng bắt được từ dòng nước trong vắt.

    Những buổi sáng, nàng thức dậy sớm, hít thở không khí mát lạnh và đun một nồi nước suối để pha trà. Đó là những khoảnh khắc hiếm hoi nàng cho phép mình thư giãn, lắng nghe tiếng chim hót vang giữa rừng trúc.

    Khi đến giờ luyện tập, nàng không chỉ luyện chữ mà còn tự chế tạo những dụng cụ thô sơ từ những gì thiên nhiên ban tặng. Lá trúc làm giấy, nhành cây làm bút, nước suối làm mực. Mỗi ngày, nàng đều thử nghiệm, sáng tạo, không ngừng tìm kiếm cách thể hiện nghệ thuật từ những thứ giản đơn nhất.

    Ban đêm, ánh trăng rọi xuống rừng trúc, soi rõ bóng dáng nhỏ bé của nàng ngồi trước phiến đá, đôi tay mải miết luyện tập. Nàng không để bản thân ngủ sớm, vì trong lòng nàng, thời gian luôn là thứ quý giá nhất mà nàng không thể lãng phí.

    * * *

    Khi các học trò khác của Lý tiên sinh nhìn thấy bức tranh, họ không giấu được sự ngạc nhiên.

    Từ Văn, với ánh mắt đầy ghen tị, nói nhỏ:

    "Chỉ là trò vẽ vời với đất đá, làm sao sánh được với những nét bút sắc sảo của chúng ta?"

    Chu Thạch, đứng bên cạnh, lắc đầu:

    "Ngươi sai rồi, Từ Văn. Nghệ thuật không chỉ nằm ở dụng cụ hay kỹ năng, mà còn ở tâm hồn của người tạo ra nó. Bức tranh này dẫu giản đơn, nhưng lại có sức mạnh lay động lòng người."

    Những lời ấy khiến Từ Văn im lặng, nhưng ánh mắt y vẫn đầy sự bất mãn.

    * * *

    Ở dưới chân núi, tin tức về thử thách và bức tranh của Thùy Thùy dần lan truyền qua lời kể của một người tiều phu thường lên núi hái củi. Thôn dân ban đầu nghe kể chỉ bật cười, cho rằng nàng đang làm những việc không tưởng.

    "Cô ta dùng đá và lá cây để vẽ tranh ư? Thật nực cười, một nữ nhân như cô ta sao có thể thành công được?"

    Nhưng không ít người, sau khi nghe đến cách nàng vượt qua thử thách, ánh mắt dần chuyển từ chế giễu sang thán phục. Một bà lão từng khuyên nàng ở lại thôn khẽ nói:

    "Cô nương ấy quả có chí lớn. Nếu là ta, chắc hẳn đã bỏ cuộc từ lâu."

    Còn những đứa trẻ thường chơi quanh rừng trúc thì bắt đầu tò mò, mỗi khi thấy bóng nàng luyện tập đều lén nhìn từ xa, thì thầm với nhau:

    "Cô nương ấy mạnh mẽ thật. Có phải cô ấy đang làm điều gì đó rất đặc biệt không?"

    Tuy nhiên, không phải ai cũng thay đổi cách nhìn. Một số người bảo thủ vẫn lắc đầu, cho rằng nàng chỉ là một kẻ mộng mơ, đang lãng phí thời gian cho những thứ không thực tế.

    * * *

    Trước khi rời đi, Lý tiên sinh nhìn Thùy Thùy, chậm rãi nói:

    "Nghệ thuật là hành trình không có điểm dừng. Mỗi thử thách ngươi vượt qua chỉ là một bước nhỏ trên con đường ấy. Hãy nhớ, càng lên cao, gió càng mạnh. Chỉ khi lòng ngươi đủ vững, ngươi mới có thể đi xa hơn."

    Những lời ấy như một lời nhắc nhở, khắc sâu vào tâm trí Thùy Thùy. Nàng biết rằng, con đường nàng chọn không dễ dàng, nhưng nàng đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.

    * * *

    Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng nhỏ bé của nàng đứng giữa rừng trúc, lặng lẽ nhìn bức tranh của mình. Trong lòng nàng, một sự yên bình lạ thường lan tỏa.

    Thanh Sơn, với rừng trúc xanh và những cơn gió dịu dàng, như đang chứng kiến sự trưởng thành từng ngày của người học trò kiên cường.
     
  9. Hàn Loan

    Bài viết:
    220
    Chương 8: Bóng Hình Trong Sương Sớm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sương sớm dày đặc bao phủ núi Thanh Sơn, tạo nên một khung cảnh huyền ảo như chốn tiên cảnh. Trong làn sương mờ ảo ấy, bóng dáng nhỏ bé của Bùi Thùy Thùy hiện lên, tay cầm nhành trúc, ánh mắt chăm chú nhìn về phía chân trời. Những thử thách vừa qua không khiến nàng nản lòng, mà ngược lại, làm ý chí trong lòng nàng thêm mạnh mẽ.

    * * *

    Trên con đường dẫn xuống chân núi, Thùy Thùy vừa nhặt những nhành cây khô để mang về làm dụng cụ luyện tập, vừa quan sát khung cảnh xung quanh. Sương mù che khuất tầm nhìn, khiến mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

    Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau. Một bóng người cao gầy từ từ hiện ra trong làn sương, mang theo dáng vẻ lặng lẽ nhưng vững chãi.

    Đó là một nam tử trẻ tuổi, vận áo vải đơn sơ, mái tóc đen dài buộc gọn phía sau. Đôi mắt chàng sáng nhưng trầm lặng, như chứa đựng những bí mật khó nói. Chàng dừng lại, nhìn nàng một lúc trước khi nhẹ giọng hỏi:

    "Cô nương, ngươi cũng là người ở đây sao?"

    Thùy Thùy khẽ cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng:

    "Ta không phải người bản địa, chỉ là kẻ cầu học tạm lưu lại nơi này."

    Nam tử mỉm cười, ánh mắt thoáng lên một tia thú vị:

    "Ta từng nghe danh Lý tiên sinh, nhưng không ngờ người lại nhận một nữ đệ tử. Thật là hiếm có."

    Nàng không đáp, chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn chàng, trong lòng cảm nhận được người này không phải hạng tầm thường.

    * * *

    Trong lúc nói chuyện, nam tử lặng lẽ nhìn về phía chân núi, đôi mắt ánh lên nét xa xăm:

    "Ta cũng từng lên núi Thanh Sơn để cầu học, nhưng tiên sinh đã không nhận. Ta đoán không phải ai cũng có được cơ hội như cô nương."

    Thùy Thùy thoáng ngạc nhiên. Hóa ra người này cũng từng là một kẻ cầu học, nhưng vì lý do nào đó mà phải dừng bước.

    "Ngươi có hối tiếc không?" Nàng hỏi, ánh mắt dõi theo biểu cảm của chàng.

    Nam tử khẽ cười, giọng nói trầm thấp:

    "Hối tiếc thì có ích gì? Mỗi người đều có con đường của riêng mình. Dẫu không thể theo tiên sinh học nghệ, ta cũng không từ bỏ việc tự mình trau dồi."

    Câu trả lời ấy khiến Thùy Thùy cảm thấy kính phục. Nàng nhìn nam tử, cảm nhận được sự đồng điệu nào đó giữa họ – những con người phải tự mình vượt qua rào cản và thử thách để tìm lấy con đường của riêng mình.

    * * *

    Thùy Thùy sống trong một căn nhà nhỏ lợp lá đơn sơ, nép mình bên rừng trúc. Ngôi nhà chỉ có một gian chính, bên trong là một chiếc bàn gỗ cũ, vài bộ chén bát bằng sứ, và một chiếc giường tre được kê sát góc tường. Góc nhà có một lò bếp nhỏ, nơi nàng đun nước và nấu những món ăn đơn giản từ rau cỏ và cá nàng tự bắt được.

    Mỗi sáng, nàng thường dậy sớm, đi ra suối lấy nước và hái rau rừng. Những buổi chiều, nàng xuống chợ nhỏ dưới chân núi để đổi những chiếc lá trúc nàng vẽ chữ hoặc những bó củi khô lấy gạo, muối và một ít đồ dùng cần thiết. Tiền bạc không nhiều, nhưng nàng học cách sống tiết kiệm, chỉ mua những gì thật sự cần.

    Người dân trong thôn thường trao đổi hàng hóa nhiều hơn là dùng tiền bạc. Một gánh rau có thể đổi được một túi gạo nhỏ, hoặc một vài quả trứng gà. Nàng từng được một bà lão trong thôn chỉ cách làm thế nào để đổi chác công bằng, và từ đó dần quen với cách sinh hoạt này.

    * * *

    Nam tử rời đi, nhưng câu chuyện của chàng để lại trong lòng nàng nhiều suy ngẫm. Khi trở lại chân núi để hái rau, nàng nghe thấy những tiếng bàn tán từ nhóm thôn dân đang tụ họp bên bờ suối.

    "Cô nương kia thật không biết trời cao đất dày. Lý tiên sinh mà nhận nữ nhi làm học trò, chẳng phải sẽ làm mất đi danh tiếng bao lâu nay của ngài sao?"

    Một người khác cười khẩy:

    "Ta nghe nói cô ta còn dùng lá cây, đất đá để vẽ tranh. Nghĩ cũng thật nực cười!"

    Những lời ấy vang lên rõ mồn một, nhưng Thùy Thùy không tỏ ra dao động. Nàng cúi xuống hái rau, ánh mắt bình thản như mặt hồ yên ả. Dẫu bị chê bai hay dè bỉu, nàng vẫn giữ vững lòng tin rằng những gì mình làm không hề vô nghĩa.

    * * *

    Khi trở về gian nhà gỗ, Lý tiên sinh đã đợi sẵn trước hiên. Ông nhìn nàng, ánh mắt chứa đựng một điều gì đó khó đoán.

    "Cô nương, ngươi đã vượt qua được thử thách với thiên nhiên. Nhưng nghệ thuật không chỉ dừng lại ở việc thể hiện tâm cảnh của chính mình. Thử thách tiếp theo, ngươi phải vẽ tâm cảnh của người khác."

    Câu nói ấy khiến nàng bất ngờ. Nàng từng nghĩ rằng việc thể hiện tâm hồn bản thân đã là khó khăn nhất, nhưng việc hiểu được người khác và đưa điều đó vào tranh lại càng thách thức hơn.

    "Làm sao để ta biết tâm cảnh của người khác, khi họ không nói ra?" Nàng hỏi, ánh mắt thoáng bối rối.

    Lý tiên sinh không đáp, chỉ đưa tay chỉ về phía rừng trúc:

    "Hãy quan sát, hãy lắng nghe. Người họa sĩ không chỉ vẽ bằng mắt, mà còn bằng trái tim."

    * * *

    Suốt những ngày sau đó, Thùy Thùy dành phần lớn thời gian để quan sát những người xung quanh. Nàng ngồi trên phiến đá trong rừng, lặng lẽ theo dõi các học trò khác của Lý tiên sinh.

    Nàng thấy Từ Văn luyện chữ trong sự nôn nóng, từng nét bút của y tuy sắc bén nhưng lại thiếu sự mềm mại, tựa như y luôn bị thúc giục bởi tham vọng. Nàng thấy Chu Thạch, ngược lại, luyện từng nét một cách chậm rãi, từng đường nét toát lên sự khiêm nhường và kiên nhẫn.

    Nàng cũng bắt đầu quan sát những thôn dân dưới chân núi – những con người sống giản dị nhưng đầy sức sống. Một bà lão lúi húi nhặt rau, đôi tay gầy guộc nhưng ánh mắt lại toát lên niềm vui bình dị. Những đứa trẻ chơi đùa bên bờ suối, đôi má ửng hồng, nụ cười ngây thơ tựa như ánh nắng buổi sớm.

    Nàng nhận ra rằng, mỗi người đều mang trong mình một tâm cảnh riêng, và nhiệm vụ của nàng là thấu hiểu điều đó để đưa vào tranh.

    * * *

    Dưới ánh hoàng hôn, Thùy Thùy ngồi trước phiến đá, tay cầm nhành trúc, bắt đầu vẽ. Nhưng lần này, không phải là tâm cảnh của nàng, mà là những câu chuyện, những cảm xúc mà nàng cảm nhận được từ những người xung quanh.

    Mỗi nét vẽ đều mang theo sự đồng cảm, mỗi đường bút đều chất chứa câu chuyện của một cuộc đời.

    Rừng trúc Thanh Sơn như lặng đi, chứng kiến một người học trò trẻ tuổi đang từng bước học cách thấu hiểu thế giới, và chính bản thân mình.
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười hai 2024
  10. Hàn Loan

    Bài viết:
    220
    Chương 9: Tâm Hồn Trong Ánh Nắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt trời buổi trưa soi rọi khắp núi Thanh Sơn, ánh sáng len lỏi qua những tán lá trúc, chiếu xuống những lối đi nhỏ đầy lá khô. Bùi Thùy Thùy, sau nhiều ngày tập trung quan sát và lắng nghe, nay bắt đầu suy ngẫm về những gì nàng cảm nhận được. Trong lòng nàng, thử thách của Lý tiên sinh không chỉ là một nhiệm vụ mà còn là cơ hội để hiểu sâu hơn về con người và thế giới xung quanh.

    * * *

    Chân núi Thanh Sơn là một ngôi thôn nhỏ, nơi dân cư sống giản dị bằng nghề nông, hái lượm, và trao đổi hàng hóa. Thôn xóm được bao bọc bởi những cánh đồng lúa xanh mướt, con suối nhỏ róc rách uốn quanh, và những mái nhà tranh đơn sơ.

    Cuộc sống thường ngày của dân làng xoay quanh công việc đồng áng, chăn nuôi và những phiên chợ nhỏ diễn ra vào mỗi sáng sớm. Dân làng thường tụ họp bên bờ suối để giặt giũ, tắm rửa, hoặc trò chuyện về những sự kiện trong ngày. Tuy cuộc sống không giàu có, nhưng không khí trong thôn vẫn toát lên vẻ thanh bình hiếm có.

    * * *

    Lý tiên sinh, người sống trên núi Thanh Sơn, là một nhân vật mà dân làng vừa kính trọng, vừa xa cách.

    Họ coi ông là bậc cao nhân tài giỏi, nhưng vì sự nghiêm khắc và tính cách khép kín của ông, không ai dám đến gần. Dân làng chỉ nghe nói về những bức tranh và nét chữ tuyệt tác của ông, nhưng hầu hết đều chưa từng được thấy tận mắt.

    "Tài năng như ông ấy, sao có thể dễ dàng tiếp xúc với người thường như chúng ta?" Một người trong thôn từng nói.

    Tuy nhiên, vẫn có một số ít người từng được ông giúp đỡ. Một bà cụ trong thôn kể lại rằng, năm xưa khi bà lâm bệnh nặng, Lý tiên sinh đã gửi xuống thôn một gói thuốc quý kèm lời dặn dò, cứu mạng bà.

    "Ông ấy là người không dễ gần, nhưng lòng tốt thì không thể chối cãi." Bà cụ luôn nói với ánh mắt đầy kính phục.

    * * *

    Các học trò của Lý tiên sinh, dù tài giỏi, nhưng lại mang đến cảm giác xa cách với dân làng.

    Từ Văn, học trò nhiều tham vọng nhất, thường tỏ thái độ kiêu ngạo. Y ít giao tiếp với dân làng và luôn giữ vẻ lạnh lùng, coi thường những người ít học.

    "Người trong thôn làm sao hiểu được nghệ thuật cao siêu? Chỉ cần thấy ta vẽ vài nét là họ đã tưởng mình gặp kỳ nhân," y từng nói một cách khinh miệt.

    Ngược lại, Chu Thạch – học trò khiêm nhường của Lý tiên sinh – lại được dân làng yêu quý hơn. Hắn không ngại trò chuyện với họ, thậm chí đôi khi còn giúp đỡ những việc nhỏ nhặt như gánh nước hay đốn củi.

    "Chu công tử là người tử tế, chẳng giống vị kia lúc nào cũng trịch thượng," dân làng thường thì thầm với nhau.

    * * *

    Hôm nay, khi ánh nắng buổi trưa phủ kín con đường dẫn xuống chân núi, Thùy Thùy cầm theo giỏ tre đựng những bức vẽ mới nhất để đổi chút gạo và muối. Tại chợ nhỏ dưới chân núi, nàng gặp lại bà lão hái rau – người thường đứng bên bờ suối với nụ cười bình thản.

    "Cô nương, hôm nay lại vẽ tranh sao?" Bà lão hỏi, ánh mắt hiền từ dừng lại trên giỏ của nàng.

    Thùy Thùy khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp:

    "Chỉ là một vài nét đơn sơ, không đáng kể. Nhưng ta muốn dùng chúng để đổi lấy chút lương thực."

    Bà lão mỉm cười, lấy từ gùi của mình một nắm khoai lang còn bám đất, đặt vào giỏ của nàng.

    "Ngươi không cần phải đổi. Một bức tranh có thể nói lên tâm tình, đó là điều quý giá hơn vật chất. Cầm lấy, coi như là phần thưởng cho công sức của ngươi."

    Những lời ấy khiến lòng Thùy Thùy ấm áp. Nàng cảm nhận được rằng, nghệ thuật không chỉ để biểu đạt, mà còn là cách để kết nối giữa con người với nhau.

    * * *

    Khi trở về nhà, nàng dừng chân bên con đường dẫn vào thôn để quan sát cuộc sống của người dân.

    Một người đàn ông trung niên đi qua với gánh nước nặng trĩu. Mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi vai gầy mệt mỏi, nhưng ánh mắt ông không hề than trách. Mỗi bước đi của ông đều toát lên sự kiên nhẫn, như thể những gian khó đã trở thành một phần trong cuộc sống thường nhật.

    Gần đó, một nhóm trẻ con chơi đùa dưới bóng cây trúc. Tiếng cười trong trẻo vang xa, ánh mắt chúng lấp lánh niềm vui, dẫu quần áo có phần rách rưới.

    Những người phụ nữ ngồi bên bờ suối, đôi tay thoăn thoắt giặt đồ, miệng rôm rả bàn chuyện vụ mùa. Họ vừa kể những câu chuyện đơn giản, vừa cười đùa, ánh mắt lấp lánh hy vọng dù cuộc sống còn lắm bộn bề.

    "Cuộc sống này tuy giản dị, nhưng trong đó ẩn chứa biết bao sự kiên nhẫn và lòng bao dung," nàng nghĩ.

    * * *

    Dân làng ban đầu có chút nghi ngại với sự xuất hiện của nàng. Họ không quen một cô gái từ nơi khác đến núi Thanh Sơn để học nghệ thuật, nhất là dưới sự dạy dỗ của Lý tiên sinh.

    "Cô ta thật lạ lùng, lại đi học những thứ cao xa ấy. Thứ như nghệ thuật, người nghèo như chúng ta không cần đến," một người đàn ông lớn tuổi từng nói.

    Nhưng dần dần, những bức tranh của nàng bắt đầu thay đổi suy nghĩ của họ. Những thôn dân thấy chính mình trong những nét vẽ giản đơn ấy – sự bình dị, sự chịu đựng, và những niềm hy vọng nhỏ bé.

    Một người phụ nữ từng thốt lên:

    "Cô nương này, thật kỳ lạ. Ngươi vẽ ta mà khiến ta nhìn lại mình, cảm thấy cuộc sống này bỗng có thêm chút gì đó đáng giá."

    * * *

    Khi đêm buông xuống, ánh trăng soi rọi rừng trúc, Thùy Thùy ngồi trước căn nhà nhỏ, ánh mắt hướng lên bầu trời đầy sao. Trong lòng nàng, một niềm tin mãnh liệt dần được củng cố.

    "Nghệ thuật không chỉ là hành trình của một người, mà còn là cầu nối giữa những tâm hồn."

    Ánh trăng chứng kiến bóng dáng nhỏ bé nhưng đầy kiên định của nàng – người học trò trẻ tuổi đang từng bước chạm đến đỉnh cao của nghệ thuật, và trên hành trình ấy, nàng đã bắt đầu thực sự thấu hiểu ý nghĩa của lòng người và cuộc sống.
     
    Hoa Nguyệt Phụng, THG Nguyenchiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...