Ngôn Tình Trường Hận Biệt Ly - Swaka Nguyệt Lam

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Quán Lười, 5 Tháng mười hai 2021.

  1. Quán Lười

    Bài viết:
    331
    Trường hận biệt ly

    Tác giả: Nguyệt Lam (Swaka)

    [​IMG]

    Người ta thường hay nói, năm tháng vô tình, chẳng hiểu nỗi khổ biệt ly chốn nhân gian. Chỉ có con người mới dùng năm tháng để xóa nhòa đau buồn ly biệt.

    Bởi năm tháng vô tình, nên kiếp người nhiều đoạn trãi qua. Bởi nhân sinh nhiều khổ đau, mới cần thời gian vô tình. Nỗi đau của nhân sinh lắm thứ để kể, sinh hận tương tư, gia đình ly biệt, uất hận bởi bệnh tật phong sương, chỉ có thời gian chẳng vì ai thương cảm, chẳng rơi lệ cho ai, cũng chẳng buông lời cay đắng..

    Năm đó, mưa thuận gió hòa, lòng người an vui, cả thời gian thấm thoắt cũng dường như pha chút tình ngươi đằm thắm. Năm đó có một tân nương tử, cứ thế gả vào phủ tướng quân.

    Lễ rước tân nương linh đình khắp phố, nụ cười trên môi kiệu phu khó mà giấu. Hỉ bà toe toét vẫy khăn voan, đỉnh kiệu hồng loe lóe ánh trời chưa.

    Tân nương ra kiệu, tân lang nghêng đó, than hồng rực lửa, mảnh ngói vỡ làm đôi.

    Tập tục rước nương tử vào cửa đã xong, đôi tân giai nhân cầm theo vải tú, đi vào lễ đường trong tiếng reo hò của tân khách. Người người cười đùa, cao đường dán giấy hỉ, phụ mẫu ngồi trên cười hiền từ.

    Hỉ bà ở một bên cười tươi, cất cao giọng: "Nhất bái thiên địa."

    Âm vang quẩn quanh, tựa như tiếng gió đêm khuya, tiếng sáo trong đêm trăng thanh.

    Một lạy này, lạy đất trời. Cảm tạ cho ta cùng người một đoạn nhân duyên trầm luân nơi thế tục.

    "Nhị bái cao đường."

    Một lạy này, bái lạy sinh dưỡng phụ mẫu. Cảm tạ người cho ta một tấm thân, đem yêu hận can trường vào chốn trầm luân.

    "Phu thê giao bái."

    Một lạy này, từ nay phu thê ân ái mặn nồng, bách niên giai lão. Một lễ này thành, từ nay về sau, giai nhân kết tóc, nguyện trăm năm không rời xa, một người mất đi, mội đau khổ sánh núi tựa sông..

    Một lễ tân hôn, một thành vui. Tiếng ca hân hoan khắp mọi nhà. Những tưởng tiểu tân nương có thể sống an nhàn cạnh phu quân, trong những năm tháng quốc gia yên bình, biên cương trống giặc. Có ai ngờ..

    Chiến chinh tai biến, lòng người khó ngờ, biên cương vó ngựa bất chợt ập đến, chẳng ai ngờ được. Gió lạnh gào thét, tuyết rơi trắng xóa, vải đỏ lụa đào, áo thắm tân lang, tiếng khèn pháo trúc vang khắp phố.

    Tân nương tử đứng trước cửa thành, tiễn người phu quân cầm quân chinh chiến.

    Một lần ra đi, dằng dặc mong chờ. Một năm, rồi lại một năm. Thời gian thong thả trôi qua, tân nương tử nay đã là tức phụ nhà người, trên kính phụ mẫu, dưới thảo đệ muội. Chỉ tiếc vẫn đơn côi bóng quế, ngày ngày dựa cửa đợi phu quân.

    Ba năm, năm năm, chờ mãi chẳng thấy.

    Biên cương là chuyện hệ trọng, mỗi lần chinh chiến không mười năm cũng tám năm, chẳng phải xa lạ gì. Chỉ tiếc tiểu cô nương tuổi xuân có hạn, cứ phải dòi dõi chờ mãi một ngày.

    Tháng bảy mưa ngâu, Ngưu Lang Chức Nữ thề hẹn lứa đôi. Cầu Ô Thước có quạ kêu sương, bến sông dài có đèn hoa đăng, nhà nhà có phu thê đằm thắm, mà phủ tướng quân có mình nàng thê lương.


    "Thời gian chỉ biết giục người già đi,
    Nào có tin nhân gian đa tình
    Trường hận biệt ly,
    Lệ rơi ướt áo, rượu dễ tỉnh."


    Tiếng đàn ai oán réo rắc, tiếng thơ ngâm văng vẳng sầu đau. Năm dài tháng rộng nàng chờ mãi một ngày, không sợ người quay về mất tình son sắt, chỉ sợ sa trường đi dễ khó về.

    Năm thứ sáu, năm thứ bảy.

    Sân nhà hiu hắt, lá phủ đầy. Khăn tang treo trước gió, giai nhân ngậm lệ ưu sầu.

    Phu quân đi bảy năm, phụ mẫu trong nhà mong ngóng chờ con đến lâm bệnh, khó lòng qua khỏi. Bảy năm, song thân qua đời. Đã gánh nổi đau xa cách phu quân, lại thêm tang thương ly biệt. Đệ đệ muội muội khóc nấc trong đêm, trước linh cửu chỉ có mình nàng.

    Thân gái dặm trường, tan hoang tiêu điều.

    Năm thứ chín, tin chiến thắng từ biên cương trở về.

    Tiểu tân nương này xưa cười nhẹ nhàng, dường như năm tháng đã phủ lên dung nhanh nàng, đã xóa mất nét ngây thơ ngày xưa, chỉ có nỗi ưu buồn khó tả.

    Muội muội hân hoan, đệ đệ vui mừng.

    Nàng cười nhợt nhạt.

    Phu quân nàng về rồi.

    Tướng quân thương tiếc nàng, đối với nàng cũng tốt. Chỉ tiếc là nàng chẳng phải tiểu cô nương ngây thơ ngày nào.

    Năm tháng trôi qua, lúc gặp lại tựa như một đời. Chỉ có nước mắt cùng tâm tình tàn tro mệt mỏi.

    Từng có khăn hỉ lụa đào, đừng có khăn trắng áo tang, nhân sinh một đời đều đã trãi qua. Chỉ còn lại những thê lương đau lòng. Năm năm tháng tháng, chỉ có thời gian vô tình, chứ lòng người làm gì có ai lạnh nhạt đến vậy.

    Có lẽ kiếp người, ai rồi cũng từng trãi qua như thế. Có người đau buồn vì gia can ly tán, có người buồn thương vì không con nối dòng, có nhà phu gia cực nhọc phu sinh,... Còn nàng, trãi qua ly biệt xa xăm, chịu qua cảnh sinh tử biệt ly. So ra, có ai hơn ai đâu?

    Chi bằng để thời gian trôi qua, đêm ngày quấn quýt yêu thương cùng người chung chăn chung sàn.

    Chi bằng để năm tháng làm liều thuốc, giả vờ xóa bỏ.


    Lệ rơi ướt áo, rượu dễ tỉnh.
    Đời người gian nan, trường hận biệt ly.


    End.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...