Trường Ca Trúc Lâm Phong Một ngọn gió thổi qua rừng trúc Trúc Lâm Phong môn phái tự ngàn xưa Thế ngoại đào viên ẩn tàng nơi xanh thẳm Tiên khí phủ trùm thánh điện Thích La Chậu lan hoàng dương uốn mình đón gió Trêu đùa Sa đệ vi phạm cấm quy Một canh hai canh lại ba canh Nhà trúc giường trúc chăn gối tinh tươm Bạch Vương Thượng tiên một thân phong phạm Bạch y phất phới hương nhàn nhạt bay Mũi giày điểm nhẹ lên đài xanh bát ngát Chuồn chuồn lướt nước khí tỏa mặt hồ sen Một thân cổ cầm, một thân sáo trúc Trường kiếm li khai ma quỷ thét gào Dưới trướng người hai ngàn môn đệ Đồng phục sang quý bích lợt rạng ngời Văn ôn võ luyện ba ngàn cấm giới Chưa một lần chúng đệ tử phạm qua Nhưng kể từ khi tiểu yêu kia xuất hiện Trúc Lâm Phong chẳng còn có thanh bình Khi phạm môn quy khi thì nháo loạn Ban ngày quỳ gối ban tối cấm ngôn Ba ngày đến ở hết hai ngày phạm giới Phạm đến Thượng tiên giận đuổi y đi Y chẳng những không đi còn nháo loạn Báo hại người khổ sở chỉ vì y Tu tiên vấn đạo con đường người đã chọn Lại vì y mà lần lượt phạm vào Nếu biết nghiệt duyên không thể tránh Lãnh Dạ Xuyên người chối bỏ làm chi Gọi "Sa nhi" trong đêm trường cô quạnh Ngoài mặt lạnh lùng giả hờn căm Tìm đến Tiêu Dao tổ sư người vấn đạo Nơi cánh rừng chết chợt kí ức hiện về Táng thân thỏ ngọc nằm chơ vơ đơn độc Giữa rừng sâu từng giọt máu tuôn trào Giây phút ấy người đứng yên bất động Con tim người tan chảy kể từ đây Hai mảnh thần hồn dung hợp thành một thể Vết cắt càng sâu đến khắc cốt ghi tâm Y đến với người bằng con tim thổn thức Người gọi tên y bằng đáy mắt bồi hồi Nhưng.. Người có biết một khi người động niệm Sẽ tạo đường cho ma quỷ kéo về Yên Đô xa xôi pháp sư nơi đảo quốc Hoàng Diệp Toàn đáy mắt rực hờn căm Phất trần cán ngọc nhất hồi chiêu binh tới Vượt muôn vạn dặm đường tiểu sư đệ thân thương Hà Đồ đại vương lưu ly vàng sắc phục Quyền uy một cõi ngạo nghễ thâm sâu Kẻ trai kẻ cò ngư ông đành đắc lợi Mưu tính thâm trầm dẹp bắc đánh nam Tiêu Dao sơn tỷ muội Hoàng Diệp tộc Hồng y sang quý sắc sảo mặn mà Mưu ma chước quỷ hờn ghen lặn lội Lần lượt kéo về tám lạng nửa cân Ai cũng quyết giành lấy người yêu dấu Mà Lãnh Dạ Xuyên chỉ có một mà thôi Trúc Lâm phong ngập chìm trong sóng gió Nguy hiểm cận kề vây khốn Thích Tử Sa Huynh muội Thử Hạ khóc thầm đau đớn Lặng lẽ nhìn ai chia tách tiên đan Yêu người bức người tìm về cõi chết Bên bờ vực thẳm một Lãnh Dạ Xuyên Bạch y nhuốm máu tình chôn giấu mối Táng hồn lưu vong bao kẻ khóc gào Hỡi thế gian si tình là đau khổ Hoàng Diệp Toàn vẫn bất chấp bạo tàn Hạ cấm dược moi tiên đan mấy lượt Ôm người trong tay mà tan nát cõi lòng Vì gã biết một khi người thức tỉnh Sẽ tìm về với đệ tử của mình Thích Tử Sa con tim người tâm duyệt Một đời này duy chỉ có mình y Kể đáng thương đâu chỉ riêng mình gã Tỷ muội Hoàng Diệp, Thử Hạ si tình Ngải Tử Ưu và còn bao người nữa Cả một đời ôm ấp một bóng hình Biết sao được Tử Sa là tất cả Nguyện vì y người dâng cả hồn đan Tình yêu nào không vượt qua thử thách Đến cuối cùng sao viên mãn cuộc tình "Sa nhi, Sa nhi!" Ta gọi tên con đó Gả cho ta như lời ta từng hứa kiếp xưa Thiên Linh sơn tưng bừng màu pháo đỏ Chúng ta về cùng uống cạn giao bôi Tháng ngày sau này ta cùng con nếm trải Lưỡng tình tương duyệt hạnh phúc nào bằng Đồ nhi ngoan ta gọi tên con đó "Sa nhi, Sa nhi!" Ta mãi gọi tên con. (Trích Nhật kí của Nguyên về bộ đam mỹ Bạch Vương Thượng tiên)